Lưu Ly Nguyệt

Chương 4

Edit: Phong

Beta: Gờ

~~~~~

Nhan Tịch bĩu môi , lăng lăng nhìn Lâm Nhược Nhiên, căn bản không biết mình đắc tội gì với cô ấy. Lâm Nhược Nhiên cười chuyên nghiệp nhìn Claire, miệng không ngừng nói gì đó với cô ấy, vì toàn là tiếng Anh nên Nhan Tịch nghe không hiểu, dứt khoát ngồi chờ ở một bên, thỉnh thoảng len lén nhìn qua hai người. Nhan Tịch cảm thấy Lâm Nhược Nhiên đúng là thay đổi , mặc dù thời đại học cô trưởng thành hơn bạn đồng lứa, nhưng hôm nay, năm tháng mài dũa và những rèn luyện trong công việc luyện khiến cô trở thành một người bản lĩnh. Còn Claire vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, vui buồn không rõ, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, không nhiều lời.

Qua chừng mười phút đồng hồ nói không ngừng, cuối cùng Lâm Nhược Nhiên cũng có chút mệt, cầm tách cà phê đã nguội lạnh một bên lên uống vài hớp, chợt phát hiện Nhan Tịch ngồi một bên thoáng giật mình rồi cuối đầu, cô mím môi cười một tiếng. Lâm Nhược Nhiên quay lại, xoa đầu Nhan Tịch, nhìn Claire mỉm cười, lần này nghĩ đến cảm xúc của nàng nên cô đổi sang nói tiếng Trung

“Claire, đây là Tịch Tịch nhà chúng tôi, cậu không biết cổ sùng bái cậu cỡ nào đâu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã như người mất hồn, cả ngày ngẩn ngơ nghĩ về cậu.”

Nhan Tịch nghe lời này của Lâm Nhược Nhiên ngay lập tức đỏ mặt, ngẩng đầu lên trợn tròn hai mắt chằm chằm nhìn cô, Lâm Nhược Nhiên bộ dáng dương dương tự đắc nhìn nàng nhún nhún vai. Nhan Tịch quay qua nhìn Claire, một luồng nhiệt khí dâng lên gò má, nàng cắn môi dưới xấu hổ nhìn Claire, mấp máy môi muốn giải thích cái gì đó, nhưng không biết phải nói gì.

Claire chợt ngẩng đầu dùng đôi mắt xanh lam cười nhàn nhạt nhìn Nhan Tịch

“ Vậy sao? Tôi cũng đánh giá cao Nhan tiểu thư, rất có dũng khí . ”

“ Đánh giá cao cô ấy? ”

Lâm Nhược Nhiên kinh ngạc nhìn Claire, có lầm không? Ngay cả người tài giỏi như tôi cô cũng không xem trọng lại đánh giá cao về nàng? Nhan Tịch trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Claire .

Claire cũng không né tránh mà bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Nhan Tịch

“ Căn-tin . ”

%¥#……%¥#……¥#……%¥#¥……¥

Nhan Tịch đứng tại chỗ quẫn bách không dứt, ở bên cạnh Lâm Nhược Nhiên đã cười đến hoa chi loạn chiến*, che miệng nhìn nàng. Claire bình tĩnh uống cà phê, quay đầu nhìn ra cửa sổ, như thể lời vừa rồi không phải cô nói ra. Nhan Tịch đỏ mặt nhìn Claire, chỉ nhìn một chốc nhưng một bụng quẫn bách và tức giận lại từ từ bị đôi mắt màu lam nhạt kia của cô làm tan biến, nhất thời khiến nàng thất thần. Thời đại học không phải Nhan Tịch chưa từng thấy người ngoại quốc mắt xanh, nhưng trong suốt thanh khiết như Claire là lần đầu tiên, đôi mắt ấy như một dòng suối tan băng sau mùa đông nhỏ xuống trên chuỗi lưu ly nguyệt bên tay phải, rót vào lòng nàng.

*Hoa chi loạn chiến: cây lá rung động, có thể hình dung là nụ cười của người đẹp, kiểu như khóc hoa lê đái vũ.

Lâm Nhược Nhiên bên cạnh còn đang cười loạn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Nhan Tịch, nụ cười trong nháy mắt bị dập tắt, đưa tay qua véo  eo nàng một cái, Nhan Tịch đau điếng hít một hơi, tay phải nắm chặc ống quần, nghiêng đầu rơm rớm nước mắt nhìn cô, đau! Claire quay đầu nhìn hai người, khoé môi giật giật, không nói gì.

Tay của Lâm Nhược Nhiên vẫn nắm hông của Nhan Tịch như cũ, trên mặt đã sớm đổi thành nụ cười lành nghề kia, quay đầu lại nhìn Claire

“Claire, nói chuyện với cậu sau.”

Claire khẽ mỉm cười gật đầu. Cuối cùng vẫn là Nhan Tịch xui xẻo, bị Lâm Nhược Nhiên kéo về chỗ ngồi, thảm hại ngồi xuống. Lâm đại tiểu thư lười biếng dựa vào ghế, nhìn chằm chằm cái khay bày trên bàn buồn buồn nói

“ Hừ , cậu ấy vẫn lạnh lùng như vậy. ”

Nhan Tịch vừa nghe tinh thần tỉnh táo, thuận miệng hỏi

“ Chị quen cổ? ”

“ Dĩ nhiên, mẹ Claire và mẹ tôi như bạn thân, chúng tôi có thể không biết sao? ”

Lâm Nhược Nhiên thẳng thừng đáp, không quên nheo mắt lại, nhìn Nhan Tịch từ trên xuống dưới. Nhan Tịch bị nàng nhìn chằm chằm có chút hồi hộp, đỏ mặt hỏi

“ Chị lại làm sao ? ”

“ Tôi thấy có vẻ cô đặc biệt quan tâm đến Claire. ”

Lâm Nhược Nhiên càng thêm nheo mắt, cả người tản ra một loại khí lưu cường đại cảnh cáo người lạ chớ đến gần. Biết tính tình cô, Nhan Tịch vội vàng lắc đầu, giải thích

“ Không phải, chị nghĩ sao vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi, chị đừng để ý nha . ”

“ Hừm! Tốt nhất là không phải!”

Lâm Nhược Nhiên sắc mặt bất thiện liếc Nhan Tịch một cái

“ Tốt nhất cô nên thu hồi sự si mê của cô lại, Claire không phải dễ trêu vào. Từ Mỹ về Trung quốc, cậu ấy làm đóng băng chết rét không biết bao nhiêu người. Coi như bỏ qua những yếu tố khách quan thì khí chất đặc biệt của cậu ấy là do thời đại học bồi dưỡng nên, cô đừng có ngoan cố đâm đầu vào núi băng, còn nữa, ở Mỹ người ta đã có một bạn trai rất tốt, tuy không thường xuyên gặp, nhưng cả hai nhà đều là gia tộc doanh nghiệp, đều đã định sẵn, đừng phí tâm nữa má!”

“ Cái gì ? ”

Nhan Tịch cau mày nói, nàng không hiểu trí tưởng tượng của Lâm Nhược Nhiên đâu ra nhiều vậy, nhưng cũng không biết vì sao khi nghe Claire đã có bạn trai, tim Nhan Tịch lại đau nhói, không hiểu sao đáy lòng trầm xuống, ngay cả bít tết ngon lành trên đĩa cũng lười ăn rồi . Ngược lại Lâm Nhược Nhiên Đại tiểu thư vừa nhảm một đống chuyện xong lại vui vẻ khác thường, khóe miệng khẽ nhếch nhìn Nhan Tịch ngâm một đoạn nhạc gì đó.

Lâm đại tiểu thư ngâm xong đoạn nhạc coi như đã điều chỉnh tốt tâm tình, thanh toán hoá đơn, đưa chút tiền boa rồi trực tiếp kéo Nhan Tịch ra ngoài, đi qua chỗ Claire cô không quên gật đầu một cái. Nhan Tịch cũng theo ánh mắt cô nhìn lại, vừa vặn thấy Claire đang nhìn chằm chằm chuỗi lưu ly ở cổ tay nàng, nhìn hai người nắm chặc tay chung một chỗ, trong con ngươi màu lam nhạt lộ vài tia nghi ngờ nhưng rất nhanh biến mất. Nhan Tịch cúi đầu một lần nữa không dám nhìn Claire, bước nhanh ra ngoài. khi đi qua người Claire, Nhan Tịch nghe thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hơi  giống mùi thơm của cà phê cũng hơi  giống mùi sữa, mùi rất dễ chịu, không đợi nàng xác nhận, thân thể đã bị bị người ta dùng lực kéo mạnh ra khỏi cửa .

Nhan Tịch ngẩng đầu, vô tội nhìn đôi mắt tức giận của Lâm Nhược Nhiên, không hiểu mình lại làm gì chọc giận cổ, Lâm Nhược Nhiên giận dữ nhìn chằm chằm đôi mắt Nhan Tịch, cười chế giễu

“ Nhan Tịch, cô có biết vẻ mặt cô vừa rồi như thế nào không? ”

“ Thế nào ? ”

Nhan Tịch ngây ngô hỏi lại, vẻ mặt nàng thế nào? Vẻ mặt của phụ nữ không phải sao! Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng cười lạnh

“Mắt nhắm tịt, mũi tham lam hít, dáng vẻ háo sắc, cuồng tình. ”

……

Nhan Tịch quẫn bách lập tức đỏ mặt, lúng túng nhìn Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng rồi hừ nhẹ một tiếng lên xe. Nhan Tịch cũng mở cửa xe ngồi lên, không dám nói thêm câu nào. Lâm Nhược Nhiên không làm khó nàng nữa, chỉ dùng sức đánh tay lái, lái xe thật nhanh.

Nhan Tịch khá quen với việc Lâm Nhược Nhiên vui buồn thất thường, không lo lắng gì, thản nhiên mở đĩa CD tìm vài bài để nghe, kết quả đập vào mắt toàn là bài hát tiếng Anh khiến não nàng gần như chấn động. Nhan Tịch thở dài, tắt đĩa CD, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên.

“ Nhiên Nhiên, mấy năm ở nước ngoài sao chị có thể chịu đựng nổi? Tôi nhớ trước kia tài nghệ tiếng Anh chúng ta ngang nhau, sao bây giờ cũng đổi sang nghe nhạc Anh? ”

Lâm Nhược Nhiên liếc nhìn Nhan Tịch, vốn không muốn để ý tới nàng nhưng nhìn bộ dạng nhỏ bé yếu ớt kia của nàng lại có chút không đành lòng

“ Haizz , nhẫn nại một chút là được, người nào ra khỏi nước không như vậy. Mỹ không kinh khủng như em tưởng tượng đâu, người Hoa ở California vẫn có nhiều, chẳng hạn người gốc Hoa như Claire không thiếu, phương diện ngôn ngữ của bọn họ giúp tôi rất nhiều. Mặc dù lúc mới đi có chút không chịu nổi, nhưng đến lúc có thể thích ứng lại cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ, chưa kể các anh chàng ngoại quốc đẹp trai rất nhiều, hơn nữa cũng rất hào phóng táo bạo, theo đuổi con gái cũng trực tiếp hào phóng hơn con trai Trung Quốc nhiều.”

Nhìn Lâm Nhược Nhiên khóe miệng cong lên, Nhan Tịch lặng im, người này không phải cây đèn cạn dầu (thông minh), nói vậy chị ấy xúc động bỏ ra nước ngoài là vì sức hút của các chàng trai ngoại quốc, vì trong nước không có người đẹp trai? Mất công mình lo lắng chỉ ở nước ngoài mấy năm nay không tốt, nhìn khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, bộ dạng như hoa đào kia không biết đã hạnh phúc bao nhiêu!

Lâm Nhược Nhiên nhìn khuôn mặt trắng nhỏ  của Nhan Tịch có sự thay đổi không đoán trước  được qua kính chiếu hậu, trong lòng có chút buồn cười, con bé này, sao còn đơn thuần như vậy? Mình nói cái gì nàng cũng tin? Ở nước ngoài đối với mình mà nói mặc dù không phải chuyện gì lớn, nhưng vẫn sẽ có lúc khổ sở thương tâm nhớ nhà, chẳng lẽ nàng sẽ mở đại hội thương tiếc trên xe? Hừ, tố khổ với người khác cho người ta thấy mình mềm yếu không phải là tính cách của Lâm Nhược Nhiên.

“ Còn em, mấy năm nay thế nào?”

Lâm Nhược Nhiên đổi chủ đề nói sang Nhan Tịch , Nhan Tịch nhìn Lâm Nhược Nhiên rồi chậm rãi cúi đầu

“ Có thể như thế nào chứ, vẫn như cũ, bốn năm đại học suốt ngày chỉ ăn ăn uống uống, sau khi tốt nghiệp nhờ quan hệ mới vào được công ty . ”

Lâm Nhược Nhiên nhìn ra mất mát trong mắt nàng, đưa tay phải cầm tay của Nhan Tịch

“ Có muốn được thăng chức không ? ”

Lâm Nhược Nhiên hiếm khi chăm chú nhìn Nhan Tịch, nói thật, với bối cảnh và thực lực của cô bây giờ, giúp Nhan Tịch một chút, để nàng có thể thăng tiến nhanh hơn cũng không phải chuyện khó gì. Nhan Tịch suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, cũng nghiêm túc nhìn lại Lâm Nhược Nhiên trả lời

“ Không.”

“……”

“ Chức vụ cao có gì tốt? Người ta nói quan trường mệt mỏi, thật ra chức cao còn mệt mỏi hơn, kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, cuộc sống mấy chục năm ngắn ngủi nếu đều phấn đấu không phải là uổng phí thời gian cả đời hay sao? Thích thì cứ hưởng thụ, tiền có thể ít, nhưng tâm nhất định phải thanh thản. Aizz, Nhiên Nhiên, tôi nói này, bây giờ nhìn chị sao lại tàn tạ như vậy, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, không phải do trăn trở làm sao để thăng chức chứ ? ”

Nhan Tịch cười trêu ghẹo, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt dần chuyển xanh của Lâm Nhược Nhiên, khi nàng phát hiện đã là lúc đã không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể bất lực rụt cổ, mắt chăm chăm nhìn cơn đại thịnh nộ trên mặt Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên cắn môi dưới, tay phải giơ lên sờ sờ khoé mắt mình, gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nửa ngày mới từ trong miệng khạc ra một chữ

“ Cút !”

……

Nhan Tịch bị đuổi xuống xe buồn bực bĩu môi, biết rõ mình lần này xử sự không suy nghĩ làm tổn thương sâu sắc tấm lòng của Lâm đại tiểu thư vốn muốn đem mình bồi dưỡng thành “cành hoa phòng tiêu thụ”. Nhan Tịch lắc đầu thở dài, hai tay bỏ trong túi, chậm rãi đi về nhà, tất cả uất ức trong lòng dồn nén trên chân , đá một cục đá trên đường.

Vốn kiếm nhiều tiền như vậy có gì tốt? Sống thoải mái quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Vừa vào cửa, mẹ Nhan đã tiến lên đón, ngay cả trên mặt nạ bùn đen vừa đắp xong trên mặt cũng chưa kịp rửa, miệng không ngừng hỏi công ty gì như thế nào, lão bản ra sao, đồng nghiệp tốt không, nàng làm việc thế nào. Nhan Tịch khom lưng thay giày, bị mẹ hỏi om sòm có chút phiền, ngẩng đầu nhìn bà

“ Mẹ, đắp mặt nạ mà nói chuyện mặt dễ có nếp nhăn lắm. ”

“ Không phải mẹ lo cho cô sao ? ”

“ Con lớn rồi có gì phải lo, không sao, mẹ vào phòng xem ti vi đi đi. ”

Mẹ Nhan nghe lời này của Nhan Tịch cuối cùng mới yên tâm, lại định mở miệng hỏi gì đó, nhưng cũng nhìn ra con gái hơi mệt, mấp máy môi, không nói gì, quay vào phòng xem kịch. Nhan Tịch thật sự có chút mệt mỏi, chậm rãi đi vào phòng ngủ  thay đồ , tắm rửa rồi mặc áo ngủ lăn ra tấm nệm mềm mại. Sau một ngày bận rộn rốt cục thân thể cũng được thả lỏng, nàng nhìn chằm chằm trần nhà, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

~~~~~Hết Chương 4~~~~~