Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 47

Phong Hà Trai trên phố Hải Thị đúng là cửa hàng trang sức mới mở, có thợ làm trang sức Phong nương tử trấn giữ, tất cả đồ được bày bán đều là kiểu dáng đang được thịnh hành.

Mặc dù Tống Ngọc Tịch không có trải qua những ngày tốt đẹp gì, nhưng xác thực nàng có kiến thức của hai đời, đồ vật trong tiệm này theo như nàng thấy, kỳ thật cũng chưa phải là đồ thịnh hành nhất, bởi vì, hiện nay Tiêu Quốc cũng vẫn chưa bỏ cấm vận với ngoại quốc, cho nên có nhiều đồ đạc ở bên ngoài Trung Nguyên cũng chưa được vận chuyển đến, ví dụ như thảm Ba Tư, ngọc Hòa Điền, huơng liệu Thiên Trúc [1], ngựa tốt Đại Uyển [2], cây nho Thổ Phiên [3], trân châu Đông Hải. Vài năm sau, biên cảnh Tiêu Quốc dỡ bỏ lệnh cấm vận, những vật này được vận chuyển từ xa tới, trong nháy mắt đã trở thành những đồ vật hiếm có, mà lúc đó nếu như có trong tay mấy thuyền buôn, vài ba đội kỵ mã, thì sẽ đem đồ vật của Trung Nguyên, như lá trà, gốm sứ cùng tơ lụa ra ngoại quốc, chỉ cần hàng hóa bắt đầu được lưu thông thì tuyệt đối sẽ thu được lợi nhuận tốt lại ổn định.

[1] Thiên Trúc: Ấn Độ

[2] Đại Uyển: tên của quốc gia Trung Á

[3] Thổ Phiên: Tây Tạng

Đương nhiên, Tống Ngọc Tịch cũng không có dã tâm lớn như vậy, nàng thầm nghĩ chỉ muốn kiếm chút tiền lợi nhuận nho nhỏ an phận mà sống, không muốn giống như đời trước, tất cả những gì có được đều bị khống chế trong tay người khác, người khác muốn nàng sinh nàng liền sinh, mà muốn nàng chết thì nàng liền phải chết, trong tay không có vốn liếng, thì cũng không thể cứng rắn phản kháng được.

Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Mộng ở trong Phong Hà Trai chọn ra mấy đồ vật trang sức đang thịnh hành, xoay người lại, thì thấy Tống Ngọc Tịch cũng chưa chọn cái gì, cho rằng nàng không mang theo tiền, nên Tống Ngọc Thiền chủ động đến gần nói:

"Chọn vài món đi, đại tỷ mua cho muội."

Tống Ngọc Tịch biết Tống Ngọc Thiền đã hiểu lầm, liền khua tay nói: "Không cần ạ, mấy ngày vừa rồi tổ mẫu thưởng cũng khá nhiều, tất cả đều là đồ mới, không cần phải mua thêm."

Tống Ngọc Thiền lôi kéo nàng đến trước quầy, bảo chưởng quầy mang vài thứ tốt đặt lên miếng vải nhung tơ vàng, để cho Tống Ngọc Tịch lựa chọn, bất luận Tống Ngọc Tịch có nói cái gì, Tống Ngọc Thiền đều chỉ nghĩ rằng là nàng khách khí, rốt cuộc nàng cũng không có cách nào, đành phải chọn ra hai thứ. Một cái là vòng tay bằng vàng chạm rỗng, đặc biệt là trong hạt châu chạm rỗng lớn bằng đầu ngón tay út, được đặt một viên cầu nhỏ, khi va chạm kêu leng keng, vô cùng vui tai. Còn một cái khác là trân châu kết thành cánh hoa, tất cả đều là hạt thủy tinh lớn nhỏ bé bằng hạt gạo, một cái giá cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tay nghề của Phong nương tử tinh xảo, kết những hạt thủy tinh không đáng tiền này thành hình, thoáng nhìn cũng có dáng vẻ quý giá. Hai thứ này tiêu hết đúng hai mươi lượng bạc của Tống Ngọc Thiền, Tống Ngọc Tịch định tự mình trả, nhưng lại bị giành trước, đành phải nói lời cảm tạ rồi nhận lấy, trong lòng âm thầm nhớ kỹ phần ân tình này.

Ân tình này đối với Tống Ngọc Tịch mà nói, cũng không phải là chuyện tình hai mươi lượng bạc, mà là phần thật lòng của Tống Ngọc Thiền đối với nàng, theo như nàng nghĩ, đó mới chính là vô giá.

Ba người tỷ muội đều chọn được món đồ mình thích, nên vô cùng vui vẻ lên xe ngựa quay về nhà. Nhưng lại không biết trong một trà thất trang nhã ở phía đối diện Phong Hà Trai, có một ánh mắt thâm thúy dò xét vẫn luôn đặt ở trên người tiểu cô nương mặc váy ngắn xanh nhạt ở phía xa kể từ khi ba người đi ra khỏi cửa tiệm.

Tiêu Tề Dự lẳng lặng nhìn Tống Ngọc Tịch mấy người các nàng ngồi lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhanh chóng rời khỏi phố Hải Thị.

Lông mày của hắn từ khi bắt đầu nhìn thấy Tống Ngọc Tịch thì vẫn khóa chặt, suy đoán trong lòng giờ mới chính thức bắt đầu. Lần đầu tiên khi hắn cảm nhận được sự tình đã thoát đi quỹ đạo vốn có, hành vi của nha đầu kia ở Kỷ gia không hề giống với dáng vẻ ở kiếp trước. Kết cục kiếp trước của nàng có mối quan hệ mật thiết với trải nghiệm từ nhỏ của nàng. Mẫu thân bất trinh, rồi bị điên nhốt ở viện tử hoang phế, sau đó yên lặng mà chết đi, nàng bị Tam phu nhân Kỷ gia tính toán mà thất thân, sau đó lại bị qua loa gả cho thiếu gia ăn chơi Lý Trạm...Đây mới là chuyện tình mà cả đời nàng sẽ phải trải qua, thế nhưng sau khi hắn phái người đi điều tra, thì lại mang về kết quả hoàn toàn sai biệt so với trí nhớ. Nàng không chỉ thành công cứu được mẫu thân Lâm thị của mình, còn bảo vệ bà ấy, để cho Lâm thị nói ra thân phận thực sự của nàng, hơn nữa lại thành công nhận tổ quy tông, thân phận có biến hóa nhanh chóng, giờ đã trở thành Thất tiểu thư của Trấn Quốc công phủ.

Nếu như thay đổi lớn như vậy mà cũng không làm cho hắn đoán được chân tướng thì quả thật hắn quá hồ đồ rồi. Thế nhưng, tại sao nàng cũng sẽ trùng sinh cơ chứ? Tuy nhiên, ngẫm lại mình cũng có thể quay trở về một lần nữa, thì vì cái gì nàng lại không thể đây?

Thế nhưng sau khi đoán được toàn bộ, Tiêu Tề Dự phát hiện ngược lại mình không còn cảm giác thả lỏng như trước đây, bởi vì hắn không xác định được cô nương này có cảm giác như thế nào đối với hắn. Kiếp trước hắn đích xác là tưởng nhớ nàng nhiều năm, âm thầm giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện tình, tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không lộ diện, cho nên nàng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mình, cũng như nàng khẳng định không thể biết, người làm nàng bị tính kế thất thân ở kiếp trước chính là mình. Sau chuyện đó hắn đã phái người đưa ngọc bội Bàn Long làm tín vật đưa đến Kỷ gia, mà Tam phu nhân Kỷ gia lúc đó chắc chắn đã nhận ra ý tứ khi nhận được ngọc bội Bản Long, bà ta sợ sau khi Kỷ Uyển Diễm được hắn nạp vào cung, sẽ trả thù Kỷ gia, cho nên lúc này mới qua loa gả nàng đi. Toàn bộ chuyện này, Kỷ Uyển Diễm...à không, hiện có lẽ nên gọi nàng là Tống Ngọc Tịch, Tống Thất tiểu thư rồi. Tống Ngọc Tịch khẳng định không biết những nội tình này, cho nên lúc đầu khi hai người mới gặp nhau ở kiếp này, nàng mới có thể nói với hắn "Chàng là người tốt".

Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy mình là người tốt đây? Chẳng lẽ, những chuyện hắn làm sau lưng nàng ở kiếp trước, đã được nàng biết đến?

Vậy nếu như nàng biết mình cũng là trùng sinh trở lại, thì nàng sẽ có phản ứng gì đây?

Tống Ngọc Tịch ở trong phòng mình suy nghĩ mấy ngày, nhưng nàng cũng không nghĩ ra một ý tưởng tốt nào. Ngược lại chớp mắt đã đến cuối tháng hai, Bình Dương Hầu phủ đưa đến bái thϊếp, nói là Kỷ Uyển Ninh ngày mai muốn tới bái phỏng.

Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh đúng là biểu tỷ muội, mà quan hệ hai người cũng không tệ, cho nên khi Kỷ Uyển Ninh quay trở lại kinh thành, đương nhiên trước tiên là muốn tìm gặp Tống Ngọc Thiền. Chuyện này cũng rất bình thường, ngược lại giờ đây Tống Ngọc Tịch cũng không còn sợ hãi tiếp xúc với người của Kỷ gia nữa. Dù sao bây giờ mọi việc đều đã kết thúc, nàng cũng đã nhập tịch Tống gia, đã trở thành tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tống gia, người Kỷ gia cho dù có muốn nói gì thì cũng đã không có ích, hoàn toàn vô dụng, cho nên nàng cũng không cần kháng cự cũng không cần sợ hãi, ít nhất, nàng cũng không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để phải cảm thấy vậy.

"Ninh tỷ nhi hình như còn muốn mang theo hai tỷ muội cùng đi, tên Kỷ Uyển Thanh và Kỷ Uyển Xuân, Thất muội muội đều quen biết sao?" Tống Ngọc Thiền cầm bái thϊếp hỏi Tống Ngọc Tịch.

Từ trên bàn cờ ngẩng mặt lên nhìn nàng, Tống Ngọc Tịch trả lời: "Đều biết, trước ở Kỷ gia muội đều có tiếp xúc qua với mấy nàng ấy."

Tống Ngọc Thiền gật đầu, người dựa lệch vào giường La Hán, thở dài nói: "Ài, đã một thời gian dài không gặp Ninh tỷ nhi rồi, ta có cảm giác, sau khi nàng ấy đi Uyển Bình, đã không còn giống như trước đây, nói chuyện cũng quy quy củ củ hẳn lên. Kỷ gia lão thái quân kia có phải đối với hài tử rất nghiêm khắc hay không?"

Tống Ngọc Tịch cười cười, không nói gì, hạ xuống một quân cờ, chặn lại nước cờ tưởng như là thông minh sắc xảo của Tống Ngọc Hàn, khiến cho Tống Ngọc Hàn vô cùng luống cuống, không tiếc chơi xấu, yêu cầu đi lại, làm cho Tống Ngọc Mộng ngồi bên cũng không nhịn được nói:

"Ôi, muội thật sự phục tỷ rồi, đại tỷ nói rất đúng, Nhị tỷ người thật sự là người chơi cờ dở tệ, trước đây còn có chút phẩm hạnh của người chơi cờ, nhưng bây giờ đến chút phẩm hạnh này cũng biết mất. Thất muội muội mới mười một tuổi, làm sao tỷ còn không biết xấu hổ mà đòi đi lại? Đúng là nàng ấy có tính tình tốt, chứ nếu là muội, muội đã sớm không còn chơi với tỷ rồi."

Tống Ngọc Tịch thò tay muốn véo Tống Ngọc Mộng, giấu kỹ quân cờ đã đi lại giống như là sợ Tống Ngọc Tịch không đồng ý, rồi nói với Tống Ngọc Mộng:

"Thất muội muội còn chưa nói cái gì, muội thì hiểu cái gì. Không cho phép nói chuyện như vậy với Nhị tỷ, cẩn thận tỷ phạt muội chép sách đấy."

Theo như quy của Tống gia dành cho nữ nhi, thì xác thực chính là lớn có thể phạt nhỏ chép sách. Cho nên, đối với người sợ viết chữ như Tống Ngọc Mộng thì uy hϊếp này của Tống Ngọc Hàn có hiệu quả trí mạng. Tống Ngọc Mộng liền ngậm miệng, không cãi lộn với Tống Ngọc Hàn nữa.