Vô Địch Chiến Thần

Chương 7: Phụ nữ như nước

Nửa đêm, 23 giờ 20.

Lâm Triệt ngủ từ sớm rồi, nhưng lại có một cuộc điện thoại, đánh thức anh dậy.

Số điện thoại là của Chu Tuyết.

"Alo, Tiểu Tuyết, sao thế?"

"Con trai, là mẹ, nhanh qua đây đi." Giọng mẹ Chu có hơi sốt ruột.

Lâm Triệt cũng không hỏi nhiều, tùy tiện mặc một bộ đồ vào rồi đi đến chỗ ở của mẹ Chu.

Nhưng vừa mới đi tới cửa thì đã thấy mẹ Chu đứng ở cửa đợi anh, vừa thấy Lâm Triệt đến là lại kéo anh đi ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy mẹ, hơn nửa đêm rồi, đi đâu đây ạ?" Vẻ mặt Lâm Triệt mơ hồ.

"Đừng nói vớ vẩn nữa, chỉnh lại tóc tai đi."

Chẳng được mấy bước đã tới trước cửa nhà đối diện của bọn họ.

Sau khi gõ cửa thì một cô gái trẻ tuổi chậm rãi đẩy cửa ra.

"Bác Chu, bác đến thật ạ?" Cô gái nói, trong giọng có mấy phần bất đắc dĩ.

"Tiểu Sở à, bên quản lí khu chung cư chưa biết bao giờ mới tới đây, chuyện ống nước hỏng cũng không phải việc nhỏ gì, đồ gia dụng mà ngấm nước thì phiền phức lắm, đây là con trai bác, mới xuất ngũ về, để nó sửa giúp cháu đi nhé." Ý mẹ Chu quá rõ ràng, lời lẽ hợp lí, khiến cho người ta không có lí do để từ chối.

Cô gái nghe thế thì nhìn về phía Lâm Triệt vẻ mặt mơ hồ đứng bên cạnh mẹ Chu.

Mà Lâm Triệt cũng liếc nhìn cô.

Cô gái dung mạo xinh đẹp, da trắng sáng, mặc một bộ áo ngủ màu trắng ngà, có vẻ cực kì đáng yêu.

Nhất là cặp mắt to kia, long lanh giống như có thể chảy cả ra nước vậy.

"Vậy được rồi, nhờ anh Chu giúp vậy, ngăn nước chảy là được rồi ạ."

Lúc này cô gái mới đứng sang một bên để Lâm Triệt đi vào.

Mẹ Chu vừa thấy kế hoạch trót lọt thì lập tức nói: "Con trai à, con giúp cô Sở sửa lại cẩn thận nhé, mẹ già rồi về ngủ trước đây."

Nói xong thì khoan thai rời đi, để lại hai người trẻ tuổi mắt to trừng mắt nhỏ.

Lâm Triệt cũng bối rối, anh có thể sửa được thật, đừng nói là ống nước, cho dù là nuôi heo trồng rau, công trình thủy điện anh cũng biết làm hết, nhưng biết không có nghĩa là sẽ đi làm. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, tiểu hầu gia của Trấn Bắc đêm khuya thanh vắng đi sửa ống nước cho một cô gái sống một mình thì phải làm sao.

"Anh Chu, tôi tên Sở Vân Mộng, đã nửa đêm nửa hôm rồi mà lại còn phải phiền tới anh." Sở Vân Mộng nói chuyện vô cùng khách khí, giọng cũng trong trẻo động lòng người.

"Không sao, tình làng nghĩa xóm mà, đây là việc nên làm."

Tới nước này rồi thì dù Lâm Triệt không muốn cũng không cách nào từ chối chuyện sửa ống nước được nữa.

Hai người đi vào nhà, Lâm Triệt cũng thấy được hiện trường rỉ nước, ống nước bị gãy đã được cái chậu chặn lại, nhưng nước lại chảy tràn ra bốn phía cái chậu.

Trên đất đọng lại không ít nước, đi vào là phải lội vào nước.

"Van nước tổng ở đâu?"

"Ở trong một phòng chung, đã liên lạc với bên quản lí rồi, nhưng vẫn chưa tới." Sở Vân Mộng hơi uể oải, vốn đã đi làm bận rộn cả ngày, tan ca về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã gặp phải chuyện này.

Không sửa được thì đêm nay chắc cô phải ngâm mình trong nước nghỉ ngơi mất.

Lâm Triệt nhìn lướt qua, may mà biệt thự dùng ống nước kim loại, chỗ rò nước ra còn có thể chặn lại, nếu là ống nước PVC thì sợ là chẳng còn cách nào.

"Như vậy đi, lát nữa cô bỏ cái chậu ra tôi dùng nhựa với băng dán lấp tạm đã, đợi nhân viên sửa chữa qua sửa."

"Vâng."

Lâm Triệt cầm đồ dùng đã được chuẩn bị sẵn, đi sau người Sở Vân Mộng, giống như hai tên trộm đi ăn trộm lặng lẽ tới gần chỗ ống nước bị gãy.

Đột nhiên, Sở Vân Mộng tranh thủ xốc nhanh cái chậu nước lên.

Nhưng mà, dòng nước phụt ra quá nhanh, vọt lên tận trần nhà, làm Sở Vân Mộng sợ tới mức lảo đảo, ngã ra phía sau.

Lâm Triệt ở phía sau, với tốc độ của một chiến binh, ngay khi chậu nước văng lên đã lao về phía trước.

Hai người đυ.ng vào nhau, đồng thời ngã xuống đống nước, ướt sạch cả hai.

Hai giờ sáng.

Hai người Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ướt sũng ngồi trên sofa, dưới chân là đống nước phủ tới mắt cá chân.

Tuy là nước đã chặn được rồi nhưng mà đồ dùng vẫn bị ngấm nước.

"Cảm ơn anh, anh Chu, cuối cùng thì cũng chặn được rồi." Sở Vân Mộng vẫn luôn cho rằng Lâm Triệt họ Chu nên vẫn luôn gọi là anh Chu.

Mà Lâm Triệt cũng chẳng muốn giải thích, tránh để lộ tẩy chỗ mẹ Chu.

Nhưng bây giờ thì ánh mắt anh cũng bối rối, không dám nhìn Sở Vân Mộng.

Cả người Sở Vân Mộng đã ướt nhẹp.

Quần áo ngấm nước dán chặt lên đường cong trên người cô, trước ngực hơi nổi lên, khiến cho người ta suy nghĩ miên man.

Cho dù Lâm Triệt không nghĩ gì đến chuyện này đi nữa nhưng cũng hơi xao động, thật ra anh cũng chưa từng có bạn khác phái, bước vào xã hội khi còn quá nhỏ tuổi, lớn lên thì vẫn luôn ở trong quân đội, tất cả đều là một đám ông già cả.

"Cô Sở này, tuy là đã chặn được rồi, nhưng ở đây cũng không thích hợp để nghỉ ngơi, nếu không thì cô thay quần áo rồi qua chỗ mẹ tôi ở một đêm đi." Lâm Triệt nói.

Ở đây đã sắp biến thành cái động nước rồi, sợ là ngủ ở đây qua ngày mai sẽ ốm mất.

Mặt Sở Vân Mộng ửng đỏ, không biết nghĩ tới cái gì mà không ngừng liếc trộm Lâm Triệt.

Thật ra thì Lâm Triệt cũng ướt đẫm, áo sơ mi cũng dính sát vào người, hiện ra một cơ thể cơ bắp rõ ràng.

Cuối cùng, anh dẫn Sở Vân Mộng đến ở biệt thự của mẹ Chu, lặng lẽ mở cửa phòng, biệt thự vẫn còn phòng trống, anh tùy tiện tìm một phòng cho cô ở.

Sau đó, gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tuyết, giải thích tình huống, tránh để qua hôm sau lại coi Sở Vân Mộng thành trộm.

Sắp xếp xong rồi mới lại về chỗ của mình.

Sáng hôm sau.

Trong nhà ăn ở biệt thự của mẹ Chu.

Mẹ Chu không ngừng gắp đồ ăn sáng vào bát Sở Vân Mộng.

"Tiểu Sở à, ăn nhiều một chút thì lát đi làm mới có sức."

Mẹ Chu quá mức nhiệt tình khiến cho không khí hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Vân Mộng đỏ bừng, làm người ta có một cảm giác xinh đẹp đặc biệt.

Lâm Triệt cúi đầu, từ hôm qua vô ý nhìn thấy dáng người lả lướt của cô gái này thì anh đã nằm mơ suốt cả đêm, bây giờ nghĩ lại có chút hơi ngại ngùng.

Sau khi ăn xong bữa sáng.

Trương Hợp đã đợi ở trước cổng khu dân cư một lát, thấy Lâm Triệt đi ra thì khởi động xe Jeep, tới nhà họ Chu.

Chính xác thì là nhà họ Chu trước đây.

Tổ tiên nhà họ Chu từng làm quan trong triều cho nên nhiều thế hệ đều là danh gia vọng tộc.

Trải qua sự cố gắng nhiều đời của nhà họ Chu, nơi ở của nhà họ Chu trở thành biệt viện có thể đếm trên đầu ngón tay của thành phố này.

Nhưng hiện tại ngôi nhà cũ này không còn là tài sản của nhà họ Chu nữa, tuy rằng trên giấy tờ không có bất kì ghi chép thay đổi nào, nhưng lại dùng cách của người đại diện đặc biệt, bị công ty bán đấu giá tiến hành bán đấu giá, bán cho người khác bằng một mức giá cực thấp.

Bấy giờ đã ở dưới danh nghĩa của nhà họ Từ.

Sự thật trong đó thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Trong một gian phòng của căn nhà, một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi trên sofa, cơ thể xinh đẹp mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên mái tóc mượt mà đeo một chiếc vương miện có đính đá quý xung quanh, hơn nữa khí thế trên người lại vô cùng cao ngạo, giống như là nữ vương trong những câu chuyện cổ tích bước ra vậy.

Từ Lệ Thù, cô chủ nhà họ Từ, khác với đám phú nhị đại khác, cô là thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ, là kiểu người biết hành động. Khi vẫn còn nhỏ nhưng đã thể hiện ra được đầu óc kinh doanh hơn người.

Bây giờ tuy mới 25 tuổi đã bắt đầu dùng thân phận lãnh đạo xử lí dự án kinh doanh trong nhà.

Hôm nay là sinh nhật cô, kế hoạch ban đầu là tổ chức sinh nhật ở bar, tiện tăng thêm tình cảm với các gia đình quyền quý khác, kéo gần quan hệ buôn bán.

Nhưng hôm qua lại có một tin tức đặc biệt khiến cô phải cẩn trọng hủy bỏ bữa tiệc.

Tất cả tài sản của nhà họ Tôn đột nhiên bị niêm phong, người nhà hoặc người có quan hệ toàn bộ bị bắt hết.

Các gia tộc lớn đang bắt đầu tìm hiểu tin tức nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì, tất cả tin tức về nhà họ Tôn đều bị phong tỏa hết.

Đến ngay cả Trương Cao cũng tắt máy, từ chối nhận điện thoại của mọi người.

Điều này cũng khiến cho Từ Lệ Thù phải đổi địa điểm tổ chức sinh nhật sang tòa nhà vừa mua được không lâu này.

Lúc này.

Hai người Lâm Triệt và Trương Hợp vừa mới đi tới trước cổng lớn.

Tuy là căn nhà có bảo vệ nhưng lại không có ai ngăn cản, chỉ cần ăn mặc đứng đắn thì sẽ không ngăn cản người tới chúc mừng sinh nhật Từ Lệ Thù.

Đương nhiên người không có thân phận gì thì cũng không dám tùy tiện đi vào đây.

Đẩy cửa đi vào, mọi người trong phòng đang vây xung quanh hát mừng sinh nhật Từ Lệ Thù.

Đột nhiên thấy cửa bị đẩy ra, ai nấy đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về hướng hai người Lâm Triệt.

"Sinh nhật vui vẻ, cô Từ."