Lưu Ly Nguyệt

Chương 27

Edit: Phong

Beta: Gờ

-------------

Vào căn tin, Lâm Nhược Nhiên theo thói quen ngày xưa tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Nhan Tịch cũng tự giác đi mua đồ ăn.

Dù trường học đã thay đổi nhiều đến mức Lâm Nhược Nhiên dường như không nhận ra nhưng không hiểu sao căn tin lại không thay đổi chút nào, cảm giác vẫn rất quen thuộc. Hơn tám giờ, cũng là lúc là hết hai tiết tự chọn, sinh viên ùa vào khiến căn tin trở nên đông đúc nhộn nhịp, Lâm Nhược Nhiên nhìn dòng người đến đi, trong mắt có chút ướŧ áŧ.

Cô nhớ lúc trước cô và Nhan Tịch cũng đã từng như vậy, sau khi tự học sẽ trò chuyện linh tinh rồi cùng đến căn tin. Cô thích sai Nhan Tịch làm cái này làm kia nhưng cũng không phải muốn bắt nạt nàng mà chỉ vì thích nhìn dáng vẻ buồn bực bĩu môi của Nhan Tịch, dễ thương giống y mèo mập Garfield, tất cả thịt trên mặt như dồn lại một chỗ, buồn bực một hồi, nàng sẽ ngẩng đầu nhìn mình rồi thê thảm gọi:

"Nhiên Nhiên."

Lâm Nhược Nhiên thực sự không thích người ta gọi cô như vậy vì luôn cảm thấy buồn nôn nhưng lại không ngờ sẽ có người gọi hai chữ này thanh thoát đến vậy khiến phòng thủ trong lòng cô dần dần sụp đổ, khiến cô chìm sâu không cách nào kiểm soát.

Lâm Nhược Nhiên bình tĩnh nhìn theo Nhan Tịch, ánh mắt luôn không rời khỏi người nàng.

Từ khi hai người biết nhau, Lâm Nhược Nhiên đã rất tin tưởng vào Nhan Tịch nên cô mới hoảng loạn mà bỏ ra nước ngoài như thế.

Lúc đầu năm, Lâm Nhược Nhiên thấy Nhan Tịch không phát hiện ra ý định của cô. Ngày ngày đứng trên con đường nhỏ Nhan Tịch hay đi, hơi thở Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng, thận trọng chờ đợi dáng hình nàng đi ngang qua, nghĩ sẽ tiếp xúc nhiều với nàng một chút.

Cho tới bây giờ Nhan Tịch vẫn không biết Lâm Nhược Nhiên cố ý đợi nàng nên mỗi lần "vô tình gặp" nàng đều sẽ mừng rỡ nhìn Lâm Nhược Nhiên mà nói "Nhiên Nhiên, thật trùng hợp." khiến Lâm Nhược Nhiên sầm mặt. Nhan Tịch cười một cách tự nhiên nói với Lâm Nhược Nhiên chỉ là trò đùa vô vị của nàng thôi, mặt ngoài Lâm Nhược Nhiên không thèm nhưng trong lòng lại ngây ngất. Nhan Tịch đi rồi, Lâm Nhược Nhiên mới từ từ hồi tưởng về từng vẻ mặt của nàng, nhớ lại từng cái cau mày nhíu mi ra sao, không ngờ người luôn luôn tự cho mình thanh cao như cô khi yêu lại khiêm nhường hạ mình đến thế.

Nhưng dường như nàng lại không hề nhận ra điều đó ......

"Đang nghĩ gì vậy? Hê hê, xem tôi mua gì nè, đều là những thứ cậu thích ăn."

Nhan Tịch thấy Lâm Nhược Nhiên sững sờ, cười ha hả bưng khay đến đặt xuống bàn bắt chước động tác xoa đầu Lâm Nhược Nhiên thường làm

"Nhiên Nhiên, tôi phát hiện ra lần này cậu về, nhìn ngu hẳn đi."

Lâm Nhược Nhiên sực tỉnh, giận dữ nhìn Nhan Tịch, cô ngu? Cô chưa thấy ai ngu hơn Nhan Tịch đâu! Lâm Nhược Nhiên trợn mắt Nhan Tịch một cái rồi cúi đầu nhìn xuống khay, Nhan Tịch mua toàn những thứ cô thích ăn, nhỏ có rau xanh lớn có rau cuộn, trong nháy mắt trong lòng cô đều tràn ngập chua xót. Những lúc thân thiết từng có đó giờ đáng quý đến nhường nào, giờ lại vì không muốn rời xa Nhan Tịch mà cô phải nói dối che đậy tình cảm của mình, làm vậy đáng buồn đến nhường nào.

Lâm Nhược Nhiên nhấc đũa chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, từ từ nhắm mắt lại thưởng thức. Ngồi cạnh nhìn Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch thỏa mãn, vui vẻ không thể tả, biết chị ấy buồn, nhưng lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể làm chút chuyện cho chị ấy, ừm, Nhiên Nhiên vẫn dễ dụ giống trước kia vậy.

Từ từ mở mắt, Lâm Nhược Nhiên nuốt thức ăn xuống rồi cười nhìn Nhan Tịch, chân tình trong mắt lộ ra không rõ ràng còn ánh mắt Nhan Tịch lại trở nên ngây ngô như trẻ sơ sinh.

"Ngon lắm."

Nghe được câu trả lời vừa ý, Nhan Tịch cười cười cầm đũa lên cùng ăn, chưa kể đầu bếp trong trường đều giỏi chứ đâu phải để trưng nên chất lượng hơn mấy quán cơm lề đường nhiều, rảnh phải dẫn Claire tới ăn mới được. Nhớ cảnh dẫn Claire đi ăn mấy món giả rắn, Nhan Tịch không nhịn được cười khúc khích.

Lâm Nhược Nhiên lẳng lặng cầm đũa nhìn nụ cười trên môi Nhan Tịch, những ngón tay cầm đũa vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Ăn xong, Lâm Nhược Nhiên buông đũa, đứng dậy đi đến chỗ ô cửa sổ bán canh, nói gì đó với đầu bếp, Nhan Tịch cầm đũa nhìn cô một cách khó hiểu, ăn vậy vẫn chưa no? Ăn nhiêu đây rồi mà không sợ mập sao?

Đợi một lúc, thấy Lâm Nhược Nhiên cẩn thận bưng theo một cái chén quay lại, Nhan Tịch nhìn cái chén bốc khói nghi ngút, lắc đầu .

"Cậu còn muốn uống canh nữa, vẫn không no sao?"

Lâm Nhược Nhiên hung hăng liếc nàng rồi để chén canh trước mặt Nhan Tịch, mùi gừng nồng nặc xông vào mũi khiến Nhan Tịch cau mày.

"Canh gừng?"

"Không phải cậu vừa sốt sao? Uống đi."

"Tôi đỡ rồi, không uống đâu, khó uống lắm!"

Nhan Tịch nhìn chén canh gừng đậm màu, mặt đầy chê bai, Lâm Nhược Nhiên nhìn nàng nheo mắt.

"Đừng nhiều lời!"

"......"

Bị Lâm Nhược Nhiên ép buộc, Nhan Tịch không còn cách nào khác ngoài việc cầm muỗng lên, miễn cưỡng múc từng muỗng uống, mỗi khi nuốt một ngụm là nhíu mày một cái, vẻ mặt đau khổ khó tả. Lâm Nhược Nhiên ngồi cạnh nhìn Nhan Tịch, đến khi nàng uống xong cả chén canh mới hết nghiêm mặt.

Cuối cùng cũng uống xong, Nhan Tịch toát mồ hôi đầy người, nàng gấp một miếng thức ăn, ăn vào để giảm vị cay trong miệng rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên.

"Sao cậu biết tôi bệnh?"

Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ.

"Cậu á? Sốt có chút xíu mặt đã đỏ hừng hực, cậu xem mặt cậu thử coi, đỏ như đít khỉ."

Nhan Tịch ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác.

"À, tôi nhớ hồi trước trường đâu có bán canh gừng, sao cậu mua được hay vậy?"

Lâm Nhược Nhiên mặt không chút cảm xúc nhìn Nhan Tịch.

"Tôi nói với đầu bếp là cậu đau bụng tới tháng."

"......"

Nhan Tịch thấy Lâm Nhược Nhiên khó chịu, ấm ức cúi đầu, không nói lời nào, vừa mới trò chuyện vui vẻ lại có chuyện gì vậy, đúng là sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết.

Ăn tối, uống canh xong, hai người ra khỏi căn-tin cũng đã chín giờ, Nhan Tịch muốn về nhà nhưng Lâm Nhược Nhiên lại không cho, còn nói đã gọi cho mẹ Nhan, xin phép cho Nhan Tịch đến thao trường với cô một lúc, Nhan Tịch bĩu môi không vui.

"Vậy phải mấy giờ tôi mới về nhà?"

Hừ, biết rõ nàng bệnh còn muốn đến thao trường.

"Đến nhà tôi."

Lâm Nhược Nhiên trả lời không chút suy nghĩ, Nhan Tịch ngẩn người nhìn cô.

"Nhà cậu?"

"Sao? Không được hả? Chẳng lẽ cậu chỉ đến nhà sếp lớn được thôi?"

Lâm Nhược Nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi, cô nhẫn nhịn cả ngày giờ đã muốn bộc phát. Không nói đâu có nghĩa là không quan tâm, Nhan Tịch, nhất định cậu phải thể hiện hạnh phúc của mình trước mặt tôi sao?

Nhan Tịch thấy ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên, vội vàng nói tốt:

"Được rồi, không phải không muốn đi mà vì tôi nhớ lúc đi chú Lâm bán nhà rồi nên mới hỏi thôi."

Nghe lời này, sắc mặt Lâm Nhược Nhiên hơi dịu xuống, cầm tách trà xanh trên bàn lên.

"Nhưng tôi muốn cậu đi."

Nói xong yêu cầu mang đầy áp đặt, Lâm Nhược Nhiên xoay người rời đi. Nhan Tịch không nói được gì, vội đứng dậy đi theo, xem như nàng đã nhìn ra Lâm đại tiểu thư tức giận, chỉ có thể theo lời cô ấy, không nên chọc giận nữa.

Lâm Nhược Nhiên không nói một lời đi trong thao trường, Nhan Tịch khổ sở nhìn gương mặt trắng mịn nhàn nhạt u sầu của cô. Theo nàng thấy, Lâm Nhược Nhiên và Claire đều những cô gái mạnh mẽ, cho dù ấm ức hay phiền não hơn nữa cũng sẽ chôn chặt trong lòng tự mình chịu đựng chứ không bao giờ nói ra, dù không hiểu nhưng Nhan Tịch có thể cảm nhận được nỗi đau của họ. Nàng rất muốn giúp nhưng lại không biết phải làm sao, dù sao nàng cũng không biết xử lý những công việc và thiết lập các mối quan hệ xã hội kia. Thậm chí ngay cả chuyện đơn giản muốn đến thao trường của Lâm Nhược Nhiên mà lòng nàng cũng không thật sự đồng ý đi cùng, có phải nàng không đáng làm bạn không?

Nhan Tịch thở dài dán mặt sát tới, thận trọng nhìn Lâm Nhược Nhiên.

"Nhiên Nhiên, tôi kể chuyện cười cậu nghe nha."

Hơi thở tươi mới của Nhan Tịch tràn tới, mát lạnh. Lâm Nhược Nhiên khép hờ mắt, khóe miệng từ từ nhếch lên.

"Ừm. "

Thấy mặt của Lâm Nhược Nhiên đã dịu xuống, Nhan Tịch hít sâu một hơi, mím môi, bắt đầu kể chuyện cười cho cô.

"Chuyện kể rằng một ngày nọ, cô hươu cao cổ xinh đẹp gả cho chú khỉ anh tuấn, cuộc sống tưởng chừng rất hạnh phúc . Nhưng một năm sau, hươu cao cổ đột nhiên đòi ly hôn: "Tôi không muốn sống cái cuộc sống cả ngày nhảy lên nhảy xuống vậy nữa!" Con khỉ tức giận: "Ly hôn thì ly hôn! Mẹ nó, tôi chịu đựng cô cũng quá đủ rồi! Chỉ muốn hôn thôi mà cũng phải leo lên cây!" "

Lâm Nhược Nhiên mặt không chút cảm xúc nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch xấu hổ cắn môi, lại kể tiếp.

"Trên vách đá có một con chuột nhỏ cứ huơ loạn hai chân ngắn ngủn phía trước, hết lần này đến lần khác nhảy xuống, cố gắng để có thể học bay! Con dơi mẹ cạnh đó thấy nó té bể đầu chảy máu, lo lắng nói với con dơi cha bên cạnh: "Ba nó à, hay mình nói cho nó sự thật rằng nó không phải con ruột chúng ta?!" "

Lâm Nhược Nhiên vẫn không chút cảm xúc, từ từ quay đầu nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch nghĩ cô ấy sẽ cốc đầu mình như thường lệ, vội dùng tay che đầu, không ngờ tay lại bị cầm xuống. Lâm Nhược Nhiên nhìn đôi mắt đầy kinh hoảng của Nhan Tịch, cười yếu ớt.

"Nhan Tịch, có phải tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt không?"

"Làm gì có, trừ mẹ ra thì cậu tốt với tôi nhất."

"Vậy sao cậu lại sợ tôi thế?"

"Ai sợ cậu chứ?"

Nhan Tịch mỉm cười trả lời, Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, đôi mắt như bị một tầng sương mù bao phủ.

Tôi đối xử tốt với em như vậy, sao em lại không thể yêu tôi?

Lâm Nhược Nhiên cắn chặt môi dưới ép nước mắt đang chực trào vào trong, cô ghét bản thân mình lúc này, mong manh tựa như nước, cô không nên như vậy!

Nhìn Nhan Tịch run cầm cập, Lâm Nhược Nhiên hít sâu một hơi, thì thầm:

"Được rồi, đừng cố ra vẻ, về nhà đi không lại cảm lạnh nữa."

Nhan Tịch ừ một tiếng, vâng lời theo Lâm Nhược Nhiên ra bãi đậu xe, hy vọng lớn nhất của nàng bây giờ là được nằm ngủ một giấc, giằng co một ngày cả người cũng đã rã rời rồi.

Thật ra thì ra ngoài lúc nửa đêm cũng có chỗ tốt, hiếm khi không bị kẹt xe, ánh đèn đường vàng nhạt hai bên vỉa hè tỏa ra khiến trong lòng Nhan Tịch cũng ấm áp theo, nàng nhìn ngắm một lúc, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội mở điện thoại gửi đi một tin nhắn.

"Claire, tôi đến nhà rồi, an tâm."

Nhan Tịch không biết rằng Claire dù bận việc cả ngày đã rất mệt nhưng vì chờ một tin nhắn của nàng nhất quyết không chịu ngủ, ngay khi nhận được tin nhắn, đôi chân mày vẫn đang nhíu chặt của Claire mới dần giãn ra, tắt đèn rồi kéo chăn lên đắp.

Đến nhà Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch hào hứng thăm quan, cả phòng đều treo đầy gấm đỏ Thổ Nhĩ Kỳ thêu vàng. Phòng khách có một bộ sa lon dài, trên tường treo vài cái quạt giấy đều được mạ vàng, cũng như mỗi cái đều được khảm bảo thạch trong suốt bắt mắt; trần nhà rũ xuống là đèn chùm thủy tinh Venetian với hình dạng và sắc thái mê người; tấm thảm trải dưới chân mềm đến mức có cảm tưởng chỉ cần dùng nhiều sức một chút có thể bị lún đến mắt cá; trước lối đi thông vào gian phòng thứ hai có treo một tấm rèm cửa* sang trọng mà không quá xa hoa.

*Ở đây là rèm cửa giống dạng sợi nhựa, không phải bằng vải như thông thường, nhưng không biết gọi nó là gì.

Nàng nhớ thời đại học Lâm Nhược Nhiên đã từng đề cập tới ngôi nhà trong mơ của cô thế nào, so với hiện tại cũng không khác mấy, Nhan Tịch gật đầu, nhìn Lâm Nhược Nhiên rồi giơ ngón cái.

"Nhiên Nhiên, cậu giỏi ghê, y như mơ ước của chị."

Lâm Nhược Nhiên đang khom lưng thay giày, giọng nói đầy mệt mỏi.

"Rồi, rồi, tắm nhanh đi còn ngủ, nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm mai tôi đưa em về nhà thu xếp hành lý."

"Thu xếp hành lý? "

Nhan Tịch ngẩn người, chuyện gì vậy trời?

"Ngày mai công ti tổ chức đi du lịch, mỗi ngành sẽ có năm người đi trong đó có em. "

"Sao tôi không biết? "

"Không phải em bị sốt, phải đi với người khác rồi sao"

Lâm Nhược Nhiên không kiên nhẫn nhìn Nhan Tịch.

"Còn nhiều lời nữa, tắm nhanh đi!"

"Ừm. "

"Chờ một chút, không lấy đồ ngủ với nội y hả? "

Lâm Nhược Nhiên rống, cô thật không hiểu Nhan Tịch mấy năm này làm gì mà vẫn hồ đồ thế.

Nhan Tịch nghe xong, mặt đỏ lên nhận lấy quần áo, xấu hổ hỏi:

"Sao chị biết kích thước nội y của tôi? "

Lâm Nhược Nhiên khịt mũi.

"Còn cái gì của em mà tôi không biết? "

"......"

Nhan Tịch không dám nói thêm, ôm quần áo chui tọt vào phòng tắm, mở vòi sen, giờ nàng quá mệt mỏi nên không kỳ cọ gì nhiều, chỉ tắm qua loa rồi thay quần áo đi đến phòng ngủ. Vào phòng đã thấy Lâm Nhược Nhiên thϊếp đi trên giường.

Nhan Tịch thở dài, kéo chăn của Lâm Nhược Nhiên ra.

"Nhiên Nhiên, đừng ngủ, ngồi dậy sấy tóc đã. "

Lâm Nhược Nhiên lẩm bẩm cái gì đó, khó chịu phất phất tay, không thèm nghe Nhan Tịch. Nhan Tịch cũng đã quá quen với chuyện cô ấy như vậy, không quan tâm, cắm điện máy sấy tóc đang đặt trên bàn trang điểm, liều mạng lôi Lâm Nhược Nhiên từ trong chăn ra, nhẹ nhàng sấy tóc giúp cô, Nhan Tịch nhìn bọng mắt thâm quầng của Lâm Nhược Nhiên có chút đau lòng, cô ấy là như vậy, bình thường mạnh mẽ, tàn bạo như thể chăm sóc được bất cứ ai, nhưng lại hết lần này tới lần khác không biết chăm sóc bản thân mình, tóc ướt vậy mà đi ngủ, muốn cảm mạo sao?

Sấy tóc cho Lâm Nhược Nhiên xong, nhét cô ấy lại vào giường rồi đắp kín chăn, lúc này Nhan Tịch mới sấy sơ tóc mình rồi kéo chăn ra nằm vào. Nghe mùi thơm quen thuộc bên người, khóe miệng nàng gợi lên, cơ thể mỏi mệt từ từ bị giấc ngủ xâm chiếm, trong chốc lát đã ngủ say.

"Nhan Tịch. "

Cảm nhận được người bên cạnh hơi thở đều đều, Lâm Nhược Nhiên thử dò xét gọi nhỏ tên Nhan Tịch, đợi một lúc không thấy nàng trả lời, Chắc chắn nàng đã ngủ, lúc này Lâm Nhược Nhiên mới nhổm dậy, hai tay chống mép giường, nghiêng người, yên lặng chăm chú nhìn Nhan Tịch ngủ.

Lông mi cong vυ't, sống mũi cao, đôi môi nhỏ hồng hồng xinh xinh, Lâm Nhược Nhiên nhìn lưu luyến không thôi, nhưng không dám giơ tay chạm vào. Cô sợ vừa chạm đến Nhan Tịch sẽ tỉnh lại nên chỉ tham lam nhìn, một lúc sau, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh vang vọng tiếng Lâm Nhược Nhiên thở dài, mặc cho giọt nước mắt trong suốt xẹt qua gương mặt ngây thơ lúc ngủ của Nhan Tịch, rơi vào hư không nơi nàng không bao giờ có thể thấy được.

~~~~~Hết Chương 27~~~~~

P:Mấy chương sau càng ngày càng dài, mới đầu đều đều tầm 2k word, giờ lên đến 3-4k luôn rồi T_T

G:Mấy chương P làm càng ngày càng tốt, mới đầu đều nhiều lỗi, giờ tìm muốn đỏ mắt luôn rồi Y_Y