Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 55

Nghĩ đến Chu Thanh tuổi còn nhỏ, suy cho cùng dễ mềm lòng hơn một chút,

sợ là có chút thương hương tiếc ngọc đối với nữ nhân bắt được, Phó Tạ

liền trầm giọng dặn dò: “Doãn Vũ Trạch đi thẩm vấn!”

Doãn Vũ Trạch đáp “Vâng”, tự mình đi chọn mấy binh sĩ thông hiểu ngôn ngữ Tháp Khắc Khắc tham gia thẩm vấn.

Hai ngày sau, Phó Tạ đang ở trong đại trướng cùng Tô Tương Chi thương

định kế hoạch đánh lén vào ban đêm, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng

ồn ào, Phó Trữ tới bẩm báo: “Bẩm đại soái, Doãn Tướng Quân cầu kiến!”

Phó Tạ ngồi ở phía sau án thư thô sơ bằng gỗ bạch dương, mắt phượng híp

lại nhìn Doãn Vũ Trạch: “Xác định là Đại công chúa Tháp Khắc Khắc?”

Ngữ khí Doãn Vũ Trạch khẳng định: “Bẩm đại soái, Tiêu Hạ cho ba binh sĩ Lương châu nghe lời khai của nữ nhân bị bắt, đều nói nàng tự xưng là nữ nhi duy nhất A Lý Na Mỗ của nữ vương A Lý Mộ.”

Phó Tạ hơi cân nhắc: “Cho người xác định lại tin tức này một chút!” Hắn

sớm đã chọn một vài binh sĩ Lương Châu có huyết thống Tháp Khắc Khắc

lẫn vào quân đội Tháp Khắc Khắc chuẩn bị làm nội ứng, hôm nay ngược lại

có thể dùng tới.

Doãn Vũ Trạch đáp “Vâng”, lui xuống thi hành.

Đợi màn trướng khép lại, Tô Tương Chi mới nói: “Công tử, Doãn Vũ Trạch

là một hãn tướng hiếm thấy, tinh tế lại thâm trầm, hữu dũng hữu mưu,

ngài đã dùng biện pháp gì khiến hắn đồng ý làm việc cho người vậy?” Doãn Vũ Trạch là người của điện Tiền Ti, cũng không phải là người của tổ

chức Liêu Lương, lại có thể cống hiến trung thành và tận tâm cho Phó Tạ, cũng coi như hiếm thấy.

Phó Tạ không nói gì, vẫn cúi đầu chuyên chú xem địa đồ bố phòng.

Làm thế nào khiến doãn Vũ Trạch làm việc cho hắn? Bất quá chỉ là mấy chữ “ đối xử chân thành với nhau “ mà thôi!

Bên ngoài gió bắc nức nở nghẹn ngào, lều lớn làm từ hai lớp da trâu bị

gió vù vù thổi lung lay, nhưng đinh tán vẫn vững vàng cố định tại chỗ.

Phó Tạ dùng bút chu sa đánh một dấu đỏ tươi ở phía đông thành Lương Châu mới buông bút chu sa xuống.

Tô Tương Chi và hắn từ trước đến nay rất ăn ý, nhìn liền biết tâm ý của

Phó Tạ, im lặng một lát, nói: “Đại soái, chờ một chút đi!” Có lẽ có thể

có tin tức tốt làm giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất cho quân đội.

Mắt phượng Phó Tạ như điện nhìn hắn, nhưng không nói gì. Dựa theo ghi

chép của ‘Tây Cương địa lý chí’, gió tuyết sẽ rơi đầy trời Tây Cương từ

đầu tháng mười một đến tháng hai sang năm, trong tháng mười hắn nhất

định phải kết thúc việc tiến vào Lương Châu, bằng không thì binh lính

của hắn căn bản không cách nào chống cự nổi rét lạnh ở phía bắc trường

thành.

Tô Tương Chi do dự một lát mới nói: “Xem ghi chép của binh bộ, phải có

áo bông chống lạnh thôi!” Lại nói: “Thật ra áo bông bình thường căn bản

không thể ngăn được rét lạnh của Tây Cương, nếu có thể có da dê áo thì

tốt rồi.”

Phó Tạ đứng chắp tay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Viết ba phần, một gửi

đến binh bộ, hai mang đến Liêu Châu, chia ra cho Trần Hi và —— “

”An Quốc Công!” Tô Tương Chi mỉm cười nói tiếp.

Phó Tạ nhẹ gật đầu.

Buổi tối Phó Tạ tuần doanh trở về, các tướng lãnh khác ai về chỗ nấy

rồi, chỉ có Chu Thanh đi theo hắn đi vào lều lớn, vẻ mặt thần bí: “Đại

soái, người đoán nữ nhân bắt được kia hình dạng thế nào?”

Phó Tạ phối hợp gỡ Trường Cung trên lưng xuống, đưa cho Phó Trữ, lại giật dây buộc áo choàng ra, lấy áo choàng xuống.

Áo choàng gấm bên trong là da cáo đen màu xanh ngọc giắt trên tay hắn

mềm nhẹ dị thường, bởi vì nhiều lần trải qua bão cát, mặt gấm bị mài đến mức xù lông, trước kia mơ hồ toả ra màu xanh ngọc sáng hôm nay đã ảm

đạm rất nhiều rồi.

Đây là Hàn Anh tặng hắn đó!

Phó Tạ trân trọng đưa áo choàng cho Phó Trữ.

Chu Thanh vẫn chít chít oa oa nói không ngừng: “... Ca ca của ta ơi, nữ

nhân bị bắt kia có đôi mắt xanh biếc, bộ ngực thật to, vòng eo mềm mại,

mông lớn lớn... Đáng tiếc Duẫn Vũ Trạch canh kĩ lắm, không cho ai đến

gần…”

Phó Tạ cởi chỉ còn lại một thân trung y trắng, thấy Chu Thanh vẫn còn dài dòng, liền nhíu mày nhìn sang.

Chu Thanh ngây ngốc nhìn Phó Tạ, thấy tóc dài đen nhánh của hắn xoã ra,

thân trên chỉ mặc một kiện áo mỏng, phía dưới là quần dài, ống quần

trong giày vẫn còn xà phòng, đang tháo đai lưng lụa màu đen buộc ở eo

nhỏ, liền nói: “Đại soái, chẳng lẽ ngưởi định tắm ở đây hả.?”

Mắt phượng Phó Tạ hiện ra một tia không kiên nhẫn, quay lại màn trướng giương chiếc cằm nhọn xinh lên.

Phó Trữ vội vàng vui vẻ chạy tới vén màn trướng lên.

Phó Tạ tiến lên một bước, tung chân đá Chu Thanh.

Chu Thanh lúc này mới phản ứng lại, cực nhanh hướng ra phía ngoài nhảy lên, chạy như một làn khói.

Tất nhiên là Phó Tạ ra phía sau màn trướng tắm gội.

Phó Trữ sớm đã chuẩn bị xà bông thơm ở phía sau màn trướng, khăn lụa và

quần áo để thay, liền đợi bên ngoài màn trướng vừa sửa sang lại án thư

vừa nói: “Đại soái, tuyết rơi rồi mà người còn tắm nước lạnh, thật sự

không lạnh sao?”

Trả lời hắn là tiếng nước rào rào.

Phó Trữ thấy đại soái ngại mình và Chu Thanh nói nhiều giống nhau, liền ngậm miệng không nói nữa.

Bởi vì đại soái không thích nói chuyện, mấy người bọn họ cũng không thể

không nhiều lời, nhưng mỗi lần đều bị đại soái ghét bỏ, nhưng khi Hàn cô nương và đại soái ở cùng một chỗ cũng thì cả ngày nói nhỏ nói to không

ngừng, vì sao đại soái không chê? Thật sự là bất công!

Đợi năm ngày sau, Phó Tạ chờ được quốc thư của Tháp Khắc Khắc truyền

đến, Tháp Khắc Khắc nguyện ý dùng thành Lương Châu đổi về Đại công

chúa A Lý Na Mỗ.

Bọn người Chu Thanh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phó Tạ, đợi hắn ra lệnh một tiếng.

Trong quân đội phóng thích một tù binh nữ không hề dễ dàng, tuy rằng

nàng là Đại công chúa, nhưng đổi về một thành trì, nói như thế nào thì đều là có lời!

Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dày và dài che đi sóng mắt giảo quyệt khó

hiểu của hắn, ngón tay thon dài ở gõ nhẹ lên thư án gỗ bạch dương nhẹ

một cái: “Lại thêm 4 vạn tuấn mã Tháp Khắc Khắc.” công phu ngoạm sư tử

của hắn tự nhiên là lên giá trả tiền ngay tại chỗ, chỉ cần Tháp Khắc

Khắc đưa đến hai vạn con ngựa, đủ cho quân đội của hắn một người một

ngựa là được.

Đám người Chu Thanh: “...” Phó soái người thật đúng là có dũng khí!

Buổi tối, Duẫn Vũ Trạch lặng lẽ tới gặp Phó Tạ: “Đại soái, Lý Kim Triêu

đã chế dược hoàn xong rồi, tổng cộng có năm viên. Tiêu Hạ đã cho nữ tù

binh uống canh thịt pha một viên rồi.” Lý Kim Triêu là danh y phó soái

mang về từ Lan Châu, thu xếp làm quân y trong quân của Duẫn Vũ Trạch.

Hắn dâng lên một cái bình bạc nho nhỏ.

Phó Tạ nhận bình bạc, đẩy nhẹ cái nút nhẹ nhàng hít hà, nghe thấy một

mùi bạc hà thơm thơm, bên trong xen lẫn một mùi tanh nhàn nhạt.

Hắn đậy nút lọ lại, giương mắt nhìn Duẫn Vũ Trạch: “bao lâu sẽ phát tác?”

Duẫn Vũ Trạch vội nói: “Lý Kim Triêu nói, sớm nhất nửa năm, trễ nhất mười tháng, chắc chắn sẽ phát tác”.

Khóe môi Phó Tạ thấp thoáng ý cười, nụ cười chứa đựng sự hung ác. Ánh

nến dao động chiếu vào mặt hắn, làm khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện ra

vài phần lành lẽo.

Duẫn Vũ Trạch lập tức như khoác băng tuyết trên vai, trong lòng kinh hãi, không dám nhìn nữa.

Phó Tạ thấy thế, rũ mắt xuống trầm giọng nói: “Lợi ích quốc gia là trên hết, thủ đoạn bất đồng, nhưng trăm sông đổ về một biển.”

Duẫn Vũ Trạch ngẩn người, thế mới biết phó soái là giải thích với mình,

vội nói: “Phó soái, là thuộc hạ ngu dốt...” Phó soái mặc dù trẻ tuổi,

nhưng khí thế cường đại tính cách cường hãn, Duẫn Vũ Trạch vũ dũng như

thế, vẫn bị ép tới cúi đầu nghe lệnh.

Sau một phen giằng co cò kè mặc cả, Nữ Vương A Lý Mộ rốt cuộc thất bại

bởi tình mẫu tử, dùng thành Lương Châu và ba vạn tuấn mã Tháp Khắc Khắc

đến trao đổi con gái duy nhất A Lý Na Mỗ.

Một tháng bão cát tàn sát bừa bãi rốt cuộc cũng ngừng lại, lộ ra nền

trời xanh thăm thẳm, phía dưới nền trời xanh là khói bụi của thành Lương Châu

Bên ngoài thành Lương Châu, chủ soái Phó Tạ của Đại Chu và Nguyên soái

Ma Tạp Đa của quân đội xâm lược Tháp Khắc Khắc tiến hành giao nhận thành trì.

Phó Tạ đầu đội mũ bạc mặc áo giáp bạc sáng ngời, cưỡi trên tuấn mã cao

cao nhìn Tưởng Vân Xuyên đang cùng Ma Tạp Đa giao nghiệm tín vật, áo

choàng gấm đen bị gió thổi bay phất phới.

Tín hiệu giao nghiệm hoàn thành được Tưởng Vân Xuyên phát ra, Duẫn Vũ

Trạch mang A Lý Na Mỗ một thân áo bông xanh tới, giao nàng cho Ma Tạp

Đa.

A Lý Na Mỗ là một thiếu nữ dáng người cao gầy cân đối khỏe đẹp, nàng

bước ra một bước, nhào vào trong ngực Ma Tạp Đa, dùng ngôn ngữ Tháp Khắc Khắc kêu một tiếng “Cậu“.

Trước khi ngồi trên lưng ngựa A Lý Na Mỗ dắt dây cương ngựa nhìn thoáng

qua, theo lời nói của người Đại Chu đã bắt mình, nàng muốn nhìn cho rõ

chủ soái Đại Chu người đã bắn tên tẩm độc xuyên qua đường tỷ muội của

mình.

Những người Đại Chu kia thẩm vấn nàng lâu như vậy, lại không phát hiện

nàng có thể nghe hiểu cũng như biết nói tiếng Hán của Đại Chu.

Chữ “Phó” trên lá cờ lớn cuồn cuộn nổi lên theo gió, một vị tướng quân

thiếu niên đang mặc áo giáp bạc ngồi thẳng trên tuấn mã màu đen, đôi mắt phượng xinh đẹp lãnh đạm nhìn A Lý Na Mỗ, môi hời hợt khẽ mím, mang

theo một chút lãnh khốc và cao ngạo.

Trong nháy mắt, trái tim A Lý Na Mỗ như bị bóp một cái, nàng biết rõ, mình đã bị đánh trúng

Bởi vì nàng sùng bái sự mạnh mẽ.

”A Lý Na Mỗ, đi nhanh đi! Nữ Vương nhất định chờ đến sốt ruột rồi!” Ma Tạp Đa dùng tiếng Tháp Khắc Khắc thúc giục A Lý Na Mỗ.

A Lý Na Mỗ đáp ứng, kẹp bụng ngựa đuổi theo.

Chu Thanh và Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh quân đội một minh một ám theo sát

người Tháp Khắc Khắc, đợi đến lúc bọn họ đã vượt qua sông A Tát Nhĩ, lúc này mới lưu lại Duẫn Vũ Trạch tiếp tục trông coi, còn Chu Thanh trở về

phục mệnh.

Đám thân binh đã chuẩn bị nhổ trại, chuẩn bị dọn vào thành Lương Châu.

Chu Thanh đi vào lều lớn, thấy Phó Tạ vẫn là dáng vẻ không sợ hãi, đang

xem bức tranh bố phòng Lương Châu, liền cười hì hì nói: “Đại soái, kế

tiếp chúng ta làm cái gì?”

Phó Tạ thản nhiên nói: “Còn có thể làm cái gì? xây dựng phòng ngự bờ

phía đông của sông A Tát Nhĩ, trùng tu thành Lương Châu.” nhưng thật ra

hắn đang muốn một hơi nuốt chửng thủ phủ Tát Mã Thành của Tháp Khắc

Khắc, hiện tại hắn có dã tâm lớn như vậy, nhưng hứng thú lại không lớn

như vậy, chỉ có thể từ từ mà đến thôi.

Chu Thanh: “... Thật là dài đăng đẳng...”

Lúc này Phó Trữ vẻ mặt hưng phấn đi vào hồi báo: “Công tử, Phó An Phó Bình đã tới!”

Phó Tạ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không biểu tình.

Phó Trữ thở dốc một hơi, tiếp tục nói: “Bọn họ mang đến quà Hàn cô nương tặng cho người!”

Như nước mùa xuân bị gió nhẹ lướt qua tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, như trăng sáng từ trong mây đen nhú ra, trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ

cũng hiện lên ý cười: “Nhanh đưa vào đi!”

Chu Thanh: “...” Phó soái thật thiên vị!

Lúc này Hàn Anh đang theo Hàn Thầm đi gặp goại công Lâm Lam rõ ràng xuất thân thư hương thế gia nhưng lại cực kì có tiền, nhưng không có gặp Lâm Lam, mà phụ thân đang ở bên ngoài thư phòng gặp một vị nam tử trung

niên tuấn tú thân hình cao lớn tuổi chừng ba mươi mấy

Nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp của nam tử trung niên, Hàn Anh cảm giác,

cảm thấy người này nhìn rất là quen thuộc, giống như đã sớm gặp mặt.

Người trung niên tuấn tú vốn là ngồi trên ghế sau án thư của Hàn Thầm,

lúc này đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Hàn Thầm liền cười nói: “Lão

nhạc phụ ông mau tới đây!

Hắn nhìn thấy Hàn Thầm sau lưng Hàn Anh, hơi chần chờ, nói: “... Đây là a Anh?”

Tác giả có lời muốn nói: a? Vị này soái thúc thúc là ai đây?