Ninh Yên Nhiên từ phòng thu bước ra, uể oải ngáp một cái.
Làm người dẫn chương trình đêm khuya chỉ có duy nhất chuyện này là không tốt, mặc kệ có người đang nghe hay không, cô đều phải xuất hiện đúng giờ vào nửa đêm, đọc bản thảo, có khi còn phải tương tác với thính giả.
“Minh Nguyệt kể chuyện” ban đầu chỉ là một chuyên mục kể chuyện tình cảm đêm khuya, lúc cô tiếp nhận, mỗi ngày nhận cuộc gọi đều là một chọi một với oán phụ cần an ủi.
Nào là chồng không an phận, bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, cặn bã lừa tiền lừa sắc, cô nghe đến lỗ tai mọc kén.
Loại chuyện này đối với người chưa từng yêu đương như cô có phải là quá khó rồi không?
Đối phó với vấn đề khó nhằn này, cô chỉ có thể đưa ra một đáp án: chia tay.
Cùng lúc đó, bản thân cô và tiết mục của cô nhận được đơn thư khiếu nại đếm không hết, khiến cô tức giận đến mức thiếu chút nữa bỏ cuộc không làm.
Sau đó, nhà đài điều chỉnh quy mô nhỏ một chút, tiết mục của cô được đẩy lên 10 giờ tối, nội dung cũng mang tính tự chủ cao, người nghe muốn cô nói cái gì thì cô nói cái đó, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi khó khăn trước kia.
Từ lúc bắt đầu là chuyện tình cảm đến sau này là kể chuyện ma, người nghe càng lúc càng hưởng ứng, công việc của cô thuận lợi như cá gặp nước.
Quá tốt, kể chuyện mà cho mọi người quả nhiên vô cùng phù hợp với thân phận của cô, Ninh Yên Nhiên đắc ý nghĩ thầm.
...
Trong lúc đó, Giang Đông ngồi trong xe mở đài phát thanh, chuyên tâm lái xe.
Cảnh sát hình sự tiểu Trương đang ngồi ở hàng ghế sau, lần đầu tiên tiện đường xin đi nhờ xe đội trưởng, hoàn toàn không nghĩ tới anh còn có thói quen đặc biệt như vậy, da gà toàn thân đều nổi lên.
Tuy rằng cậu ta làm cảnh sát, nghe qua có vẻ lá gan rất lớn, nhưng trên thực tế lại đặc biệt sợ ma.
“Má ơi, quá doạ người.” Nghĩ lại câu chuyện rợn người lúc này, tiểu Trương khổ sở rùng mình một cái.
Cậu ta âm thầm tự ra một quyết định trọng đại: từ này về sau sẽ không bao giờ đi nhờ xe của đội trưởng nữa!
Ngồi xe của người khác cùng lắm là bị đòi tiền, ngồi xe của đội trưởng là đòi mạng nha.
Giang Đông miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt là ý cười nhẹ nhàng, tâm tình thoải mái.
Trước kia anh rất ít nghe đài, nghe đi nghe lại cũng chỉ là mấy tiết mục quảng cáo hoặc truyện cười ngắn, có thể có suy nghĩ gì chứ.
Có một khoảng thời gian, anh bận bịu công việc, áp lực lớn đến nỗi không ngủ được, trải qua một thời gian dài bị chứng mất ngủ dày vò. Cho đến một đêm khuya yên tĩnh kia, anh tiện tay mở đài, mong rằng có chút âm thanh có thể đưa mình vào giấc ngủ.
Cho đến bây giờ, anh luôn cho rằng ngày hôm đó là ngày may mắn của anh.
Buổi tối hôm đó, cách một cái radio, anh biết được một cô gái nhỏ thích kể chuyện ma.
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào giống như vớt mật từ trong bông hoa, vậy mà hết lần này tới lần khác cố tình nghiêm túc doạ người, giống như một con mèo nhỏ mềm mại, mon men tới gần người ta rồi giương móng vuốt ra: nhìn xem, tôi cũng rất đáng sợ đó nha.
Bắt đầu từ hôm đó, anh tập thành thói quen nghe đài phát thanh để vỗ về giấc ngủ.
Hôm nay nếu không phải có vụ án khẩn cấp, hẳn là anh cũng đã ở nhà chuyên tâm nghe kể chuyện, cũng không cần đưa cái bóng đèn không biết thưởng thức nghệ thuật ngồi phía sau kia về nhà.
Thời gian phát thanh sắp kết thúc, giọng nữ ngọt ngào đang tạm biệt mọi người: “Các bạn nghe đài, chúng ta hẹn ngày mai gặp lại, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giang Đông tự lẩm bẩm, ánh mắt nhu hoà không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Trương run lẩy bẩy, “Đội trưởng, anh, anh, anh bị ma nhập sao?”
Giang đội trưởng không vui liếc tiểu Trương một cái, tiểu Trương cười nịnh nọt, cố gắng giữ lại hình tượng dũng cảm của mình, ít ra cũng không thể để đội trưởng phát hiện ra mình là kẻ nhát gan.
“Không phải, em nói là, đội trưởng, anh thích nữ MC này à?”
Giang Đông liếc cậu ta một cái, “Ừ" một tiếng.
Tiểu Trương nhìn đồng hồ, “Nếu thích thì chúng ta đến đài phát thanh nhìn một chút, giờ này chắc người còn chưa đi ra đâu.”
Giang Đông trong lòng nhảy dựng, hít sâu một hơi, “Thôi bỏ đi.”
Có một số người, chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa.
Anh quả thật là rất thích cô gái dẫn chương trình này, rất thích nghe âm thanh giọng nói của cô, thậm chí đối với mỗi lần ngắt nghỉ cũng đều chú ý, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách thức gì để tiếp cận cô.
Làm cái nghề cảnh sát hình sự này, không chừng ngày nào đó cả tính mạng cũng phải bỏ, nếu thật sự ở bên nhau, khẳng định sẽ làm chậm trễ cuộc đời con gái người ta.
Đây cũng là nguyên nhân cho đến bây giờ anh vẫn luôn phản đối việc xem mắt.
Giang Đông rút một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, đột nhiên phát hiện cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh vô thức nhíu mày, đã trễ thế này, cô một mình đứng ở đây làm gì?
Anh ngẩng đầu nhìn lên, nơi này chính là đài phát thanh mà tiểu Trương nói lúc nãy.
Giang Đông lắc đầu, không nghĩ nữa, lái xe về nhà.
Sáng sớm hôm sau, anh mang theo trái cây đến bệnh viện, ông nội Giang hứng chí bừng bừng, đâu nhìn ra chỗ nào bị bệnh? Nhưng vừa nhìn thấy anh, liền “bịch” một tiếng ngã xuống giường, rõ ràng là đang giả bệnh mà!
“Ôi chao, ta già rồi, cứ nghĩ có thể nhìn thấy cảnh cháu trai cưới vợ, ngay cả một cái yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không thể thực hiện, sống còn có ý nghĩa gì!”
Mặt ông nội đỏ bừng, đấm ngực giậm chân, cũng không thể khiến Giang đội trưởng động lòng chút nào.
Đúng, con người anh vẫn luôn sắt đá như vậy.
Cả nhà đều đang vây quanh ông nội Giang, nhao nhao an ủi, Giang Nam ra sức nháy mắt với anh cả, anh mau nói gì đi!
Giang Đông thở dài, cũng không muốn để ý đến cái nhà toàn diễn viên này.
Ban đầu anh còn nghĩ, nếu cô gái cùng anh xem mắt không hài lòng như vậy, thì thôi bỏ đi, không nghĩ tới ông nội không đồng ý, anh chỉ có thể kéo dài thời gian, “Ông nội, bọn con vừa mới gặp mặt có một lần, bây giờ nói những lời này còn quá sớm.”
Ông nội Giang lập tức ngừng náo loạn, đôi mắt già nua lóe lên ánh sáng đầy mong đợi, “Nói như vậy, con đồng ý cùng người ta phát triển thêm một chút?”
Giang Đông cười khổ, “Hiện tại là người ta không ưa con.”
Không sai, người ta ghét bỏ anh đầu trọc! Còn chê anh lùn! Ngay cả wechat cũng không thèm thêm.
“1m85” Giang đội trưởng trong lòng ủy khuất cũng không biết nói với ai, chỉ có thể tự mình kiềm nén, xém chút nội thương.
Nếu còn có cơ hội gặp mặt, anh nhất định phải mang theo một cây thước đo, đo chiều cao tại chỗ để chứng minh trong sạch!
“Người ta như vậy là rụt rè, con là đàn ông, phải chủ động hơn một chút.” Bà nội cố gắng truyền thụ kinh nghiệm cho anh, “Lúc ông con theo đuổi bà, mỗi ngày đều cùng bà xuống đồng làm việc, liên tục một tháng, bà mới đồng ý đó.”
Thật xin lỗi, món “cẩu lương” quá khứ của hai người con không muốn ăn, cảm ơn bà nội.
Giang Đông thở dài, “Được rồi, con cố gắng một chút.”
Cố gắng một chút, thử xem cô gái này có tình nguyện cùng anh diễn một vở kịch hay không, chỉ cần qua mặt ông nội là được.
Hiện tại, việc khẩn cấp trước mắt của anh là khiến ông nội an tâm.
“Con đã chịu cố gắng rồi, ông nội có thể xuất viện được chưa? Ông cần nằm viện sao? Đây chính là lãng phí tài nguyên quốc gia.”
Ông nội Giang so với anh thì cứng hơn, dù sao cũng không dám đánh, cho nên không hề sợ hãi, “Không thể, trước tiên con cứ mang người đến ông xem một chút.”
Trên đường về nhà, Giang Nam và Giang Tây cứ nhìn chằm chằm mặt anh, vô cùng ngạc nhiên.
“Làm sao vậy? Mặt anh nở hoa à?”, Giang Đông cầm tay lái, cũng không nhìn qua.
“Không không không, bọn em chỉ cảm thấy Đông ca hôm nay đặc biệt đẹp trai!”, Giang Nam cười hắc hắc, đυ.ng cánh tay anh ngả ngớn, “Ôi chao, có phải bọn em sắp có chị dâu rồi không? Chị dâu làm việc gì? Bao nhiêu tuổi?”
Giang Đông trực tiếp bỏ qua câu hỏi thứ nhất, trả lời cái thứ hai, “Làm phiên dịch, công ty tư nhân.”
Giang Nam vội vàng vỗ tay, “Đúng, làm phiên dịch, rất xứng với Đông ca.”
Giang Đông: cũng không thấy cảnh sát với phiên dịch xứng đôi chỗ nào nữa.
Mục đích lừa gạt ông nội nhanh nhanh một chút, Giang Đông lái xe đến chỗ làm của đối tượng xem mắt chờ người.
Không có cách nào, người ta cho số điện thoại của anh vào sổ đen, không thêm wechat, anh thật không nghĩ được cách nào liên hệ với cô.
Xe này là anh mới mua, ban đầu anh thích xe máy, nhưng không nghĩ tới bảo bối của anh lại có người để mắt tới, ba lần bốn lượt bị đυ.ng trúng, kính xe cứ gãy một cái lại một cái. Nếu như là người, sớm đã không thể gượng dậy nổi.
Giang Đông tựa trên cửa xe, nhìn người tới người đi, sắc mặt ngày càng thâm trầm.
Chờ một mạch đến lúc người bên trong đã ra ngoài hết, anh vẫn chưa nhìn thấy người mà mình xem mắt hôm đó.
Đi qua rồi? Không thể nào.
Giang Đông dụi tắt thuốc, đi tới chỗ bảo vệ, “Người về hết rồi sao?”
Chú bảo vệ vô cùng nhiệt tình, “Đúng, về hết rồi, cậu tìm ai?”
Giang Đông nói ra cái tên Diệp Mạn Mạn cùng với tên công ty cô.
Chú bảo vệ mặt mày bối rối, “Cô ấy mới vừa đi ra, cậu không nhìn thấy sao?”
Nói xong, kỳ quái nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ, “Chẳng lẽ cậu không biết người ta, cố tình đến để điều tra à?”
Không lâu trước đây, ông ấy nhìn thấy tin tức có mấy kẻ lang thang quấy rối nhân viên, bây giờ nhìn ai cũng thấy không giống người tốt.
Nhất là cái người trước mặt này, vừa nhìn đã biết hình người dạng chó rồi, vừa đến liền tìm hiểu tin tức của nữ nhân viên, khẳng định là kẻ tái phạm.
Giang đội trưởng hoàn toàn không biết mình đã bị người ta chụp cho cái danh hiệu kẻ tái phạm, nhíu chặt lông mày, không thể tin nổi nhìn chú bảo vệ, “Mới vừa đi?”
Làm thế nào mà anh lại không nhìn thấy?
Phải biết rằng, anh là được trải qua huấn luyện chuyên môn nghiêm ngặt, lúc nhìn nghi phạm chằm chằm có khi một con ruồi cũng không bay lọt, làm sao mà một người to lớn như vậy anh lại không phát hiện?
Hai người kết thúc không vui vẻ trong nỗi nghi ngờ lẫn nhau, Giang Đông không chờ được người liền quay về Cục, dứt khoát một hơi xử lý xong một đống công việc, rồi cùng với đồng nghiệp đi ăn cơm.
Không nghĩ tới, anh và đối tượng xem mắt lại có thể gặp nhau ở đây.
Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không chú ý tới anh, hôm nay cô không có nhiều việc lắm, tam làm sớm, cùng bạn dạo phố xong mới tới đây ăn cơm, không nghĩ tới còn đυ.ng phải lãnh đạo.
Còn không phải là lãnh đạo bình thường, mà chính là lãnh đạo già có khuôn mặt gầy gò lúc nào cũng nghiêm túc, cho dù đã làm xong công việc cũng không bao giờ rời khỏi chỗ làm trước giờ tan tầm, vô cùng bảo thủ.
Ninh Yên Nhiên cảm thấy chân mình đang run, đương nhiên nguyên nhân cũng có thể là do cô mang giày cao gót đi dạo phố cả buổi.
Cô bước tới trước ánh mắt thâm trầm của lãnh đạo, rụt rè chào hỏi: “Giám đốc, chú, chú cũng đến đây ăn cơm sao?”
Nói còn chưa xong, cô đã muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là nói chuyện với trưởng bối không thân quen. Bây giờ, vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng độ sợ hãi của cô chính là vị giám đốc đại nhân nắm trong tay quyền sinh sát đối với tiền đồ sau này của cô đang đứng trước mặt đây. Đặc biệt là cô còn đang bị bắt gặp tại trận.
Giám đốc sắc mặt vô cùng phức tạp, đương nhiên, mấy cái biểu cảm này đều bị che giấu bởi nếp nhăn hết rồi, người bình thường căn bản là không thể nhìn ra!
Vừa lúc Giang đội trưởng đi ngang qua hai người, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, quả nhiên mấy ngày không gặp, cô vẫn thú vị như vậy.
Ninh Yên Nhiên rụt cổ lại, cộc cộc cộc đi ra ngoài, giống như đằng sau có một đám quỷ đang đuổi theo đòi mạng vậy.
Giang Đông híp mắt, cách ăn mặc của cô hôm nay không giống ngày hôm đó, tóc dài, váy ngắn, giày cao gót, nếu không nhìn mặt, căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.
Anh dằn sự nghi ngờ trong lòng xuống, vào lúc đi ngang qua người cô, gọi một tiếng:
“Diệp tiểu thư?”