Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 60

Bên ngoài thành Liêu Châu như một cánh đồng tuyết, hết thảy đều bị tuyết bao phủ, ngay cả băng tuyết trên cây tùng hai bên quan đạo cũng chưa

tan, dưới tà dương phản chiếu ra quầng sáng màu vàng.

Trên quan đạo mịt mù không người ở, một đội kỵ binh mặc áo giáp rực rỡ võ trang đầy đủ vây quanh hai tướng lĩnh trẻ tuổi chạy như bay tới,

tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, đi theo hướng bắc.

Khuôn mặt ẩn núp dưới áo choàng chồn tuyết chính là Tổng đốc đường sông

Liêu Hà Trần Hi, từ hành cung Lỗ Châu đi ra hắn liền cùng Phó Tạ một

đường đi về hướng Bắc thần tốc một ngày một đêm, mệt mỏi đến mức sắp cầm cự không nổi nữa.

Nhìn nhìn Phó Tạ bên cạnh chuyên tâm giục ngựa, Trần Hi thấp giọng nói: “Phó hiền đệ, nên nghỉ ngơi một chút!”

Phó Tạ rõ ràng là dáng vẻ có tâm sự, mắt phượng khẽ híp lại, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch, bờ môi góc cạnh rõ ràng mím thật chặt, không lập tức trả lời.

Phó An Theo sát đằng sau Phó Tạ xem xét thời thế thay chủ tử trả lời:“Bẩm Trần đại nhân, sắp tới trạm dịch Liêu Châu rồi, công tử chúng ta đã an bài người đi qua đó, sẽ nghỉ ngơi ở đó một lát.”

Nghe được có thể nghỉ ngơi, lúc này Trần Hi mới hơi có chút dễ chịu.

Đến trạm dịch Liêu Châu, đám người Phó Tạ vừa xuống ngựa, Phó Bình sớm

tới đây dò đường đã mang người ra đón, mỉm cười dẫn mọi người đi vào,

hắn dựa theo thói quen của công tử, đã chuẩn bị phòng ở thoải mái dễ

chịu, thức ăn đơn giản, nước tắm nóng hổi và quần áo sạch sẽ trong

ngoài.

Tắm xong đi ra, Phó Tạ chỉ mặc chiếc áo trong mỏng bằng bạch la với quần dài, tóc dài ẩm ướt cầm chén trà đứng trước lò xông hương trầm tư.

Sở dĩ hắn vội vã chạy về Liêu Châu như vậy, là bởi vì hắn có chuyện gấp cần làm.

Trước khi đi Tây Cương, hắn và Hàn Anh thường gặp mặt, cho nên cũng không có cảm giác lưu luyến không rời.

Sau khi đi Tây Cương, lúc bận rộn thì còn tàm tạm, thế nhưng chỉ cần hơi rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ Hàn Anh.

Nhớ tới Hàn Anh, lòng của hắn cũng có chút vắng vẻ, giống như thiếu cái

gì, cho dù hắn dùng bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự, bao nhiêu âm mưu

quỷ kế lấp vào cũng thấy không vừa lòng, thân thể dần dần trưởng thành

cũng bắt đầu thức tỉnh, mỗi lần nhớ tới Hàn Anh đều có phản ứng...

Đã như vậy, vậy thì sớm một chút cưới Hàn Anh thôi!

Đối với lần này, Phó Tạ đã sớm bắt đầu bố trí, chỉ đợi sau khi trở lại thành Liêu Châu sẽ tìm một cơ hội...

Trần Hi dùng xong cơm tắm rửa qua loa, đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, tên tuỳ tùng đi vào hồi báo: “Công tử, Phó tam công tử đang chuẩn bị vào thành.”

”Cái gì?” mày kiếm Trần Hi nhíu lại, “Vội vã như vậy sao?”

Đợi Trần Hi mặc quần áo đi ra ngoài, hắn phát hiện Phó Tạ đã đứng ở bên cạnh ngựa chờ hắn.

Trần Hi tùy ý nhìn thoáng qua, lại phát hiện Phó Tạ giống như có gì đó

khác biệt, liền lại nhìn mấy lần, lúc này mới phát hiện sau một phen gột rửa kĩ càng, Phó Tạ dung kim quan buộc tóc, bên trong áo lông cáo màu

xanh ngọc đẹp đẽ quý giá mơ hồ hiện ra áo bào trắng ngân hoa, đai lưng

ngọc màu đen buộc quanh vòng eo gầy mạnh mẽ... Hắn rốt cuộc đã khôi phục lại phong thái quý công tử cao sang, không còn là hãn tướng sa trường

Tây Cương đen thui không chú trọng sắc đẹp.

Sau khi cưỡi ngựa đến, lúc này Trần Hi mới hiểu rõ, tay cầm roi ngựa chỉ Phó Tạ: “Phó Tam, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ muốn đi gặp

vị tiểu hôn thê của ngươi?”

Phó Tạ không đếm xỉa đến hắn, giục ngựa chạy đi.

Trần Hi: “Ta với ngươi cùng đi!” Hắn kẹp bụng ngựa, đuổi theo.

Vào buổi chiều Hàn Linh đang ở trong phòng thêu hoa, Tẩy Xuân mang theo

tiểu nha hoàn tới mời nàng: “Tứ cô nương, cô nương chúng ta mời ngài qua chọn đồ trang sức!”

Hàn Linh buông châm tuyến, lại cười nói: “Ta biết rồi, đa tạ Tẩy Xuân tỷ tỷ!” Cũng không vội vàng gấp gáp đi theo Tẩy Xuân.

Sau khi Tẩy Xuân rời khỏi, Bích Vân lặng lẽ hỏi Hàn Linh: “Cô nương, nếu như Nhị cô nương phái Tẩy Xuân tỷ tỷ đến mời, vì sao không đi theo

qua?”

Hàn Linh cầm châm tuyến lại thêu hai châm, lúc này mới buồn bã nói: “Nhị tỷ tỷ đối với ta thật tốt quá, chỉ sợ những nha hoàn bên người nàng…”

Bích Vân hạ giọng: “Nô tì thấy ba vị tỷ tỷ Tẩy Xuân, Hoán Hạ và Nhuận

Thu đều tốt, chỉ có miệng Sấu Đông tỷ tỷ không buông tha người, cũng hơi bợ đít nịnh bợ!”

”Sấu Đông cũng có chỗ tốt” Hàn Linh suy nghĩ một chút, cười nói, “Vẫn là tỷ tỷ biết quản giáo người!”

Sau một lát Bích Vân thấp giọng cười nói: “Cô nương nói như vậy, chẳng lẽ là chê nô tì đần hả?”

Hàn Linh nhịn không được cũng bật cười, cảm giác mình trước sau có chút mâu thuẫn.

Nàng thêu đoạn cuối cho thật sống động, lúc này mới cầm hầu bao làm cho Hàn Anh mang theo Bích Vân đi qua.

Hàn Linh ra khỏi Đông Sương phòng, dọc theo hành lang đi tới cửa ra vào nhà chính, tiểu nha hoàn vén rèm lên mời nàng đi vào.

Vừa vào nhà chính, Hàn Linh liền thấy được Sấu Đông đang canh giữ trước cửa phòng ngủ.

Sấu Đông cười hì hì nói: “Tứ cô nương tới không khéo, cô nương chúng ta mới tắm xong, đang thay quần áo!”

Hàn Linh nói đùa: “Ta cũng không phải nam tử, đối với trinh tiết của tỷ tỷ không ảnh hưởng gì đâu, thấy cũng không sao!”

Hàn Anh đang đổi yếm đào trong phòng ngủ, nghe giọng Hàn Linh liền nói: “Muội muội vào đi!”

Hàn Linh xốc mành sa màu đỏ thẫm ở cửa phòng ngủ đi vào.

Bên ngoài lạnh thấu xương, nhưng trong phòng ấm áp như môi.

Hàn Linh vừa vào phòng ngủ của Hàn Anh, một mùi hương thanh nhã liền đập vào mặt.

Nàng nhìn một vòng, thấy trên bàn trang điểm bày mấy hộp gấm, trong lò

xông hương bên cạnh toả ra hơi ấm; dời bước đến màn lụa treo trên

giường, chăn màn gối đệm đỏ thẫm được sắp xếp chỉnh tề; trong mấy cái

vạc đặt phía trước cửa sổ là cây Cửu lý hương chậm rãi lay động theo

chiều gió, yên tĩnh thong dong...

Hàn Linh nhìn một vòng, nhưng vẫn không thấy Hàn Anh.

Đúng lúc này, phía sau giường truyền đến thanh âm của Hàn Anh: “Ai ôi, lỏng một chút! chặt quá!”

Hàn Linh vội vàng theo tiếng nói đi tới, lúc này mới phát hiện Hàn Anh

đứng trước giường, toàn bộ tóc đen mhư mây được chải lên dùng một cây

trâm hoa đào màu đỏ cài lên búi tóc, trên tai đeo một đôi hoa tai nạm

vàng màu đỏ theo động tác của nàng quay tròn lắc lư, còn toàn thân cao

thấp của nàng chỉ mặc một cái váy xanh nhạt.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang mặc cho nàng một cái yếm đào thêu hoa màu đỏ nhìn có chút quái dị.

Cái yếm đào này mặc dù có chút quái dị, nhưng cực kỳ đẹp mắt, ôm trọn bộ ngực tròn trịa trắng ngần của Hàn Anh, quả thực làm cho người hoa mắt

chóng mặt.

Hàn Linh nhìn nơi đó của tỷ tỷ bị siết chặt xuất hiện một cái rãnh sâu,

không khỏi líu lưỡi: nơi này của tỷ tỷ khi nào thì lớn như vậy rồi hả?

Ôi trời ơi!!!

Mỗi ngày nàng và Hàn Anh đều ở cùng một chỗ, chỉ cảm thấy chỗ này của tỷ tỷ cao ngất đầy đặn, lại không nghĩ rằng lại có thể đầy đặn đến nước

này!

Hàn Anh nhíu mày nói: “Tẩy Xuân, cái này chặt quá, đổi lại cái khác đi!”

Tẩy Xuân có chút bất đắc dĩ: “Cô nương, cái này là mới nhất rồi, mấy

ngày nay người lại lớn nữa rồi... Nếu không, người dùng tạm cái này đi,

nô tì làm cái khác nhé?” chỗ này của cô nương càng ngày càng lớn, mà

những loại quần áo này của nàng lại không thể bảo đám tú nương trong phủ làm, cho nên không đủ dùng.

Hàn Anh đành phải nói: “Nới nới thử ra xem, xem còn có thể dùng hay không.”

Nhuận Thu lấy vài cái yếm đào thêu hoa cực kỳ tinh xảo từ trong tủ ra,

so so trước ngực Hàn Anh: “Cô nương, lớn nhỏ cũng không giống nhau,

không có cách nào nới được!”

Hàn Anh cúi đầu nhìn chỗ đó của mình: “...” vậy rốt cuộc là nàng ở cup mấy vậy.

Hàn Linh có chút hâm mộ sờ sờ eo nhỏ của Hàn Anh: “Tỷ tỷ, chỗ đó của tỷ lớn như vậy, sao eo lại mảnh như vậy?”

Vòng eo của Hàn Anh mặc dù không mẫn cảm như ở ngực, nhưng cũng xem như

là vị trí tương đối nhạy cảm, bị Hàn Linh sờ sờ liền thấy ngứa, liền

cười uốn éo vòng eo tránh né: “chỗ này của ta trời sinh là như vậy rồi!”

Lúc này Tẩy Xuân cầm áo thêu hoa đào màu hồng nhạt hầu hạ Hàn Anh mặc vào, lại mặc thêm áo nhỏ màu đỏ.

Hàn Linh cười nhận áo nhỏ, giúp Tẩy Xuân hầu hạ Hàn Anh mặc vào, rồi cài nút.

Sau khi xong xuôi, Hàn Linh lui ra phía sau vài bước, đánh giá từ trên

xuống dưới một phen, trực giác cho thấy tỷ tỷ tóc đen như mây dung nhan

kiều diễm, da thịt óng ánh mi mày như vẽ, môi anh đào căng mọng dáng

người nở nang hấp dẫn, quả thực là tuyệt đại vưu vật, liền nhịn không

được nói: “Tỷ tỷ thực sự là vưu vật mà!”

Nói xong mới ý thức mình có chút hờ hững, vội nói: “Tỷ tỷ, muội không phải cố ý!”

Lúc này Hàn Anh đã lấy xuống tấm vải phủ lên tấm gương tây dương đặt ở

phía đông, đứng trước gương thưởng thức một bên mặt của mình, nghe vậy

híp mắt to điềm mật, ngọt ngào cười cười, trên gương mặt hiện ra một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ: “Ta rất đẹp sao? Hặc hặc!” Nàng cảm giác mình

thật sự là tuyệt đại yêu cơ!

Hàn Linh cũng cười.

Sau khi mặc quần áo tử tế Hàn Anh mang theo Hàn Linh đi nhà chính, chia ra ngồi hai bên trên giường gấm.

Từ ma ma dùng khay bưng hai chén nhỏ lê chưng đường cát đi vào, một cho Hàn Anh, một chén nhỏ khác cho Hàn Linh.

Hàn Anh chậm rãi uống nước lê, lúc này mới dặn dò Nhuận Thu Sấu Đông:“Đi, đi mấy cái hộp gấm lấy tới đây, cho Tứ cô nương chọn!”

Nhuận Thu Sấu Đông đáp ứng, xốc mành lên đi vào phòng ngủ.

Hàn Anh cười dịu dàng nhìn Hàn Linh: “Tứ muội muội, sắp bước sang năm mới rồi, muội cũng chọn hai bộ đồ trang sức đi!”

Hàn Linh vui mừng, đôi mắt hơi ẩm nhìn Hàn Anh, cắn cắn môi dưới: “Đa tạ tỷ tỷ...” Năm nay nàng đã sắp mười bốn tuổi rồi, thế nhưng mỗi cuối năm cũng chỉ được cây trâm bạc, thỉnh thoảng được một cây trâm vàng xấu xí

muốn chết, đồ trang sức có thể gặp người đều là Hàn Anh cho nàng, hôm

nay Hàn Anh còn cho nàng chọn đồ trang sức, lúc này nếu như còn nói

không phải là ân tình, thì cái gì mới được gọi là ân tình?

Khoảng thời gian đi Theo Hàn Anh, những ghen tuông trong lòng nàng dần dần tiêu tan, hôm nay chỉ còn lại cảm kích và cảm động.

Hàn Anh cảm thấy Hàn Linh ngày càng thanh lệ, thấy nàng hôm nay cao lớn

không ít, nhưng nhìn có vẻ hơi gầy, không khỏi có chút thương tiếc, liền nói: “Ta và muội có quan hệ tỷ muội máu mủ, nếu như tỷ muội còn không

giúp đỡ lẫn nhau, thì tỷ muội này còn không bằng người ngoài.”

Hàn Linh “vâng” một tiếng, cúi đầu như có điều suy nghĩ.

Nhuận Thu và Sấu Đông cầm bốn món đồ trang sức đi vào, cuối cùng Hàn

Linh tự mình chọn lựa trong đó một bộ trang sức trân châu không có gì

nổi bật, Hàn Anh giúp nàng chọn một bộ trang sức vàng ròng khảm phỉ

thúy.

Sau khi chọn hết đồ trang sức, hai tỷ muội khoác thêm áo choàng lông

chim, mang theo nha hoàn đi đến Đồng viện cùng Lâm thị dùng cơm tối.

Dùng xong cơm tối, Hàn Anh và Hàn Linh bồi Lâm thị đến phía dưới hành lang tản bộ.

Trời đã sớm tối, phía dưới hành lang streo một loạt đèn lưu ly vẽ hình

hoa sen, ánh nến toả ra, chiếu lên mái hiên và tuyết ở bên ngoài, nhìn

giống như tiên cảnh.

Hàn Anh đang kéo cánh tay Lâm thị đứng ở trước lan can ngẩng đầu xem

đèn, chợt nghe ở cổng lớn mơ hồ truyền đến một hồi ồn ào, liền dặn dò

tiểu nha hoàn: “Còn không đi ra xem?”

Tiểu nha hoàn như một làn khói chạy đi, rất nhanh liền lại chạy như bay

trở về, thở hồng hộc nói: “Phu nhân, cô nương, đại thiếu phu nhân, nhị

thiếu phu nhân, Lương di nãi nãi, Giang di nãi nãi phủ Trấn Bắc tướng

quân đến!”

Hàn Anh sững sờ: đã trễ như vậy, hai vị này không mời mà tới, có chuyện gì gấp sao?

Lâm thị cũng sững sờ: “Đã trễ thế này, các nàng ấy tới đây làm gì?” một

nhà ba người các nàng tuy ở trong viện phủ Trấn Bắc tướng quân, nhưng vì bên trong phủ tướng quân quá loạn, các nàng rất ít giao thiệp với nữ

quyến phủ tướng quân, còn chuyện đối phương không để ý lễ tiết xông vào

như vậy cũng chưa từng xảy ra!

Tâm tư Hàn Anh xoay chuyển, lập tức liền dặn dò Từ ma ma: “ma ma, ma ma

trước đỡ mẫu thân của con vào phòng ngủ đi, sau đó ma ma cũng không cần

đi ra, ở trong phòng cùng với mẫu thân của con!”

Đại thiếu phu nhân Lam thị là thê tử của thứ trưởng tử Phó Tùng của An

Quốc Công, Hàn Anh gặp qua hai lần, cảm giác Lam thị nhìn có vẻ đoan

trang, nhưng lòng dạ quả thực hẹp hòi, trong mắt chỉ có bản thân không

có có người khác.

Nhị thiếu phu nhân Liên Thị là thê tử của thứ thứ tử Phó Lịch, lớn lên

khôn khéo, tính cách cũng rất cởi mở nhưng ăn nói bạt mạng trời sinh

tính bá đạo, luôn cho mình là tướng môn hổ nữ tính cách cởi mở.

Lương di nãi nãi là mẹ đẻ của Phó Tùng, Giang di nãi nãi là mẹ đẻ của

Phó Lịch, hai vị này bởi vì sinh ra thứ trưởng tử và thứ thứ tử, cho nên được Phó Viễn Trình mang theo đến đây nhậm chức, tuy rằng không được

sủng ái quá mức, nhưng bởi vì có công sinh con trai, nên có chút thể

diện, các nàng chẳng những tranh đấu với những thϊếp thị trẻ tuổi như

hoa bên trong phủ tướng quân, còn thường thường châm ngòi hai vị thiếu

phu nhân, cho tới bây giờ cũng không có yên tĩnh.

Lâm thị ngại các nàng loạn đấu, cho nên mới không chịu để cho Hàn Anh cùng các nàng lui tới.

Hàn Anh lo lắng mẫu thân sắp sinh bị kích động, bởi vậy bảo Từ ma ma đi vào cùng với mẫu thân.

Sau khi đưa Lâm thị vào trong, Hàn Anh mang theo Tẩy Xuân Sấu Đông Kim Châu Ngân Châu ra bên ngoài.

Phía trước một hồi tiếng bước chân dồn dập lộn xộn truyền tới, một đám

nha hoàn bà tử vây quanh Lam thị, Liên thị và hai vị mỹ phụ trung niên

quần áo hoa lệ đi tới.

Hàn Anh hít sâu một hơi, đứng ở trước cửa nhà chính, chờ nghênh đón các nàng.

Hàn Linh vốn đứng sau lưng Hàn Anh, lúc này liền tiến lên một bước, nắm chặt tay Hàn Anh, đứng ở bên cạnh Hàn Anh.

Lương bà cô và Giang di nãi nãi bình sinh là lần đầu tiên đi vào bên

trong phủ Hoài Ân hầu Hàn Thầm, chưa từng nhìn thấy Hàn Anh. Các nàng

thoáng qua một cái, liền nhìn thấy bên dưới hành lang treo một loạt đèn

lưu ly tinh xảo đặc sắc, toả ra ánh sáng rực rỡ oánh nhuận thanh tịnh và đẹp đẽ, dưới ánh đèn mấy nha hoàn trong trang phục hoa lệ vây quanh hai nữ hài tử, trong đó một người vừa diễm lệ vừa thanh nhã có vóc dáng cao một chút, mắt như xuân thủy mỉm cười, thoáng như thần tiên phi tử lại

vừa giống như thiên thượng yêu cơ, dung quang bức người, không khỏi sửng sốt sững sờ.

Giang di nãi nãi lặng lẽ kéo ống tay áo Liên thị, thấp giọng dò hỏi:“Nhị thiếu nãi nãi, vị kia là “ bà và quản gia nương tử vợ Phó Tài là

bạn tâm giao, vợ phó tài nói với bà là Quốc Công gia cho thiếu phu nhân

tương lai của tam phòng mười vạn lượng ngân phiếu và một tòa nhà ở Biện

Kinh giá trị hơn mười vạn lượng bạc làm lễ gặp mặt. Sau khi Biết được

tin tức này, Giang di nãi nãi tức giận đến mức thiếu chút nữa bất tỉnh

nhân sự, lại không dám tìm Phó Viễn Trình náo loạn, liền đi xúi giục kẻ đối đầu lâu năm là Lương di nãi nãi.

Lương di nãi nãi nghe xong thiếu chút nữa tức chết, vội vàng đi tìm đại thiếu phu nhân Lam thị.

Giang di nãi nãi cũng không chịu ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn gia sản của Quốc Công gia bị tam phòng lấy đi, khiến đại phòng và nhị phòng tan như bọt xà phòng, liền đi tìm Nhị thiếu nãi nãi Liên Thị, lúc này mới có

chuyện đêm nay.

Liên Thị xưa nay kính yêu trượng phu Phó Lịch, đối với mẹ đẻ của Phó

Lịch cũng hết sức khách khí, lập tức liền lớn tiếng cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ

nói: “Bà cô hỏi vị cô nương tựa như kia tiểu yêu tinh sao? Đây chính là vị hôn thê của Tam đệ!”

Hàn Anh nghe vậy cười cười, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta là yêu tinh

sao? Đa tạ nhị thiếu phu nhân khen ngợi, thực sẽ không dám nhận!”

Liên Thị: “...” Mặt mũi cũng không cần hả?

Nàng ta cười mỉa một tiếng nói: “Ta đang có lời muốn hỏi Hàn cô nương!”

Nàng ta tiến lên một bước, trên mặt mang ý cười ác ý, lớn tiếng nói: “Ta nói Hàn cô nương này, ngươi là thân phận gì, sao có thể từ chỗ Quốc

Công gia lấy hơn hai mươi vạn lượng bạc trắng?”

Người đi theo các nàng cũng nở nụ cười, bởi vì mọi người đều biết Quốc Công gia phong lưu đa tình không câu thúc.

Hàn Anh căm ghét miệng nàng ta ti tiện, đang muốn mở miệng trách cứ nàng ta, lại nghe được một thanh âm từ hành lang truyền tới qua “Nàng là thê tử của ta, phu nhân tương lai của Quốc Công Phủ “ trong giọng nói rét

lạnh mang theo hàn ý, không phải Phó Tạ thì là ai?

Hàn Anh lập tức nhìn sang, trong mắt to lập tức bịt kín một tầng hơi

nước. Nàng tự nói với mình phải kiên cường, thế nhưng khi nghe giọng nói của Phó Tạ, tất cả võ trang toàn bộ tan rã, còn lại chỉ có ủy khuất và

yếu ớt.

Đầu đội kim quan khoác áo choàng xanh ngọc Phó Tạ đang dọc theo hành

lang từ phía đông đi tới, đến bên cạnh Hàn Anh thì ngừng lại đứng sóng

vai với Hàn Anh, mắt phượng híp lại, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo

một tia ngạo nghễ nhìn những nữ nhân ở phía dưới bậc thang.

Thấy Phó Tạ bỗng nhiên xuất hiện, các nữ nhân phía dưới lập tức câm như

hến, một tiếng cũng không dám thốt ra, ai không biết tiểu bá vương Phó

Tạ gϊếŧ người không chớp mắt, ngay cả mặt mũi của Quốc Công gia cũng dám bắt bẻ.

Lam thị và Liên Thị tuy rằng sợ hãi, vẫn còn có thể miễn cưỡng ổn định,

chỉ có Lương di nãi nãi và Giang di nãi nãi là bị Phó Tạ chỉnh đốn, lập

tức toàn thân run rẩy.

Với tư cách là vợ của thứ trưởng tử, Lam thị rất so đo chuyện mộ phụ

này, tuy rằng sợ Phó Tạ, nhưng vẫn lớn tiếng chất vấn: “Phó lão Tam,

ngươi dựa vào cái gì nói nàng là "Mộ phụ"?”

Phó Tạ khinh nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: “dựa vào ta là con trai trưởng.”

Lam thị bị hắn nhìn run rẩy, lại không chịu lui về phía sau, lớn tiếng nói: “Nhưng ngươi không phải là trưởng tử!”

Phó Tạ chẳng muốn đếm xỉa đến nàng ta, liền thản nhiên nói: “lôi tiện tỳ dĩ hạ phạm thượng này ra đi!”

Một hồi “Chan chát” tiếng giày bước đi chỉnh tề truyền tới, xen lẫn

tiếng va chạm giữa áo giáp và vỏ đao, một đội mấy tên lính võ trang đầy

đủ từ phía đông hành lang chạy tới, rút trường đao bên hông ra.

Lương di nãi nãi có vài phần lệch ra, thấy con dâu chịu nhục, lúc này cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, giả vờ bị hai vợ chồng Phó Tạ làm cho

tức xỉu, làm tốt để sau này còn tìm Quốc Công gia cáo trạng.

Bà ta “ ngất” đi, nha hoàn bà tử muốn phía dưới đỡ nhưng lại không dám

động, Liên Thị thấy mẹ đẻ Phó Lịch hôn mê, đang muốn kiên trì đi đỡ,

lại nghe Phó Tạ không nhịn được nói: “Cũng lôi ra luôn đi!”