Chương 1
Nhϊếp Quỳnh cảm thấy mình là vị hoàng tử số thảm nhất kể từ khi Vĩnh Thặng khai quốc đến nay.
Trong đêm dạ yến tiếp đón công chúa Khương Nguyệt của phụ vương, y nhận được thủ dụ (*) của Thái tử ca ca Nhϊếp Kỳ gọi y đi đến điểm hẹn. Kết quả, Thái tử ca ca đâu không thấy, chỉ quái lạ đυ.ng phải Nghi Quý phi đang tắm rửa ở Ngọc Hoa Trì.
(*) thủ dụ (手谕): chỉ thị viết tay
Được rồi, y thừa nhận mình có một chút háo sắc, nhưng cho dù y có gan háo sắc tày trời cũng không dám đυ.ng vào nữ nhân của phụ vương, hơn nữa lúc ấy y say khướt, hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả.
Xui xẻo hơn nữa, sau khi y rời khỏi thì Nghi Quý phi bị gϊếŧ. Tất cả cung nhân đều đứng ra làm chứng, khăng khăng nói rằng y từng mượn rượu đùa giỡn nàng ta, vì bị cự tuyệt mà gϊếŧ người cho hả giận. Cứ thế mọi thứ biến thành chuyện hợp lý hợp tình, còn có cả vật chứng là thanh bội đao Loan Nguyệt mà phụ vương đã ban cho y nhân dịp sinh thần mười tám tuổi.
Thế là, chẳng mấy chốc Ngự lâm quân kéo đến vây quanh vương phủ của y đến cả một giọt nước cũng không lọt. May mà người mang binh lính đến ngoại trừ hoàng thúc Nhϊếp Ngu còn có Lục hoàng huynh Nhϊếp Dao.
Nhϊếp Dao và y là huynh đệ ruột thịt, dù bình thường hai người cũng không thân thiết lắm nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn âm thầm thả nước. Vậy nên y mới có thể chạy thoát dưới sự bảo vệ của thị vệ Hoắc Thanh và nội thị Tiểu Đào.
Một lần trốn chạy này ắt sẽ không có điểm dừng, y từ phía bắc tháo chạy một đường tới phía nam, quan binh cũng theo một đường đó mà đuổi tới. Hoắc Thanh vì cứu y mà bị bắt giữ trước, về sau Tiểu Đào vì giúp y dụ truy binh rời đi nên đến nửa đường cũng tách khỏi. Về sau nữa, một đám người che mặt đột nhiên xuất hiện, nâng đao chém về phía y.
Trong lúc chiến đấu kịch liệt, vai Nhϊếp Quỳnh bị đâm một nhát, theo đó ngực cũng trúng một chưởng. Y từ sườn dốc lăn xuống va vào thân cây mọc bên sườn núi, đầu bị đập đến nổi hiện đầy sao Kim, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức.
Y cắn chặt răng, đứng lên tiếp tục chạy trốn. Coi như may mắn, té ngã rồi chạy thêm một đoạn không xa thì thấy trên đường nhỏ có một cỗ xe ngựa đang nhàn nhã đi đến, y miễn cưỡng đề khí, phóng lên.
Trong xe tỏa ra hương rượu mê người, Nhϊếp Quỳnh nhấc lên tầng vải bố trên đỉnh, phát hiện bên trong có bảy tám thùng rượu lớn, y vội lẻn vào dưới lớp vải bố, nép vào góc sâu nhất trong xe.
Gót chân có chút dinh dính, là miệng vết thương trước đó bị hở ra do cú ngã ban nãy. Nghĩ đến việc sau càng xe có thể dính máu, Nhϊếp Quỳnh đứng lên định bụng xem xét, ai ngờ xe ngựa đột nhiên dừng lại, thế là đầu bị xui xẻo va thêm một cái, đau đến mức nước mắt ào ào. Ngựa vẫn tiếp tục tung vó chạy đi.
Dường như tâm trạng của người đánh xe rất tốt, miệng ngâm nga đồng dao, còn ngẫu nhiên chào hỏi những người qua đường. Nhϊếp Quỳnh không dám sơ suất, lại chợt nghe thấy từ không trung truyền đến một tiếng kêu chói vang, trong nháy mắt tiếp cận xe ngựa.
Là tiếng kêu của Huyết Ưng, bọn người che mặt đã đuổi tới. Huyết Ưng là một loại ưng dị chủng ngoại vực, chúng hết sức nhạy cảm với mùi máu tanh, triều đình nuôi dưỡng Huyết Ưng để truy bắt tội phạm, xem ra những người này là đến từ cung phủ.
Thần kinh Nhϊếp Quỳnh căng thẳng, tay cầm lấy vũ khí duy nhất, đoản kiếm ngọc bích. Đó là món quà Thái tử ca ca đã tặng cho y. Trên đường trốn chạy, ngoại trừ khối ngọc Thanh Long mà phụ vương đã ban tặng thì trên người y cũng chỉ còn mỗi chuôi đoản kiếm này.
Nín thở ngưng thần, lắng nghe người đánh xe ngâm nga một khúc hát dân gian, tiếng vó ngựa lộc cộc, âm thanh của Huyết ưng cũng càng ngày càng xa, cuối cùng vỗ cánh bay cao mà đi. Hương rượu tinh khiết nồng nặc bao trùm, ánh mắt Nhϊếp Quỳnh sáng lên, khẽ nở nụ cười.
Quả nhiên trời không tuyệt đường y.
Khứu giác Huyết Ưng linh mẫn, lại kỵ mùi lạ, hương rượu nồng đậm hẳn đã phá rối Huyết Ưng, khiến cho phương hướng vị trí của bản thân bị chệch đi.
Đương lúc vui vẻ thì xe ngựa lần nữa bất ngờ dừng lại, Nhϊếp Quỳnh liền vội cuống quít ôm lấy đầu. Nhưng lần này là đến cái mũi đập lên thùng rượu, nhất thời, lệ tuôn như suối.
Cái tên đánh xe chết băm này rốt cuộc có biết đánh xe không hả? Nếu hắn làm việc trong phủ của mình, nhất định phải cho hắn nếm trải mùi roi!
Rất nhanh sau đó xe lại tiếp tục chạy, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mang theo đồng dao đầy tùy hứng của gã phu xe.
...
Gáy bị đập thật mạnh vào thành xe, Nhϊếp Quỳnh đau đến mức cắn răng, ngay lập tức mở to mắt.
Xem ra lúc nhảy lên xe của tên ma men này, y đã phạm phải một sai lầm lớn nhất.
"Ông chủ về rồi, Tiểu Bách, Tiểu Thiên, mau tới đây giúp ôm thùng xuống!"
Theo tiếng gọi trong trẻo, tầng vải bố trên xe cũng bị xốc lên phân nửa, theo thứ tự từng thùng rượu được ôm xuống, Nhϊếp Quỳnh không khỏi thầm kêu khổ.
Đáng lí ra phải nên rời xe lúc nửa đường, cũng chỉ tại đồng dao của tên ma men kia dỗ cho y ngủ quên mất. Hiện tại nếu bị người ta phát hiện, y phải giải thích thế nào đây?
"Ế, hình như nơi này có máu!" Có người cao giọng kêu lên.
Tim Nhϊếp Quỳnh đột nhiên giật thót, lại nghe tên đánh xe kia nói: "Có thể là Vương mặt rỗ gϊếŧ heo không cẩn thận dây vào, ta phải nhân cơ hội này lừa thêm nửa cân sườn của ông ta mới được, thế nào, ông chủ của các ngươi biết làm ăn quá đúng không?"
"Ông chủ anh minh!"
"Trời tối rồi, thùng rượu để sáng sớm ngày mai khiêng tiếp, ăn cơm ăn cơm, ta đói bụng!"
Chủ quán đã lên tiếng, bọn tiểu nhị tự nhiên cũng nhẹ nhõm mừng rỡ. Nghe thấy bọn họ đi xa rồi, Nhϊếp Quỳnh vội vàng đẩy thùng rượu ra, nhẹ nhàng nhảy xuống xe. Xe ngựa dừng trong một khoảng sân rộng rãi, chung quanh xếp mười mấy vạc rượu bằng gốm còn đang chưng cất, xem ra nơi này là một xưởng rượu.
Nhϊếp Quỳnh ra sân, phát hiện chỗ sân trước của xưởng là một quán rượu nho nhỏ, phía trên treo bức hoành phi "Quán rượu Phú Quý", cửa chỉ mở phân nửa, bên trong có vài người đang cùng nhau ăn cơm ngon lành. Ngửi được mùi hương thức ăn, Nhϊếp Quỳnh chợt xoa xoa bụng.
Cả ngày chưa được uống một giọt nước nào, lại còn phải bôn ba chạy trối chết, nếu không tìm tạm vài thứ để lót dạ, chỉ sợ chạy trốn chưa thành công đã phải chết đói rồi.
Nhϊếp Quỳnh khẽ cắn môi, đi vào quán rượu, tiếng cười nói bên trong ngưng lại, một tên tiểu nhị chạy đến trước mặt y, giương tay đẩy y ra bên ngoài.
"Đi đi đi, muốn xin cơm thì đến trước nhà viên ngoại mà xin!"
Đáng ghét mà, y đường đường là một vương gia mà lại bị người ta xem như ăn mày.
Nhϊếp Quỳnh cúi đầu nhìn quần áo của mình, trước tiên thở ra một cái, chỉ sợ hiện giờ y phục của y cũng chẳng khác ăn mày là bao.
Hất tay thoát khỏi hối thúc của tiểu nhị, xòe tay.
Ngọc Thanh Long trong suốt sáng ngời, dưới ánh nến tỏa ra từng tia hào quang ngũ sắc, mang hình dáng thân rồng uốn lượn, chỗ đuôi rồng còn khắc một chữ "Quỳnh" theo kiểu chữ triện hoa mai (*). Ánh ngọc khiến mọi người lóa mắt, Nhϊếp Quỳnh cười nhạt một tiếng, cầm ngọc bội lủng lẳng đung đưa trước mặt tiểu nhị.
(*) chữ triện hoa mai (梅花篆): chữ Triện được viết theo kiểu dáng của hoa mai, thường gọi hoa mai thể triện - 梅花篆体
"Ngọc bội này cũng đủ để trả tiền cơm, lập tức chuẩn bị đồ ăn cho ta!"
Quý khí kia tự nhiên mà có, cho dù rơi vào cảnh ngộ khó khăn vẫn khó nén đi hào quang tỏa rạng, từng điệu bộ Nhϊếp Quỳnh giơ tay nhấc chân đều khí thế bội phần.
Tiểu nhị khó xử gãi gãi đầu, ngoảnh lại nhìn ông chủ. Nhϊếp Quỳnh thuận theo ánh mắt gã mà nhìn đến, thấy một nam tử áo xanh đang cầm hồ lô rượu đưa lên miệng, trông lại.
Gương mặt màu đồng cổ, mắt phượng dưới mày kiếm đen nhánh như than, dung mạo không thể nói là quá tuấn tú, nhưng tuyệt đối cũng không khó coi, chỉ là quần áo tóc tai lộn xộn, vẻ mặt ngà ngà say.
Nam tử đánh giá Nhϊếp Quỳnh, đôi mắt lờ đờ xao động híp lại, hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị đồ ăn cho y!"
Tiểu nhị cầm lấy ngọc bội, hí ha hí hửng chạy tới trình lên cho nam tử kia, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Một tiểu nhị khác dẫn Nhϊếp Quỳnh ngồi xuống, bưng trà nóng tới.
Vài đĩa đồ nhắm bình thường rất nhanh chóng được bưng lên. Nhϊếp Quỳnh đang đói bụng, cũng không so đo việc thức ăn đơn giản, cầm đũa ăn vội. Đảo mắt một cái, bốn món đồ ăn và một món canh đã bị ăn sạch sành sanh.
Một khối ngọc bội ngự ban chỉ đổi được bữa cơm canh bình thường, thực sự có chút không cam tâm, hy vọng ngày sau có cơ hội chuộc về.
Nhϊếp Quỳnh cơm nước xong xuôi, đang muốn lấy mấy cái bánh bao từ chủ quán để chuẩn bị cho cơn đói dọc đường, ai ngờ quán rượu tự dưng đóng cửa, chốt then, tên tiểu nhị nọ đi tới trước mặt y, chìa tay ra nói:
"Tính tiền!"
Nhϊếp Quỳnh nhất thời không hiểu được: "Tiền gì?"
"Tiền cơm đó, chẳng lẽ nhà ngươi muốn ăn quỵt?"
Nhϊếp Quỳnh từ nhỏ đã ra vào giữa triều đình và dân chúng, có dạng nhân vật gì chưa từng thấy qua chứ, ấy thế mà cái thứ vô lại xóm làng vặt vãnh này mới lần đầu được thấy. Nhất thời nổi trận lôi đình, y quay đầu nhìn lại tên chủ quán nọ, một chân hắn gác trên ghế dài, tay phe phẩy ngọc Thanh Long đang ánh lên mấy tia sáng, trên gương mặt ngà ngà say mang ý cười nhàn nhạt.
"Ăn quỵt gì chứ hả? Ngọc của ta cũng đã đưa cho các ngươi rồi!" Với mặt ngọc kia đừng nói là ăn một bữa cơm, ngay cả tiệc Quỳnh Lâm (*) cũng ăn được, lấy đồ của y còn muốn vu cáo ngược lại y, rõ là nực cười!
(*) tiệc Quỳnh Lâm: yến tiệc đãi các tân khoa sĩ
Chủ quán đung đưa mặt ngọc, nhẹ nhàng nói: "Đây là giả, dùng khối ngọc giả đến ăn cơm, tiểu tử ngươi thật có gan."
"Cái gì giả chứ? Nếu ngươi đã không biết nhìn hàng thì trả lại cho ta!"
Nhϊếp Quỳnh muốn tiến lên đoạt lại ngọc bội nhưng lại bị hai tên tiểu nhị ngăn cản: "Ông chủ của chúng ta nói giả thì chính là giả! Ngươi còn càn quấy nữa thì đưa ngươi lên huyện nha đấy!"
Chủ quán loạng choạng đi lên phía trước, đẩy tiểu nhị ra, cười tủm tỉm nói: "Đừng dọa y, nếu không, kẻ khác lại ở sau lưng mắng người của Mai Hoa Độ (*) chúng ta xem rẻ người khác. Nhưng mà ấy, giả chính là giả, cũng may mấy năm trước ta vào nam ra bắc, kiến thức cũng không ít, bằng không thật đúng là bị lừa mất rồi."
(*) Độ (渡): bến đò, bến phà - thường gắn với địa danh
Ba tên tiểu nhị cùng kêu lên phụ họa: "Ông chủ anh minh!"
Lời này chọc giận Nhϊếp Quỳnh đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (*), chưởng thương trước ngực lại bắt đầu đau, chỉ muốn tống cho tên quỷ rượu này một cước bay ra ngoài.
(*) nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (一佛出世, 二佛升天): chết đi sống lại
Bọn tiểu nhị thì tán dương, chủ quán thì rất đắc ý, ngửa đầu uống một ngụm rượu, còn nói: "Tuy ngọc là giả, chế tác lại coi như không tệ, chỉ sợ Huyện thái gia chúng ta thấy rồi cũng sẽ khen không dứt miệng, lại thừa sức phán ngươi tội danh lừa bịp."
Chính xác đã gặp trúng thứ vô lại, nếu là mọi khi, với thân thủ của y muốn thu phục mấy tên lưu manh xóm làng cỏn con thế này là dễ như trở bàn tay, đáng tiếc giờ đây y đang mang thương tích trong người, lại đương lúc lẩn trốn, không muốn rước thêm chuyện, thế là thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"
Chủ quán đặt tay lên vai y , hương rượu thanh khiết truyền đến, trong đôi mắt phượng nhìn y chứa lẫn men say và ý cười đong đầy.
"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối, không muốn làm khó dễ ngươi. Thế nhưng những món ăn này cũng không thể ăn không, Tiểu Vạn, đem bàn tính ra đây."
Nhận lấy bàn tính, chủ quán dùng hai ngón tay giữ lấy hồ lô rượu, ba ngón khác thì lướt như bay, gảy bàn tính đến mức những viên gỗ va vào nhau tạo nên tiếng kêu giòn giã.
"Canh Phỉ Thúy hai lượng, Bạch Ngọc Phủ Sương hai lượng, Hoàng Kim Đầy Đất một lượng tám đồng, Ngọc Thế Thúy Sơn ba lượng, cộng thêm ba bát cơm trắng một lượng, tổng cộng là chín lượng tám đồng, trả tiền đi."
Theo âm thanh của chủ quán, ánh mắt Nhϊếp Quỳnh cũng theo thứ tự lướt qua một tô canh cải trắng, một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa trứng rán, một đĩa măng xanh xào đậu hũ, chỉ cảm thấy ngực càng thêm đau nhức, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Đại quốc Vĩnh Thặng mênh mông, sao lại có loại điêu dân như thế này? Xem ra bình thường phụ vương vẫn luôn bị người ta bưng tai bịt mắt, đến mức phía dưới có sâu mọt mà không hay, y nhất định phải giúp phụ vương diệt trừ tận gốc đám sâu mọt này!
Ế mà, trả tiền, đào đâu ra tiền?
Nhϊếp Quỳnh lòng đầy căm phẫn cả nửa ngày, quay về với hiện thực, lập tức phì mũi: "Ta... không có tiền."
Quả nhiên là anh hùng mạt lộ (*), hổ lạc đồng bằng, ngọc bội bị lừa mất, y cũng không dám đưa thêm thứ nào nữa.
(*) Anh hùng mạt lộ: anh hùng đến bước đường cùng.
Hai tay đưa lên, tên ma men lục soát trên người y một hồi, rất nhanh sau đó thanh đoản kiếm phỉ thúy đã bị moi ra.
Nhϊếp Quỳnh muốn đoạt lại, nhưng chỗ ngực co rút đau đớn một trận làm mất hết sức lực, chỉ đành trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm bị hắn lấy đi, chiêm ngưỡng một phen rồi cất vào trong ngực.
Cằm bị nhấc lên, chủ quán nhìn y, gương mặt say rượu tràn đầy nuối tiếc: "Bản thân vốn là giai nhân, cớ sao phải đi làm kẻ lừa đảo? Nhìn dung mạo ngươi mi thanh mục tú, không tưởng tượng được lại là một tên chuyên đi phạm tội, trên người mang theo không ít hàng giả, ngay cả nửa đồng tiền cũng không có. Vì để cho ngươi quay về với chính nghĩa, Chung Ly Túy ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo, hàng giả tịch thu sung công, ngươi ở nơi này làm việc, tiền cơm khấu trừ vào tiền công, cứ thế cho đến khi nào trả hết nợ mới thôi."
"Ngươi!"
Mới vừa gào lên một chữ, ngực lại đau nhói làm y nuốt hết mấy chữ còn lại trở về, trước mắt biến thành màu đen, Nhϊếp Quỳnh hít vào một ngụm khí lạnh.
Chung Ly Túy vẫn với bộ dáng gợi đòn cười cười, ung dung hỏi: "Không đồng ý hả? Tiểu Bách, Tiểu Vạn, ta thấy mời vị tiểu huynh đệ này lên Huyện thái gia làm khách cũng được lắm đó, gần đây trấn trên không có chuyện gì to tát, ông ta đúng là nhàn sắp hoảng rồi..."
"Chờ đã!" Hù dọa mấy thôn dân quê mùa thì còn đơn giản, nhưng nếu tới công đường thì với ngọc Thanh Long và thanh đoản kiếm kia nhất định thân phận của y sẽ bị bại lộ. Hiện nay chỉ có thể tạm thời đáp ứng, đợi thương thế lành hẳn rồi chuồn đi cũng không muộn, Tiểu Đào đã dẫn truy binh rời đi, có lẽ trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không tìm được đến nơi này.
"Ta... đồng ý." Nhϊếp Quỳnh cắn răng, yếu ớt nói.
Chung Ly Túy đúng không? Được, y sẽ nhớ kỹ. Tương lai, sau khi giải oan y nhất định phải ngũ mã phanh thây tên quỷ rượu này.
Thấy Nhϊếp Quỳnh đã đáp ứng, Chung Ly Túy mặt mày hớn hở, uống một ngụm rượu, đưa hồ lô rượu cho y: "Đã ở lại thì chính là huynh đệ một nhà, có việc gì ta sẽ ra mặt giúp ngươi, đến đây, hớp một ngụm."
Nhϊếp Quỳnh nhíu nhíu mày, thứ đồ mà tên ma men dùng qua rồi y không muốn đυ.ng vào, rất giống gián tiếp..., ừm, cái thứ dễ gây hiểu lầm đó đó. Nhưng mà...
Hoàn cảnh không bình thường, vẫn là nên nhẫn nhịn đi.
Thở dài, ủy khuất tiếp nhận hồ lô, nhắm mắt lại, buồn bực cố hết sức hớp một ngụm.
Ngay cả những nữ nhân từng được y sủng hạnh cũng chưa hề có phúc khí dùng chung tửu khí (*) với y, hôm nay lại để tên ma men này hưởng lợi. Nguyện cầu cho tên khốn này bị lở mồm, loét miệng, thối...
(*) tửu khí ( 酒器 ): đồ vật dùng để uống rượu
Ừm, hương rượu thanh khiết mà ngọt ngào, tựa hồ còn hợp khẩu vị hơn cả những loại rượu mà trước đây y từng uống.
Quên mất sự đẩy đưa ban đầu, Nhϊếp Quỳnh ngửa đầu định uống tiếp lại bị Chung Ly Túy chụp hồ lô lấy về.
"Rượu hoa mai này khá mạnh, uống một hớp là đủ rồi. Ở chỗ này của bọn ta không có những thứ khác, chỉ có hoa mai là nhiều, muốn uống rượu thì về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội. Tiểu Bách, dẫn y ra sân sau tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chính thức làm việc."
Tên ma men này không chỉ vô lại mà còn hẹp hòi, sao y lại xui xẻo như vậy, nhảy lên xe ngựa của kẻ này chứ?
Nhϊếp Quỳnh ủ rũ theo Tiểu Bách rời đi. Chờ Chung Ly Túy ngâm nga đồng dao ra khỏi cửa rồi, Tiểu Thiên Tiểu Vạn nhìn nhau, Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi: "Này, ngươi nói xem khối ngọc kia thật sự là giả sao?"
Tiểu Vạn gãi gãi đầu: "Ta không biết, ông chủ nói là giả thì hẳn là giả thật đó."
Tiểu Thiên vạn lần đồng tình gật đầu: "Cái tên ăn mày kia thật xúi quẩy, đi nơi nào tốt không đi, cứ phải đến nơi này của chúng ta, nhà người ta là nhạn quá bạt mao (*), chủ quán chúng ta thì ngỗng bay qua còn muốn luộc luôn cả vịt con, Tiểu Thập vừa rời đi, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một tên làm việc không công. Đυ.ng phải ông chủ của chúng ta, thời gian khổ cực của y vẫn còn dài ở phía trước."
(*) nhạn quá bạt mao (雁过拔毛): chim nhạn ( ngỗng trời ) bay qua thì nhổ lông, ý chỉ loại người ưa "đυ.c nước béo cò", thừa cơ mà lợi dụng, có chỗ nào tốt thì muốn đoạt lấy cho mình một phần
Trong lúc đám tiểu nhị thay Nhϊếp Quỳnh thương xót cho số phận của y sau này thì nhân vật chính trong cuộc tán gẫu đã mỹ mãn ngâm nước nóng xong xuôi, chui vào ổ chăn, bình yên đi vào giấc mộng.
Đây là đêm an ổn đầu tiên mà Nhϊếp Quỳnh có được kể từ khi trốn chạy, ngủ một giấc đến hừng đông, mở mắt ra, theo thói quen lên tiếng gọi Tiểu Đào, chợt một cảm giác nhức nhối từ trước ngực truyền đến, giật mình mới nhớ ra bản thân hiện đang ở trong một quán rượu nhỏ.
Rửa mặt xong, y đi vào sân trước. Chung Ly Túy đang tựa trước quầy sai sử tiểu nhị làm việc, mới sáng sớm nhưng có vẻ hắn uống không ít rượu, mắt say lờ đờ nhắm lại, giữa môi cười nhạt, vẻ mặt biếng nhác không tập trung.
Nhìn thấy Nhϊếp Quỳnh, Chung Ly Túy vẫy y: "Tên kia ... đó đó đó, lại đây."
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (*), y cứ coi như bị chó cắn đi, nhịn! Nội tâm Nhϊếp Quỳnh cố gắng thuyết phục chính mình, đi ra trước quầy.
(*) Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (虎落平阳被犬欺): ý nói lão hổ rời rừng rậm, trong khi gặp nạn ở đồng bằng cũng có thể bị chó bắt nạt
Chung Ly Túy đánh giá trên dưới y một phen, cười nói: "Quả nhiên là "người phối quần áo ngựa phối yên", mặc bộ quần áo này vào trông ngươi cũng tuấn tú lên không ít đấy."
Nhϊếp Quỳnh đang mặc y phục cũ của Chung Ly Túy mà tối qua Tiểu Bách đưa cho y. Dáng người y cao gầy, nơi này chỉ có thân hình Chung Ly Túy là tương tự, không còn cách, chỉ có thể miễn cưỡng mặc nó vào.
"Biết viết chữ tính toán sổ sách không? Tên kiểm kê sổ sách lúc trước của nhà ta chạy đến nhà người khác làm con rể, vừa hay còn trống, nhưng mà nhìn ngươi lớn lên da mịn thịt non, không giống người biết làm việc."
Tên khốn nạn say bét nhẹt này cũng có phần biết quan sát đó chứ.
Nhϊếp Quỳnh trong lòng sợ hãi, vội vàng dán lên nụ cười, nói: "Biết viết, biết viết, tuy viết không giỏi lắm, nhưng ghi nợ hẳn là không thành vấn đề. "
"Vậy là tốt rồi, mỗi tháng kiểm kê phát năm mươi đồng, cho đến khi trả hết phần nợ còn thiếu mới thôi, đúng rồi, ngươi tên gì?"
"Diêu (*)... Quỳnh."
(*) Dao (瑶) và Diêu (姚) đều đọc là "yáo"
Nhϊếp là quốc họ của Vĩnh Thặng, Nhϊếp Quỳnh không dám khai, thuận miệng bịa ra một cái tên giả, chữ Diêu này là đồng âm với tên của Nhϊếp Dao lục hoàng huynh y.
"Phụt..." Chung Ly Túy phun ra một ngụm rượu, mắt đẹp trừng lớn, liên tục lắc đầu.
"Thuận lợi may mắn, thuận lợi may mắn, mới sáng sớm ngươi đã muốn nghèo (*), làm phong thủy quán rượu cũng bị chắn mất, đổi tên!"
(*) Quỳnh (琼) và nghèo (穷) đều phát âm là qióng
Quả nhiên là thôn dân quê mùa, Nhϊếp Quỳnh đành phải kiên nhẫn giải thích: "Không phải là nghèo mà là Dao Quỳnh, ý là quỳnh tương ngọc dịch (*)..."
(*) quỳnh tương ngọc dịch (琼浆玉液): rượu tiên nước thánh
"Như nhau, nhất định phải đổi! Quán rượu này tên Phú Quý, vậy gọi ngươi Tiểu Phú Quý là được."
Tiểu Phú Quý? Cái tên mang theo sự quê mùa toàn tập này khiến Nhϊếp Quỳnh tức giận đến mức cạn ngôn.
Sau khi ăn cơm sáng, Chung Ly Túy lấy ra sổ sách trước kia đưa cho Nhϊếp Quỳnh, muốn y trông bầu vẽ gáo (*), sau đó lảo đảo lắc lư đi vào sân sau.
(*) trông bầu vẽ gáo (照葫芦画瓢): mô phỏng hình dáng bên ngoài
Nhϊếp Quỳnh tìm cơ hội lén thiêu hủy y phục cũ, cũng may, tối hôm qua người
đuổi gϊếŧ y không xuất hiện, xem ra đã bị Huyết Ưng dẫn đi sai đường.
Một ngày trôi qua, Nhϊếp Quỳnh ghi chép sổ sách, thuận tiện tám chuyện với ba tên tiểu nhị, rất nhanh đã thân thiết với mấy người bọn họ.
Thì ra trấn nhỏ này gọi là Mai Hoa Độ, mặc dù không lớn nhưng lại nối liền bắc nam, là tuyến đường mà thương khách lai vãng nam bắc buộc phải đi qua, giống như tên của trấn, trong phạm vi mấy trăm dặm, hoa mai mọc nối tiếp nhau, người dân trong trấn đến tám chín phần đều mang họ Chung Ly.
Bọn tiểu nhị cho Nhϊếp Quỳnh một lời khuyên, rằng ông chủ của bọn họ không phải người xấu, chỉ là thích rượu, hẹp hòi, gian xảo, độc tài một chút, cho nên chỉ cần giữ kỹ tam tòng tứ đắc (*), mọi việc sẽ bình an.
(*) tam tòng tứ đắc (三从四得): chỉ ba điều vâng theo và bốn điều làm được
Cái gọi là tam tòng tứ đắc rất đơn giản.
Chuyện ông chủ phân phó phải nghe theo, vâng theo, tin theo; còn những lời ông chủ nói phải nhớ được, hiểu được, làm được, nhịn được.
Hay lắm! Một chủ quán rượu cỏn con, quy tắc được lập ra còn nhiều hơn cả phụ vương của y, xem như y được mở rộng tầm mắt.
Buổi tối sau khi đóng cửa, Chung Ly Túy nhìn Nhϊếp Quỳnh ghi sổ sách một chút, không hài lòng lắm.
"Chữ viết quá kém, phỏng theo sổ ghi nợ của Tiểu Thập ghi cho tốt đi!"
Chữ viết của y không tốt? Trong kinh thành ai chẳng biết văn chương của Quỳnh vương gia y ngàn vàng khó cầu, mỗi khi các văn nhân lập hội bàn luận, tất cả đều mong sao thỉnh được bản chữ đẹp của y xuất hiện, cớ làm sao khi đến nơi này ngay cả chữ viết của một tên kiểm kê nhà quê nhỏ nhoi cũng không sánh bằng?
Nhϊếp Quỳnh nhìn nhìn những con chữ méo xẹo nghiêng ngả của tên kiểm kê trước kia, lại nhìn nhìn chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp của mình, cực kỳ buồn bực gật đầu thừa nhận.
Trời đất bao la, ông chủ là lớn nhất, y cứ cố gắng dựa theo mấy chữ viết như cua bò kia là được rồi.
Cơm tối có rượu, Tiểu Vạn nói là do chính nhà mình tự ủ, Nhϊếp Quỳnh nếm thử một ngụm, cảm thấy mùi vị tinh khiết và thơm nức chẳng thua gì rượu ngon ở kinh thành, nhưng vẫn còn thua xa rượu hoa mai trong hồ lô của Chung Ly Túy.
Sau bữa ăn, Nhϊếp Quỳnh trở về phòng vận công chữa thương. Một chưởng vào tối qua kia quá nặng, chỉ cần mệt mỏi hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là đã co rút đau đớn không ngừng. Gấp gáp chạy trốn, trên người cũng không mang theo thuốc trị thương, chỉ có thể dựa vào vận công điều tức.
Vận công xong, Nhϊếp Quỳnh nằm trên giường nhắm mắt hồi tưởng những chuyện cổ quái trải qua trong đêm dạ yến nọ.
Rốt cuộc là ai đã hãm hại y? Người hẹn y là Thái tử Nhϊếp Kỳ, nhìn thấy lại là Quý phi, hai người đều khả nghi, y cũng không nhớ rõ lắm bộ dáng của tiểu thái giám đã truyền lời dẫn đường cho mình, nhưng nếu y gặp lại lần nữa, y nhất định có thể nhận ra, với điều kiện tiên quyết là tiểu tử kia còn chưa bị diệt khẩu.
Tiếp theo là Ngũ hoàng huynh Nhϊếp Lạc, kỳ thực Nhϊếp Lạc không phải là ruột thịt do phụ vương sinh ra, mà là nhi tử của Binh Bộ Thị Lang Tiêu La. Năm đó Tiêu La vì hộ giá mà chết, phụ vương vì cảm tạ ân huệ, lập tức thu nhận hắn ta làm nghĩa tử rồi coi như con ruột.
Nhϊếp Lạc tướng mạo tuấn mỹ, thân thể yếu ớt, bình thường rất ít khi xuất hiện ở các tiệc rượu, thế nhưng đêm đó không những đã tham dự mà còn uống đến say sưa hào hứng, đó chính là một việc kỳ quái.
Với cả, khi y đang trên đường đến hậu điện, tức điểm hẹn, có gặp phải Nhϊếp Lạc, lúc đó thần sắc Nhϊếp Lạc vô cùng hoảng loạn, đối với y cũng làm như không thấy. Nhất định hắn đã gặp gì đó ở hậu điện mới có thể thất thố như vậy, không biết là có can hệ gì với việc mình bị hãm hại hay không đây?
Còn có Nhị hoàng huynh Nhϊếp Anh, tính tình Nhϊếp Anh lạnh lùng, không màng danh lợi, dũng mãnh thiện chiến, chưa đến hai mươi tuổi đã được phong làm thống soái tam quân, nhiều năm liền đóng quân nơi biên ải, thế nhưng năm trước lại đột nhiên thu quân hồi triều, sứ giả của Khương Nguyệt tộc và công chúa Hách Liên cũng vào triều bái kiến.
Y nghe người khác nói, Nhϊếp Anh đã cứu Hách Liên trong một lần chiến loạn, vậy nên Khương Nguyệt tộc mới có ý kết thông gia. Dạ yến đêm hôm đó kỳ thực chính là buổi tiệc bàn chuyện thông gia của đôi bên.
Cuối cùng là Lục hoàng huynh cùng một mẹ sinh ra, Nhϊếp Dao.
Nhϊếp Dao học thức uyên bác, được phụ vương tán thưởng nhất trong các vị hoàng tử, nhưng với y thì trời sinh bát tự không hợp, hai người đấu đá từ nhỏ cho đến lớn. Tuy rằng khi bao vây vương phủ Nhϊếp Dao đã thả nước cho bọn họ trốn thoát, nhưng động cơ cũng rất đáng để nghi ngờ. Nếu lúc ấy mình không bỏ trốn mà làm sáng tỏ nguyên nhân với phụ vương, có lẽ hiện tại sẽ không mệt mỏi chẳng khác nào chó nhà có tang (*) như thế này.
(*) chó nhà có tang (丧家犬): ý nói hoàn cảnh vô gia cứ, không nơi nương tựa
Nghĩ như vậy, tựa hồ mỗi người đều có hiềm nghi, thế nhưng, mục đích hại y là gì cơ chứ?
Biến loạn cung đình vĩnh viễn không thoát khỏi can hệ với việc tranh chấp ngôi vị, nhưng Thái tử đã được lập, cho dù có phế truất thì đằng sau cũng còn có Nhị hoàng tử Nhϊếp Anh dũng mãnh thiện chiến, Lục hoàng tử Nhϊếp Dao kiến thức đầy mình, nếu như Nhϊếp Lạc thật sự là hoàng tử chính thống thì khả năng y là người kế vị cũng rất lớn.
Còn y tuy là người được phụ vương sủng ái nhất, may mắn với thân phận tiểu hoàng tử này nhưng tính tình lại thích thong dong không chịu ràng buộc, hơn nữa còn cẩu thả. Phụ vương hiểu rất rõ, cho nên dù yêu thích y cỡ nào cũng sẽ không lập y làm vua, trừ khi người muốn Vĩnh Thặng diệt vong.
Một lần bước lên ngôi cửu ngũ, lục thân dứt tình, phụ tử bất hòa, huynh đệ thành thù.
Aiz, quả nhiên là danh ngôn thiên cổ, thật sự không lừa người tí nào. Hiện tại y còn chưa có trèo lên ngôi cửu ngũ, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến mà lại phải rơi vào tình cảnh như này đây...
Bên ngoài truyền đến một âm thanh kỳ lạ đánh tan suy nghĩ của Nhϊếp Quỳnh, trái phải vẫn ngủ không được, dứt khoát đứng dậy đi vào trong sân.
Dưới ánh trăng, Chung Ly Túy đang đứng trên mép một cái vạc gốm làm động tác khuấy khuấy, mặc dù vẻ mặt lười nhác nhưng động tác lại hết sức linh hoạt, xem ra bình thường đã làm quen rồi.
Uống rượu đối với Nhϊếp Quỳnh mà nói là việc bình thường, thế nhưng ủ rượu vẫn là lần đầu được thấy. Lại nhìn đến hồ lô rượu được treo trên vạc gốm, con sâu thèm thuồng ngo ngoe động đậy, y vội vàng đi tới.
Vạc gốm cao gần sáu thước, cạnh vạc rộng khoảng nửa thước, mùi rượu thanh thuần theo gió bay qua, hương thơm dai dẳng. Nhϊếp Quỳnh vịn vào mép vạc, ngửa đầu hỏi Chung Ly Túy: "Đây là làm rượu à?"
"Khuấy phôi rượu (*)." Chung Ly Túy mỉm cười đáp, đưa tay về phía Nhϊếp Quỳnh, Nhϊếp Quỳnh do dự một lúc, vẫn bắt lấy tay đối phương, mượn lực nhảy lên vạc gốm.
(*) phôi rượu(酒醅): rượu chưa lọc
Cạnh vạc khá trơn, thân thể y nghiêng một cái, Chung Ly Túy vội bắt lấy đầu vai của y, ai ngờ đυ.ng phải miệng vết thương bên trên, đau đến mức Nhϊếp Quỳnh phải rên lên một tiếng.
Chung Ly Túy khó hiểu nhìn y: "Trên người ngươi có thương tích sao?"
"À, nửa đêm đi đường không cẩn thận, trượt xuống núi, va vào đá núi bị thương."
Chung Ly Túy duỗi người sang, mắt say mơ màng nhìn chòng chọc Nhϊếp Quỳnh nửa ngày rồi bỗng cười một tiếng.
"Ngươi đang nói dối!"
Tim đập mạnh, Nhϊếp Quỳnh vội lui qua một bên, cắn răng phản bác: "Không có!"
Chung Ly Túy vẫn thong thả đi trên mép cạnh, khuấy động phôi rượu trong vạc, cơ thể nhìn như lảo đảo, lại đứng rất vững, ngoài miệng cười nói: "Chắc chắn là nói dối, ngươi nhất định là dùng đồ giả đi gạt người, bị phát hiện, chạy trốn nên mới té bị thương nhỉ?"
Nhϊếp Quỳnh yên lòng, nhạy bén nghĩ một cái, trơ mặt ra, hỏi: "Nếu thật sự là như vậy, ngươi sẽ khai ta ra sao?"
"Đương nhiên sẽ không, hiện tại tìm được một người kiểm kê sổ sách giá rẻ cũng không dễ gì đâu." Như là cảm thấy chính mình đã kiếm được rồi, ý cười trên môi Chung Ly Túy càng sâu, xoay người cầm lên hồ lô rượu, uống một ngụm, lại đưa cho Nhϊếp Quỳnh.
Nhϊếp Quỳnh chạy tới nói nhảm nửa ngày chính là vì muốn uống chực một ngụm rượu, thế nên vội vàng tiếp lấy, cũng không để ý cái gọi là hôn gián tiếp nữa, ngửa đầu nóc một ngụm lớn, còn muốn uống thêm một hơi thì đã bị Chung Ly Túy đoạt lại.
"Một ngụm là đủ rồi, không tốn tiền còn muốn uống nhiều?"
Tên nhà quê hẹp hòi gian trá này!
Không được uống đã ghiền, Nhϊếp Quỳnh bất bình tức tối, nói một tiếng ngủ ngon rồi nhảy xuống vạc rượu, trở về phòng đi ngủ.
Chú thích chương 1
1) thủ dụ (手谕): chỉ thị viết tay
2) chữ triện hoa mai (梅花篆): chữ Triện được viết theo kiểu dáng của hoa mai, thường gọi hoa mai thể triện - 梅花篆体
3) tiệc Quỳnh Lâm: yến tiệc đãi các tân khoa sĩ
4) Độ (渡): bến đò, bến phà - thường gắn với địa danh
5) nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (一佛出世, 二佛升天): chết đi sống lại
6) Anh hùng mạt lộ: anh hùng đến bước đường cùng.
7) tửu khí ( 酒器 ): đồ vật dùng để uống rượu
8) nhạn quá bạt mao (雁过拔毛): chim nhạn ( ngỗng trời ) bay qua thì nhổ lông, ý chỉ loại người ưa "đυ.c nước béo cò", thừa cơ mà lợi dụng, có chỗ nào tốt thì muốn đoạt lấy cho mình một phần
9) Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (虎落平阳被犬欺): ý nói lão hổ rời rừng rậm, trong khi gặp nạn ở đồng bằng cũng có thể bị chó bắt nạt
10) Dao (瑶) và Diêu (姚) đều đọc là "yáo"
11) Quỳnh (琼) và nghèo (穷) đều phát âm là qióng
12) quỳnh tương ngọc dịch (琼浆玉液): rượu tiên nước thánh
13) trông bầu vẽ gáo (照葫芦画瓢): mô phỏng hình dáng bên ngoài
14) tam tòng tứ đắc (三从四得): chỉ ba điều vâng theo và bốn điều làm được
15) chó nhà có tang (丧家犬): ý nói hoàn cảnh vô gia cứ, không nơi nương tựa
16) phôi rượu(酒醅): rượu chưa lọc