Chương 16
Không một giai nhân nàoCó ma lực ám ảnh như em,
Và tiếng nhạc trong như suối kia
Có phải giọng nói ngọt ngào của em?
- Huân tước Byron, Những khổ thơ dành cho âm nhạc
Pemberly ném chiếc ca vát thứ ba bị thắt hỏng trong buổi sáng xuống sàn. “Thưa ngài, có lẽ nếu ngài cho tôi biết ngài muốn kiểu dáng nào, thì tôi có thể giúp ích hơn.”
Saint cau có với hình ảnh mình trong gương.
“Ta mà biết thì ta đã tự làm lấy rồi. Chỉ là một kiểu gì đó… mờ nhạt hơn.”
"Mờ nhạt? Ngài muốn ăn vận xấu xí sao, thưa ngài?"
"Không! Là bình thường. Không phô trương. Nom vô hại. Bất cứ cái gì được liệt kê dưới từ 'quý ông đứng đắn' trong từ điển."
"À." Tên hầu lẩm bẩm câu gì đó trong miệng.
Saint nheo mắt lại. "Gì thế?"
"Tôi... không có gì, thưa ngài. Ngài..." Gã hắng giọng khi Saint tiếp tục nhìn chằm chằm gã. "Tôi chỉ nói rằng nếu ngài định tỏ ra vô hại, có lẽ ngài nên cử người khác thay mặt cho ngài."
Ra tên hầu cũng có quan điểm. "Cứ cố hết sức đi, Pemberly. Ta không trông đợi một kỳ tích đâu."
"Được ạ, thưa ngài."
Nếu Saint không quyết định rằng anh phải hết sức thận trọng trong việc khởi động kế hoạch của mình, ắt anh sẽ nghĩ mình đang lo lắng. Điều đó, tất nhiên, thật vô lý, vì anh chưa bao giờ lo lắng.
Lúc đi xuống sảnh chính dưới nhà, anh nhận thấy cơn đau ở mắt cá đã gần như biến mất. Tuy nhiên những vết đau khác vẫn còn, nhất là sự nhức nhối khó chịu ngự ở nơi đó bên dưới xương sườn mà dường như chỉ khi dịu đi anh được ở cạnh Evelyn. Ai đó thực sự cần phải đưa ra lời cảnh báo về những cô thiếu nữ đoan trang. "Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?" Anh hỏi Jansen, nhận lấy mũ và găng tay đi ngựa.
"Rồi ạ, thưa ngài. Và cả... những phần còn lại, đúng như ngài chỉ dẫn."
"Tốt." Anh bước qua cánh cửa ông quản gia đã mở sẵn, rồi dừng lại. "Ta định tối nay về nhà. Nếu ta không về, ông có thể xem như ta đã mất tích và rơi vào nguy hiểm."
Ông quản gia cười lục khục. "Tốt quá, thưa ngài. Vậy chúc ngài may mắn với hiểm họa của mình."
Saint thở dài. Thật vô nghĩa khi cho rằng có ai đó sẽ quan tâm việc anh có biến mất lần nữa hay không. "Cảm ơn ông."
Anh đi xuống bật tam cấp và trèo lên ghế đánh xe trên cỗ xe ngựa bốn bánh. Tên gia nhân mặc chế phục nhảy lên tấm ván hẹp phía sau khi anh cho xe lăn bánh ra đường.
Hàng trăm xe ngựa, xe chở hàng, ngựa cỡi và xe khách bộ hành chen chúc nhau trên những con phố của khu Mayfair. Mười một giờ sáng hình như là giờ thích hợp để đi thăm viếng, nhưng khi hòa vào dòng người nhích từng chút một, Saint không khỏi tự hỏi nếu đi sớm hơn một giờ có phải tốt hơn không. Nếu cô đã ra khỏi nhà rồi thì anh sẽ không hài lòng. Nhưng anh đã báo trước là anh sẽ đến gặp cô sáng nay. Căn cứ vào chiếc đồng hồ bỏ túi của anh thì còn năm mươi lăm phút nữa mới hết buổi sáng. Cho nên tốt nhất cô hãy ở nhà.
Anh đến được nhà Rudidick mà vẫn còn dư ba mươi bảy phút. Tên gia nhân cầm cương lũ ngựa trong lúc anh nhấc cái gói trên ghế xuống và đi tới trước cửa.
Căn cứ vào vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đăm chiêu của ông quản gia, thì ông ta chẳng biết anh là ai. "Tôi đến gặp tiểu thư Ruddick?"
"Tôi có thể nói là ai tới thăm ạ?"
"St. Aubyn."
Vẻ nghiêm trang chuyên nghiệp của ông quản gia rơi mất khi quai hàm ông ta trễ xuống. "St. Aubyn? V... vâng, thưa ngài, X... xin mời... à... ngài đợi ở đây, để tôi vào hỏi xem cô Ruddick... có nhà hay không."
Cánh cửa đóng lại trước mũi Saint. Hiển nhiên là dù có đeo phiên bản chiếc ca vát bình thường của Pemberly cũng không khiến anh trông đủ vô hại để được cho vào tiền sảnh. Vào lúc khác chắc anh đã cứ mở cửa và theo ông quản gia vào trong. Tuy nhiên hôm nay anh sẽ đợi.
Sau năm phút đứng ngoài hiên, anh đã sẵn sàng đổi ý. Nhưng khi anh đến nắm đấm cửa, thì cánh cửa một lần nữa mở ra.
"Lối này, thưa ngài."
Saint theo người hầu đi xuôi hành lang vào một căn phòng tiếp khách ban ngày. Tin tức về chuyến viếng thăm của anh đã lan rộng, căn cứ vào số lượng hầu gái và gia nhân đột nhiên bận rộn trong hành lang.
"Lord St. Aubyn," ông quản gia thông báo, đẩy cửa ra rồi rút lui.
Saint sải bước vào phòng - và dừng phắt lại. Evelyn ngồi ở một trong những chiếc đi văng màu xanh sẫm kê kín căn phòng ấm cúng, nhưng cô không ở một mình. "Tiểu thư Ruddick, Dare phu nhân, tiểu thư Barrett," anh nói, gật đầu với từng người, song ánh mắt vẫn chiếu vào Evelyn, cố phân tích và lý giải luồng hơi nóng hừng hực chạy qua các mạch máu anh khi mắt họ gặp nhau.
Thì ra cô đã cố vượt mặt anh, bằng cách đưa nhân chứng vào. Một mưu lược không tồi, xét đến việc nếu có ai biết đến vụ bắt cóc hay sự dại dột liền sau đó của cô, thì anh sẽ không thể dùng nó khống chế cô nữa. Thế mà anh trai cô lại cho rằng cô ngu ngốc.
"Lord St, Aubyn," Evelyn nói, không nhúc nhích, "ngài thật tử tế vì đã ghé qua sáng nay."
Anh mỉm cười. "Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng," anh kéo dài giọng, bụng thầm rủa cô. Chẳng lẽ đến giờ này cô vẫn không nhận ra anh không biết làm thế nào để giống một quý ông đứng đắn sao? Bảo trước một lời có phải hay không, để ít ra anh có thể luyện tập phong thái đúng mực trước khi mạo hiểm thể hiện nơi công cộng. “Tôi đã mong được đưa cô đi dã ngoại hôm nay.” Anh giơ cái gói trong tay ra. “Tôi có bó hoa hồng tặng cô.”
“Chúng đẹp quá, phải không Evie?” Tiểu thư Barrett nói, với sự nhiệt tình thái quá.
“Đúng vậy. Cảm ơn ngài.”
Evelyn biết Saint muốn gặp riêng cô. Cô cũng biết anh sẽ không đơn giản chỉ tặng cô hoa hồng, chúc cô một ngày tốt lành, rồi đi khỏi. Nhưng sự phòng vệ duy nhất cô có thể nghĩ ra trong khoảng thời gian hạn hẹp giữa đêm qua và sáng nay, là mời các bạn đến nhà mình chuyện gẫu.
“Chúng tôi nghe nói ngài đã rời thành phố mấy ngày,” Georgiana nói, nén cho Evelyn một cái liếc mắt thật nhanh thể hiện rõ thông điệp, Anh ta đang làm cái quái gì ở đây. “Tôi tin là mọi sự đều ổn?”
Anh gật đầu, tiến tới, và không cần được mời, cứ thế ngồi xuống chiếc đi văng bên cạnh Evelyn. “Tôi có một số khúc mắc cần tháo gỡ,” anh đáp theo lối đàm thoại, tông giọng thân thiện của anh khiến cô ngạc nhiên dẫu cho nó đi kèm với bóng gió. Anh chưa bao giờ tỏ ra tử tế - mà không có lý do.
Ôi, con người này thật quá quắt, và tệ một nỗi là giờ cô biết anh có thể bắt cô chịu đựng điều đó một cách rất tài tình và tinh quái. Nhưng có lẽ Saint toàn được nghe lời ca tụng từ những phụ nữ từng lên giường với anh, nên anh chưa bao giờ thấy có lý do nào để sửa đổi cung cách của mình. Evie cau mặt. Tất nhiên là cô không ghen; cô chỉ cảm thấy tiếc cho tất cả những quý cô tội nghiệp đó.
Các bạn cô đã đúng: lẽ ra cô nên chọn trại mồ côi khác, và một học viên khác để cải tạo - người nào không gây ra những tàn phá dữ dội trong tâm tưởng cô. Song bây giờ đã quá muộn để làm được chuyện gì đó ngoài cố gắng giảm thiểu thiệt hại cô đã ngu ngốc gây nên.
Một cách muộn màng, Evie nhận thấy tất cả mọi người đang nhìn mình. Nói điều gì đi, cô hối thúc mình. “Ngài có muốn dùng trà với chúng tôi không?”
“Cám ơn cô, nhưng không được rồi. Người hầu và xe ngựa đang đợi chúng ta.”
Anh đưa bó hoa cho cô, chạm nhẹ vào những ngón tay khi làm thế. Evie chờ đợi luồng chấn động dữ dội liền sau đó trước sự tiếp xúc của da thịt với da thịt. Cô nuốt xuống, tức giận vì sự thiếu kỷ luật và kiềm chế của bản thân, nhưng hoàn toàn không chắc nên đổ lỗi chuyện đó cho anh hay chính cô.
Lucinda hắng giọng. “Tôi, ừm, không biết là ngài thích đi dã ngoại đấy, thưa ngài.”
“Evelyn đã khuyên tôi nên dành nhiều thời gian hơn dưới ánh sáng ban ngày,” anh đáp. “Đây là nỗ lực đầu tiên của tôi. Chúng ta đi chứ, tiểu thư Ruddick?”
Anh quá thông minh. Có thể anh biết về hiệp ước mà cô và các bạn đã thảo ra, nhưng ắt cũng đoán được cô sẽ nhắc đến sự khϊếp đảm của mình trước cung cách tồi tệ của anh.
“Tôi không thể bỏ các bạn tôi lại,” cô nói, ước sao giọng mình không quá chói tai như thế. “Có lẽ để lúc khác, thưa ngài.”
Đôi mắt xanh gặp mắt cô, và Evie cảm thấy hai má nóng lên. “Hôm nay,” anh thì thầm, ghé sát lại gần vai cô, “hoặc là tôi sẽ dùng thời gian ấy đi gặp Prinny để hoàn thành vụ giao dịch.”
“Ngài sẽ không làm thế.”
Anh cười toe toét. “Tôi đã bảo đầu bếp chuẩn bị những chiếc sandwich gà lôi,” anh tiếp tục bằng tông giọng vui vẻ hơn. “Cô sẽ rất thích chúng cho xem, tôi tin là thế.”
Lucinda và Georgiana đều ngồi im xem màn đối đáp với vẻ thích thú cho dù họ không thể nghe được hết. Họ sẽ không tự nguyện rời đi trừ phi cô ra hiệu, điều đó khiến cô càng thêm bối rối.
“Evie?” Victor nghiêng đầu vào phòng. “Langley bảo anh rằng St. Aubyn đã… À, St. Aubyn. Chào anh.”
Dù biết những tham vọng chính trị của anh cô mạnh cỡ nào, Evie cũng không thể tin nổi khi anh ấy bước vào phòng và chìa tay cho Saint. Vẫn chưa hết ngạc nhiên, hầu tước đứng dậy và nắm lấy nó.
“Chào anh. Tôi đang cố bắt cóc em gái anh đi dã ngoại một chuyến. Tôi e rằng cô ấy lo anh không chấp thuận.”
Evelyn chết sững, và hy vọng mọi người sẽ quy sự lúng túng của cô là do cô bất mãn với sự nghiêm khắc của Victor chứ không phải cách dùng từ của hầu tước. Có vẻ Saint tràn trề tự tin giờ anh là người đề ra luật - và anh chẳng thấy vấn đề gì với việc nhắc nhở cô điều đó, quỷ bắt anh đi.
Qua vẻ mặt sắt lại của Victor, chắc chắn anh cô không ưa gì sự có mặt của Saint hoặc lời gợi ý của anh. Nhưng mặt khác, anh cô đã làm quen với Wellington từ khi ở Ấn Độ về, và thấy mừng hết sức vì hầu tước đã giúp giới thiệu anh với ông ta.
“Tôi nghĩ tôi có thể cho Evie một buổi chiều tự do,” anh trai cô chầm chậm nói. “Tất nhiên là với một người đi kèm thích hợp.”
Tất nhiên, Saint không thể nói điều gì buộc tội cô trước mặt hầu gái của cô được. Evie ước mình đã nghĩ ra điều đó. Khỉ thật. Cô cần phải luyện tập cho ranh ma hơn.
Saint dường như cũng nhận ra cơ hội được nói chuyện riêng hay làm bất cứ chuyện gì riêng tư khác với cô đã đi tong. “Tôi có mang theo người hầu.”
Victor lắc đầu. “Tôi rất cảm ơn anh vì buổi tối qua, St. Aubyn, nhưng tôi không ngốc. Con bé chỉ được đi nếu cô hầu gái đi cùng.”
“Vậy cũng được.”
Chà, anh đã chiếm được nhiều ưu thế với cô, nhưng cũng đến khá gần rồi, và họ vẫn đang ở trong phòng khách nhà cô với sự có mặt của ba người khác. Nếu bây giờ cô phản đối, Victor sẽ nổi giận, như vậy càng đẩy cô vào lợi thế bất lợi hơn, và Saint rất có thể sẽ thực hiện lời đe dọa xóa sổ trại mồ côi một cách dứt điểm. Lucinda và Georgi hiển nhiên đã nhận ra phần thắng thuộc về ai, bởi cả hai đều đứng lên.
“Dù sao cũng đến lúc mình phải đi,” Lucinda nói, lấy cớ cáo lui. “George, cậu còn muốn xem mẫu đăng ten mới ở cửa hàng Thacker không?”
“Có.” Nữ tử tước hôn lên má Evie. “Cậu ổn chứ?” Cô tranh thủ thì thầm hỏi.
Evie gật đầu. “Mình cũng không nghĩ sẽ cải tạo anh ta được mau chóng đâu,” cô ứng biến.
Lucinda siết chặt tay cô. “Bọn mình sẽ gặp cậu ở buổi diễn tấu của Lydia Burwell ngày mai nhé?”
“Thực ra thì,” Victor xen vào, tiễn hai người ra cửa, “Evie sẽ dự một buổi tiệc trà chính trị ở nhà dì Houton chúng tôi vào ngày mai.”
“Vậy bọn mình sẽ gặp cậu tối mai.”
“Ồ được. Mình sẽ không bỏ lỡ đâu.”
“Bỏ lỡ cái gì?” Saint hỏi khi Victor đưa hai bạn cô đi khuất.
“Vở kịch Vì bạn thích nó ở Drury Lane,” cô đáp.
“Tựa đề rất hay.” Cô chờ anh nói thêm điều gì đó, nhưng anh chỉ nhướng một bên mày. “Đi gọi cô hầu của cô đi, Evelyn,” sau một lúc anh nói tiếp. “Đừng lãng phí ngày hôm nay.”
Hơi nóng lan khắp sống lưng cô. Xem ra anh sẵn sàng giữ kín những bí mật cho cô, nhưng cô biết chắc bộ dạng lịch thiệp này chỉ là một cái mặt nạ dùng cho một trò chơi mới của anh. “Ngài có thể lừa được họ,” cô nói nhỏ qua vai, “nhưng không được gạt tôi đâu.”
“Tôi đâu cần gạt cô,” anh đáp lại bằng giọng hạ thấp tương tự. “Tôi sở hữu cô, nhớ chứ?”
Evie lên gác để lấy găng tay và gọi Sally. Khi cùng Sally trở xuống dưới nhà, cô thấy Saint và Victor đang đứng trong tiền sảnh, cả hai đều trông như muốn ở nơi nào khác. Nếu không phải đang quá lo lắng, ắt cô đã thấy thích chí rồi.
“Được rồi, thưa ngài, chúng ta đi chứ?” Cô nói, quyết định hành xử như thể đã lường trước mọi đường đi nước bước của anh, và rằng không điều gì anh làm hay nói có thể khiến cô ngạc nhiên.
“Chúng tôi đi đây, anh Ruddick.”
“Anh St. Aubyn, tôi muốn con bé sẽ về nhà lúc bốn giờ.”
Nếu Victor đã cho Saint những bốn tiếng đồng hồ với cô, thì hẳn anh ấy cảm kích vụ được giới thiệu với Wellington lắm lắm. Song hầu tước đang chiếu ánh mắt vào cô, nên cô đành chỉ gật đầu rồi đi qua anh để lấy mũ và ô.
Saint cầm lấy bàn tay mang găng của cô, vòng qua cánh tay mình khi cả hai bước xuống bậc tam cấp tới lối xe chạy nhỏ. “Nếu tôi lo liệu cho anh ta trúng cử vào Nghị viện, không biết anh ta có đồng ý cho tôi có những chuyến viếng thăm tự do đến giường cô ban đêm không nhỉ?” Anh hạ giọng.
Cũng có thể. Evie suýt buột miệng, nhưng may thay cô đã kịp chặn lưỡi mình lại trước khi thốt ra như thế. “Cả Sally và tôi thì sẽ không ngồi vừa xe của ngài đâu.” Thay vào đó cô nói.
“Có chứ.”
“Không, sẽ không vừa,” cô đáp lại, không nén được nụ cười thoáng hiện trước vẻ cau có của anh. “Khi mà có cả người hầu của ngài ở đó nữa. Và không, Sally sẽ không làm những công việc của người giữ ngựa để ngài có thể bỏ anh ta lại đâu. Cô ấy rất sợ ngựa.”
Sally đâu có mắc chứng ấy, nhưng cô hầu xem chừng hiểu được vai mình đang đóng, vì cô ấy từ từ dịch ra xa cỗ xe đen hùng dũng.
Từ ngữ mà Saint lầm bầm dưới hơi thở dường như ít độ lịch sự nhất, và ánh mắt anh ném cho Sally cũng vậy. “Được. Chúng ta sẽ đi bộ.”
“Đi bộ?”
“Đúng, đi bộ. Felton, hãy lái cỗ xe về nhà.”
“Vâng, thưa ngài.”
Saint vòng ra sau xe và lôi xuống một chiếc giỏ picnic lớn. Anh ngoắc tay qua quai giỏ, quay lại chỗ cô. “Cô còn muốn đặt ra chướng ngại nào nữa không?”
“Không, tôi nghĩ hiện giờ như thế là đủ.”
“Tuyệt. Đi nào.”
Anh lại chìa tay ra, và sau một lúc ngần ngừ. Evie khoác lấy nó. Với sự hiện diện của một người hộ tống, sự tiếp xúc đó hoàn toàn có thể chấp nhận được, và một phần nhỏ hư hỏng trong cô biết rằng cô thích chạm vào anh. Rất thích.
“Trước đây ngài đã bao giờ đi dã ngoại thực sự chưa?”
“Không phải với sự áp tải của một vệ sĩ, giữa chốn công cộng, hoặc với những chiếc sandwich trong giỏ.”
“Vậy thì làm sao…” Cô ngừng lời. “Thôi bỏ đi. Tôi không muốn biết.”
“Cô đấy,” anh đáp lại, liếc qua cô. “Cô chỉ nghĩ mình quá đoan trang để hỏi thôi.”
“Còn ngài thì chỉ nghĩ phải làm sao tỏ ra bất lịch sự để người khác sốc với mỗi câu ngài nói. Ngài không tháy mệt với nó sao?”
“Chúng ta đang cố cải tạo tôi lần nữa, hay đây chỉ là sự trừng phạt cho cung cách thô lỗ quen thuộc của tôi?”
Evelyn thở dài. “Ngài không học được điều gì ư?” Cô thì thầm, để Sally, đang đi sau họ vài bước, không thể nghe thấy.
“Tôi đã học được rất nhiều. Tôi học được rằng cô thích xích đàn ông lên và hôn họ khi cô là người có thể điều khiển chuyện đó. Tôi học được…”
“Không phải thế!” Cô gắt lên, mặt nóng bừng.
“Không ư? Cô thích làʍ t̠ìиɦ với tôi mà, Evelyn. Tôi biết điều đó.” Anh xốc cái giỏ lên, rõ ràng bực bội khi bị giáng xuống làm lao động tay chân. “Cô đã từng chạm vào ai như thế chưa?”
“Chưa.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Tuy nhiên, rõ ràng trước giờ ngài đã… chạm vào rất nhiều phụ nữ, thưa ngài. Tôi chịu không hiểu nổi vì sao ngài cứ hành hạ tôi về… một phút lầm lỡ ấy.”
Saint cười, tiếng cười trầm trầm và quyến rũ đến độ những phụ nữ đi ngang qua phố hết thảy đều quay lại nhìn anh rồi cười rúc rích với nhau.
“Cô gái thân mến, cô đã nói muốn biến tôi thành một quý ông. Lẽ nào tôi không có cái quyền tương tự để biến cô thành một cô nàng hư hỏng?”
“Chuyện đó sẽ hủy hoại tôi, Saint,” Evie nói, cố nhớ đến chuyện quyết tâm không để mình bị sốc trước bất cứ điều gì anh nói. Sự thành thật sẽ không có tác dụng - chí ít là hình như không có tác dụng với anh từ trước đến giờ. “Và tôi không muốn bị hủy hoại.”
“Nó chỉ hủy hoại được cô nếu có người nào khác biết chuyện thôi. Chúng ta chỉ cần hành xử kín đáo là được. Hiện giờ tôi có thể ra điều kiện để đổi lấy việc giữ bí mật cho cuộc phiêu lưu nho nhỏ của cô, không phải sao?”
“Tôi cho là ngài có thể. Tuy nhiên, nghĩ đến những chuyện kinh khủng ngài có thể thực hiện không dễ khiến tôi muốn đầu hàng sự cám dỗ của ngài.”
Lần này thì Saint phá lên cười. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh cười như thế, và âm thanh vui vẻ đầy nam tính ấy tác động lên toàn bộ sống lưng cô. Lạy chúa. Nếu anh không quá xấu xa, thì cô đã mê mệt anh mất rồi.
“Có gì thú vị lắm sao?” Evie hỏi, tự nhắc nhở mình dù có thể tỏ ra vô cùng khêu gợi và quyến rũ, anh vẫn đang khống chế cô.
Anh ghé lại gần hơn để thì thầm vào tai cô. “Tôi đã cám dỗ em rồi, em yêu. Và tôi nghĩ em thích tôi vì tôi là kẻ kinh khủng.”
Cử chỉ ấy nhắc Evie nhớ đến buổi tối mà tất cả mớ lộn xộn này bắt đầu, khi cô bắt gặp anh đang thì thầm những lời tục tĩu vào tai Lady Gladstone. Đến giờ cô lại là đứa con gái lanh chang hoan nghênh sự quan tâm đầy tai tiếng của anh. Cô chào đón chúng, cùng với sức nóng và nỗi khao khát anh vừa đánh thức.
“Có lẽ vậy,” cô thừa nhận, để ý thấy Lady Trel vừa suýt đâm sầm vào cột đèn - cô ta đang mải tròn mắt nhìn tiểu thư Evie Ruddick ngoan hiền khoác tay Hầu tước St. Aubyn đi trên phố. “Nhưng chắc là tôi còn thích ngài hơn nếu ngài tử tế thêm một chút.”
Saint xốc lại cái giỏ khi họ đến rìa phía tay của công viên Hyde Park. Tử tế thêm. “Tôi vừa mời cô đi dã ngoại cùng tôi,” anh đáp trả. “Tôi nghĩ như thế là tôi đã rất tử tế rồi.”
Evie cười tủm tỉm, hơi dựa vào cánh tay anh. “Vâng, nếu chúng ta bỏ qua việc ngài đã lấy trại trẻ ra đe dọa tôi nếu tôi không đi với ngài.”
“Nếu không đe dọa thì cô vẫn đi chứ?”
Được thốt ra từ miệng anh, câu hỏi ấy nghe thật trẻ con và ngây thơ, nhưng Saint hốt hoảng nhận ra anh muốn biết câu trả lời. Và Evelyn sẽ nói với tôi sự thật; cô vẫn luôn làm thế.
“Tôi không biết,” cô nói ngập ngừng. “Tôi… tôi biết ngài đã bảo sẽ không cho bắt giữ tôi, nhưng tôi,…”
“Cô muốn tôi hứa sẽ để yên cho trại trẻ,” anh nói nốt, có phần bị phân tâm bởi hơi ấm bàn tay cô trên cánh tay anh. “Đúng không?”
Là một người nghiêm chỉnh, cô sẽ không bao giờ lên giường với anh nữa nếu anh không đưa ra lời hứa. Và khi anh đã hứa, cô sẽ trông chờ anh giữ lời. Saint hít sâu, anh đã chờ sáu năm để có cơ hội dẹp bỏ nơi này. Anh có thể chờ thêm ít lâu nữa, đến khi nào xóa sạch được nỗi ham muốn cô.
Anh gật đầu. “Vậy thì tôi xin cam đoan. Cô có… bốn tuần để thuyết phục tôi không động chạm gì đến Trại mồ côi Trái tim hy vọng. Nhưng tôi muốn cô, tôi sẽ cần rất nhiều sức thuyết phục đấy.”
Căn cứ vào vẻ mặt cô, khi anh đã đồng ý, cô không biết phải làm gì tiếp theo. Như thế là vừa đủ với anh; anh cũng có bốn tuần để tìm hiểu nguyên nhân vì sao mình lại bị cô ám ảnh khôn nguôi, để sự giày vò được thỏa mãn, và để kết thúc chuyện của họ. Nếu anh không kết thúc, thì cô cũng sẽ làm, bởi sau bốn tuần thì Trại mồ côi Trái tim hy vọng, buồng giam và tất cả những thứ khác sẽ trở thành một phần trong khu công viên mới nhất của Hoàng tử xứ Wales.
“Như vậy là được,” Evelyn nói, đi chậm lại dưới tán một hàng sồi cổ thụ.
Saint đưa mắt nhìn con đường đi ngựa tấp nập cách đó chỉ khoảng mười bảy mét, và đường đi bộ cũng nhộn nhịp không kém ngay phía đối diện. “Quá nhiều người chứng kiến,” anh nói, hối thúc cô đi sâu hơn vào công viên.
Cô vùng tay ra khỏi tay anh. “Đây chỉ là một bữa trưa đúng không? Cớ sao ngài phải quan tâm chuyện mọi người nhìn chúng ta?”
Vì cô là bữa tráng miệng anh muốn chứ sao. “Ở đây,” giọng anh hoài nghi. “Giữa bàn dân thiên hạ ư?”
“Ở đây rất dễ chịu và khung cảnh lại đẹp.”
“Nhưng tôi không thể hôn cô mà không làm hại thanh danh cô. Mà cô lại nhất định không để mình bị hủy hoại, theo như tôi nhớ.”
Với một tiếng cười giòn giã, Evie lại khoác tay anh. “Yên lặng nào,” cô hạ giọng. “Nói về chuyện đó cũng xấu xa như thực hiện nó vậy.”
“Nhưng không vui bằng.” Bắt đầu tự hỏi có phải mình đã đi lạc vào một cơn ác mộng bình yên của ai đó không, Saint dịu xuống. “Cô yêu cầu quá nhiều rồi đấy, cô biết không.”
Cô mỉm cười với anh. “Khi ngài quen rồi thì sẽ thấy nó không đến nỗi nào đâu. Ngài có mang khăn trải không?”
Anh đặt chiếc giỏ nặng trĩu xuống cỏ. “Tôi không biết. Tôi chỉ bảo gia nhân chuẩn bị một bữa dã ngoại.”
“Để tôi xem nào.”
Evelyn có vẻ rất thích thú, chắc chắn là do bộ dạng của anh. Vì đôi mắt cô đang lấp lánh và hai lúm đồng tiền nhỏ xíu lộ ra trên má, nên anh có thể khoan dung cho chuyện đó.
Trong giỏ đúng là có khăn trải, cái khăn màu xanh lam thật lạ mắt và được gấp gọn gàng. Saint lấy nó từ tay Evelyn rồi giũ tung ra, trải xuống mặt cỏ. “Giờ thì sao nữa?”
“Đặt cái giỏ vào giữa tấm khăn, và chúng ta ngồi xuống.”
Saint ngoắc ngón tay cái về phía cô hầu. “Còn cô kỳ đà kia? Cô ta đi đâu?”
Hai má Evie ửng hồng trước cách dùng từ của anh, như anh đoan được. Anh thích những lúc cô đỏ mặt. Nó khiến cô mang một vẻ… thuần khiết.
“Sally sẽ ngồi ở một góc khăn,” cô chỉ dẫn, quỳ xuống bên cạnh chiếc giỏ anh vừa đặt, chiếc váy muslin màu xanh lá cây tỏa tròn xung quanh cô.
Saint ngây người ngắm cô một lúc, nhìn mái tóc quăng màu nâu vàng được búi thật lịch lãm và hoàn hảo trên đỉnh đầu cô, nhìn đường lượn mềm mại ở cổ cô khi cô cúi xuống giỏ và lấy ra một chai rượu, nhìn hàng mi dài cong vυ't che khuất đôi mắt cô. Anh nuốt xuống, miệng đột nhiên khô rang. Lạy Chúa lòng thành, anh muốn có cô lần nữa, muốn lột chiếc váy khỏi đôi vai cô và hôn lên làn da mềm mại, mượt mà của cô, không chừa chỗ nào.
Cô ngẩng lên nhìn anh. “Ngài không ngồi xuống sao?”
Saint ngồi xuống, khoanh hai chân lại. Anh đang làm gì với nàng tiên duyên dáng này vậy? Và cô đang làm gì với anh?
“Ngài đang rất kiệm lời,” cô nói, đưa cho anh chai rượu. “Một chai cabernet nguyên chất đấy.”
“Dùng nó cùng với thịt gà lôi.” Saint cho tay vào túi. “Nếu cô thích rượu gin hơn thì tôi có một bình đây.”
“Rượu vang rất tuyệt.” Lấy từ trong giỏ ra hai chiếc ly, cô giơ chúng lên và nghiêng về phía sanh. “Ngài rót đi.”
Anh lấy làm sửng sốt. Quỷ thần ơi, anh đang cư xử như một tên quê mùa lóng ngóng. Hầu tước St. Aubyn đang đờ đẫn trước phụ nữ hay tâm trạng vui vẻ của họ, nhất là sau khi anh đã ngủ với họ. Anh vặn nắp chai. “Rượu cabernet nếm ngon hơn trên làn da trần,” anh lười nhác nói, “nhưng vì chúng ta không được thảo luận về chuyện đó, nên tôi cho rằng những cái ly sẽ làm thay phận sự.”
Hai chiếc ly hơi rung rung trong tay cô khi lớp pha lê lóng lánh được đổ đầy rượu. “Ngài đã… chọn một ngày đẹp trời cho chuyến đi của chúng ta,” cô nói quả quyết.
“Giờ chúng ta đang nói về thời tiết sao?” Saint đặt chai rượu xuống cỏ và cầm chiếc ly từ tay cô, bàn tay cố tình sượt qua những ngón tay cô. Dường như anh có nhu cầu khẩn thiết muốn được chạm vào cô mọi giây mọi phút.
“Thời tiết lúc nào cũng là một chủ đề an toàn.”
Anh nhấp ngụm rượu, nhìn cô qua miệng ly. “Một chủ đề ‘an toàn’. Rất thú vị.”
Mắt cô cụp xuống. “Không. Nó chán ngắt thì có.”
Hiển nhiên anh đã nói một câu sai lầm. Tỏ ra đúng mực thậm chí khó hơn anh hình dung. “Thật đấy. Đây là lĩnh vực mới mẻ đối với tôi. Thường ở một buổi dã ngoại đến giờ này tôi đã không còn quần áo trên người rồi. Còn chủ đề ‘an toàn’ nào nữa không?”
Evelyn lại ngẩng nhìn anh, vẻ nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt trong trẻo. “Thời tiết là chủ đề an toàn nhất, là thứ mà ai cũng biết một chút. Thời trang thì tạo được nhiều tranh luận, trừ phi người ta than vãn về sự sa sút hiện giờ của phong cách, và…”
“Sa sút. Tôi thích sự sa sút.”
Evelyn mỉm cười. “Tôi biết. Và nhớ tiếc điệu van là chủ đề an toàn đối với thế hệ lớn tuổi hơn, với cùng một lý do. Ngoài ra, không một ai thích Bonaparte cũng như châu Mỹ.”
“Cho nên an toàn nhất là không thích gì hết.”
Cô do dự, uống một ngụm rượu lớn. “Và không tán thành bất cứ điều gì, cũng như không làm gì hết.”
“Chà chà, Evelyn. Tôi không biết cô là người yểm thế đấy.” Anh nghiêng đầu, cố đọc nét mặt cô. “Nhưng không phải, đúng không? Đấy chỉ là những gì cô nói với những chính trị gia dở người theo sự lựa chọn kỳ cục của anh trai cô. Bởi vì cô, cô bé thân mến, còn thú vị hơn nhiều cái tạo vật ngớ ngẩn mà cô miêu tả.”
Trước sự ngạc nhiên của anh, hai mắt cô chợt nhòe ướt, nhưng lần này lời xin lỗi cho bất cứ điều gì anh nói sai đã tan dần trên môi trước nụ cười ấm áp của cô. Phần dưới cơ thể anh bắt đầu cảm thấy hết sức khó chịu.
“Lord St. Aubyn, ngài vừa nói một điều rất tuyệt vời.”
Anh với lấy chiếc giỏ để che đậy sự lúng túng đột ngột của mình. “Tôi mới khác thường làm sao,” anh lẩm bẩm, và giờ ra một chiếc sandwich. “Gà lôi nhé?”