Cúp máy , cô đứng dậy đi ra phía cửa .
Vừa mở cửa đập vào mắt cô là ...
2 CÁI CÂY ĐEN SÌ !!!!
Giật mình , cô đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới của 2 cái " cây " đen trước mặt mình này .
Quả thật là đen từ trên xuống dưới , từ dưới lên trên . Mũ đen , khẩu trang đen , kính đen ( Tg : Tối mà đeo kính đen hả trời ?😮 ) , quần áo đen , giày cũng đen nốt , nhìn y như quân khủng bố vậy . Liếc mắt sang thì thấy có 2 chiếc va li đen chình ình bên cạnh , 2 người này tối rồi mà còn ăn mặc kì dị như vậy , đã thế lại còn xách 2 cái va li theo . Chẳng lẽ là khủng bố thật sao ?
Nghĩ như vậy nhưng cô không có nói ra miệng vì nhỡ đâu người ta nhầm nhà thì sao . Để chắc chắn , cô cẩn thận dò hỏi 2 cái " cây " đen trước mặt :
_ Xin hỏi , 2 người là ai vậy ?
Cả 2 " cây " đen nghe cô hỏi thì khẽ giật mình hoàn hồn lại , gương mặt sau lớp khẩu trang nổi lên mấy rặng mây hồng chỉ tiếc là cô không thể nhìn thấy . " Cây " đen đứng bên trái lên tiếng trước , giọng nói trầm ấm :
_ Chào cô ! Chúng tôi vừa từ Mỹ trở về , mẹ cô bảo chúng tôi chuyển đến đây sống .
_ Hả ? Anh nói là ... mẹ tôi ? - Cô hỏi lại , giọng điệu không thể tin được .
_ Đúng vậy ! - Anh nói bằng giọng chắc nịch .
Trong lòng cô lúc này đang tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu . Nếu vậy thì vị khách mà mẹ cô nói là 2 người này rồi , nhưng mà cô vẫn không hiểu tại sao mẹ cô lại cho 2 người này ở chung với cô ? Họ có thể mua biệt thự ở bên ngoài được mà , đâu nhất thiết phải ở đây chứ ? Rốt cuộc là mẹ cô đang làm gì vậy ?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ ra nguyên do thì bỗng 1 giọng nói lạnh lùng xen lẫn vài tia mất kiên nhẫn vang lên :
_ Này cô gái ! Cô có định cho chúng tôi vào hay không đây ?
Cô hơi giật mình nhìn về phía giọng nói phát ra . À , là cái " cây " đen đứng bên phải , cô thấy cái giọng nói nghe sao mà khó ưa ghê nhưng mà dù sao thì hắn ta nói cũng đúng , cô cũng hơi bất lịch sự khi để cho khách đứng ngoài cửa như thế này . Nghĩ vậy , cô cười ngượng ngùng lên tiếng :
_ Thật ngại quá ! Mời 2 anh vào nhà .
2 người kia nghe xong thì lần lượt kéo va li vào nhà , cô đóng cửa rồi cũng đi theo sau .
2 người kia đi ra tới chỗ phòng khách thì quay đầu lại hỏi cô :
_ Này ! Phòng chúng tôi ở đâu vậy ?
Cô nghe vậy thì gật đầu , nói :
_ 2 anh đi theo tôi !
Lên tầng 2 , đến trước 2 căn phòng , cô quay đầu lại và hỏi :
_ Các anh muốn ở cùng phòng hay chia phòng ?
_ Chia phòng .
_ Vậy được , các anh tự chọn phòng đi . Tôi đi xuống trước .
Nói xong , cô xoay người đi xuống lầu .
Đi ra tới phòng khách , cô ngồi phịch lên chiếc ghế sô pha mềm mại , đầu óc hỗn loạn . Đến bây giờ thì cô vẫn không hiểu được tại sao mẹ cô lại cho 2 vị khách kì lạ này tới ở nhờ nữa , có phải còn có mục đích khác không ?
Cầm điện thoại lên , cô phân vân không biết có nên gọi điện hỏi mẹ Hoàng hay không .
Đang phân vân thì cô nghe tiếng bước chân từ trên cầu thang bước xuống . Ngẩng đầu lên cô bất giác ngây người . OMG ! Cô nhìn thấy cái gì thế này ?
Trước mặt cô bây giờ là 2 đại soái ca đẹp trai ngời ngời đang rất là ung dung , ưu nhã bước xuống . Người đi đầu tiên sở hữu 1 gương mặt đẹp như tạc tượng , mày rậm , mắt phượng màu bạc , mũi cao , môi mỏng hơi nhếch tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ , mái tóc màu xám bồng bềnh , trên người tỏa ra khí chất dễ gần , ưu nhã khiến người khác cảm thấy thoải mái . Còn người đi đằng sau có gương mặt giống hệt người đi đằng trước nhưng chỉ khác ở chỗ là người này luôn tỏa ra khí chất lạnh lùng , bất cần đời đối lập hoàn toàn với người đi đằng trước nên cho dù cô có nhắm mắt lại cũng phân biệt được người nào với người nào đấy . Cả 2 người đều lột bỏ cái bộ đồ đen quái dị lúc nãy và thay bằng bộ đồ mặc ở nhà bình thường nhưng như vậy không làm giảm đi khí chất của họ mà càng khiến họ trở nên điển trai hơn .
Cô không ngờ là mình lại có duyên với trai đẹp đến vậy , trong trường đã vậy rồi mà về nhà cũng đυ.ng độ nữa . Cái này là phúc hay họa đây ?
Trong lúc cô còn đang ngẩn người thì bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ :
_ Này ! Cô không sao đấy chứ ?
Hoàn hồn lại cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt thì giật nảy mình . Đưa tay khẽ vuốt trái tim đang đập loạn liên hồi trong l*иg ngực , cô hơi lúng túng trả lời :
_ Tôi ... tôi không sao !
Anh nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của cô thì bật cười thành tiếng . Còn cô thì khó hiểu nhìn anh , anh ta cười cái gì vậy ? Vừa định mở miệng thì bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh lùng nhưng có phần bỡn cợt :
_ Chứ không phải là tại chúng tôi quá đẹp trai nên cô mới ngẩn người sao ?
Cô nghe đến đây thì suýt chút nữa bật ngửa . Trời ạ ! Tên này bị mắc chứng ATSM à ? Không ngờ ngoài bọn nam chủ ra còn có người cũng mắc phải cái chứng bệnh nguy hiểm này . Aizzz , tốc độ truyền nhiễm ghê gớm thật !
Dù đang rất muốn bộc phát nhưng vì đây là khách của mẹ cô nên cô nhịn . Tự trấn tĩnh lại bản thân mình , cô nở 1 nụ cười xã giao và nói :
_ Xin tự giới thiệu , tôi tên Hoàng Nguyệt Ánh . Còn các anh tên gì ?
Người nào đó thấy cô lơ luôn mình thì trong lòng tức giận , chưa có ai đối xử với anh như vậy thế mà cô gái này dám ...
Chàng trai ngồi bên cạnh nở nụ cười ưu nhã và cũng tự giới thiệu :
_ Chào cô ! Tôi tên là Bạch Mặc Vĩ , còn đây là em trai tôi Bạch Mặc Ngôn . Rất vui được làm quen với cô !
Nghe đến đây nụ cười trên môi cô chợt cứng lại . Chờ đã ! Bạch Mặc Vĩ , Bạch Mặc Ngôn ... đây không phải là cặp anh em sinh đôi ác ma kiêm luôn nam chủ trong truyện hay sao ? Trời ạ ! Ông trời không muốn cô sống nữa có phải không ? Lên trường đối phó với cái đám nam , nữ chủ đó đã đủ mệt rồi mà về nhà cũng không được yên thân nữa ! Sao mà cái đám này cứ ám cô mãi thế ? Cô muốn sống yên ổn cũng không được hay sao ?
Khẽ đưa mắt nhìn 2 cái kẻ trước mặt , cô nhịn không được thở dài . Trong nguyên tác không có nói gì nhiều về 2 tên này , chỉ nói là 2 thiếu gia của nhà họ Bạch ngoài ra không có nói gì thêm . Có thể nói 2 tên này nằm trong số 3 tên nam chủ bí ẩn và nguy hiểm nhất trong truyện . Khi đọc truyện , cô rất ấn tượng với 2 tên nam chủ này , không chỉ là vì cái cách hành hạ " cô " mà còn vì cách yêu nữ chủ nữa . Thường thì mấy tên nam chủ khác sẽ tranh nhau thể hiện bản thân nhằm để lấy được ân sủng của nữ chủ nhưng còn 2 tên này thì không , bọn hắn lựa chọn làm 1 " kị sĩ công chúa " bên cạnh nữ chủ , diệt trừ hết cái đám " ruồi bọ " bu quanh cô ta . Chỉ riêng cái phần tình cảm đặc biệt này thôi cũng đủ khiến cô có 1 chút thiện cảm đối với bọn hắn nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên đi những " món quà " mà bọn hắn ban
tặng cho . Cách tra tấn của bọn hắn cũng thực quá đặc biệt mà cũng rất tàn nhẫn , thay vì tra tấn lên thể xác " cô " giống như bọn nam chủ kia thì bọn hắn lại chọn cách tra tấn tinh thần . Nguyên chủ này từ khi còn nhỏ đã rất sợ mấy con vật như gián , chuột , rắn , ... , bọn hắn biết được điều này nên đã bắt nhốt cô ấy vào 1 căn ngục tối ẩm ướt rồi sau đó thả mấy con vật gớm ghiếc đó vào và dọa cho nguyên chủ khóc thét lên vì sợ . Cứ thế ngày qua ngày cho đến khi nguyên chủ không thể chịu đựng được nữa , thần trí của cô ấy bắt đầu trở nên điên loạn không còn tỉnh táo như trước nữa . Khi cô đọc tới đây cô cũng phải công nhận rằng 2 cái tên này ra tay ác thật , nếu là cô chỉ sợ cũng sớm điên điên khùng khùng rồi nhưng đó chỉ là " nếu " mà thôi .
Nhưng cô vẫn có 1 chút nghi hoặc đó là tại sao 2 tên này lại xuất hiện sớm như vậy ? Chẳng phải khoảng tầm vài tháng nữa mới xuất hiện hay sao ? Lại còn tới ở nhờ nhà cô nữa chứ , ai da rốt cuộc mọi chuyện là sao đây ? Rối não quá !
Trong khi cô còn đang vắt óc ra suy nghĩ thì 2 người ngồi đối diện cũng đang nhìn cô bằng 1 ánh mắt tràn ngập hứng thú . Không biết cô gái này đang suy nghĩ điều gì mà trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên hàng loạt các biểu cảm cực kì phong phú . Nhưng điều đó càng khiến cô trở nên thú vị trong mắt bọn anh , giờ bọn anh mới thấy cái quyết định chuyển đến đây ở là đúng vì ở đây còn được gặp 1 cô gái thú vị như thế này cơ mà !
Cả 2 bên cứ " ngươi nhìn ta , ta nhìn đi nơi khác " 1 hồi lâu thì bỗng vang lên giọng nói của chị Hoa ( người giúp việc ) đồng thời đánh tan đi cái bầu không khí quỷ dị giữa 3 người :
_ Thưa tiểu thư ! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ .
_ Dạ được ! Em biết rồi , chị đi làm việc tiếp đi .
_ Vâng ! Tiểu thư .
Chị Hoa lui xuống làm tiếp công việc dang dở , cô cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng khách , trước khi đi cô quay đầu lại hỏi :
_ Các anh có muốn ăn cùng tôi không ?
Cả 2 người đều gật đầu và cùng đi theo cô đến phòng ăn .
__________
Cùng lúc đó , ở 1 nơi nào đó trên nước Mỹ ...
Trong 1 khu vườn rộng lớn có đặt 1 cái bàn màu trắng nho nhỏ cùng 2 cái ghế gỗ cùng màu , trên chiếc bàn có 2 tách trà nóng cùng với 2 đĩa bánh kem đẹp mắt . Nhưng điều đáng chú ý nhất là có 2 người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau .
Người phụ nữ ngồi ở bên trái có 1 vẻ đẹp như ở độ tuổi đôi mươi . Gương mặt trái xoan , mày liễu , đôi mắt màu tím xinh đẹp , mũi cao , môi hồng nhuận đầy đặn , bà mặc 1 bộ đồ giản dị nhưng làm giảm đi khí chất của bà mà còn tăng thêm vẻ thanh lịch , sang trọng . Còn người phụ nữ trung niên ngồi bên phải thì mang 1 vẻ đẹp mặn mà không kém người phụ nữ kia . Bà sở hữu 1 gương mặt sắc sảo , mày liễu , đôi mắt phượng màu bạc câu nhân , mũi cao , đôi môi đỏ mọng , khi cười lên sẽ để lộ má lúm đồng tiền rất duyên dáng , bà cũng giống như người phụ nữ kia đều ăn mặc giản dị nhưng cũng không kém phần sang trọng , quý phái.
Vâng ! 2 người phụ nữ trung niên xinh đẹp này không ai khác chính là mẹ của chị nữ chính Hoàng Nguyệt Ánh - bà Lương Ngọc Lan và mẹ của 2 anh nam chủ Bạch Mặc Vĩ , Bạch Mặc Ngôn - bà Phạm Tuyết Ngọc .
Bây giờ 2 bà đang trò chuyện về các cậu con trai , cô con gái của mình hiện tại như thế nào .
_ Này Ngọc Ngọc ! Cậu nói xem , làm vậy có ổn không ? - Mẹ Hoàng lên tiếng , trong giọng nói không giấu nổi lo lắng .
_ Không sao đâu ! Cậu đừng quá lo lắng , tớ đã có tính toán hết rồi . - Mẹ Bạch cười cười trấn an , nói xong còn nở 1 nụ cười tính kế .
Mẹ Hoàng thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài , làm bạn thân với nhau suốt mấy chục năm , bà đã quá hiểu rõ tính tình bà bạn già này của mình quá mà , chỉ có thể dùng 2 cụm từ để hình dung ra thôi , đó là : thông minh , quỷ quyệt .
_ Thế bây giờ cậu định làm gì tiếp theo ? - Mẹ Hoàng thở dài hỏi người trước mặt .
_ Thì bây giờ chỉ cần ngồi chờ " gạo nấu thành cơm " thôi . - Mẹ Bạch nhấp 1 ngụm trà , thản nhiên nói .
_ Hả ? Nhưng ... nhưng mà con bé đã có hôn phu rồi , làm sao có thể ... - Mẹ Hoàng giật mình , bà khó xử nói .
_ Cậu đừng lo , Lan Lan ! Chẳng phải ở đất nước chúng ta còn có 1 chế độ đặc biệt dành cho vợ chồng hay sao ?
_ Hả ? Ý cậu là ... cái chế độ đó sao ?
_ Đúng vậy !
_ Ơ , nhưng mà tớ thấy cái chế độ đó sao sao ấy , hơn nữa liệu con bé nhà tớ có chấp nhận được hay không ? - Mẹ Hoàng ngập ngừng , trong lòng không ngừng lo lắng .
_ Cậu cứ yên tâm , mấy thằng con nhà tớ mà không cưa nổi con gái nhà cậu thì tụi nó nên đi chuyển giới hết luôn đi ! - Mẹ Bạch nửa đùa nửa thật nói .
Mẹ Hoàng nghe đến đây thì bật cười , lo lắng trong lòng cũng giảm bớt đi phần nào nhưng bà vẫn phải hỏi lại :
_ Ngọc Ngọc ! Cậu chắc chắn không xảy ra vấn đề gì chứ ?
_ Ôi trời ! Đã bảo là cứ yên tâm đi mà với lại tớ cũng rất thích con gái bảo bối nhà cậu đấy , bảo đảm con bé sẽ không có việc gì đâu . Hơn nữa tuy rằng mấy thằng con nhà tớ tính tình hơi kì quặc nhưng chung quy vẫn là những đứa bé tốt bụng nên cậu không cần lo xa . - Mẹ Bạch nói bằng giọng chắc chắn chỉ thiếu chút nữa là chưa vỗ ngực đảm bảo thôi .
_ Thôi được rồi ! Tớ tin cậu . - Mẹ Hoàng mỉm cười nói , trong lòng cũng đã không còn lo âu nữa .
_ Được rồi , được rồi ! Chúng ta không nói về chuyện này nữa , chuyện của bọn trẻ cứ để chúng nó tự giải quyết . Còn bây giờ thì tớ và cậu cùng nhau tận hưởng những giây phút yên bình có 1 không 2 này đi nào !
_ Ừ , được !
__________
Quay lại chỗ cô .
Lúc này đây cô đang nằm " vật vã " ở trên giường của mình , tâm tình vẫn chưa bình ổn trở lại . Ngồi ăn với nam chủ quả là 1 cực hình rất lớn , cô có cảm giác mình sắp bị đè ép tới không thở nổi rồi , cơm ăn vào cũng chẳng còn mùi vị gì nữa . Cũng may là định lực của cô rất tốt , chứ nếu đổi lại là người khác chắc đã sớm bỏ chạy mất dép rồi .
Thở dài , cô đứng dậy bước lại tủ quần áo lấy 1 bộ đồ pijama có in hình Doraemon rồi bước vào phòng tắm .
Tắm rửa xong xuôi , cô bước ra ngoài , vừa đi vừa lau tóc , do mới vừa tắm nước nóng xong nên khuôn mặt của cô lúc này hơi ửng hồng đến mê người .
Lau tóc xong , cô lại 1 lần nữa nằm vật ra giường . Hai mắt dần dần trở nên mơ màng , cô ngáp 1 cái rõ to trông rất mất hình tượng , đưa tay đắp chăn lên , 2 mắt dần khép lại .
" Chuyện của nam , nữ chủ ngày mai tính tiếp . Bây giờ ngủ mới là việc quan trọng nhất . "
Nghĩ xong , cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ say ...
~~~Hết chương 18~~~