Vô Địch Chiến Thần

Chương 2: Thể diện còn có thể đổi lấy mấy cái mạng

Trông thấy Lâm Triệt chuẩn bị ra tay, kết thúc tính mạng ba người.

Tích!

Đúng lúc này, tiếng còi xe đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa.

Sĩ quan Trương Hợp đã trở lại.

"Mẹ nó lại là ai đây, tại sao hôm nay lại có nhiều chuyện như vậy?" Người đàn ông hùng hổ lên tiếng mắng, trong lòng âm thầm nổi nóng một trận .

Thời điểm Trương Hợp bước vào, ba người bọn họ liền lập tức im lặng, cẩn thận đứng thẳng một bên, không ai dám lên tiếng.

Sĩ quan Trương Hợp mặc quân trang, huy hiệu trên vai đại diện cho vinh quang cùng địa vị của anh ta.

Chậm rãi đi đến gần chỗ Lâm Triệt, Trương Hợp hạ giọng nói: "Thiếu soái, đã tìm được nơi ở. Bởi vì có chút vội vàng nên điều kiện nơi đó có chút kém hơn so với biệt phủ của Hầu gia."

Lời này cũng quá khách khí đi.

Phải đi đâu mới tìm được nơi có thể sánh ngang với biệt phủ của Trấn Bắc Hầu, chẳng qua nếu là có cũng không phải việc mà anh ta có thể sắp xếp được.

"Được, anh đã vất vả rồi."

Ba tên côn đồ thận trọng đứng một bên quan sát tình hình. Ban đầu, thời điểm bọn họ phát hiện đây là người của quân đội liền sững sờ, nhưng thời điểm trông thấy đối phương xưng hô với Lâm Triệt là thiếu soái liền nhận ra được có chỗ gì đó không đúng.

Là tên cầm đầu đám côn đồ, để trở thành đội trưởng nhỏ nhoi, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì hắn biết đọc sách. Phạm vi phía bắc này, có thể xưng hô là thiếu soái thì chỉ có vị con trai độc nhất của Trần Bắc Hầu.

Đây là vị anh hùng trong lòng mọi người, từ lâu đã vang danh khắp dân gian.

Thần tướng thời hiện đại.

Trước tiên không nói đến nơi đây là biên giới của phía bắc, cho dù là không phải, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh tượng mấy tên côn đồ phá hoại quán ăn như thế này.

Hẳn là người mặc quân phục này không phải xuất thân từ quân đội, nhất định là chỉ để hù dọa người khác.

Suy nghĩ kỹ càng, hắn liền có sức lực lên tiếng.

"Đã xong chưa, hắn mà là thiếu soái thì ông mày chính là hoàng đế, giả vờ hay lắm." Tay phải chỉ thẳng về phía Lâm Triệt, chửi ầm lên.

Trương Hợp đứng bên cạnh, từ lúc bắt đầu đã không quen biết đám người này. Trông thấy đối phương bất kính với Lâm Triệt liền trực tiếp ra tay.

Ngay sau đó chỉ thấy ánh đao lướt qua.

Ngón tay của đối phương đã đứt lìa khỏi bàn tay phải.

Tên côn đồ trơ mắt nhìn ngón tay mình rơi xuống đất, sắc mặt thống khổ kêu lên.

"Xông lên gϊếŧ chết bọn họ cho tao."

Hai người phía sau vừa định động thủ, nhưng Trương Hợp còn nhanh hơn. Vài giây sau, cả hai đã bị bị chế ngự.

Mới đây, ba tên côn đồ còn khí thế dâng cao, lúc này liền giống như quả cà bị xì hơi, hai chân run rẩy, không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Mà một tên trong số đó thì đang ôm lấy bàn tay phải không ngừng chảy máu, sắc mặt trắng bệch như giấy.

"Đại ca, xin tha mạng!" Hai chân của người đàn ông kia đã không thể chống đỡ cơ thể hắn, ngã quỵ trên mặt đất, hạ giọng nói.

Lâm Triệt nghiêm túc nhìn về phía đám người kia sau đó hờ hững nói: "Làm sao? Các người còn sợ một người vô danh như ta sao?"

Sắc mặt ba tên côn đồ lập tức thay đổi.

"Xin lỗi, xin anh đại nhân đại lượng, chúng tôi cũng là nghe lệnh bên trên mà ra sức làm việc, xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi." Hình tượng oai phong lẫm liệt trước đó đã triệt để biến mất, tư thế quỳ xuống đất để nhận sai này quả thật là hết sức quen thuộc.

Mấy tiểu lâu la này quả thật khiến Lâm Triệt có chút buồn bực.

"Mau nói ra toàn bộ thứ mà các ngươi biết được."

Ba người cùng nhau quỳ trên mặt đất, nói: "Chúng tôi cũng vừa gia nhập vào công ty Viễn E. Ông chủ của chúng tôi là Lý Bưu, cũng là người sai chúng tôi tìm anh gây phiền toái."

Vừa dứt lời, ba người bọn họ liền cúi đầu, không nói gì thêm.

"Không còn?" Trương Hợp hỏi.

Không chỉ Lâm Triệt không hài lòng, ngay cả Trương Hợp vừa tiến vào cũng cảm thấy không hài lòng. Toàn bộ thứ này đều vô nghĩa.

Ba người bọn họ bị Trương Hợp làm giật mình, liên tục dập đầu, vội vàng nói: "Còn, còn. Tôi còn nghe nói rằng Lý Bưu là làm theo yêu cầu của thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Bân. Sau đó mới không ngừng phái người lại đây quấy rầy."

Tôn gia, Tôn Bân.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lâm Triệt lại có chút âm trầm, tràn đầy sát khí.

Người này là bạn cùng lớp của Chu Văn Hằng, trước đó Lâm Triệt đã từng gặp qua hắn một lần. Cũng chính là đoạn video làm nhục Chu Văn Hằng.

"Mau nói một chút về cái tên Tôn Bân này."

Không đợi Lâm Triệt hỏi, Trương Hợp đã theo hắn nhiều năm, chỉ thấy đối phương khẽ cau mày cũng biết là hắn có ý gì.

Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấu vẻ kiêng dè cùng do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiết lộ ra một số việc.

"Tôn gia vốn là trung lưu thế gia, mấy năm gần đây không ngừng bành trướng, nhưng dường như từ lâu đã có thù địch với Chu gia. Hiện tại đã thâu tóm một số thế lực ngầm xung quanh, chuẩn bị xung đột với Chu gia."

"Không sai, không sai, khế ước chuyển giao bán nhà cũng không phải bản thân chúng tôi muốn làm, mà là do Tôn gia muốn xây dựng một trung tâm thương mại ở đây, quả thật là không liên quan đến chúng tôi."

Nên nói hay không nên nói cả ba đều đã nói, toàn bộ đều tận dụng triệt để, nỗ lực khiến Lâm Triệt tha cho bọn họ một mạng.

Lâm Triệt gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Đánh gãy tay chân, thả bọn họ đi."

"Vâng."

Một loạt thanh âm đau đớn vang lên, cả ba người đều bị ném ra khỏi quán mì.

"Thiếu soái, bây giờ tôi liền phái người bắt Lý Bưu cùng Tôn Bân." Trương Hợp nói.

Lâm Triệt liếc mắt nhìn sắc trời một chút, sau đó lại nhìn về phía phòng mẹ Chu, cuối cùng lắc lắc đầu.

"Thông báo cho sở cảnh sát, để bọn họ xử lý đám người Lý Bưu, trước buổi trưa ngày mai tôi muốn có kết quả rõ ràng, nếu không thì anh tự gánh lấy hậu quả."

"Vâng."

Nửa tiếng sau.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi.

Thành phố không có đêm tối, lúc này trên đường phố vẫn còn tiếng ồn ào của xe cộ, ánh sáng đèn đường.

Các tòa nhà cao tầng, các màn hình quảng cáo bắt đầu lần lượt xuất hiện, chúc mừng thắng lợi chiến tranh ở phương Bắc.

Thành phố Tân Tân, quận Đông Thành, bờ sông Bích Thủy.

Vốn dĩ đây là nơi tập trung các ngôi biệt thự xa hoa.

Với hơn một trăm ngôi biệt thự, cây cối xum xuê, xanh biếc, hệ sinh thái xung quanh có thể nói là ngang bằng với các địa điểm du lịch.

"Mẹ, mẹ có hài lòng không?"

Lúc này Lâm Triệt đã nhập vai, đỡ mẹ Chu đi vào ngôi biệt thự mà vị sĩ quan đã mua trước đó.

Mẹ Chu chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt hết sức bình thản.

"Rất tốt, mẹ nghĩ nó chỉ kém hơn nhà cũ của chúng ta một chút mà thôi."

Loại nhà này nhìn qua thì có vẻ vô cùng xa hoa, nhưng nếu đem đi so sánh với nơi ở của danh môn thế gia, quả thật là thua kém không ít.

"Vâng?" Sắc mặt Lâm Triệt không khỏi có chút bối rối.

Chu Tuyết lập tức giải thích: "Nhà cũ của Chu gia đã bị người khác chiếm đoạt." Sau đó lại hướng về phía mẹ mình nói: "Mẹ, con cảm thấy nơi này rất tốt, khá gần với chỗ anh trai. Đợi sau khi hắn lấy vợ, mẹ có thể ngày ngày ôm cháu trai, như vậy không phải rất tốt sao."

Nghĩ đến việc mình sắp được ôm cháu trai, mẹ Chu liền vui vẻ ra mặt, sau đó lại vỗ vỗ tay thúc giục Lâm Triệt mau kết hôn, sinh một cháu trai bụ bẫm cho bà.

Lâm Triệt chỉ cười đồng ý, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, chuyện cũ tại Chu gia.

----------------

Ngày thứ hai.

Sáng sớm.

Lâm Triệt đưa mẹ con Chu gia đến làm thủ tục nhập cư.

Bởi vì hôm qua tương đối muộn, nên toàn bộ thủ tục đều được gia hạn đến hôm nay.

Sau khi hoàn thành toàn bộ thủ tục, đã đến mười giờ.

Nói lời tạm biệt với hai mẹ con Chu Tuyết liền bước lên xe Jeep đã đợi từ lâu.

"Đi đến Tôn gia."

Xe Jeep màu xanh quân đội chậm rãi đi đến chỗ Tôn gia.

Trạch viên Tôn gia.

Biệt thự tư nhân nổi danh trong khu.

Tôn gia sau khi được Tôn Kiên Thành tiếp quản, có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Chỉ mới ngắn ngủi vài năm, đã chen chân vào danh môn thế gia, sản nghiệp trải rộng trên mọi lĩnh vực.

Thành tựu to lớn như vậy không những mang lại cho tôn gia huy hoàng chưa từng có, đồng thời cũng mang đến không ít kiêu ngạo.

Năm nay, Tôn Kiên Thành đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn nắm trong tay quyền lực kiểm soát Tôn gia.

Tôn Kiên Thành có ba người con trai, nhưng đến thế hệ con cháu lại đều là con gái.

Thời điểm cả gia tộc đau đầu về vấn đề này, con trai lớn gần bốn mươi tuổi lại sinh được một đứa con trai, gọi là Tôn Bân.

Từ đó, Tôn Bân liền trở thành cục cưng quý giá của toàn bộ Tôn gia, cũng chính là người thừa kế hương khói duy nhất của Tôn gia.

Hôm nay nhà Tôn gia đang tổ chức tiệc rượu.

Để củng cố địa vị của mình, Tôn gia thường xuyên tổ chức thiết yến tại nhà, thiết đãi đối với các xí nghiệp nòng cốt, hoặc là các thế lực khác.

Chính vì vậy, lúc này, các người ra vào Tôn gia, không phải quần áo hoa lệ thì cũng là các nhân sĩ thượng lưu, thanh lịch, sang trọng.

Lâm Triệt cùng Trương Hợp ngồi tại vị trí mờ nhạt trong bữa tiệc, nhìn về phía những nhân vật nòng cốt ăn mặc xa hoa, lộng lẫy của Tôn gia.

"Thiếu soái, thể diện của Tôn gia cũng quá lớn đi, một yến hội nhỏ như thế này, mà toàn bộ thế lực đều tập trung đông đủ, tên Tôn Bân kia là cháu nội của ông ấy sao?" Trương Hợp tức giận nói.

Bọn họ ở biên giới nhiệt huyết đấu tranh, mà những người này, lại lợi dụng thủ đoạn, bình thản hưởng thụ cơm ngon áo đẹp.

Trong lòng ai có thể dễ chịu được đây.

"Hôm nay để xem xem, thể diện có thể đổi lấy mấy cái mạng của Tôn gia." Lâm Triệt nhìn cảnh tượng trước mắt nói.

Trương Hợp: ...

Xem ra hôm nay Tôn gia khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.