Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 20

Chương 19
Và như thế, thời tuổi trẻ trái tim tôi hoang dại

Những mùa xuân cuộc đời bị nhuốm đen

Quá muộn rồi

Tôi đã thay đổi; song chẳng được bao nhiêu

Để chịu đựng vết sẹo thời gian không xóa hết

- Huân tước Byron,

Cuộc hành hương của Childe Harold, Chương III

“Tôi không đánh giá cao sự xen ngang này,” Hoàng tử George nói khi đi vào phòng tiếp khách riêng nơi người ta đã đưa Saint vào. “Tôi đang họp với đại sứ Tây Ban Nha, cuối tuần lại tổ chức một đại tiệc ở Brighton nữa.”

“Ngài đã đưa dự án mở rộng công viên ra Nghị viện,” Saint vào đề luôn. Anh đang cố tỏ ra lịch sự, vì quát tháo sẽ chỉ làm cho Pinny ngất xỉu, nhưng anh không thể nhớ trong đời mình đã bao giờ giận dữ đến mức này.

“Tôi đang lâm vào tình thế khó khăn,” Hoàng tử nhϊếp chính biện bạch. “Anh cũng biết đấy. Mấy chính trị gia mắc dịch kia một mực đòi thắt chặt hầu bao của tôi đến một con kiến cũng không lọt qua. Thật không thể chịu đựng nổi, nhưng…”

“Dạo vừa rồi tôi… không ở thành phố,” Saint đanh giọng. “Tại sao lại thúc đẩy vụ việc trong lúc tôi không ở đây để giải thích ý muốn chi trả phí tổn của mình?”

“Nó được cái hội đồng quản trị ngớ ngẩn của anh ủng hộ. Mọi người đều nhất trí rằng khoản ngân sách chính phủ tiết kiệm được trong việc san bằng tòa nhà cũ kỹ ấy sẽ được sử dụng tốt hơn ở những nơi khác.” Hoàng tử rút hộp thuốc hít bằng bạc trong túi ra, mở nắp, nhúm lấy một nhúm. “Anh có được thứ anh muốn rồi đó thôi, nên ngưng trừng mắt với tôi đi.”

Saint lắc đầu, cố gắng kiềm chế để không lao đến đấm cho Prinny một cú. “Tôi đổi ý rồi. Trại trẻ Trái tim hy vọng quá đỗi… thân tương đối với mẹ tôi, và tôi muốn nó được đứng vững.”

Pinny cất tiếng cười. “Cô ta là ai?”

“Ai là ai?”

“Cô gái đã vô hiệu hóa anh ấy? ‘Thân thương đối với mẹ tôi.’ Ha ha. Rất hay. Có phải anh đã ký gửi một đứa nhóc ở đó, và bây giờ cô ta dọa phơi bày mọi chuyện? Không ai quan tâm đâu, anh bạn. Anh là Hầu tước St. Aubyn khét tiếng mà. Chuyện đó có gì bất ngờ đâu!”

Saint nhìn trân trân Hoàng tử nhϊếp chính hồi lâu trong lúc dần vỡ lẽ ra rằng chẳng ai chịu tin anh làm chuyện gì mà không có động cơ. Kể cả Evelyn, người đã cố thuyết phục rằng anh có khả năng làm những việc tốt một cách không vị kỷ, cũng chưa từng nghĩ anh thực sự làm được. Và họ đã đúng.

“Lũ trẻ,” anh chầm chậm nói, ngồi xuống một chiếc ghế, “coi tòa nhà cũ ấy như nhà của chúng. Tôi và… một số cố vấn gần đây bắt đầu triển khai nhiều chương trình giáo dục và cải tạo. Tôi nghĩ những gì chúng tôi đang làm ở đó có thể tạo được sự thay đổi cho cuộc đời chúng, thưa Điện hạ. Tôi đề nghị ngài hãy tiếp tục duy trì trại trẻ.”

“Saint, vấn đề đã được biểu quyết. Quan trọng hơn, nó đã được đăng báo. Anh sẽ trông như tên ngốc cho mà xem.”

“Tôi không quan tâm đến chuyện đó.”

“Thế thì tôi sẽ trông như tên ngốc, nếu ngoan ngoãn chiều theo ý thích nhất thời của một kẻ phóng đãng như anh. Và tôi quan tâm đến chuyện đó. Hiện giờ đã quá lắm thầy nhiều ma rồi. Nếu tôi để cho nhiều người nữa chen chân vào quyết định và cố ý tác động đến ý kiến của tôi, thì chuyện này rất có thể sẽ trở thành sự dân chủ mắc dịch. Tôi rất tiếc, nhưng trại trẻ phải ra đi.”

“Còn lũ trẻ?”

“Anh đã tự xung phong tìm cho chúng một ngôi nhà mới. Tôi khuyên anh hãy làm thế đi. Đừng chậm trễ.” Prinny quay ra cửa. “Và hãy đến nhà Brighton vào thứ Bảy này. Viên lãnh sự Thổ Nhĩ Kỳ sẽ mang các vũ công múa bụng đến đấy.”

Khi Hoàng tử đi khỏi, một người hầu liền đóng cửa lại, Saint đứng dậy và đến bên cửa sổ. Những khu vườn của lâu đài Carton trải rộng bên dưới, vắng bóng người qua lại trừ vài người làm vườn và một vị khách hiếm hoi. Rõ ràng hiện giờ Prinny sẽ chẳng làm gì nữa, khi mà báo chí đã đăng tải câu chuyện và những thành viên ban quản trị của trại trẻ đã nêu ra một lý do khả dĩ để phá hủy nó mà không dấy lên sự giận dữ trong nhân dân.

Và tất nhiên ban quản trị đã nghe phong thanh ý đồ của anh khi Prinny đề cập nó với các cố vấn to mồm của ông ta. Với khả năng dành được sự hàm ơn của hoàng tử bằng cách ủng hộ một trong những dự án công viên yêu quý của ông ta, và với cơ hội mở cửa cho ngân sách chính phủ chảy về túi họ, tất nhiên họ sẽ chộp ngay lấy dịp may đó.

Saint từ từ thả rèm xuống cho lớp vải trượt qua ngón tay. Anh đã bị vượt mặt, có lẽ là lần đầu tiên trong đời. Và cái giá phải trả, anh bắt đầu nhận ra, lớn hơn cả lòng kiêu hãnh hay tiền bạc. Anh hít sâu, không thích cảm giác l*иg ngực mình cứ thắt lại kể từ lúc Evelyn chào tạm biệt anh.

Cô nói sẽ tìm cho lũ trẻ một nơi khác ở. Saint sải chân ra cửa, lấy mũ, và đi tìm một trong những luật sư của mình. Có lẽ việc này thì anh giúp được cô.

* * *

“Evie quả thực chúng ta không nên làm chuyện này một mình,” Lucinda thì thào. “Mấy chỗ này trông thật…”

“Đáng sợ,” Evie đáp. “Mình biết. Nhưng mình cần xem hết một lượt, trước khi Saint tìm cách quẳng lũ trẻ vào bất cứ cái hồ nào sẽ giam hãm chúng.”

Cửa văn phòng kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông hộ pháp với cái cằm núng nính và đôi mắt đen ti hí bước vào, đi ra sau chiếc bàn hẹp rồi ngồi xuống. “Thư ký của tôi báo cáo rằng các cô đang tìm nơi để gởi gắm một đứa trẻ,” ông ta nói bằng giọng điệu êm ái khiến Evie rùng mình. “Ở đây chúng tôi có thể giữ bí mật khá tốt nếu nhận được mức thù lao tương xứng. Cho phép tôi hỏi trong hai quý cô trẻ trung xinh đẹp đây ai là người… ký gửi?”

“Ôi, lạy Chúa,” Lucinda kêu lên, đứng bật dậy. “Đó là điều ghê tởm nhất mình từng nghe đấy.”

Evie với sang nắm lấy tay bạn. “Chỉ là sự hiểu lầm thôi mà.”

“Đương nhiên, lúc nào chả như thế.”

“Chúng tôi không nói về một đứa trẻ,” cô quả quyết, tự hỏi sao phải tiếp tục làm gì khi đã biết mình sẽ không bao giờ để cho đứa trẻ nào rơi vào vòng cai quản của con người này. “Chúng tôi đang nói về năm mươi ba đứa trẻ, tất cả sắp bị đuổi đi. Tôi muốn tìm cho chúng một chỗ ở mới.”

“À, tôi hiểu rồi. Trại mồ côi Trái tim hy vọng phải không? Tôi nghe nói các nhà hảo tâm đang đòi đóng cửa nó. Chuyện ấy không đời nào xảy ra ở cơ sở này. Nó được chính phủ tài trợ hoàn toàn.”

“Và hình như là bằng những khoảng quyên tặng nữa,” Lucinda chua cay nói.

“Cô phải hiểu là, thưa cô, thỉnh thoảng có những đứa trẻ với… ít nhiều dòng dõi được giao cho chúng tôi chăm sóc, và tất nhiên họ yêu cầu… một sự đối đãi đặc biệt.”

Như các anh chị em chung nửa dòng máu với Saint. Evie nghĩ, tự hỏi không biết bây giờ họ có thể ở đâu. Chí ít họ đã không bị bỏ lại đây. “Tôi nghĩ chúng tôi đã biết được mọi thông tin cần thiết,” cô nói, đứng dậy. “Cảm ơn ông đã dành thời gian.”

Gã đàn ông phục phịch đứng lên. “Tôi có chỗ cho tầm sáu đứa trẻ dưới bảy tuổi. Thậm chí tôi sẵn sàng tặng cho mỗi đứa năm bảng.”

“Tại sao lại là những đứa bé?” Evie hỏi, bắt đầu cảm thấy muốn bệnh. Song cô càng biết nhiều bao nhiêu, thì càng được chuẩn bị tốt hơn để giúp lũ trẻ bấy nhiêu.

“Chúng nhẹ cân hơn. Chúng tôi sẽ cho chúng đi đóng gạch ở các lò gạch. Những đứa lớn thì quá nặng - không thể bước qua đám gạch ướt mà không làm nát chúng, cô biết đấy.”

“Tất nhiên. Tôi sẽ xem xét chuyện đó,” cô đáp, đi theo Lucinda ra cửa. “Một lần nữa, cảm ơn ông.”

“Không có gì, thưa các cô.”

Cả Evelyn và Lucinda đều im lặng khi quay lại xe ngựa và cỗ xe từ từ lăn bánh.

“Lạy chúa tôi,” Lucinda cuối cùng cũng bùng ra. “Thật ghê tởm.”

“Mình bắt đầu cho rằng có lẽ Saint không đến nỗi quá xấu xa,” Evie gắng gượng thốt lên. “Chí ít anh ta cũng không bắt bọn trẻ làm việc, và còn cho chúng ăn no mặc ấm mà mà không đòi tiền từ gia đình chúng.”

“Hôm trước Saint có vẻ ngạc nhiên trước điều cậu nói,” Luce nhận xét.

“Chuyện đó có ý nghĩa gì đâu. Hôm nay, hoặc trong bốn tuần nữa, anh ta sẽ đẩy lũ trẻ đến nơi này,” cô chỉ vào tòa nhà thấp lè tè tối tăm sau lưng họ.

Anh đã phản bội cô. Michael Edward Halboro đã hoàn toàn phản bội niềm tin của cô, phản bội cảm giác tự tin ngày một vững chắc nơi cô, và trái tim cô. Mà bất kể anh đã nói dối hay nói thật, rốt cuộc cũng chẳng quan trọng. Cô không bao giờ tin anh nữa; anh không bao giờ có thể bù đắp được cho chuyện này. Mọi người đã nói rất đúng về anh, và đau xót xiết bao khi nhận ra cô đã quá sai lầm.

Lucinda tặng cô một nụ cười đồng cảm. “Mình muốn gặp lũ trẻ. Xem ra chúng nắm trọn trái tim cậu rồi.”

Cả buổi sáng Evie đã lần lữa việc đến Trại trẻ Trái tim hy vọng, mong có được vài tin tốt lành để mang theo. Thế nhưng, mỗi địa điểm cô và Lucinda ghé đến, dường như cái sau lại tệ hơn cái trước. Và bọn trẻ cần được biết, cần bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho những chuyện đang chờ chúng phía trước.

“Mình sẽ đưa cậu đi,” cô nói, và chỉ đường cho người đánh xe.

Đến giờ tất cả nhân viên ở trại trẻ đã quen với việc cô đến và đi. Vì thế Evelyn cảm thấy bất ngờ khi bà Natham vội vã đi xuống cầu thang để gặp họ.

“Cô Ruddick,” bà phụ trách nói, vẻ mặt đầy lo lắng. “Có thật là ngài St. Aubyn đáng sợ đó định phá sập trại trẻ không?”

“Vâng, tôi e là vậy, bà Natham ạ. Bọn trẻ đã nghe được gì chưa?”

“Tôi nghĩ là một vài đứa. Ôi, tôi đã biết mình nên ném chìa khóa đi ngay lúc trông thấy ông ta ở đó mà.”

Evelyn liếc sang Lucinda, bạn cô đang nhìn bà phụ trách với vẻ hoang mang mỗi lúc một tăng. Nếu như các bạn cô - những người cô hết sức tin tưởng - biết chuyện cô đã bắt cóc St. Aubyn, họ sẽ mất đi sự đồng cảm đáng kể đối với lý do của cô.

“Vâng, tôi biết bà vô cùng tận tâm,” cô nói. “Cảm ơn bà vì điều đó. Bọn trẻ đang học phải không?”

“Vâng, cô Ruddick. Nhưng chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Tôi chưa biết. Tôi đang xem xét các phương án.”

Bà phụ trách vừa lắc đầu vừa rời đi. Hy vọng Lucinda sẽ không hỏi bất cứ câu nào về những chiếc chìa khóa hay việc ai đã nhốt ai, Evelyn nắm lấy tay bạn, dẫn cô đến dãy phòng học.

“Cậu định nói với chúng thế nào?”

“Mình sẽ phải nói hết. Chúng xứng đáng được biết sự thật.” Cô hít một hơi sâu. “Mình nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì để không phải báo cho chúng tin này,” cô thú nhận. “Nhưng như thế sẽ vừa không công bằng vừa hèn nhát.”

“Và hẳn hầu tước sẽ không đến đây để giúp đỡ cậu,” Lucinda nhận xét.

“Anh ta không được mời.”

Evelyn thò đầu vào từng phòng học và nhờ các giáo viên cho bọn trẻ đến gặp cô ở phòng khiêu vũ khi hết giờ. Lucinda lặng lẽ ở cạnh cô, và cô chưa bao giờ cảm kích sự ủng hộ của bạn mình hơn thế.

“Cô Evie!” Penny reo to, dẫn đầu đoàn quân ào lên cầu thang rộng.

Evie đón nhận những vòng ôm của đám con gái, dù cô cảm thấy mình không xứng đáng. Cô đã thất bại - một lần nữa. Và lần này cô không có biện pháp nào.

* * *

Saint cảm thấy mệt đến tận xương. Ba ngày qua có lẽ anh chỉ ngủ được năm tiếng đồng hồ, và đó là ba ngày tồi tệ.

“Thưa ngài, ông Virgins đã mang đến những giấy tờ ngài yêu cầu đến.”

Saint uể oải đặt bản chuyên luận về luật đang đọc dở sang bên. Đứng dậy khỏi chiếc ghế êm ái trong thư viện, anh đi tới chiếc bàn chất ngất những chồng sách và giấy tờ. “Để xem nào.”

Jansen và một gia nhân khác bê hai chồng giấy bọc da vào. “Ông Virgins cũng muốn tôi chuyển lời tới ngài rằng chủ nhân của cơ ngơi ngài đã xem sáng nay sẽ đến London trong ngày mai.”

Saint gật đầu. “Đúng là tin tốt. Cảm ơn ông.”

Tên gia nhân lui ra ngoài, nhưng ông quản gia còn chần chừ nơi ngưỡng cửa. “Thưa ngài?”

“Gì vậy?”

“Tôi… đã mạn phép bảo bà Dooley chuẩn bị một ít súp tối nay. Ngài sẽ ở nhà chứ ạ?”

Từ đáy sâu tâm trí Saint một điều gì đó gợn lên. “Mà hôm nay là thứ mấy?”

Hình như có một nụ cười lướt qua trên mặt Jansen trước khi ông ta khôi phục lại thần sắc nghiêm nghị. “Hôm nay là thứ sáu, thưa ngài.”

“Thứ Sáu.” Saint bật nắp chiếc đồng hồ bỏ túi. Tám giờ mười lăm phút. “Chết tiệt. Tôi bị muộn rồi. Gọi Pemberty lên gác cho tôi,” anh ra lệnh, sải bước ra cửa.

Lúc anh gõ cửa nhà Lord và Lady Houton thì đã gần chín giờ tối. Nóng lòng muốn nhìn thấy cô sau ba ngày xa cách, nhưng anh biết cô sẽ chẳng vui vẻ gì khi gặp anh. Càng khó chịu hơn, rất có khả năng cô sẽ liên kết với Clarence Alvington để chọc tức anh, trong khi Saint cần cô đồng ý ra ngoài với anh một chuyến vào ngày mai.

“Lord St. Aubyn,” Hầu tước Houton niềm nở chào, đứng dậy bắt tay anh. “Hy vọng anh không phiền vì chúng tôi đã bắt đầu bữa tối mà thiếu anh.”

Saint cố ý không nhìn vào Evelyn. Anh cần tập trung trong một lúc, và anh không thể làm được khi cô cứ trừng trừng nhìn anh. “Ngài Houton, ngài thật có lòng tốt đã mời tôi. Tôi xin lỗi vì đã đến muộn. Cuộc gặp giữa tôi và luật sư của tôi đã bị kéo dài.”

“Phải rồi, chúng tôi nghe nói anh và Hoàng tử George đang định đóng cửa một tổ chức trên khu đất thuộc công viên mới,” Victor Ruddick nói bằng giọng kéo dài, cũng đứng lên.

Thầm cau có, Saint gật đầu. “Những tòa nhà ở London rất dễ xây dưng; tuy nhiên công viên thì mỗi ngày một khan hiếm hơn.”

“Quả đúng thế,” Wellington nói, đưa tay ra. “Cảm ơn lần nữa vì chai rượu sherry ngon tuyệt, Saint. Tôi chưa được nếm loại rượu nào ngon thế.”

“Vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” Anh ngồi xuống giữa Lady Alvington và bà Ruddick, nhận thấy chỗ này trông thẳng sang Evelyn phía đối diện. Như thế khiến cho việc không nhìn cô càng khó khăn hơn, nhất là khi anh chỉ có mong muốn duy nhất là kéo cô ra khỏi phòng và nói rõ cho cô hiểu chuyện đã xảy ra. Sự ăn năn. Một cảm xúc mới mẻ nữa đối với anh. Những ngày này anh có cả mớ. “Vậy ngài và anh Ruddick đã tìm ra người quen chung nào ở Ấn Độ chưa?”

Câu nói ấy khiến cho cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi anh đến được tiếp tục trở lại, và đủ để nhắc Victor rằng nhờ có anh nên lúc này gã mới được tiếp chuyện Wellington. Một câu nói không tệ. Hít một hơi sâu, anh trải khăn ăn lên lòng và ngước mắt lên.

Evelyn đang ngồi trò chuyện với Clarence Alvington, có vẻ thấy chiếc ghim cà vạt đính ngọc trai của cậu ấm ấy là một vật thú vị vô song. Cô lại đang bày ra bộ dạng quyến rũ, chắc chắn là vì anh trai mình, nhưng Saint tự hỏi cô đã đoán ra lý do vì sao gã anh cô cứ đẩy Alvington về phía cô chưa.

Còn anh thì không thích lý do ấy tí nào. “Clarễn, dạo này tôi không thấy anh ở câu lạc bộ Quý ông của Jackson nhỉ,” anh khoan thai nói, tập trung vào món lợn quay ngay khi người hầu mang ra.

“Không, tôi e rằng tôi còn bận làm thơ,” Đeo Nơ trả lời, gửi một ánh nhìn trìu mến sang Evelyn.

Saitn chỉ muốn bóp cổ tên khốn ấy. “Thơ?”

“Đúng hơn là thơ trữ tình.”

Anh và Clarễn có rất ít điểm chung, và chắc chắn hai người đi theo những con đường khác hẳn nhau. Tuy nhiên, cái nơ cổ phức tạp đến kỳ dị và những đường chỉ sắp bục ra ở áo ghi lê và áo vest của cậu chàng cho Saint một sự nhận biết kha khá về độ hay ho của bài thơ cu cậu làm. Là một tay đánh bạc lâu năm, anh sẵn sàng cá cược sự ngưỡng mộ của Evelyn với bài thơ này. “Vậy tại sao anh không cho chúng tôi thưởng thức?”

Cậu ấm đỏ mặt. “Ồ, bài thơ vẫn chưa xong.”

“Ở đây toàn bạn bè cả,” Saint khăng khăng, nở nụ cười quyến rũ nhất của mình. “Và việc sáng tác thơ ca luôn hấp dẫn tôi.”

“Nếu anh không muốn thì không cần đọc nó đâu, anh Alvington,” Evelyn nói bằng giọng hạ thấp, ném cho Saint một cái trừng mắt.

“Ồ, Clarence có khiếu lắm,” mẹ cậu ta tham gia vào với nụ cười tủm tỉm. “Hồi học xa nhà mỗi tuần nó đều gửi cho chúng tôi một bài thơ.”

“Thật đáng khâm phục,” Saint gật gù nói. Nếu đây là thể thơ mà bọn họ thưởng thức mỗi tối, thì anh lấy làm mừng vì bị coi là tên vô lại.

“Thôi được rồi,” Clarence nói, mặt mày rạng rỡ. Đằng hắng một tiếng, cậu chàng đứng dậy. “Như tôi đã nói, bài thơ vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, nhưng tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người.”

“Lạy chúa tôi,” Lord Alvington khẽ lẩm bẩm, nhưng Saint làm như không nghe thấy.

“Sáng mùa hè rực rỡ trên đường phố London,” Clarence bắt đầu đọc. “Tình cờ tôi bắt gặp một hình ảnh mộng mơ/ Niềm vui và hạnh phúc kéo tôi khỏi xe ngựa/ Để nhìn rõ thiên thần dưới lớp vỏ bình dân.”

Hai má Evelyn dần dần đỏ lên. Một lần nữa cô liếc sang Saint, anh đang nhìn lại cô, muốn cô nhận ra lý do vì sao Clarence lại bắt đầu làm thơ tặng những thiên thần bình dân.

“Tôi liền bắt quen và hỏi tên nàng/ Nhưng nàng chỉ lặng im e thẹn/ Tinh khiết như giọt sương mặt trời cố nén/ Lặng im, nhưng vẫn đủ khiến con tim tôi nấc nghẹn!”

“E thẹn’ và ‘nấc nghẹn’” mẹ Clarence cười điệu. “Nghe hay quá, con yêu. Tiếp tục đi.”

“Ôi, Evelyn, Evelyn, hạnh phúc tâm hồn của tôi - thấy không, tôi đã dùng từ ‘hạnh phúc’ hai lần, nên tôi cần đổi vần ở chỗ đó,” anh ta tiếp, “Tôi thấy nàng trong từng vì sao đêm/ Và khi ngày ló dạng/ Tôi vẫn thấy nàng trong ánh nắng dịu êm.”

Trong lúc tất cả vỗ tay khen ngợi, Saint quan sát Evelyn. Ánh mắt cô hết chuyển từ Clarence sang anh trai rồi lại quay về Clarence. Mỗi giây trôi qua vẻ mặt cô càng đanh lại. “ Rất hay, anh Alvington,” cuối cùng cô lên tiếng, nhấp một ngụm rượu lớn. “Tôi…”

“Tôi tưởng một bài thơ sonnet phải có mười bốn câu?” Saint nói, còn Evelyn trông như thể không biết nên la hét hay lao vào đánh thi sĩ. “Ở đây tôi đếm được mỗi mười hai câu.”

“Vâng, tôi đã sửa một chút cấu trúc, tôi nghĩ gieo vần cho bốn câu cuối đã tạo được cảm giác hoàn thiện và lắng động rồi.”

“Đúng vậy,” Saint giơ chiếc kính một mắt về phía Alvington. “Một thi phẩm tuyệt diệu.”

“Cảm ơn ngài. Phải thú thực rằng, tôi đã không trông đợi tìm thấy ở ngài một con người biết hâm mộ những nghành nghệ thuật cao quý.”

“Tôi tin Lord St. Aubyn hâm mộ bất cứ thứ gì có thể phục vụ cho việc tâng bốc và lừa bịp trống rỗng,” Evelyn dịu dàng nói, chấm khăn ăn vào khóe miệng.

Ờ, chí ít cô cũng đang nói về anh, nếu không phải với anh. “Tôi dám chắc anh Alvington không có ý định tâng bốc một cách trống rỗng đâu, tiểu thư Ruddick,” anh đáp lại.

“Dĩ nhiên là không rồi,” Lady Alvington phản đối.

“Cháu… cháu không có ý đó,” Evelyn nói, mặt càng đỏ bừng. “Cháu chỉ muốn nói rằng thơ ca có thể sử dụng cho việc tâng bốc, và cháu hình dung Lord St. Aubyn sẽ dùng nó theo cách ấy.”

Saint nhướng một bên mày. “Cô luôn hình dung tôi như vậy sao, cô Ruddick?”

“Evie,” mẹ cô xẵng giọng, “làm ơn đừng xúc phạm khách của chú con.”

“Ngài ấy đâu phải là khách,” cô cãi, ném khăn ăn lên bàn và đứng lên, “ngài ấy tự mời mình đấy chứ.”

“Evie!”

Cô liếc nhìn anh trai khi sầm sầm đi ra khỏi phòng. “Con bị đau đầu,” cô nói gay gắt, giật cách cửa mở toang rồi đóng sầm nó lại sau lưng.

Saint nhìn theo cô một lúc. Anh đã chia cắt được cô và Clarence, nhưng rõ ràng hình ảnh của anh chẳng được nâng cao sau chuyện đó. Và ngày mai cô vẫn sẽ ghét anh, nhưng nhà thơ nửa mùa kia sẽ bị cho vào quên lãng. Tự cho mình thêm một ngày để cô ghét anh không phải là điều anh muốn, cũng không nằm trong dự định của anh.

“Đức ngài,” anh phá tan sự im lặng, “ngài đã quyết định cố vấn cho ai vào Nghị viện kỳ này chưa? Bỏ qua sự… xung đột về quan điểm giữa tôi và tiểu thư Ruddick, thì anh trai cô ấy là một người rất được - thực ra là gần như trái ngược với tôi về mọi mặt.”

* * *

“Em không chịu bị bán rẻ cho Clarence Alivngton để đối lấy một ghế trong Nghị viên cho anh đâu!” Evie hét lên, đi tới đi lui trước lò sưởi trong phòng tiếp khách ban ngày.

Victor ngẩng lên khỏi tờ báo, rồi lại cúi xuống đọc tiếp. “Cậu ta khá đẹp trai, gia đình lại dòng dõi. Ngoài ra Lord Alvington bảo đảm cho anh đủ số phiếu để đánh bại Plimpton.”

“Anh ta là một tên ngốc!” Cô bùng ra. “Lại còn ăn vận y như một con khỉ đầu cho! Anh không ái ngại chuyện em sẽ phải chịu khổ sở sao?”

“Cậu ta có vẻ rất thích con, con yêu ạ,” mẹ cô góp vào từ phía bên kia phòng, nơi bà đang bận rộn đề địa chỉ lên phong bì - có lẽ là những thiệp mời đám cưới. “Và con cũng chưa bao giờ chọn được ai theo ý mình, đúng không?”

“Con sẽ không bao giờ chọn anh ta, đó là điều chắc chắn. Victor, anh thậm chí không thèm nói gì trước với em. Anh để em phải tự mình hiểu chuyện dở người ấy trước mặt… ờ, trước mặt bao nhiêu người, khi anh ta ngâm bài thơ ngớ ngẩn kia.”

Cặp mắt anh cô nhô lên phía trên mép tờ báo, rồi lại biến mất. “St. Aubyn hình như cũng thích nó cơ mà.”

“St. Aubyn thấy nực cười thì có,” cô đốp chát. “E thẹn, đè nén, nấc nghẹn. Lạy Chúa. Ắt em cũng sẽ cười rũ ra mất nếu như không phải dồn sức ngăn cơn nôn mửa.”

Victor quảng cả tờ báo xuống. “Đủ rồi đấy, Evie. Chuyện chưa có gì cả. Clarence Alvington mới chỉ thể hiện sự hứng thú với em. Và cậu ta vô hại. Một liên minh giữa hai nhà sẽ giúp được anh, và kết hôn với cậu ta sẽ góp phần thay đổi các chương trình hoạt động xã hội của em. Như mẹ nói đấy, em đã có năm năm để tìm ý trung nhân. Clarence sẽ duy trì, thậm chí nâng cao hình tượng của em, và ít nhất một người trong chúng ta sẽ sử dụng được cậu ta cho mục đích của mình - có thể nói về điểm đó thì cậu ta hơn đứt những người quen là nam giới của em. Hôm nay anh định nói chuyện với cậu ta lần nữa, mặc dù sau… màn thể hiện của em tối qua, có thể cậu ta đã thay đổi suy nghĩ về em.”

Evie chỉ tay vào anh trai. “Em sẽ không lấy Clarence Alvington. Em thà không lấy chồng còn hơn,” cô tuyên bố, và quay người đi.

Cô giật cửa ra và suýt va vào Langley khi ông giơ tay định gõ cửa. “Thưa cô Ruddick?” ông hỏi, kịp thu tay về trong gang tấc.

“Tôi ra ngoài đây.”

“Tốt, tôi cũng thế.”

Chỉ khi đó Evie mới nhận thấy bóng người đứng sau lưng ông quản gia, đang chờ được thông báo. Saint. Dẫu cho cô vô cùng giận dữ, đau đớn và thất vọng về anh đến độ muốn hét lên, cơ thể cô như mọi khi vẫn phản ứng trước sự hiện diện của anh. Tim cô đập mạnh, những dây thần kinh râm ran đến tận đầu ngón chân. “Tôi không đi với ngài.”

“Nhưng tôi có thứ muốn cho em thấy,” anh nói khẽ, đi vòng qua Langley tới trước mặt cô cứ như ông quản gia không còn tồn tại.

Không thể có chuyện anh tìm cách dụ dỗ cô lúc này. Nhất là sau những chuyện anh gây ra. “Không.”

Saint nắm lấy khuỷu tay cô, nhẹ nhàng đến bất ngờ. “Hãy đi với tôi,” anh thì thầm, cúi xuống để tóc cô cọ vào môi anh. “Tôi nắm giữ mọi bí mật của em, nhớ chứ?”

Nhất định hôm nay sẽ có kẻ bị đấm vào đầu. “Tôi ghét ngài,” cô thì thầm đáp lại, rồi hướng vào phòng khách. “Lord St. Aubyn, người đã giới thiệu anh với ngài Wellington và cảm thấy anh nợ ngài ấy một ân huệ, muốn đưa em đi chơi sở thú. Sally và em sẽ về đúng giờ ăn trưa.”

Victor lầm bầm câu gì đó như là đồng ý, nên Evie bảo Langley đi gọi Sally, còn cô đi ra tiền sảnh, hầu tước đi ngay sau. Dường như mọi người đều vui sướиɠ khi định đoạt được cuộc đời cô mà chẳng buồn hỏi ý kiến cô lấy một câu. Những tiếng kêu phản đối của cô đều không có tác dụng.

“Để tôi đoán nhé,” giọng Saint kéo dài. “Tôi đang cắt ngang chương trình đi chơi với Alvington đúng không?”

Vậy là Saint cũng nhận ra ý đồ của Victor đang ấp ủ. Khó có gì qua mắt được anh. “Ngài có thể dùng trò dọa dẫm để ép tôi đi với ngài,” cô hạ giọng, “nhưng tôi sẽ không nói chuyện với ngài đâu.”

“Xin theo ý em, bông hoa của tôi.”

Sally từ trên gác hối hả chạy xuống nhập hội, Evelyn đi trước dẫn đường. Mặc kệ anh mưu tính điều gì, sự có mặt của cô hầu gái sẽ không cho anh giở trò dụ dỗ lấn lướt hơn. Và vì cô cũng muốn thoát khỏi ngôi nhà này đến tuyệt vọng, nếu Saint giống như một cứu cánh.

“Tôi hy vọng em thấy ấn tượng,” anh tiếp tục. “Tôi đã mang theo xe để chở được cả một đoàn tùy tùng. Em có chắc là không muốn gộp cả ông quản gia hoặc người làm vườn vào đội chúng ta không?”

Vì không muốn nói chuyện với anh, cô bèn hừ mũi và đưa tay cho người giữ ngựa đỡ cô lên xe. Có vẻ không nản lòng trước sự im lặng của cô, Saint ngồi xuống cạnh cô trên băng ghế thấp và ra hiệu cho đôi ngựa xám cất bước.

Lẽ ra cô nên hỏi anh xem họ đi đâu trước khi quyết định không nói gì với anh. Song với sự có mặt của cô hầu gái và gia đình biết cô sẽ về vào buổi trưa, ắt anh không có nhiều thời gian để giở trò láu cá. Evie liếc vội về phía anh. Saint có thể tạo được nhiều trò quỷ quái trong khoảng thời gian rất ngắn. Cô đã trực tiếp lĩnh hội điều đó ở nhà hát.

Sau mười lăm phút thì rõ ràng họ sẽ không đến sở thú hay Hyde Park. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Cuối cùng cô đành hỏi.

“Tôi tưởng hai ta sẽ không nói chuyện?”

“Đây không phải nói chuyện,” cô chỉ ra. “Nó chỉ là một câu hỏi về điểm đến. Xin ngài hãy trả lời.”

Anh đánh mắt sang cô. “Không được. Đó là một điều bất ngờ.”

Được. Anh muốn gây khó dễ. Cô cũng có thể gây khó dễ. “Ngài có nhớ tôi từng bảo tôi ghét ngài không?”

Saint gật đầu, ánh mắt đanh lại. “Tôi nhớ có một loạt những nhận xét chân thật em đã dành cho tôi. Tôi sẽ chờ một lời xin lỗi sau rốt cho tất cả chúng.”

“Không bao giờ.”

“‘Không bao giờ’ là quãng thời gian rất dài, Evelyn Marie ạ.”

“Đúng thế.”

Họ rẽ lên một con đường cổ kính rợp bóng cây, những tòa nhà lớn của lớp quý tốc đã suy tàn từ lâu nằm dọc hai bên đường. Một con chó đen gầy guộc chạy lon ton qua đường ngay trước mũi xe. Tiếng sủa của nó khiến lũ ngựa giật mình, nhưng hầu tước đã nhanh chóng kiểm soát được chúng.

Đi được nửa khối nhà Saint tấp xe vào bên phải rồi dừng lại. Một cỗ xe bốn bánh, to lớn và đen thui với rèm che kín, đậu phía đối diện. Một nỗi bất an mơ hồ trùm lên Evelyn. Cô đã bắt cóc anh, và không có lý do nào để anh không làm điều tương tự với cô. Con đường vắng lặng này chắc chắn là một nơi lý tưởng cho mục đích đó.

Saint cột dây cương rồi nhảy xuống đất, đi vòng sang đưa tay cho cô. Cô không muốn chạm vào anh, vì khi làm thế dường như cô không còn nhớ nổi anh là kẻ đốn mạt đến mức nào. Nhưng cô cũng không muốn thử trèo xuống đất trong bộ váy dài và đôi giày đi bộ. Hít một hơi, Evie đứng lên. Anh lập tức bước tới gần, luồn hai tay qua eo cô và nhấc cô xuống đất.

“Thả tôi ra,” cô thì thầm, mắt dán chặt vào chiếc cà vạt trơn thắt đơn giản của anh để tránh thôi thúc nhìn vào mắt anh. Tiếp theo đó rất có thể là hôn hít, vuốt ve và đủ loại hành động bậy bạ, mà cô thì quá tức giận với anh để muốn chúng xảy ra.

“Chỉ bây giờ thôi,” anh đáp, và buông cô ra. “Ta đi chứ?”

Không chờ đáp lại, anh băng qua đường lên một lối xe chạy ngắn, uốn khúc của ngôi nhà lớn nhất trong dãy. Nỗi tò mò lấn át sự cảnh giác, Evie đi theo anh.

Đón họ ở cửa là một quý ông cao tuổi dáng hơi còng và đi khập khiễng. “Chắc ngài là Lord St. Aubyn?” Người đàn ông hỏi, đưa tay ra.

Saint bắt tay hỏi ông ta. “Sir Peter Ludlow, cảm ơn ông đã đồng ý gặp tôi.”

“Không phiền gì đâu.” Ông ta quay qua nhìn Saint vào Evie. “Ngài có phiền quý cô của ngài có muốn tham quan một vòng không?”

“Kh…”

“Vâng,” Saint cắt ngang lời cô, chìa cánh tay ra. “Cảm ơn ông lần nữa.”

Hừ, đột nhiên anh lại tỏ ra hết sức lịch sự. Cùng với Sally theo sau, cả hai đi vào tòa nhà cổ. Bước chân họ vang vang trong hành lang rộng vắng vẻ, Evelyn khép những ngón tay chặt hơn quanh cánh tay Saint. Bất kể anh định làm gì, cô sẽ không để anh ra khỏi tầm mắt cho đến khi họ trở về nhà cô an toàn.

“Như ngài đã xem hôm qua,” Sir Peter nói trong lúc tập tễnh dẫn đường, “phần lớn đồ nội thất và rèm cửa từ lâu đã không còn, nhưng sàn nhà, tường và mái đã được gia cố, sửa chữa sau trận mưa mùa đông năm ngoái.”

“Có bao nhiêu phòng vậy?” Saint hỏi.

“Hai mươi bảy phòng. Gồm cả hai phòng khách trên gác, thư viện, và phòng tiếp khách ban ngày ở tầng trệt. Phòng khiêu vũ và phòng khách lớn ngay cuối lối này. Dưới nhà là mười hai phòng dành cho gia nhân, cùng với nhà bếp và phòng để thức ăn.”

“Saint,” Evie nói, bắt đầu tự hỏi liệu anh có định bắt cô làm tù nhân trong tòa nhà cũ kỹ rộng lớn này không.

“Suỵt,” anh thì thào. “Sao chúng ta không cùng đi xem phòng ăn nhỉ?”

Xuôi theo hành lang vài thước, Sir Peter đẩy bộ cửa đồ sộ cho nó mở toang. Căn phòng bên trong nom gần như một phòng ăn lớn thời trung cổ, với sức chứa khoảng bảy mươi lăm khách mời trong gian hình chữ nhật chạy dài.

Saint rút trong túi ra một mảnh giấy, viết nguệch ngoạc lên đó bằng một mẩu bút chì xấu xí, rồi đưa cho Sir Peter. Evie nghĩ đôi mắt ông cụ đã thoáng mở lớn trước khi ông ta gật đầu.

“Hãy phái luật sư của ngài đến gặp luật sư của tôi,” ông ta nói, rồi lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra. “Bây giờ ngài có thể giữ cái này.”

Hầu tước cầm lấy chìa khóa và, trước sự ngạc nhiên của Evie, một lần nữa đưa tay ra. “Cảm ơn ông, Sir Peter.”

“Tôi cũng xin cảm ơn ngài. Tôi thích những người không quan trọng chuyện mặc cả.” Ông ta chạm tay vào vành mũ chào Evie. “Chúc cô một ngày tốt lành.”

Khi cửa trước vừa đóng lại, Evie lập tức buông tay khỏi cánh tay Saint. “Rõ ràng ngài muốn tôi chứng kiến cảnh vừa rồi. Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Cô hỏi gặng.

Saint mím môi. “Cho cô hầu của em lui đi.”

“Không.”

“Vậy thì tôi sẽ không nói gì hết.”

Anh không nói chơi; cô hiểu anh đủ rõ để nhận thấy thế. Hậm hực, cô quay sang hầu gái của mình. “Sally, hãy ra ngoài đợi nhé,” cô chỉ dẫn, “ nhưng năm phút nữa phải vào ngay.”

Sally nhún gối. “Vâng, thưa cô Ruddick.”

Cô hầu đi khỏi, Evie hướng sự tập trung trở lại Saint. Năm phút là khoảng thời gian rất dài, nhưng cũng rất ngắn để ở một mình với anh, tuy nhiên cô đã chuẩn bị tinh thần để đương đầu vói mọi chuyện. “Rồi đó, chỉ còn lại chúng ta,” cô nhắc. “Và bất kể… ngài có ý nghĩ khuất tất nào trong đầu, hãy nhớ rằng ngài xứng đáng với những gì tôi đã làm với ngài.”

Saint nhìn cô trong khoảng thời gian dài đến mấy nhịp tim. “Và tôi nghĩ em xứng đáng với cái này,” anh lặng lẽ nói, rồi đưa chiếc chìa khóa ra. “Chúc mừng em.”

Evie cau mày, nhưng vẫn nhận chiếc chìa từ những ngón tay anh - vừa vì cô sẽ có thể tẩu thoát nếu anh định nhốt cô lại, vừa do cô muốn chạm vào anh. “Ngài đang định trao cho tôi một tòa nhà cũ ư?” Cô ngờ vực hỏi.

Saint lắc đầu. “Tôi trao cho em một trại trẻ mới.”

Evelyn nín thở. “Gì cơ?”

“Cuối cùng sẽ được trang bị đầy đủ, theo bất kỳ phong cách nào em chọn. Và tùy em bố trí nhân viên sao cho phù hợp, nhưng tôi buộc phải phản đối nếu tiếp tục thuê bà Natham.”

Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, Evelyn nhìn sững anh. Thật khó hiểu. Cuối cùng anh đã thoát khỏi nghĩa vụ đối với một nơi anh căm ghét, chỉ để tậu thêm một nơi khác? “Tại… tại sao?”

“Tôi đã nói chuyện với Prinny, nhưng ông ta không muốn bị mất mặt với việc rút lại các kế hoạch của mình ngay sau ngày ông ta công bố chúng. Tôi phát hiện ra thật là khó thuyết phục được một người điều hành đất nước, dù đó có là Hoàng tử nhϊếp chính, làm điều ta muốn một khi thứ trời đánh ấy đã xuất hiện trên mặt báo.”

“Nhưng ngàu ghét trai mồ côi, sao lại làm tất cả chuyện này?”

Anh khẽ mỉm cười. “ Tôi đã bảo em là sẽ sửa chữa mà.”

Evie đã thở được trở lại, nhưng giờ tim cô lại đập mạnh đến mức cô sợ anh có thể nghe thấy: “Ngài làm chuyện này” - cô khoát tay chỉ xung quanh tòa nhà - “là cho… tôi?”

“Phải.”

Ôi lạy Chúa. “Tôi không biết phải nói gì, Saint. Điều này thật… khác thường.”

Anh nghiêng đầu. “Nhưng?” Anh gợi ý, nét giễu cợt ngày trước ánh lên trong đôi mắt xanh. “Còn một cái gì đó. Tôi thấy nó trên vẻ mặt em.”

Đến tận bây giờ cô mới xác định được sự khác lạ ở anh trong mấy ngày qua - đó là vẻ giễu cợt sâu cay đã biến mất. Và nó làm cô rất đỗi bất an. “Chỉ là tôi đã hy vọng ngài làm vậy là vì bọn trẻ, chứ không phải vì t…”

“Quỷ tha ma bắt, Evelyn!” Anh bùng nổ. “Chẳng lẽ mọi việc người ta làm đều phải vì một lý do ‘chính đáng’? Hay nó chỉ là lý do chính đáng nếu như tôi chẳng có lý do nào? Tôi mệt mỏi rồi, và tôi e rằng trong chuyện này tôi hơi mù mờ, nên làm ơn, hãy giải thích vì sao tôi không nên làm thế vì em?”

“Tôi…”

“Giải thích cho tôi xem vì sao em nghĩ mình không xứng đáng với nó?” Anh cắt ngang, tiến tới một bước. “Chẳng phải đấy là câu em sắp sửa nói sao?”

“Saint, đấy là…”

“Giải thích tại sao tôi không nên làm vì em?” Hai tay anh ôm lấy gương mặt cô. “Giải thích tại sao em không thấy biết ơn, và tại sao tôi không nên hôn em ngay bây giờ?”

Miệng anh quét qua miệng cô, nhẹ như lông vũ.

“Tôi biết ơn chứ,” cô cố gắng nói, vận hết sự tự chủ yếu ớt trong mình để không choàng hai tay qua vai anh. “Rất biết ơn. Nhưng…”

“Quỷ thần ơi, em hành hạ tôi quá đấy,” anh thì thầm trên miệng cô.

Evie không thể trả lời thêm câu hỏi nào của anh, bởi cô đang quá mải mê hôn lại kẻ phóng đãng quyến rũ này.