Đối mặt với cô gái toàn thân đầy máu kia.
Quả thật những người còn lại đều không có biểu hiện quá mức ngạc nhiên. Có thể nhận thấy đây không phải lần đầu tiên Tôn gia gây ra, hẳn là đã tập mãi thành quen.
Cũng đủ để nhìn được, gia tộc này kiêu ngạo như thế nào, gϊếŧ người trước mặt mọi người, lạm dụng hình phạt riêng đều giống như là việc vô cùng bình thường.
"Liên lạc với bệnh viện." Lâm Triệt lên tiếng dặn dò.
Trương Hiệp nghe xong liền gọi cho bệnh viện.
"Chết tiệt, mày nói đưa người đi thì phải đưa sao? Đây là chó của Tôn thiếu gia, nếu mày nói rằng mày có thể đưa nó đi? Đã là chó còn phải tốn tiền thuốc sao!" Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên.
Người này là anh em của Tôn Bân, vừa bước đến Tôn gia, lúc nghe thấy lời này của Lâm Triệt liền lập tức hét lên.
Lâm Triệt liếc mắt nhìn người này một chút, ánh mắt sắc bén khiến đối phương không khỏi lùi về phía sau vài bước, sau đó mới đứng thẳng người lại.
"Trừng mắt cái gì, tao cho mày biết, loại mặt hàng này, ở trong mắt đại thiếu gia chúng ta, ngay cả một con chó cũng không bằng đi." Người đàn ông cười nói.
Trong khu này còn có người không biết danh tiếng Tôn đại thiếu gia.
Thật đúng là vô tri.
Nghe xong lời này, Tôn Bân liền gật gật đầu, cảm thấy người này nói vô cùng hợp lý: "Không, chỉ là một mạng của con chó..."
Còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên thấy một vệt sáng xẹt qua tên đàn em. Phốc! Liếc mắt nhìn sang, liền trông thấy một chiếc đũa đã đâm xuyên qua cổ họng hắn.
Tên đàn em đau đớn ôm cổ họng của mình, sắc mặt khó mà tin nổi.
Máu tươi không ngừng chảy dọc theo các ngón tay.
"Không biết, đưa hai người đi cùng một lúc có lời hơn hay không đây."
Toàn bộ đều kinh sợ.
Thật sự dám ra tay gϊếŧ người tại Tôn gia?
Vừa nãy, tên đàn em còn khí thế hùng hổ, diệu võ dương oai, bây giờ lại giống như một quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Vô số vệ sĩ tiến đến bảo hộ đám người Tôn gia, cảnh giác nhìn về phía Lâm Triệt.
Lúc này không còn ai dám ngăn Trương Hiệp gọi điện.
Sau khi liên lạc, Trương Hiệp liền gật đầu, xác nhận mình đã gọi xe cứu thương, hướng mắt nhìn về phía cô gái còn đang hấp hối trên mặt đất. Nếu cấp cứu kịp thời, hẳn là còn có hy vọng.
Lâm Triệt hướng mắt nhìn về phía đám người Tôn gia, nói: "Làm sao? Tôn đại thiếu gia, tôi chỉ đến đây ăn một bữa cơm, đã khiến ngươi sợ sệt đến như vậy sao? Trốn xa như vậy làm cái gì?"
Tôn Bân đứng sau đám vệ sĩ, mặt đỏ bừng bừng, nghe thấy lời nói của Lâm Triệt, không có bất kỳ biểu tình hay động tác nào khác.
Nhưng Tôn Kiên Thành lại lộ vẻ tàn bạo nói: "Gϊếŧ người tại Tôn gia, có phải là trong mắt cậu không xem Tôn gia ta ra gì?"
"Tôn gia có thể tùy tiện gϊếŧ người, tại sao đến tôi thì không thể tùy tiện gϊếŧ người của Tôn gia, huống chi người vừa rồi cũng không phải người của Tôn gia." Lâm Triệt giả vờ tỏ vẻ khó hiểu nói.
"Mọi người đều phân chia theo địa vị, làm sao có thể đánh đồng được, mỗi mạng người của Tôn gia đều vô cùng quý, xem như toàn bộ thành phố Tân Tân này, có mấy người dám ra mặt quản Tôn Gia." Giọng điệu Tôn Kiên Thành vô cùng kiên định, độc đoán.
Tuy ông ta biết đám cháu mình đã làm ra những việc cực đoạn, nhưng chẳng qua là do tuổi trẻ mà thôi, hoàn toàn không nghĩ những việc cháu trai mình làm là sai trái.
Tôn gia bọn họ chính là vua chúa một phương, chỉ cần không chọc đến các thế lực khác, cho dù nói cái gì, làm cái gì liền không có ai dám quản.
"Vậy sao, quả nhiên Tôn gia vô cùng uy phong." Lâm Triệt không khỏi cười mỉa mai nói.
"Được rồi, nể tình cậu còn trẻ, việc này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu. Mau rời khỏi đây. Nơi này không chào đón các người." Tôn Kiên Thành vẫy vẫy tay, ra dấu cho hai người bọn họ rời đi.
Tôn Kiên Thành chinh chiến trong giới kinh doanh đã vài chục năm, có khả năng phát triển gia tộc đến mức độ này, cũng phải có nhãn lực của riêng mình. Hai người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không bất tài như lời cháu trai hắn nói, coi như trước kia có là ăn mày đi chăng nữa thì hiện tại cũng không còn giống như trước.
Ăn mày, hay loại người tự ti tuyệt đối không thể có sự quyết đoán cùng khí thế bậc này.
Trước hết cứ để hai người bọn họ rời đi, sai đó lại cử người đến điều tra. Nếu như không có bối cảnh gì đặc thù, quả thật là loại ăn mày có chút tài lẻ, như vậy cũng không thể trách Tôn Kiên Thành ông ta ra tay tàn độc.
Tôn Kiên Thành tính toán mưu kế sẵn nhưng Lâm Triệt lại không chịu bỏ qua.
"Chuyện của tôi còn chưa kết thúc, Tôn Bân, Chu Văn Hằng đã chết như thế nào?" Lâm Triệt ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Tôn Bân, như thể hiện tại anh đang thẩm vấn một kẻ tù nhân.
Khung cảnh vô cùng im lặng.
Chỉ có âm thanh huyên náo của xe cứu thương vừa đến để cấp cứu bệnh nhân.
Tại Tân Tân này, có thể xem là không ai không biết đến Chu gia.
Tuy là thương nhân, nhưng cũng rất có tiếng tăm, đã từng đảm nhiệm vị trí chủ tịch hiệp hội thương mại, quyên góp không ít tiền cho chiến trường ở phía bắc. Trong suốt khoảng thời gian tị nan qua, mở ra nhiều hoạt động cứu tế cho người dân lưu lạc, ăn mày khó khăn.
Chỉ là một gia tộc như vậy, ngắn ngủi hai ba năm đã triệt để biến mất.
Gia tộc chết sạch, hầu hết sản nghiệp đều bị phân chia.
Mà cái tên Chu Văn Hằng này.
Chỉ có một số người quen biết, còn lại đều không hay biết.
Thế nhưng bọn họ đều biết rõ người này nhất định phải đến từ Chu gia.
Trước sự chứng kiến
của hầu hết mọi người, Tôn Bân cũng có chút hoảng loạn, nhưng vừa nghĩ đến đây là Tôn gia, gia gia còn đang đứng ở đây, hắn liền không phải sợ tên tiểu tử này.
"Hắn chết bất đắc kỳ tử thì có liên quan gì đến tao? Mau cút khỏi đây, có tin đại thiếu gia tao quất chết mày hay không?"
Tôn Bân bày ra động tác trở tay đánh người, nhưng cơ thể vẫn như cũ, trốn phía sau vệ sĩ.
"Có liên quan gì sao, mau nói, Chu gia diệt tộc có phải là có liên quan đến Tôn gia các ngươi, hay nói người hại chết Chu Văn Hằng chính là ngươi?" Lâm triệt vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng chất vấn.
Tôn Bân sợ đến mức suýt chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Mày, mày là thứ gì, dám nói chuyện với tao như thế."
"Đừng nói đến việc không phải tao gϊếŧ nó, cho dù là vậy thì thế nào? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn báo thù cho nó? Đã xem qua nhiều phim võ hiệp, gia nghiệp Tôn gia tao trải dài khắp nơi, mày đấu nổi sao? Còn nữa, Chu gia còn có một đứa em gái, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, mày cứ yên tâm, tao sẽ chăm sóc cẩn thận." Khuôn mặt công tử bột của Tôn Bân không ngừng xoay chuyển.
Lúc này, trong lòng Tôn Kiên Thành chỉ sợ là gặp phải sóng to gió lớn.
Quả nhiên là “Lai giả bất thiện”.
Việc Chu gia diệt tộc lại bị nhắc tới, đầu xỏ trước đó chính là Tôn gia bọn chúng.
Nếu việc này bị công khai ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ mang đến không ít phiền toái.
Hai người này tuyệt đối không thể lưu lại.
Lần nữa nhìn về phía hai người bọn họ, sắc mặt Tôn Kiên Thành đã lộ ra sát ý.
"Trộm cướp hành hung gϊếŧ người, Tôn gia vì tự vệ không cẩn thận gϊếŧ chết hai tên cướp." Tôn Kiên Thành lần nữa phất phất tay, giống như ban quyền sinh tử, quyết định vận mệnh của người khác.
Người hầu, vệ sĩ, các thế lực trong khu đều giống như nghe phải tiếng súng nổ ra lệnh, trong nháy mắt ùn ùn tiến tới.
Trương Hợp tiến lên một bước, bảo vệ Lâm Triệt, hét to: "Các người dám tạo phản?"
"Tạo phản? Khẩu khí thật lớn, xem như là Tôn gia gϊếŧ người, tại cái đất Quảng Châu này ai dám nhiều lời nửa câu." Tôn Bân lớn tiếng nói.
Lúc này, mười mấy gã sai vặt đã xông đến trước mặt hai người, Lâm Triệt vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, thong thả thưởng thức cốc trà trên tay.
Nhưng mỗi một người sắp đến gần hắn đều bị Trương Hiệp đánh bay ra ngoài, ngã quỵ xuống đất.
Dần dần, thanh âm thống khổ kêu rên ngã xuống đất vang lên, vượt qua thanh âm la hét, gϊếŧ chóc, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp.
Vẻ mặt hầu hết mọi người đều dùng vẻ mặt không thể tin chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Rốt cuộc đây là ngươi hay là quái vật chứ?
"Tôn Bân, mau kể hết chuyện mày biết ra." Vẻ mặt Lâm Triệt vẫn không thay đổi, trầm thấp lên tiếng.
Chỉ là âm thanh những ngón tay gõ lên mặt bàn, giống như âm thanh đồng hồ báo giờ, tính toàn thời gian sinh tử của Tôn gia.
Tôn Kiên Thành nhìn cảnh tượng trước mặt, sắc mặt lập tức tái xanh.
Mọi thứ đã vượt khỏi phạm vi dự định của ông ta.