Chương 7
Takaba thở hắt ra, tay run run với qua bàn lấy ly cà phê của Resol và uống lấy một miệng đầy. Bụng hơi cồn cào khó chịu, cậu giương mắt điềm tĩnh đối mặt với Resol.“Ông nghĩ Asami có liên quan đến cái chết của Krej?” cậu chất vấn thẳng thừng.
“Thôi đi, đừng có giả ngây!” Resol đập mạnh tay xuống bàn. “Chính là Asami, và cậu biết rõ điều đó!”
“Tôi chả biết gì cả!” Gõ tay lên bàn, Takaba nhắc nhở Resol, “Hắn ta là một đặc vụ điều đó có nghĩa là có nhiều kẻ thù, đúng không?”
Khịt mũi, Resol gắt gỏng, “Nhưng chỉ cho tới khi theo dõi Asami thì anh ta mới bị chết.”
“Asami đã ở cả đêm hôm qua với những vị sếp của ông ngoe nguẩy đuôi bên cạnh!” Thả lỏng bàn tay, Takaba tiếp tục, “Krej chẳng là gì đối với Asami hừm, hắn ta ngay cả rác của Asami cũng không thể đem đi vứt được!”
Resol phẩy tay. “Không, không phải, nếu như có một lý do khác thì sao?”
Takaba giữ cho khuôn mặt mình điềm nhiên, một mưu mẹo học được từ Asami, rồi lên tiếng hỏi, “Vậy lý do đó là gì?”
“Cậu.” Luồn tay vào tóc mình, Resol thừa nhận, “Tôi biết Krej đã đe dọa cậu.”
“…” Thở dài không ra tiếng, Takaba nghiêng người tới trước nhìn thẳng mặt Resol. “Tôi sẽ nói cho ông biết những gì tôi đã nói với Krej giỡn mặt với Asami không bao giờ là một ý hay cả.”
Takaba chầm chậm đứng lên, cậu nghiến răng trước những cơn đau rồi rời khỏi quán mà không một lần nhìn lui hay dừng lại.
Bên ngoài, cậu tắm mình trong ánh nắng ấm áp lòng thắc mắc trời đã nắng như vậy sao ngay cả trước khi cậu bước vào quán. ‘Krej…vết máu trên áo Asami tối qua…có thể là của bất cứ ai…chết tiệt…’
“Takaba-sama, Asami-sama muốn gặp cậu.” Suoh cắt đứt sự đăm chiêu của cậu.
Gật đầu đáp lại Suoh, cậu mệt mỏi trèo vào trong chiếc xe đen. ‘Thật nực cười khi mọi thứ dường như đều sáng sủa như thế…chết tiệt, thật chết tiệt…Asami làm bị thương một ai đó…hoặc đã gϊếŧ… … … Ah… phải bỏ qua thôi…’ Rút chiếc điện thoại ra, cậu trả lời những tin nhắn của Takato và Kou, vui vẻ lên được một chút. Sau đó, cậu gọi cho một tòa soạn để tìm kiếm một công việc, cậu mỉm cười khi thành công có được một.
——————————————–
Tại club Sion, Suoh hộ tống cậu vào văn phòng của Asami nơi mà như mọi khi Suoh sau khi gõ sẽ mở cửa ra cho cậu. Lúc cậu bước vào, Kirishima cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
“Cậu trông rất bắt mắt trong bộ quần áo đó,” Asami nhếch mép, mắt ánh lên một tia sáng. “Chúng ta sẽ đi mua sắm thêm.”
“Anh không cần phải để sẵn đồ cho tôi mặc.” Chầm chậm ngồi vào trong lòng của Asami, cậu phản đối, “Thêm nữa, tôi không cần thêm quần áo.”
“Cậu sẽ làm theo những gì tôi nói, Akihito.”
“Được, được rồi,” cậu lầm bầm rồi dựa người vào ngực Asami, thích thú cảm nhận bàn tay đang âu yếm cổ và hông mình.
“Đừng quan tâm đến việc của Krej.”
“… … … được rồi.”
“Không hỏi gì sao, Akihito?”
“Không.”
Nhướng lông mày, Asami nhếch mép cười. “Hôm nay thật là ngoan ngoãn, Akihito.”
“Không, chỉ là…dù gì cũng không phải là vấn đề. Anh sẽ không buông tôi ra mà, phải không?” Cậu xoay người lại rồi rúc mặt vào cổ của Asami, hít lấy mùi vị cay nồng của nó. “Oh, phải rồi, tối nay tôi có việc làm.”
“Buổi lễ từ thiện Y.A.G.”
“Sao cái gì anh cũng biết hết cả?” Cậu khoanh tay lại, bĩu môi hờn dỗi. “Tôi về nhà đây.”
“Cậu sẽ ở đây.”
“Tôi mệt,” cậu nhăn mặt, dựa lại vào người Asami. “Tôi muốn ngủ một chút.”
Mặt không biểu cảm, Asami vòng hai cánh tay quanh người cậu và hôn lên tóc cậu. “Vậy ngủ đi.”
“Tôi không ngủ ở đây được…anh không phải làm việc sao, đe dọa người ta hoặc cái gì đó…” Asami phớt lờ cậu, anh kiểm tra những dữ liệu trên máy tính, gọi Kirishima vào để thảo luận, vuốt ve người cậu lúc cậu cựa mình để có một tư thế thoải mái hơn.
Bị ru ngủ bởi giọng nói trầm của Asami, cậu nhắm mắt lại, gần như ngay lập tức rơi vào giấc ngủ sâu. Mỉm cười, Asami ẵm cậu đến ghế sofa, đặt cậu nằm xuống, để một cái gối dưới đầu cậu và một cái mền phủ lên người cậu.
———————————————
Takaba đột ngột bật người ngồi dậy, lờ mờ bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Asami.
“Ah!” Cậu thò tay vào túi, lôi chiếc điện thoại đang rung ra, liếc mắt nhìn qua tên người gọi. “Bố!”
Cậu hét lên trong điện thoại, “Bố, cuối cùng bố cũng đọc email của con rồi sao?!”
Lắng nghe một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng, cậu trả lời, “Một khoảng thời gian rồi…Bây giờ con ở với anh ta.”
“Được, con sẽ email địa chỉ cho bố,” cậu hứa sau khi lắng nghe một lúc nữa.
Cậu ngừng một lúc để lắng nghe phía bên kia đầu dây, cậu thở dài trước khi đáp lại, “Uh, bố, anh ta nguy hiểm như bố nghĩ.”
Cậu tiếp tục lắng nghe và trả lời. “Uh, qua công việc…không phải ngay lúc đầu…cái gì! Nói với mẹ con không phải là con gái…yeah, một căn hộ…không, nó không có…à, con cũng có dùng một máy ảnh kĩ thuật số…uh, phải, một ý hay…được rồi, con sẽ hỏi…này, thường xuyên kiểm tra email của bố đi…nói với mẹ con yêu bà…uh, con cũng yêu bố…chào bố.”
Nắm điện thoại trong tay, cậu chìm đắm trong suy nghĩ rồi giật nảy mình khi Asami ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cậu kể cho bố cậu nghe về tôi trong email.”
Liếc nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của Asami, cậu lắc đầu, “Không phải, tôi gởi cho ông ấy tấm hình tôi chụp anh, rồi khi ông ấy thấy nó…Ý tôi là, nó nói cho ông ấy biết…”
Ngượng ngùng trước nụ cười đểu của anh, cậu chỉ ra, “Ông ấy là một thợ chụp ảnh, cho nên, ông ấy có thể nhận ra…đại khái là ông ấy có thể nhận ra anh là…người yêu của tôi…hoặc một cái gì đó…”
Asami đẩy người cậu dựa vào ghế sofa, nồng nhiệt hôn cậu đến không thở được trước khi thả lỏng rồi âu yếm khuôn mặt cậu. Mỉm cười nhìn lên Asami, cậu đỏ mặt khi nghe bụng mình cồn cào lên tiếng
“Để tôi kiếm cho cậu chút gì đó để ăn.”
Nhanh chóng bật dậy khi nói tới đồ ăn, cậu quay lại phía Asami. “Bố mẹ tôi muốn gặp mặt anh và một bữa cơm…ah, tôi có thể sự dụng một phòng tối được không…”
Asami vòng tay ôm lấy eo của cậu bé miệng đang liến thoắng không ngừng và dẫn cậu ra khỏi văn phòng trong khi gọi điện yêu cầu lắp đặt một phòng tối ngay lập tức.
————————————————-
Mặc dù Takaba đang nấp mình trong góc tối của một ban công lớn tại buổi lễ từ thiện Y.A.G., cậu đang ở trong một tâm trạng cực kì tốt, vẫn còn thỏa mãn với thức ăn ngon lành tại một nhà hàng nhỏ mà Asami vừa đưa cậu tới không lâu trước đó. ‘Asami cũng thật sự rất thoải mái. Ở bên anh ta cảm giác thật tốt giống như khi ở với Kou và Takato…’
Nhìn xuống người mình, cậu khó chịu, ‘Anh ta để sẵn cho mình cả một bộ vét.. nhưng thật là, mình quên mất mấy chuyện này thật chán…và cái cách mà mọi người muốn có một tấm hình với người này người kia…thật khó mà tin, nhưng mình lại mong Asami có mặt ở đây…’
Thở dài, cậu thay một cuộn phim khác vào máy chuẩn bị đi vào bên trong để chụp thêm mấy tấm nữa. Một vài giọng nói tiến gần đến chỗ cậu khiến cậu theo quán tính nhanh chóng lùi sâu hơn vào trong góc. Cậu tự cười bản thân mình, ‘Không có yakuza hoặc mấy tay chính trị gia bí mật gặp gỡ ở đây đâu.’
Chuẩn bị bước ra, cậu đông cứng người khi nghe thấy tiếng thì thầm về tên của Asami. Theo bản năng cậu đưa ống kính lên ngắm và bắt đầu chụp những bức hình của hai người đàn ông, cậu nhận ra đã gặp một trong hai người trong club XES. ‘Có cái gì đó không hay rồi.’
Không thể nghe rõ tiếng họ nói, cậu tiến lại gần hơn, cố gắng lẩn mình trong bóng tối. Đột nhiên cánh cửa ban công sau lưng cậu bật mở, một cặp đôi say rượu lảo đảo bước ra, ánh sáng từ phía bên trong rọi khắp người cậu khiến cậu đứng chết trân tại chỗ. Hai người đàn ông đó giật mình nhìn vào cậu cùng với cái máy ảnh, một người nhíu mắt nhận ra được cậu. ‘Chết tiệt! Tới lúc phải chạy rồi.’
Lách mình qua cặp tình nhân đang say kia, cậu hối hả chạy một cách khó nhọc ra khỏi phòng khiêu vũ, cậu khựng lại khi thấy một vài tên cận vệ bước vào. ‘Chắc chắn không phải của Asami.’ Chạy trốn ra hành lang phía sau, cậu phớt lờ những nhân viên ở đó, cố gắng nghĩ ra một kế hoạch thoát thân. ‘Hừm, bên ngoài phải có một trong những thuộc hạ của Asami…chết tiệt…’
Quan sát những tên cận vệ qua cánh cửa đang đung đưa, cậu nhận ra mình chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là chạy trối chết, điều mà sẽ cực kì khó khăn với cái mông đang đau nhức của cậu, hoặc là gọi cho Asami. Nhấn giữ phím số một trên điện thoại, cậu nhanh chóng quay số Asami.
“Asami, cho người của anh đón tôi được không?” Cậu yêu cầu ngay lúc có tiếng trả lời.
“Tôi đang ở hành lang của chỗ buổi tiệc,” cậu nhanh chóng tiếp lời rồi cúp máy.
Vừa ngay lúc những tên cận vệ thoáng thấy bóng cậu, Suoh và thêm ba thuộc hạ nữa của Asami tiến vào hành lang, vây quanh cậu để bảo vệ. Suoh nhấn vào một nút trên điện thoại, nói ngắn gọn, “Chúng tôi có cậu ấy rồi.”
Trong khi mọi người trong hành lang trợn tròn mắt ngạc nhiên, cậu được hộ tống lên một chiếc xe nơi cậu bị ép chặt một cách an toàn giữa Suoh và một cận vệ khác.
“Asami-sama đang đợi cậu ở nhà.” Suoh thông báo với cậu, mặt không chút biểu cảm.
“Tôi phải rửa cuộn phim này trước,” cậu kiên quyết. “Suoh, nó rất quan trọng!”
Vẻ mặt không chút thay đổi, Suoh đáp lại, “Asami-sama đã lắp đặt một phòng tối cho cậu, Takaba-sama.”
Gật đầu, cậu thư giãn, lần đầu tiên thấy thoải mái khi được bảo vệ bởi thuộc hạ của Asami.
——————————————————–
Bước vào căn hộ, cậu cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt sắc lạnh cùng với đôi mắt lóe lên sự khó chịu của Asami.
“Giải thích cho tôi biết tại sao tôi không nên đặt cậu lên gối và đánh vào mông cậu để cho cậu thông minh ra.”
Thêm một lần, suy nghĩ trước khi mở miệng nói, cậu bình tĩnh trả lời, “Để tôi rửa cuộn phim này đã mấy tấm hình sẽ nói lên tất cả. Tin tôi đi.”
Gật đầu một cái, Asami dẫn đường tới phòng tối, bước vào trong đó với cậu, hiển nhiên không có ý định rời khỏi. Bị ấn tượng trước những thiết bị tối tân trong phòng, cậu háo hức bắt đầu rửa cuộn phim.
Trong khi Asami nhất quyết quan sát cậu làm việc, cậu lẳng lặng giải thích toàn bộ câu chuyện, rồi sau cùng đưa cho anh xem bức hình của hai người đàn ông cậu đã chụp được.
Khi Asami nhếch mép trước bức hình, cậu hít mạnh vào một hơi, lên tiếng trách móc, “Anh đã biết hết….về chuyện này hay cái quái gì đi nữa…”
“Dĩ nhiên,” Asami lạnh lùng đồng ý. “Tôi không cần cậu bảo vệ, Akihito. Tránh mũi cậu ra khỏi công việc của tôi.”
“Đồ yakuza ngu ngốc chết tiệt,” cậu sôi sục, quẳng tấm hình xuống đất. “Tôi đã lo lắng…”
“Thêm một lần nữa thì tôi sẽ không để cho cậu nhận thêm một việc làm nào nữa.”
“Không để cho tôi…không…để cho tôi…” cậu nghiêng người tới trước, cơn giận gần như bùng nổ trong cậu. “Tôi có lẽ thuộc về anh, nhưng…Anh. Không. Sở. Hữu. Tôi!”
“Dường như tôi phải nhắc nhở lại cậu.”
Sideview 1
Kirishima, Suoh, và những thuộc hạ khác khẽ cúi xuống chào khi Asami bước ra khỏi căn hộ, lòng vẫn còn thỏa mãn với nụ hôn tạm biệt của Takaba.
“Lát nữa cậu ta có một cuộc gặp về công việc. Hãy chuẩn bị một chiếc xe sẵn sàng.” Asami châm lửa đốt một điếu thuốc. “Báo cáo lại ngay lập tức. Tôi muốn biết rõ mọi chuyện.”
“Vâng, Asami-sama.”
Kirishima và Suoh trao đổi một cái nhìn, Suoh đứng một chỗ ở cửa còn Kirishima thì theo sau Asami.
Bên trong thang máy, Asami nhếch mép cười, cơ thể thỏa mãn bởi hàng giờ đồng hồ liền làʍ t̠ìиɦ với Takaba, hài lòng vì cuối cùng cậu cũng thừa nhận quyền sở hữu của anh.
“Đi thôi.” Anh lạnh lùng nói, bước ra khỏi tòa nhà ngồi vào trong chiếc limo.
———–
“Takaba-sama đang gặp Thám tử Resol tại quán cà phê. Dường như Đặc vụ Krej đã sắp đặt chuyện này,” Suoh tường trình lại trong điện thoại.
“Báo cáo lại cuộc nói chuyện của họ.” Đôi mắt sắc lạnh của anh lóe lên khi anh đóng nắp điện thoại lại. “Kirishima.”
“Đặc vụ Krej ở trong đơn vị đặc biệt được lập ra để theo dấu ngài.” Kirishima trình bày. “Hắn ta không có gì cả, dĩ nhiên.”
“Dẹp bỏ cái đơn vị đó đi.”
———
“Asami-sama, Đặc vụ Krej yêu cầu Takaba-sama chụp hình của ngài. Khi bị từ chối, hắn ta…” Suoh ngừng lại.
“Tiếp tục.” Asami lạnh lùng ra lệnh.
“Đặc vụ Krej gọi Takaba-sama là tên *** của ngài.”
“Tiếp tục.”
“Hắn ta đưa cho Takaba-sama coi những tấm hình của ngài cùng với những người khác…Hắn đe dọa sẽ nói cho bạn bè và gia đình của cậu ấy về ngài.”
“Tiếp tục.”
“Takaba-sama từ chối. Cậu ấy đang nói chuyện lại với Thám tử Resol.”
“Đem cậu ta tới đây.” Asami đặt điện thoại xuống, quay sang Kirishima. “Theo dõi Krej.”
——–
“Cậu ta thế nào?” Asami gọi Suoh trong xe.
“Cậu ấy rất im lặng, Asami-sama.”
“Đem cậu ta lên thẳng đây.” Asami đóng điện thoại lại, gõ những ngón tay lên bàn một lần trước khi hướng sự chú ý về lại Kirishima và công việc của anh.
——-
Sau khi Takaba bước vào văn phòng, anh kết thúc công việc, ra hiệu cho Kirishima rời khỏi.
“Akihito, lại đây.”
Khi Takaba ngồi xuống trên đùi anh, Asami bắt đầu hỏi cậu, thỏa mãn khi những câu trả lời của cậu phù hợp với những gì anh đã biết trước.
Khi Takaba đặt lên cổ anh những nụ hôn nhẹ, anh siết chặt vòng tay quanh người cậu, cho phép cậu hôn mình. Và rồi anh hôn cậu lại một cách mãnh liệt, lưỡi làʍ t̠ìиɦ với vòm miệng mềm mại của cậu.
Lúc Takaba ngập ngừng lướt tay qua ngực anh, anh di chuyển để cho đôi bàn tay đó lần vào bên trong áo và sau đó là bên trong quần của anh.
Khi Takaba rên rĩ, “Tôi muốn nếm vị của anh,” anh đẩy cậu xuống, giải phóng cho phân thân của mình.
Anh nhíu mắt quan sát Takaba liếʍ láp đỉnh cái của mình, nuốt lấy chất lỏng của nó, thở ra “ngon tuyệt” trước khi ngậm lấy toàn bộ phân thân của anh. Nhắm mắt lại, vuốt ve khuôn mặt và cái cằm nhỏ của Takaba, anh để cho cậu tự tạo lấy một nhịp điệu, thích thú với cảm giác của cái lưỡi và vòm miệng cậu. Cảm thấy mình gần lên tới đỉnh điểm của khoái lạc, anh nhìn xuống Takaba, quan sát khi cậu mυ'ŧ mạnh hơn cho đến khi anh bắn ra những dịch thể nóng ấm vào trong miệng của cậu.
Anh cảm thấy rất hài lòng khi Takaba nuốt lấy hết thứ chất lỏng đó, liếʍ sạch anh trước khi trèo lên ngồi lại vào lòng của anh. Vuốt nhẹ lưng của cậu, anh thư giãn, thưởng thức cái cảm giác Takaba nằm ngủ trong vòng tay mình, cuối cùng quay lại với công việc.
——–
Asami ngồi trong một buổi họp, đôi mắt sắc lạnh làm hoảng sợ những người ngồi trước mặt khi anh nôn nóng chờ để quay về với Takaba của anh đang nằm ngủ trong văn phòng.
Kirishima cúi người xuống chào rồi nhanh chóng tiến lại gần anh, “Asami-sama, Krej đã gặp hai người bạn của Takaba-sama, Kou và Takato.”
“Cậu ta đâu rồi?”
“Takaba-sama đang gặp họ tại nhà của cậu ấy.”
“Krej?”
“Hắn ta đang ở trong sở cảnh sát.”
“Bắt giữ hắn khi thời cơ tới.” Asami ra lệnh khi Kirishima cúi chào một lần nữa trước khi rời khỏi đó.
“Kết thúc đi.” Anh quay qua những người đàn ông đang lo sợ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng.
——-
Nhìn lên căn hộ của Takaba, Asami vứt điếu thuốc xuống đất, nghiền nát nó dưới đế giày.
“Chuyển hết đồ đạc của cậu ta tới nhà tôi ngay tối nay.” Anh bước vào tòa nhà tới căn hộ của cậu.
Trước cái gật đầu của anh, Suoh gõ một cái trước khi mở khóa cửa nhà của Takaba. Asami đi vào và tìm thấy Takaba đang ăn bánh pizza cùng với những người bạn của cậu.
“Đi thôi, Akihito.”
Khi Takaba dự định chống đối, Asami kéo cậu dậy, đi ra phía cửa trước sự phản kháng của bạn cậu.
Đôi mắt Asami lóe sáng khi Takaba đột ngột cởi bỏ cà vạt của anh, kéo áo sơ mi và áo khoác anh xuống phơi bày ra dấu vết trên vai anh từ cuộc làʍ t̠ìиɦ của họ, chứng minh rằng bọn họ là nhân tình của nhau.
Quan sát cậu bé của mình, Asami để cho cậu nói chuyện thêm một lúc nữa trước khi bực mình vì sự chậm trễ, anh kết thúc cuộc nói chuyện một cách ngắn gọn.
“Akihito thuộc về tôi. Đừng can thiệp vào một lần nữa. Tôi sẽ không bỏ qua cho lần thứ hai.”
Khi Takaba làm cho anh nguôi lại, đặt tay cậu lên ngực anh, anh ngay lập tức đặt tay mình lên đó. ‘Của tôi.’
Anh vòng tay quanh người Takaba, dẫn cậu vào trong chiếc limo.
“Ai tìm tới bạn của cậu, Akihito?” Anh hỏi rồi ôm cậu vào lòng khi chiếc xe chạy đi.
Anh siết chặt tay cho đến khi cậu trả lời, “Krej.”
Nhếch mép trước sự ngoan ngoãn của Takaba, anh liên tục liếʍ và hôn lên tai và cổ của cậu cho đến khi họ đến Yenom. Nhếch mép cười thêm một lần nữa, anh dẫn cậu bé của mình đi vào trong để chọn lựa một vài bộ quần áo chỉnh tề.
———
Trong lúc họ đang trên đường tới buổi tiệc cocktail, Asami cảm thấy thỏa mãn, một phần do bộ áo quần mới nhìn rất hợp với dáng người của cậu, nhưng phần lớn là vì Takaba đã dễ dàng chấp nhận cuộc sống mới với anh.
Khi họ bước vào trong buổi tiệc, Asami nắm chặt tay cậu để cho mọi người thấy rõ cậu bé của anh thuộc về ai.
Khi Asami nói chuyện với một vài chính trị gia, Kirishima tiến lại gần và cúi đầu chào.
“Asami-sama, chúng ta đã có Krej.” Kirishima nhỏ tiếng thông báo.
Vòng tay quanh eo cậu, anh đưa cậu ra ngoài, trao cho cậu một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt trước khi ra lệnh Suoh đưa cậu về nhà.
——-
“Báo cáo.” Asami lạnh lùng ra lệnh khi họ ngồi bên trong chiếc xe đang tăng tốc.
“Chúng tôi đã tóm được Krej bên ngoài căn hộ của Takaba-sama. Hắn đem theo những vật này trong người.” Kirishima đưa cho Asami một cái túi đen bằng vải thô.
Lúc Asami mở cái túi ra Kirishima bất giác lùi lại trước những cơn sóng giận dữ phát ra từ Asami.
“Giải thích.”
“Một cái mặt nạ và găng tay. Dây trói. Bαo ©αo sυ.” Kirishima hít một hơi thật sâu. “Dildos. Một cái gọi là ‘Quái vật.’ Còn một cái là ‘Nắm đấm.’ Roi da. Cái khóa miệng…Máy quay phim…”
Khi chiếc limo dừng lại trước một kho hàng bị bỏ hoang, Kirishima cảm ơn trời đất khi không cần phải kể tên những món đồ trong túi nữa.
Với cơn giận gần như muốn bùng nổ trong người, Asami tự mình mở cửa xe và đi vào trong kho hàng trong khi mọi người dạt ra một cách khôn ngoan.
Bước vào trong căn phòng mà Kirishima chỉ ra, Asami trừng mắt nhìn Krej đang bất tỉnh và treo lủng lẳng trên trần nhà.
“Đánh thức hắn dậy.”
Kirishima giật mạnh đầu Krej ra phía sau, đưa lên mũi hắn một cái lọ nhỏ cho tới khi hắn bắt đầu co giật, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Krej run rẩy cố gắng đứng vững, lảo đảo nhìn xung quanh, khuôn mặt hắn tái nhợt khi nhìn thấy Asami.
“Hình như ông muốn đυ.ng tới một thứ gì đó của tôi.”
“Nói tới tên *** của mày, Ryuichi Asami,” Krej chế giễu, cố gắng tỏ ra can đảm để che giấu đi sự sợ hãi của mình. “Tao chỉ muốn cho nó thấy sự nguy hiểm khi làm tên *** của một tên yakuza.”
Asami đấm mạnh vào bụng của hắn, khiến hắn thở hốc ra, rồi đấm vào mặt của hắn, làm gãy sống mũi, máu lênh láng trên mặt. Asami cởϊ áσ khoác và cà vạt ra đưa cho Kirishima trước khi quay lại đấm thẳng vào lưng của Krej.
“Cá…gì…phả…làm…dữ…lê…n…nó...có…thể…đ…đã…thích…”
Với tay lên bàn tay bị trói chặt của Krej, Asami bẻ từng ngón một ra sau, Krej hét lên sau từng tiếng bẻ răng rắc.
“Ông đã định dùng đôi tay này để đυ.ng vào thứ của tôi.” Asami bẻ gãy những ngón tay còn lại trên bàn tay kia, đôi mắt nung nóng trong cơn thịnh nộ.
“Bọn họ…sẽ…tìm…ra…tao.” Krej cố gắng nói trong cơn đau.
“Đừng lo. Họ sẽ tìm thấy ông.” Asami hứa, nắm đấm mạnh mẽ của anh liên tục giáng thẳng vào người hắn khiến hắn phải hét lên trong đau đớn.
Một tiếng sau, cơ thể Krej bị treo lủng lẳng, máu me, thâm tím và bất tỉnh.
“Đánh thức hắn.”
Kirishima tiến tới trước, kéo đầu Krej ra phía sau, một lần nữa đưa cái lọ nhỏ để dưới mũi hắn cho tới khi hắn từ từ tỉnh lại.
“Đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta rồi.”
“Đồ…chó…” Krej thở ra qua những cái răng bị gãy. “Chỉ…một…tên…điế…”
Kirishima trao cho Asami một cái cây sắt, lùi lại trước cơn thịnh nộ của Asami.
Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Asami, Krej bắt đầu cầu nguyện cho cái chết.
Trong một khoảng thời gian, tiếng động duy nhất bên ngoài nghe thấy là tiếng chan chát của cây sắt đánh vào da thịt, tiếng răng rắc của những cái xương gãy, và tiếng la hét của một người đàn ông van xin tha mạng. Và rồi, im lặng hoàn toàn.
Asami lau sạch máu vấy bẩn trên người trước khi mặc lại áo khoác vào.
“Hãy chắc chắn cơ thể hắn được tìm thấy và xác định.”
Kirishima cúi đầu chào khi Asami quay người đi ra khỏi kho hàng, leo vào chiếc limo và chạy thẳng về nhà nơi cậu bé của anh đang đợi.
———–
Trong lúc Asami đứng trong thang máy đi lên căn hộ của mình, ngọn lửa trong mắt anh đã bị dập tắt bởi những suy nghĩ về Takaba của anh. Bước qua cánh cửa lớn và hành lang, anh tìm thấy cậu bé của mình đang ngủ trên ghế sofa, đã hoàn toàn thoải mái trong ngôi nhà của họ. ‘Tôi đã về rồi.’