Edit: Súp Lơ
Beta: Xanh, TH
Quả nhiên, anh ta đối tốt với cô chỉ vì đứa trẻ trong bụng. Lãnh Đan Thu cụp mắt che đi cảm xúc thật, nhàn nhạt "ừm".
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy hành động này, biết được cô để ngoài tai lời nói của anh, không biết khi nào sẽ lén đi phá thai. Anh kiềm chế sự bực bội trong lòng, im lặng không nói gì, không khí đông cứng lại.
Tô Cẩn Hồng mở cửa xe: "Tôi đưa cô về trường."
Xe từ từ khởi động, chạy trên đường cái. Gặp đèn đỏ, Tô Cẩn Hồng dẫm phanh, nhìn đồng hồ đếm ngược, mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Đúng rồi, về thì thu dọn đồ đạc, bây giờ tôi đi sắp xếp chỗ ở cho cô."
"Tôi còn đồ cần dọn, mấy ngày nữa mới dọn ra... có được không?"
Đèn đã xanh mà không thấy xe phía trước đi, Tô Cẩn Hồng mất kiên nhẫn bấm còi: "Cô còn muốn làm gì?" Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cầu xin của cô gái, không nén được mềm lòng.
Haizz, xem nào, một cô gái trẻ mà gặp phải loại chuyện này thì đều không khỏi hoảng loạn. Huống hồ, xét trên nhiều khía cạnh, xã hội này đối với phụ nữ vô cùng khắt khe, đặc biệt là quan hệ nam nữ. Lúc cô trở về chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời đồn đại.
Nghĩ vậy, Tô Cẩn Hồng không khỏi ảo não về sự sơ sẩy của bản thân khi đã tùy tiện dừng xe ở dưới phòng ngủ KTX của cô. Trong lòng Tô Cẩn Hồng cảm thấy có lỗi, mềm lòng gật đầu đồng ý: "Hay ngày tới cô dọn đồ đi, cũng nói chuyện với bạn cùng phòng nữa. Chủ nhật tôi sẽ tới đón cô."
Giữa lúc này, xe đằng sau bấm còi. Anh đạp chân ga, xe khởi động nhanh chóng. Nhưng một lúc sau, anh lại hối hận về quyết định này.
Lần này, Tô Cẩn Hồng đã thông minh hơn. Anh dừng xe ở một bãi đỗ xe cách trường không xa, sợ đi vào lại khiến mọi người tụ tập vây xem, gây bất lợi cho Lãnh Đan Thu.
Lãnh Đan Thu nhìn thấy sự quan tâm hiếm có này của Tô Cẩn Hồng, mắt từ cửa sổ chuyển qua người anh. Bình thường lúc lui tới anh đều không để ý tới cảm xúc của cô, càng không nghĩ tới việc dừng xe ở xa trường học một chút. Cô hơi cúi đầu, che đi biểu cảm kinh ngạc của mình.
"Xuống xe đi, tôi không tiễn nữa, chủ nhật sẽ tới đón cô."
Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn gật gật đầu, mở cửa xuống xe.
Tô Cẩn Hồng nhìn bóng dáng cô, suy nghĩ hỗn loạn. Móc điện thoại, tìm số của quản gia Trương, nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng quyết định gọi điện thoại: " Chú Trương, giúp cháu tìm một căn hộ ở gần đại học S, cuối tuần này cháu dọn vào."
Nói đến đây, anh ngừng lại một chút: "Tìm người theo dõi Lãnh Đan Thu kĩ lưỡng rồi báo cho cháu biết mỗi ngày cô ấy làm gì, đi đâu..."
Quản gia Trương có chút kinh ngạc, nếu ông nhớ không nhầm thì cô gái kia là "tình mới" của cậu chủ, làm vậy là muốn theo dõi cô kia sao? Nhưng ông cũng không hỏi nhiều, cung kính trả lời: " Vâng, cậu chủ, tôi sẽ sắp xếp người làm việc."
Tô Cẩn Hồng xoa ấn đường, mệt mỏi gục xuống tay lái. Thật lòng thì anh cũng không nghĩ tới việc sẽ dùng thủ đoạn này với cô. Cô chỉ là một sinh viên bình thường, lại còn bị nhiều người trong trường biết đến, nếu sinh con lúc này thì sẽ bị những lời đồn đại gây ra tổn thương rất lớn. Cái chính là cốt truyện này không thể thay đổi, mọi chuyện sẽ xảy ra theo như nguyên tác. Hoặc là... phá thai? Còn chuyện sau này thì đến đâu hay đến đó?
Tô Cẩn Hồng nhất thời do dự. Mặc dù do nhiệm vụ nhưng từ tận đáy lòng anh hy vọng có thể giảm sự tổn thương mà Lãnh Đan Thu phải chịu xuống mức thấp nhất. Tô Cẩn Hồng rối rắm siết chặt tay lái. Bỗng nhiên, anh chợt nghĩ ra cái gì, đột ngột đứng dậy.
Cầu Cầu còn cho rằng kí chủ nghĩ ra biện pháp hay ho gì, đang chuẩn bị hỏi thì phát hiện tay Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng vuốt tay lái, lẩm bẩm: "Hừm, siết một chút chắc hỏng đâu."
Cầu Cầu: "... Thì ra là đau lòng chiếc xe bảo bối của mình."
Sáng sớm thứ bảy, Tô Cẩn Hồng lười biếng nằm ngẩn ngơ trên giường. Từ sau khi rời khỏi thế giới học sinh cấp ba đến thế giới mới, mỗi ngày anh đều ngủ tới chín, mười giờ mới dậy. Không ngủ thẳng tới mười hai giờ đã là quy tắc anh tự định ra cho mình rồi.
Nhưng mà... Cầu Cầu đã cười nhạo anh mấy lần, mỗi ngày đều ngủ đến giờ đấy mới dậy còn không biết xấu hổ nói bản thân tự kiềm chế!
Tô Cẩn Hồng vờ không nghe thấy, dù có kiềm chế thì thỉnh thoảng cũng nên được thả lỏng. Đúng lúc anh đang tự cho mình thoải mái hưởng thụ buổi sáng, điện thoại di động của Tô Cẩn Hồng vang lên. Bên kia truyền đến âm thanh mười phần cung kính: "Xin hỏi đây có phải cậu Hồng không ạ?"
Tô Cẩn Hồng lười biếng nói: "Có chuyện gì?" Anh đã quen với việc đi đến đâu cũng có người cung kinh gọi anh "cậu Hồng", thậm chí có vài phần hưởng thụ cách xưng hô Mary Sue ngu ngốc này.
"Cô gái mà cậu muốn theo dõi kia, 8 giờ sáng nay đã đi từ trường học tới bệnh viện. Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng chúng tôi nghĩ vẫn nên báo cáo lại với cậu."
Tô Cẩn Hồng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhanh chóng xốc chăn mỏng trên người ra, một tay cầm điện thoại di động, một tay thay đồ.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Mấy người mau ngăn cô ấy lại!!"
Người đàn ông bên kia chần chờ xen lẫn sợ hãi trả lời: "... Cậu Hồng, không kịp rồi, cô ấy đã vào phòng phẫu thuật..."
Bởi vì dùng một tay khó kéo quần, dưới cơn nóng vội của Tô Cẩn Hồng, mẹ nó, bị kẹt ở dưới rồi. Tô Cẩn Hồng âm thầm mắng một tiếng trong lòng.
"Cậu mau gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến ngay. Sau khi làm phẫu thuật xong các người chặn ở cửa, không được để cô ấy rời khỏi!" Tô Cẩn Hồng nói xong, cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên. Rốt cuộc cũng thuận lợi mặc quần.
Tô Cẩn Hồng mở tủ quần áo, không có thời gian lựa chọn, nhìn một tủ đồ sặc sỡ hoa hòe hoa sói, anh khó khăn móc ra một cái áo sơ mi một màu cùng với áo khoác đen. Sửa soạn nhanh chóng, anh lao vội ra cửa. Trên đường đi cũng không thuận lợi, cứ như ông trời muốn đối nghịch với anh vậy. Ngã tư nào Tô Cẩn Hồng cũng gặp phải đèn đỏ, tới được bệnh viện thì đã mất gần một giờ đồng hồ.
Trước khi đến nơi, trong lòng Tô Cẩn Hồng còn tràn ngập lửa giận, nhưng vào thời khắc nhìn thấy gương mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy của cô gái đang nằm trên giường bệnh, mọi giận dữ nghẹn lại ở đáy lòng. Không thể tức giận với cô, anh chỉ có thể tự giận mình. Tô Cẩn Hồng đấm mạnh một cái lên tường, nhưng nhìn thấy ánh mắt khó chịu của những người khác trong phòng và bộ dạng hoảng hốt sợ hãi của cô, anh cố giữ bình tĩnh, ấn chuông gọi hộ lí: "Hãy chuyển cô gái này tới phòng bệnh tốt nhất."
Lãnh Đan Thu vừa định nói không cần, cô chỉ cần ở lại quan sát một chút, không có việc gì thì có thể về nhà. Nhưng nhìn sắc mặt âm trầm, vẻ mặt cố nén giận của người đàn ông đối diện, cô thức thời không nói thêm gì, sợ làm Tô Cẩn Hồng càng thêm tức giận. Trên thực tế, Tô Cẩn Hồng đã sắp bùng nổ.
Tới phòng bệnh cao cấp, đợi cho tất cả mọi người ra ngoài hết, Tô Cẩn Hồng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén mọi cảm xúc tiêu cực lại, kiềm chế bản thân không nổi giận với Lãnh Đan Thu.
Anh cố duy trì biểu cảm lạnh nhạt của mình: "Nếu cô không muốn sinh con thì thôi, bỏ đi."
Nói xong, anh đứng lên, chỉnh lại quần áo: "Tôi đi trước, cô ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai ngày."
Anh thấy Lãnh Đan Thu định mở miệng từ chối thì nói tiếp: "Phía trường học tôi sẽ xin nghỉ hộ cô." Nói xong cúi xuống kề sát Lãnh Đan Thu, hung dữ nói: "Nếu lại có ý định trốn ra ngoài, cô cứ thử xem."
Lãnh Đan Thu hơi động đậy người, ngoan ngoãn gật đầu. Vốn dĩ lần này cô làm trái ý Tô Cẩn Hồng, tự tiện phá thai đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với bão táp. Mặc dù không biết Tô Cẩn Hồng kìm nén tính tình như thế nào nhưng bây giờ không nên chọc giận anh ta.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Tô Cẩn Hồng ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Anh dựa vào tường, thở dài một hơi thật mạnh. Tuy rằng nữ phụ Lãnh Đan Thu ở thế giới này có bề ngoài giống với Lâm Miên Miên ở thế giới trước nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Nếu Lâm Miên Miên gặp phải loại chuyện này chắc chắn sẽ không hoảng loạn, nghe theo lời anh hoặc là chị họ, cha mẹ. Nhưng Lãnh Đan Thu hoàn toàn không giống như vậy. Mặc dù trên danh nghĩa cô là tình nhân của anh, phải nghe lời anh nhưng qua chuyện này có thể nhận thấy một cách rõ ràng, cô là một người có chính kiến, rất khó bị người khác dao động.
Thực ra Tô Cẩn Hồng có thể hiểu được tại sao cô chọn phá thai, nhưng chuyện giấu anh rồi tự mình phá bỏ vẫn làm anh cảm thấy khó mà chấp nhận. Anh đau lòng và cả thương xót nhiều hơn cả so với tức giận.
Tô Cẩn Hồng đặt mình vào hoàn cảnh của Lãnh Đan Thu để nghĩ, cũng từ từ bình tĩnh lại. Anh lang thang không có mục tiêu trên đường, trong lúc vô tình đi tới một bệnh viện phụ sản khác. Anh dừng bước chân, bước vào trong vô thức. Tô Cẩn Hồng từ từ đi lên tầng hai, nhìn thấy một hàng phụ nữ xếp hàng bên ngoài phòng giải phẫu, có mấy người tuổi không lớn, có lẽ là học sinh, cũng có một ít người có tuổi. Trên mặt bọn họ là sự sợ hãi hoặc khẩn trương, cũng có chết lặng. Có vài người có bạn trai hoặc chồng đi cùng, còn một vài người thì lẻ loi một mình.
Tô Cẩn Hồng đứng ở hành lang, nhìn vẻ mặt mỗi người, tâm trạng trở nên phức tạp. Có lẽ lúc Lãnh Đan Thu đứng chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, biểu cảm sợ như này hay là khẩn trương nhỉ. Anh lại nghĩ tới Lãnh Đan Thu trong ngoài khác biệt. Không đâu, một người ngoài mềm trong cứng như cô sẽ không để bản thân lộ ra biểu cảm yếu ớt như vậy. Có lẽ cô sẽ mang bộ mặt lạnh nhạt chờ ở cửa, nhìn những người phụ nữ đi vào đi ra, im lặng xếp hàng chờ gọi đến lượt mình.
Tô Cẩn Hồng càng nghĩ càng thấy không đàng lòng. Nhìn hàng dài phụ nữ chờ phẫu thuật, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ khiến anh không thể nào thở nổi, cũng không thể tránh thoát.
Anh hoảng hốt ra khỏi bệnh viện, dọc đường đi đều trong tình trạng hoảng hốt. Quản gia Trương kinh ngạc nhìn Tô Cẩn Hồng quay lại một mình, thử hỏi: "Cậu chủ, xe của cậu đâu?"
Xe gì? Lúc này, Tô Cẩn Hồng mới từ trạng thái mộng du tỉnh lại, đáp: "Cháu dừng xe ở bệnh viện nhân dân số 3, phiền chú Trương cho người mang xe cháu về."
Quản gia Trương để ý thấy biểu cảm như mất hồn của cậu chủ nhà mình, giống như vừa chịu đả kích mạnh, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy cậu chủ?"
Tô Cẩn Hồng không muốn nói nhiều với quản gia Trương, đáp qua loa: "Cháu thì có thể xảy ra chuyện gì được? Đúng rồi, chú tìm được căn hộ nào ở gần trường S chưa?"
Quản gia Trương không nói gì thêm, cung kính trả lời: "Căn hộ đã được chuẩn bị xong, có thể vào ở bất cứ lúc nào."
"Được rồi, đến lúc đó chú đưa chìa khoá cho cháu." Tô Cẩn Hồng gật đầu, đi lên tầng về phòng mình. Anh mở máy tính, ngừng lại một chút rồi gõ vào khung tìm kiếm "phá thai". Anh lấy tay phải chống đầu, nhìn chằm chằm màn hình, sao lại còn phân ra nạo thai với phá bằng thuốc?
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút, chắc là nạo thai. Mới vừa gõ được bốn chữ, bên dưới hiển thị rất nhiều gợi ý. Anh do dự một lúc rồi chọn quy trình nạo phá thai. Nhìn những từ ngữ "mở rộng cổ tử ©υиɠ", "nạo thai", đồng tử của Tô Cẩn Hồng co lại, không cần biết chi tiết, những từ ngữ này cũng đủ để cảm thấy đáng sợ.
Anh cau mày, tiếp tục tìm kiếm các từ khóa "những điều cần chú ý sau khi nạo phá thai", "điều trị sau nạo phá thai như thế nào?". Anh âm thầm ghi nhớ những nhắc nhở của bác sĩ trên mạng, bao gồm cả những thứ không nên ăn.
Tô Cẩn Hồng xuống nhà bếp, dặn dò: "Thím làm một ít thức ăn cho phụ nữ mới sinh non, rồi gói lại cho cháu."
Thím Vương ở trong phòng bếp đáp một tiếng. Tô Cẩn Hồng vừa mới xoay người đi, lại thấy không yên tâm, rút điện thoại nhìn lại những lưu ý mới tìm ban nãy, đọc từng câu: "Trong đồ ăn không được có ớt cay, đồ chua như dấm, dưa chua, củ cải muối... Đồ ăn có tính hàn. Đúng rồi, thím nấu cháo táo đỏ lòng nhãn đi."
Thím Vương nghe Tô Cẩn Hồng lải nhải dặn dò một tràng, hình như còn một đống thứ chưa nói hết nữa, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, cậu ba của tôi, không lẽ cậu hiểu biết về phụ nữ nhiều hơn tôi sao? Đều là phụ nữ sao tôi không biết cô ấy có cái gì nên cái gì không nên ăn? Một người đàn ông như cậu không cần lo lắng, mau ra ngoài đi." Nói rồi, thím Vương đẩy Tô Cẩn Hồng ra khỏi phòng bếp. Tô Cẩn Hồng đi ra, có chút xấu hổ nói: "Thím Vương nhớ gói lại cho cháu, cháu cần mang đi."
Thím Vương xua tay thể hiện mình đã biết, trong lòng lại vui mừng. Cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, đã biết thương con gái nhà người ta rồi.
Tô Cẩn Hồng về phòng, mở cửa sổ ra. Làn gió nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, ánh mặt trời rải đều trên cơ thể. Nhìn thảm cỏ xanh mướt bên ngoài, anh hít một hơi thật sâu, gọi lí trí quay về. Là một thằng con trai thì phải giữ được bình tĩnh. Tô Cẩn Hồng thôi nghĩ hỗn loạn, xách đồ ăn đã được thím Vương chuẩn bị đi ra ngoài.
"À, thím Vương nayg, việc cháu nhờ thím hôm nay thím nhớ đừng nói cho người khác biết."
Vẻ mặt thím Vương hiểu rõ, ồ, hóa ra là chưa thu phục được con gái nhà người ta, nếu không cũng sẽ không không dám nói cho người nhà biết. Thím Vương nhìn ba cậu chủ của nhà họ Tô từ nhỏ đến lớn, tuy là quan hệ thuê mướn nhưng thời gian bên cạnh lâu như vậy cũng tạo nên tình cảm thân thiết. Bà hận rèn sắt không thành thép, lải nhải bên tai Tô Cẩn Hồng: "Cậu nên đối tốt với con gái nhà người ta đấy, đừng giở cái tính thiếu gia khi ở nhà ra."
Tô Cẩn Hồng không thể giải thích với bà, chẳng lẽ lại nói cô ấy chỉ là một tình nhân của cháu?
Nếu bị bố anh biết chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân. Anh vội nói: "Cháu biết rồi, cháu đi trước." Tô Cẩn Hồng chạy trối chết.
Đứa trẻ này không biết khi nào mới có thể cưới được vợ về. Thím Vương lắc đầu, quay lại phòng bếp làm việc.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng tới phòng bệnh của Lãnh Đan Thu. Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh cô nằm trên giường bệnh, hơi thất thần nhìn ga trải giường, vuốt ve bụng mình. Nơi này từng có một sinh mệnh nhưng hôm nay đã biến mất.
Tô Cẩn Hồng nhớ tới cảnh tượng ở khoa phụ sản hôm trước, không khỏi mềm lòng vài phần. Nhưng nghĩ nát óc cũng không tìm ra lời nào nhẹ nhang để an ủi cô. Tô Cẩn Hồng trầm mặc ngồi ở mép giường, bày đồ ăn ra. Lãnh Đan Thu có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông gương mặt lạnh lùng nhưng động tác trên tay lại tỉ mỉ cẩn thận, môi mỏng mím chặt, khí chất lãnh đạm cường ngạnh đều bị bao phủ bởi sự dịu dàng.
Không hiểu sao, cô cảm thấy dáng vẻ này của anh thật ấm áp.
Tô Cẩn Hồng múc một thìa cháo táo đỏ long nhãn mà anh mang tới, đặt trước miệng Lãnh Đan Thu. Cô ngơ ngác nhìn anh, không thể tin nổi.
Cầu Cầu: "Ký chủ, anh đang làm trái với tính cách của nguyên chủ."
Từ lúc biết tin Lãnh Đan Thu phá thai, trong lòng Tô Cẩn Hồng có một ngọn lửa cháy. Nghe xong những lời này, anh lạnh nhạt mắng lại: "Tôi đút cho mẹ của con tôi ăn thì có làm sao? Tuy rằng đứa bé không còn..."
Cầu Cầu: "..."
Lãnh Đan Thu chậm chạp không mở miệng, sững sờ nhìn anh. Tô Cẩn Hồng tức giận "a" một tiếng, ý bảo cô há miệng. Môi của cô vừa mới chạm vào thìa đã nhanh chóng tránh ra, hơi hơi nghiêng đầu " Quá nóng."
Nếu là trước đây, dù có nóng thì cô cũng sẽ cố gắng ăn hết. Nhưng ngày hôm nay cô muốn tiến thêm một bước để thử xem liệu Tô Cẩn Hồng hôm nay có khác với bình thường không. Quả nhiên, Tô Cẩn Hồng có chút buồn bực đưa thìa vào bát, quấy nhẹ nhàng, cố gắng làm cháo nhanh nguội hơn một chút.
Lãnh Đan Thu thấy vậy, ánh mắt tối lại, hơi cúi đầu. Không biết có phải do hiện tại cảm xúc của cô không ổn định hay không mà nhìn Tô Cẩn Hồng như thế, trái tim không nhịn được rung động. Nhưng làm sao cô có thể thích anh ta được?
Một người đút, một người ăn, hai người lẳng lặng ở cùng nhau, khung cảnh cũng xem như hài hòa. Đút xong cháo, Tô Cẩn Hồng thu dọn vật dụng xong cũng không đi ngay mà ngồi ở trên ghế, không nói câu nào. Anh cúi đầu làm Lãnh Đan Thu không rõ anh đang suy nghĩ cái gì.
Không giống tức giận, cũng không giống vui vẻ. Lãnh Đan Thu im lặng, cô cảm thấy Tô Cẩn Hồng ở lại chắc chắn là do có chuyện muốn nói nên kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, Tô Cẩn Hồng mới phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn giường bệnh, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay tôi đã tới khoa phụ sản của một viện khác, nhìn thấy hàng dài người chờ bên ngoài phòng giải phẫu, những người phụ nữ lẻ loi cô độc. Lúc đó tôi đã nghĩ cô có lẽ cũng giống như họ."
Nói xong, anh đứng dậy xách đồ chuẩn bị đi, mặt không cảm xúc nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: "Không muốn sinh thì thôi, bỏ đi."
Tô Cẩn Hồng đi tới cửa lại dừng lại, đặt tay lên tay nắm, mở miệng nói: "Ngày mai tôi lại tới thăm cô. Đúng rồi, về sau cô không cần quay lại trường học. Tôi đã chuẩn bị một căn hộ rồi, rất gần trường, mấy hôm nữa sẽ đưa cô chìa khóa."
"Cạch."
Cửa đóng lại, Lãnh Đan Thu sững sờ nhìn cửa. Việc anh cứ thế mà đi khiến cô có chút không nhận ra đó là Tô Cẩn Hồng. Trước kia, Tô Cẩn Hồng là một kẻ vô lại nhưng đầu óc đơn giản dễ đoán, có nhiều khi dễ dàng đoán được hành động tiếp theo của anh ta. Đứa bé đã mất, với tính cách của Tô Cẩn Hồng, một khi phá hủy kế hoạch của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình, không bao giờ nhìn Lãnh Đan Thu với vẻ mặt ôn hoà, thậm chí sẽ hung hăng tra tấn thân thể cô.
Nhưng hành động của Tô Cẩn Hồng trong mấy ngày nay làm Lãnh Đan Thu vô cùng hoang mang. Bề ngoài nhìn anh ôn hòa hơn trước nhưng lại rất khó để cho người khác đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Trái lại, điều này làm Lãnh Đan Thu có thêm vài phần đề phòng nhưng cũng đặc biệt kèm theo là cảm giác hấp dẫn mờ nhạt.
Mẹ của Lãnh Đan Thu bị bệnh nặng, ngày nào cũng cần thuốc đắt đỏ để chữa trị, phòng ngừa bệnh tình chuyển biến xấu. Lãnh Đan Thu chỉ là một sinh viên mới vào đại học thì kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy để chữa trị cho mẹ? Bố của cô đã sớm mặc kệ hai mẹ con, đã lâu không liên lạc, vậy nên không thể trông cậy vào ông ta. Mà ý chí của mẹ Lãnh Đan Thu cũng không mãnh liệt vì không muốn bản thân làm liên lụy Lãnh Đan Thu. Nếu không phải Lãnh Đan Thu khóc lóc cầu xin bà kiên trì thì có lẽ mẹ Lãnh đã sớm từ bỏ trị liệu.
Vì lẽ đó, khi nguyên chủ đề nghị bao nuôi, cô không từ chối. Cho dù sau đó có đôi khi anh ta đối xử quá đáng với cô thì cô cũng không hoàn toàn hận anh ta. Đối với cô mà nói, việc Tô Cẩn Hồng bao nuôi như một món quà của ác ma vậy.
Tô Cẩn Hồng không biết suy nghĩ của Lãnh Đan Thu. Anh tức giận, nhất là khi nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường bệnh thì anh lại càng tức giận. Giận vì cô không nghe lời nhưng lại càng giận bản thân đã không bảo vệ cô chu đáo. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã biến thành bộ dạng như thế này.
Tuy Tô Cẩn Hồng biết lỗi không phải do anh nhưng trong lòng vẫn không kìm được bực bội. Tô Cẩn Hồng đối xử tốt với Lâm Miên Miên hay sinh lòng thương cảm với Lãnh Đan Thu đều bởi vì anh tương đối lớn tuổi cho nên có phần đau lòng cho hoàn cảnh mà các cô gái trẻ gặp phải, tuy rằng ở thế giới này Lãnh Đan Thu cũng không ít tuổi hơn anh là bao.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng Lãnh Đan Thu, Tô Cẩn Hồng có thể cảm nhận được ẩn dấu dưới bề ngoài ngoan ngoãn phục tùng là sự kiên cường mạnh mẽ. Thế nên Tô Cẩn Hồng bắt đầu do dự. Anh từng nghĩ nếu giữ cô ở lại bên mình thì có thật sự tốt không. Nhưng nghĩ tới Lãnh Đan Thu vừa mới phá thai, thân thể vô cùng yếu ớt, cần được chăm sóc cẩn thận. Thôi, trước hết cứ giữ cô lại chăm sóc cho tốt đã. Sau khi suy tính các bước tiếp theo, Tô Cẩn Hồng quả thực làm cho trái tim cha hiền tan nát.
Tô Cẩn Hồng vừa mới trở về biệt thự thì gặp quản gia Trương nói: "Cậu cả ở phòng đọc chờ cậu đã lâu, cậu ba mau tới đi." Quản gia Trương tiến lại một bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có vẻ tâm trạng của cậu cả không được tốt cho lắm." Nói xong ông nhanh chóng lui sang một bên, cúi gằm mặt xuống, không nói gì thêm.
Tô Cẩn Hồng gật đầu với quản gia, chỉnh lại quần áo chuẩn bị gặp người anh cả trên danh nghĩa cũng chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tô thị.
"Cốc cốc cốc,"
"Cẩn Hồng à, vào đi."
Tô Cẩn Hồng đánh giá con trưởng của nhà họ Tô, Tô Cẩn Thịnh. Khuôn mặt vuông chữ điền, không giận mà nghiêm, biểu cảm nghiêm túc, ít khi nói cười, kể cả với em trai ruột thịt cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Tô Cẩn Hồng cười nói: " Anh cả tìm em có chuyện gì thế?"
Tô Cẩn Thịnh trông cái bộ dạng ăn chơi trác tang của thằng em nhà mình, có chút hận rèn sắt không thành thép: "Nghe nói dạo này em rất để bụng tới một cô gái."
Tô Cẩn Hồng thực sự kinh ngạc, chỉ có hai ngày mà Tô Cẩn Thịnh đã biết. Nếu anh ta đã biết thì cha già và anh hai cũng đã biết rõ.
Anh không chút để ý nghịch bút trên bàn làm việc của Tô Cẩn Thịnh, tỏ vẻ không để tâm nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Trên mặt Tô Cẩn Thịnh
không có biểu hiện gì, rất khó để nhìn ra anh ta đang nghĩ gì. Tô Cẩn Hồng vẫn duy trì trạng thái bất cần đời, không khí giữa hai anh em nhất thời đông cứng. Im lặng vài phút, Tô Cẩn Hồng mở miệng trước: "Anh cả, nếu không có việc gì thì em đi trước."
"Cẩn Hồng, năm nay cậu cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên làm chuyện lớn. Cha đã bắt đầu chọn hôn thê cho cậu, gần đây chú ý một chút, đừng trêu chọc mấy người phụ nữ không đứng đắn bên ngoài." Tô Cẩn Thịnh cau mày, dặn dò người em trai không nên thân này của mình. Không học vấn, không nghề nghiệp, không có chí lớn, đó là đánh giá của anh đối với Tô Cẩn Hồng.
Nghe tới ba chữ "vị hôn thê", Tô Cẩn Hồng sợ ngây người. Ở thế giới thật, 26 tuổi rồi nhưng anh chưa yêu đương bao giờ, mỗi ngày đều dốc sức làm việc, đưa sự nghiệp lêи đỉиɦ cao. Đời này anh mới 24 tuổi, không chỉ thiếu chút nữa có con mà hiện tại còn chuẩn bị kết hôn.
"Đừng đừng đừng, anh cả, em còn trẻ, kết hôn gì đó không cần vội, em nên dốc sức lập nghiệp đã." Tô Cẩn Hồng đổi sắc mặt trong nháy mắt, múa máy tay chân, hứa hẹn bản thân từ nay sẽ cố gắng hết mình. Anh dùng ánh mắt chân thành nhìn Tô Cẩn Thịnh, ý đồ xoay chuyển được tình hình. Tô Cẩn Thịnh nhìn anh, có chút suy tư. Nhìn sơ qua thì thằng ba thực sự không nghĩ tới việc kết hôn. Thôi, nếu về sau nó cố gắng nỗ lực thì cho nó thêm một cơ hội, xem xem nó có thay đổi gì so với trước kia không.
Bởi vì Tô Cẩn Thịnh không thể có con mà em trai thứ hai của anh là kẻ có dã tâm, không thể làm tốt vai trò người thừa kế gia tộc. Nếu thằng ba thay đổi, tuy rằng hơi muộn một chút nhưng không phải là không thể bồi dưỡng được.
Nghĩ vậy, Tô Cẩn Thịnh cầm một tập tài liệu của công ty đưa cho anh: "Trước mắt công ty con này bị lỗ nghiêm trọng, nếu trong vòng ba tháng chú có thể xoay chuyển tình thế, anh sẽ giúp chú nói với cha hoãn việc đính hôn lại. Nếu không làm được thì không cần thương lượng nữa."
Trong lòng Tô Cẩn Hồng thầm mắng anh cả đúng là một con cáo già, trong ba tháng làm cho một công ty đang bị lỗ nghiêm trọng phục hồi, cho dù là một tên ăn chơi trác táng có nỗ lực thực sự thì đến cuối cùng xác suất thất bại vẫn lên tới 99%.
Tô Cẩn Thịnh muốn khơi dậy lòng hiếu thắng của anh, khiến anh dồn sự chú ý đến việc học tập quản lí công ty, còn việc đính hôn không làm được thì đi đính hôn thôi chứ gì nữa. Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng mà đó ai biết trước được tương lai, chưa làm thì sao có thể nhận thua. Tô Cẩn Hồng giả bộ tức giận: "Anh, anh nói như vậy không thú vị chút nào. Anh bảo một người không có kinh nghiệm, ăn chơi sa đoạ như em ngay lập tức khôi phục một công ty trên bờ vực phá sản, việc này quá khó khăn, căn bản là em không làm nổi."
Tô Cẩn Thịnh suy nghĩ một chút, cũng phải, đặt mục tiêu cao như vậy ngược lại làm thằng ba thấy khó mà lui, càng khó đạt được mục đích dẫn nó đi đúng đường.
"Vậy giảm độ khó một chút, trong vòng ba tháng nếu cậu có thể làm cho công ty giảm bớt lỗ và có xu thế sinh lợi thì coi như cậu thành công."
Tô Cẩn Hồng gật đầu: "Quyết định vậy đi. Anh thông báo tới công ty ngay đi, hiện tại em đi xem tình trạng công ty như thế nào."
Tô Cẩn Thịnh nhìn cậu em mang ý chí chiến đấu sục sôi đi ra ngoài, thở dài, mong rằng nó không đem con bỏ chợ, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đi làm việc thì nên mặc quần áo tương đối trang trọng. Tô Cẩn Hồng thay một bộ com lê, thắt cà vạt, tinh thần phấn chấn đi ra cửa. Hôm nay, anh không chọn chiếc xe thể thao nữa mà thay vào đó là một chiếc Land Rover màu đen khiêm tốn.
Tô Cẩn Hồng vừa mới vào sảnh, hệ thống trong đầu đã điên cuồng nhắc nhở: "Cảnh báo cấp độ một!!! Nữ chính xuất hiện!!! Nữ chính xuất hiện!!!"
Nhìn thẳng về quầy lễ tân ở phía trước, Tô Cẩn Hồng hỏi Cầu Cầu: "Là cô bé này sao?"
Anh bắt đầu đánh giá cô gái, gương mặt tròn mang nét trẻ con, trên mặt trang điểm vụng về không giấu được sự non nớt. Tô Cẩn Hồng hơi mất kiên nhẫn. Anh đã dừng ở đây một lúc mà cô ta chỉ chăm chú chơi điện thoại, không hề phát hiện ra. Lễ tân là bộ mặt của một công ty, thể hiện thái độ, tinh thần của công ty, sao lại nhận một cô gái có thái độ làm việc như thế này vào. Tô Cẩn Hồng gõ lên quầy: "Làm phiền cô ngửng đầu lên."
Cô gái trước mặt kinh hoàng xen lẫn ngạc nhiên ngẩng đầu, cặp mắt to đầy nước đối diện với Tô Cẩn Hồng. Trong nháy mắt, Tô Cẩn Hồng giống như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng!
Chuyện đó dĩ nhiên là không thể xảy ra. Tô Cẩn Hồng giơ tay trái sờ vị trí trái tim, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trái tim đập bình thường, hoàn toàn không bị hào quang của nữ chính Mary Sue tác động. Trong nháy mắt Tô Cẩn Hồng cảm thấy tự tin hơn. Đã nói rồi, anh mới thực sự là con cưng của ông trời.
Đến lúc này, não Hoàng Lị Lị mới hoạt động giúp cô ta nhận ra đây chắc là nhân vật lớn và cấp trên đã nói. Tiêu rồi, bị phát hiện có thái độ làm việc không tốt, chắc chắn sẽ bị sa thải.
Mặc dù hệ thống nhắc nhở đây là nữ chính của thế giới này, trông yếu đuối làm người ta thương nhưng Tô Cẩn Hồng không hề dao động. Không làm việc tốt nên bị đuổi việc. Lúc này, quản lý cấp cao của công ty đã nhận được tin, vội vàng xuống dưới đón Tô Cẩn Hồng: "Cậu Hồng , thật xin lỗi, xin lỗi."
Tô Cẩn Hồng giơ tay cắt lời bọn họ: "Trong giờ làm việc tốt nhất mọi người nên gọi theo chức vụ của tôi."
Nhóm quản lý cấp cao lau mồ hôi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: "Tổng giám đốc Tô nói phải."
"Còn nữa, lễ tân này là sao, lúc tôi tới cô ta đang cúi đầu chơi điện thoại, căn bản không chú ý tới có người đi vào, đây là thái độ mà công ty các người muốn bày ra sao?"
Dưới ánh mắt áp lực của Tô Cẩn Hồng, quản lý nghiêm khắc: "Cô tên gì, ngay bây giờ tới phòng tài vụ nhận lương rồi nghỉ việc đi."
Hoàng Lị Lị sợ tới sắp khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Tôi... Tôi chỉ thay thế chị họ một lát, chị ấy có việc ra ngoài."
Mấy người đàn ông đứng xung quanh nhìn thấy cô gái ngây thơ đáng thương mang theo một chút gì đó quyến rũ đều hơi mềm lòng. Vị quản lý mới vừa răn dạy cô ta cũng tự nhiên dịu đi một chút: "Vậy cô đi đi, nói tên chị họ của cô ra."
Tô Cẩn Hồng thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, nhìn thấy Hoàng Lị Lị nói xong tên của chị họ, chuẩn bị rời đi thì nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Cô tên gì?"
Trong lòng Hoàng Lị Lị vui vẻ, chẳng lẽ anh nhà giàu đẹp trai này để ý tới mình, nếu không sao lại hỏi tên mình chứ.
Cô sợ hãi nói: " Tên tôi là Hoàng Lị Lị."
Tô Cẩn Hồng kiên nhẫn hỏi tiếp: "Lị nào?"
Mấy người quản lý ở bên cạnh nhìn nhau, đã sớm nghe qua cậu ba là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, ngày nào cũng ăn nhậu chơi đùa phụ nữ, nhìn bộ dạng kia có lẽ là nhìn trúng con bé này.
Tô Cẩn Hồng gật đầu, nhẹ nhàng nói với thư kí bên cạnh: "Nhớ rõ tên cô ta."
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, không biết anh có ý định làm gì thì lại nghe Tô Cẩn Hồng nói tiếp một câu: "Tập đoàn Tô thị vĩnh viễn không thuê người này."
Hoàng Lị Lị từ thiên đường bị đánh xuống địa ngục, nước mắt không kìm được, ôm mặt khóc lóc chạy đi. Những người xung quanh không dám lên tiếng, sợ bản thân là người tiếp theo lên thớt. Nếu giống như cô gái kia bị tập đoàn Tô thị ghi vào danh sách đen thì về sau sẽ rất khó tìm một công việc tốt.
Cầu Cầu hơi lo lắng nói với Tô Cẩn Hồng: "Ký chủ, anh đối xử với nữ chính như vậy hơi không tốt lắm, sau này cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của nam chính. Đến lúc đó nam chính nhìn anh không vừa mắt thì làm sao giờ?"
Tô Cẩn Hồng nói: "Không phải cậu nói là tiểu thuyết này tổng giám đốc với con ông cháu cha nhiều như kiến cỏ à? Cậu gặp qua loại "tổng tài bá đạo" nào đồng ý để cho người phụ nữ của mình đi làm ở công ty khác chưa? Đoạn Minh Hiên sau này còn phải cảm ơn tôi dấy."
Tô Cẩn Hồng đi từng bộ phận xem xét một lần, nội dung công việc anh không rõ nhưng nhìn một đám người lười nhác không có tinh thần, anh cảm thấy làm việc như vậy chắc chắn sẽ không đem lại hiệu quả gì. Tô Cẩn Hồng cau mày suy nghĩ, tình trạng như vậy không ổn, không có tính cạnh tranh, không có động lực phấn đấu thì càng đi xuống, không có cơ hội xoay chuyển. Có nhân viên như vậy công ty có thể kiếm ra tiền mới là lạ!
"Thông báo cho mọi người, mười phút nữa tập trung ở hội trường, tôi có một vài lời cần nói."
Tới phòng họp, Tô Cẩn Hồng cầm microphone: "Chắc hẳn mọi người đều đã biết, hiệu quả và lợi nhuận của công ty không tốt. Nếu đã như vậy, chúng ta cần thiết có sự cạnh tranh."
Nhân viên phía dưới kinh hoàng, có người nhỏ giọng thảo luận: "Chuyện gì xảy ra vậy, trước giờ chưa từng nghe nói phía trên muốn áp dụng phương pháp cạnh tranh."
"Tôi cũng không biết, chuyện gì đang xảy ra."
Tô Cẩn Hồng nhìn một đám người bắt đầu kêu la, tức giận đập bàn, rống to: "Yên lặng!"
"Các người nhìn xem có giống cái chợ không? Ai không muốn ở đây thì có thể đi ra ngoài!"
Đám nhân viên bị trấn áp, im lặng thấp thỏm chờ đợi anh nói tiếp: "Tổng công ty quyết định giảm biên chế. Không giới hạn số người, sau hai tuần xét duyệt. Nếu năng lực không đủ thì xin mời đến phòng tài vụ tính tiền rời đi."
"Mặt khác, những người vượt qua sẽ được công ty khen ngợi, năng lực tốt sẽ được tăng 10% lương. Đây là sự khẳng định, cũng là sự khích lệ với mọi người. Chỉ cần mọi người có thể tạo ra hiệu quả và lợi ích, công ty sẽ không bạc đãi ai."
"Điều thứ hai, các tổ trưởng chú ý, tôi có yêu cầu cao hơn đối với năng lực của các người, nếu nhân viên có năng lực xuất sắc hơn tổ trưởng thì tôi không ngại đổi người. Đương nhiên, nếu các người có khả năng thì không chỉ giữ được chức vụ, còn được tăng them 20% lương, tăng tiền thưởng. Đây chính là thách thức của mọi người, cũng là cơ hội."
"Tan họp."
Không để ý đến sự nhốn nháo của mọi người, Tô Cẩn Hồng lập tức đi tới văn phòng của mình. Nhìn một chồng dày tài liệu, Tô Cẩn Hồng lật xem một cách nhanh chóng, đây là khả năng quản lý ở thế giới hiện thực và khả năng "gặp rồi thì không quên" mà anh được chọn.
Rất nhiều văn kiện có sự sai lệch, đặc biệt là bộ phận tài vụ, các lỗ hổng nhỏ xuất hiện không ngừng. Tô Cẩn Hồng ghi nhớ cẩn thận những chỗ đó. Anh hơi bực tức, mới đầu các lỗ hổng còn giấu diếm một chút, sau đó hoàn toàn trắng trợn. Chắc là bọn họ không nghĩ tới tổng công ty sẽ cho người xuống kiểm tra rà soát lại công ty con.
Các cấp quản lý đều tồn tại những vấn đề rất lớn. Khi tập trung cao độ vào làm việc thì thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng, chồng văn kiện cần xem ở bên phải càng ngày càng ít. Vào lúc Tô Cẩn Hồng rất mệt, anh nhận được một cuộc điện thoại: "Cẩn Hồng, đêm nay đến chơi nha, đã lâu rồi chưa tụ tập."
Tô Cẩn Hồng xoa thái dương, vốn dĩ anh cực kỳ ghét bị làm phiền khi đang tập trung làm việc nhưng mà...
"Được, Hiên Minh, tối gặp"
"Thời gian cũ, chỗ cũ, cậu mau tới đi, bọn tôi đến trước."
Tô Cẩn Hồng đến club, ở sảnh có người phục vụ nhiệt tình chiêu đãi anh, dẫn anh tới chỗ. Tô Cẩn Hồng đánh giá mấy người ngồi trên ghế sô pha.
Không hổ là thế giới Mary Sue, ai cũng đều là những người đẹp khó gặp trong hiện thực, đã thế còn đẹp theo nhiều thể loại khác nhau: nam tính, ôn hòa, lạnh nhạt, thêm cả bản thân anh là kiểu hình quyến rũ là đủ.
Tô Cẩn Hồng trong lòng phỉ nhổ, mặt lại mang theo ý cười với mấy người đàn ông kia, chào hỏi: "Ngại quá, tôi tới muộn."
Đoạn Hiên Minh tùy ý cười lớn: "Mấy người nhìn xem, Cẩn Hồng rất khó gặp mặt, gần đây đều ít tụ tập cùng chúng ta." Anh ta cầm một cái ly trên tay, bắt đầu rót rượu chô Tô Cẩn Hồng: "Luật cũ, người đến cuối tự phạt ba ly."
Tô Cẩn Hồng cởϊ áσ vest, treo lên giá, không chút để ý trả lời: "Đừng nói nữa, anh cả tôi giao cho một công ty con bị lỗ, buổi chiều xem qua tình hình một chút."
Nhận ly rượu, Tô Cẩn Hồng uống một hơi hết sạch. Trong nháy mắt một luồng khí nóng bốc lên đầu. Anh mở hai cúc áo, nới lỏng cà vạt, để nó treo lửng trên cổ áo. Nháy mắt, từ một doanh nhân trở thành kẻ ăn chơi mà hội Đoạn Hiên Minh vẫn biết. Triệu Định lạnh mặt dựa trên sô pha, mở miệng: "Cẩn Hồng, cậu phải về nhà làm việc à?"
Trong nháy mắt mọi ánh mắt tập trung trên người Tô Cẩn Hồng. Anh nửa đùa nửa thật, tỏ vẻ oán giận: "Không còn cách khác, anh cả tôi uy hϊếp nếu tôi không đi làm thì phải đính hôn, tôi chỉ có thể giả bộ đi tới công ty."
Bên ngoài làm bộ oán giận nhưng trên thực tế, được chạm vào sự vụ của công ty là điều Tô Cẩn Hồng muốn mà không được. Rốt cuộc nguyên thân chết trên tay nam chính mà khi đó nam chính đã có thế lực vô cùng lớn. Tuy hiện tại cốt truyện đã có chút thay đổi nhưng anh vẫn cần tính toán thật kĩ khả năng sau này đối đầu với nam chính. Đoạn Hiên Minh loạng chạng cầm chén rượu, không thèm để ý trả lời: "Cẩn Hồng, cậu không cần lo lắng, công ty kia tôi có cách giúp cậu. Đúng lúc nhà tôi có dự án, xem thử có thể hợp tác không, đương nhiên tiền đề là chất lượng phải khả quan."
Tô Cẩn Hồng cười nói: "Cũng tốt, chơi ai cũng không thể chơi cậu."
Nghe bọn họ thảo luận công việc, Triệu Định không kiên nhẫn cắt ngang: "Bàn công việc thì hai người lén bàn đi, hôm nay tụ tập là để tìm vui, sao có thể mất hứng như vậy?"
Đinh Hiểu Huy vỗ vai trấn an cậu ta, hòa giải: "Hai người đừng bàn luận công việc nữa, làm thằng Định chán chết rồi."
Tô Cẩn Hồng và Đoạn Minh Hiên nhìn nhau cười, ngắt lời:"Được được, không nói nữa, tẹo nữa chúng ta đi đâu, chúng ta đâu thể ngồi lì tại đây được."
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Một thiếu nữ có diện mạo trong sáng, thuần khiết nhút nhát sợ sệt ló người vào, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi tới để tiếp rượu ạ."
Quen nhìn mấy người phục vụ chuyên nghiệp, đột nhiên gặp một cô gái non nớt không khỏi gợi lên hứng thú của mọi người ngồi đây. Đoạn Hiên Minh dựa vào ghế sô pha, nhàn nhã bắt chéo hai chân, mũi chân lắc nhẹ, chỉ vào một cái bàn, khẽ cười một tiếng: "Người đẹp mau vào đi, chúng tôi không ăn thịt người đâu."
Triệu Đình và Đình Hiểu Huy đều hứng thú nhìn cô gái, Không hổ là nữ chính, cuối cùng vẫn gặp mặt nam chính. Tô Cẩn Hồng bưng một ly rượu nhấp một ngụm,che đi sự kinh ngạc của bản thân.
____
Xanh: Chương này dài gấp 3 bình thường, tôi mệt chết mất.
Vậy nên có gì ủng hộ nhau chút cho tôi còn có sức bón hành cho các editor nữa nha.