Chương 6
“Chết tiệt! Khốn nạn…Nó tệ như lời ông ta nói! Không thể tin được…” Takato lớn tiếng, không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy cơ thể của Takaba. “Thật không thể tưởng tượng nổi! Aki! Chết tiệt! Chúng ta phải làm gì? Làm gì? Làm gì đây…?”Kou nhìn cậu trong sửng sốt rồi bước tới định giật quần jeans của cậu ra có ý muốn thấy hết mọi thứ.
Lách người sang một bên, cậu hất tay Kou ra, sốc vì hành động khó hiểu của hai người.
“Kou, tấm cạc đó đâu rồi?! Chúng ta phải gọi cho tay cảnh sát đó ngay! Chết tiệt!” Takato chửi rủa, tay nắm chặt lại.
“Cảnh sát nào?” Takaba hỏi. “Thám tử Resol?”
“Đúng, chúng ta cần sự giúp đỡ,” Kou đồng ý, tìm kiếm tấm cạc trong túi áo.
“Cảnh sát nào?” tức giận vì bị làm lơ, cậu nhanh chóng tròng cái áo vô lại người.
“Đặc vụ Krej?” cậu hỏi, đột nhiên hiểu ra hành động điên rồ của cả hai. “Nghe mình nói này…”
“Soạn cho cậu ấy một ít đồ rồi đưa tới nơi an toàn trước.” Takato quyết định, Kou gật đầu, cả hai đều lờ cậu đi.
“Nghe mình nói này!!!” Cậu dồn hết sức để hét lên lấy lại sự chú ý từ hai người. “Hai cậu…làm ơn….nghe mình nói được không?”
“Aki…” Takato lên tiếng và bước tới trước mặt cậu.
“Trước tiên cứ nghe đã…rồi….sau đó, mình sẽ trả lời mọi thắc mắc, được không?” Cậu năn nỉ bằng một giọng run run.
“Được rồi, Aki….Takato, nghe cậu ấy nói đã,” Kou đồng ý. “Đây, tất cả ngồi xuống đi.”
Gật đầu, cậu ngồi sụp xuống ghế, nhưng hơi lùi lại khi hai người bọn họ ngồi xuống phía đối diện với vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trọng.
“Thật ra, đây là điều mình muốn nói với hai cậu…” cậu lúng túng bắt đầu.
“Cậu là gay?” Kou xen vào.
“Đó không phải là vấn đề!” Takato chống đối, đấm mạnh vào cánh tay Kou.
“Được rồi, hai người, đừng gây nữa.” Lắng nghe bọn họ cãi nhau như thường lệ, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút. “Này, này, này…mình không chắc về cái vụ gay này bởi vì…”
“Nhưng cậu làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông, phải không?” Kou hỏi thẳng thừng chỉ tay vào cổ cậu.
“Phải…tớ có…nhưng tớ dường như thích nó…” cậu ngừng lại. “Thế nào cũng được, điều quan trọng ở đây là mình với anh ta…hiện tại…là người yêu.”
“Người yêu thì không để lại mấy cái dấu đó cùng với những vết thâm. Ý tớ là, có cả những vết cắn nữa, Aki,” Takato bày tỏ. “Nó là sự ngược đãi giống như lời vị cảnh sát đó cảnh báo.”
“Là Krej nói cho các cậu những thứ chết tiệt này phải không?” cậu nói, tức giận vượt ngoài sự tưởng tượng.
“Đúng rồi, tên ông ta là Krej, nhưng…người tên Asami đó là ai, Aki? Nếu cảnh sát quan tâm tới anh ta nhiều như vậy ắt hẳn anh ta không phải là người bình thường,” Kou sâu sắc nhận xét.
“Yakuza…” cậu lầm bầm…Liếc mắt nhìn lên vẻ sốc của cả hai, cậu nói thêm, “Anh ta nắm hết tất cả…”
Lấy một hơi dài, Takato quả quyết, “Aki, cậu phải tránh xa hắn ra. Hắn ta rất nguy hiểm đúng như lời vị cảnh sát đó nói.”
“Đi đâu?” cậu cười nhạt. “Mình không nắm giữ sự tự do trong tay. Anh ta sẽ tìm được mình, bất cứ ở chỗ nào…”
“Có phải vì nó?” Kou chỉ tay về phía cơ thể cậu.
Mỉm cười một chút cậu nhấn mạnh, “Chỉ làʍ t̠ìиɦ hơi mạnh bạo thôi, thật đấy.” Mặt ửng đỏ, cậu nói thêm, “Mình thích nó….Mình thích anh ta.”
Takato nhìn cậu hơi sốc một chút còn Kou thì chỉ gật đầu.
Trong khoảnh khắc, cả ba người chỉ ngồi đó, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng của chính mình.
Đột nhiên Takato nhận ra, “Cậu đã chụp hình hắn ta, việc làm mờ ám của hắn ta, đúng ko? Đúng rồi, đó là cách cậu đã gặp hắn?”
Cậu chỉ gật đầu một cái.
“Hắn đã cưỡng bức cậu, đúng không? Chết tiệt, đúng rồi, là vậy!” Takato đoán. Kou chỉ liếc mắt nhìn qua rồi hỏi cậu, “Hắn ta đã cưỡng bức cậu hả, Aki?”
“Không.” Cậu nói dối không một chút ngập ngừng, nhìn thẳng vào cả hai. ‘Đây là lần đầu tiên mình nói dối bọn họ…” cậu nghĩ trong sự hối lỗi, ‘nhưng mình không thể để cho họ cố thử chống đối Asami.’
Kou và Takato nhìn lẫn nhau rồi nhìn cậu, cuối cùng cả hai quyết định bỏ qua vấn đề này, tạm thời là như vậy.
Cầm lon nước lên, Kou dựa lưng vào ghế sofa tò mò hỏi cậu, “Việc đó như thế nào giữa hai người đàn ông?”
Takato trợn mắt khuyên. “Lờ cậu ta đi.”
Takaba mỉm cười, vui vẻ khi ở cùng với những người bạn thân.
—————————————–
Trong lúc ba người đang ngồi trên ghế sofa, ăn bánh pizza và coi một vài chương trình truyền hình thì có tiếng gõ cửa vọng vào liền theo sau đó là tiếng vặn khóa cửa. Takaba chỉ nhìn khi Suoh mở cửa ra và lùi qua một bên để Asami bước vào, sau đó anh khẽ cúi đầu chào và rời khỏi đó.
“Đi thôi, Akihito.”
“Tôi chỉ gặp gỡ mấy người bạn thôi…” cậu lên tiếng giải thích khi Asami thô bạo kéo cậu đứng dậy tiến về phía cửa.
“Chết tiệt, Aki, nói cho tớ biết là không có gì cả…” Takato nói, chỉ tay vào nơi Asami đang nắm chặt cậu.
Kou giữ tay Takato lại. “Bình tĩnh…”
Thình lình, Takaba kéo Asami lại đối mặt với mình rồi dùng cánh tay đang tự do để cởi bỏ cà vạt của anh, sau đó lúng túng mở những cái cúc áo ra. Một tia sáng lóe lên trong mắt Asami, anh buông tay kia của cậu ra để cậu có thể dùng cả hai tay tiếp tục công việc của mình. Mặt ửng đỏ, Takaba kéo áo sơ mi và áo khoác ngoài của anh xuống qua vai để lộ ra những dấu cào xướt trên vai và cả vết cắn trên cổ anh.
Quay lại nhìn hai người bạn đang sốc của mình, Takaba để họ nhìn thấy những dấu đó trước khi kéo áo lên mặc lại cho anh.
“Tớ là tác giả của những dấu vết đó.”
“Lập dị…nhưng miễn sao hai người muốn là được…” Kou nhún vai nói không một chút phán xét rồi sau đó dũng cảm đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Asami, cậu tiếp, “Tôi không quan tâm đến những việc anh làm….chỉ cần giữ Aki an toàn…”
“Anh ta là một yakuza nguy hiểm…” Takato liếc Kou. “Aki…”
“Akihito thuộc về tôi.” Asami lạnh lùng tuyên bố. “Đừng can thiệp vào một lần nữa tôi sẽ không bỏ qua lần thứ hai.”
Cả ba rùng mình trước giọng nói nguy hiểm của Asami, Kou và Takato lùi ra xa còn Takaba thì lại tiến tới gần Asami.
“Ryuichi…họ chỉ lo lắng cho tôi…muốn bảo vệ cho tôi thôi…” cậu giải thích, tay đặt lên ngực Asami.
Kou và Takato chỉ đứng lặng nhìn trong ngạc nhiên khi tay của Asami ngay lập tức che phủ lên bàn tay của cậu trên ngực anh.
“Wow…” Kou khẽ lên tiếng, liếc qua nhìn Takato và thấy cậu ta chỉ gật đầu trong im lặng.
“Aki, đi với anh ta đi…” Takato thở dài.
“Cảm ơn, Takato, Kou, gặp lại hai người sau…” Takaba nói với một nụ cười cảm kích trên môi trong khi Asami vòng tay qua eo cậu dẫn ra phía chiếc xe.
——————————————————-
Bên trong chiếc limo màu đen, Takaba lập tức trèo vào lòng của Asami, rúc mặt vào cổ anh một cách thỏa mãn.
“Ai đυ.ng tới bạn của cậu, Akihito?”
“…” Takaba định nói với Asami rằng cậu có thể tự lo việc này nhưng cậu bỏ ý định đó khi cánh tay đang ôm cậu siết chặt. “Krej.”
Asami nhếch mép cười rồi liếʍ nhẹ sau tai của cậu làm cậu bật ra những tiếng rên nhỏ.
“Ah, Asami…chúng ta đi đâu vậy?” giọng cậu khàn khàn hỏi, trong khi nghiêng đầu đón nhận những nụ hôn của Asami.
“Cậu sẽ đi với tôi tới một buổi tiệc cocktail.”
“Như thế này?” cậu rít lên. “…Này, anh có thể hỏi trước mà…”
Asami cười nhẹ chỉ tay ra ngoài cửa xe khi chiếc limo dừng lại trước một cửa hàng áo quần dành cho nam giới.
“Yenom!” Cậu có nghe về chỗ này, một nơi sang trọng và mắc tiền.
Miệng há hốc ra, cậu không phản đối khi Asami kéo cậu đi vào trong nơi người quản lý cửa hàng đang đứng đợi sẵn với thêm một vài nhân viên. Trong một phòng thử rộng rãi, Asami dựa lưng thoải mái trên sofa, mắt quan sát nhân viên cửa hàng đo người cậu trước khi ướm thử những cái áo sơ mi, quần, và áo khoác với những màu sắc chất liệu khác nhau lên người cậu chờ sự phê chuẩn của Asami.
Hoàn toàn chán ngán, cuối cùng cậu cũng được cho phép ngồi xuống trong khi Asami chọn lựa dây nịt, giày, và những vật dụng khác cho cậu. Khịt mũi trước đống áo quần được chọn, cậu lặng lẽ uống trà và ăn những đồ ăn vặt Asami đã gọi sẵn.
Cuối cùng họ cũng rời khỏi cửa hàng, Takaba mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, cổ chữ V, tay dài, đóng thùng trong một cái quần tây màu xám, chân mang một đôi giày da cùng màu với cái quần.
“Anh mua nhiều đồ quá…” cậu lên tiếng khi Suoh mở cửa xe cho họ. “Xe này không đủ chỗ cho đống quần áo đó…” cậu lầm bầm khi trèo vào trong xe.
“Tất cả sẽ được giao tới tận nơi và cất gọn gàng trước khi chúng ta về nhà.” Asami vuốt tóc cậu, mắt hơi lóe sáng bởi cái cách mà chiếc áo cùng với cái quần được mặc trên người cậu.
“Tủ áo trong nhà tôi không đủ chỗ chứa hết cái đống này…” cậu lo lắng, dựa đầu vào bàn tay đang vuốt ve tóc mình.
“Nhà nào?” Asami nhếch mép cười. “Đồ đạc của cậu đã được dọn tới nhà của chúng ta, Akihito.”
“Dĩ nhiên…” Lặng lẽ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài lướt qua, cậu đan những ngón tay mình vào tay Asami và chỉ im lặng ngồi đó cho tới khi chiếc limo dừng lại trước một quán bar sang trọng, Bons.
Tay của Asami siết chặt lấy tay cậu, vẫn giữ cho những ngón tay cả hai đan vào nhau khi họ bước vào quán bar. ‘Geez, toàn những tai to mặt lớn cả…’ cậu trầm ngâm khi nhận ra những chính trị gia, những thương gia, những nghệ sĩ nổi tiếng và cả một vài quan chức cảnh sát cấp cao. Asami đưa cậu một ly champagne, khẽ nhếch mép cười với cậu.
Nhanh chóng cảm thấy chán chường, cậu tiêu khiển mình bằng cách quan sát những lời xu nịnh bợ đỡ Asami nhận được. Cậu thấy kinh ngạc khi tất cả những kẻ giàu có tai to mặt lớn kia đều tỏ ra cung kính trước Asami. Mặc dù tất cả đều nhìn cậu cùng với những ngón tay đang đan vào nhau của hai người một cách tò mò nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi Asami về cậu. Asami phớt lờ sự quan tâm của mọi người, anh chỉ giới thiệu cậu với một vài người và để những người còn lại tự suy đoán lấy.
Một lúc sau, Kirishima tiến về phía họ, kính cẩn cúi đầu chào. Asami cắt đứt câu chuyện của người trước mặt, vẫy tay ra hiệu bảo họ đi khi Kirishima thì thầm bên tai mình.
Buông tay Takaba ra, Asami vòng tay qua eo cậu dẫn cậu ra ngoài nơi Suoh đang đứng đợi bên cạnh một trong những chiếc xe của Asami.
“Suoh sẽ đưa cậu về nhà.” Asami kéo đầu cậu lại trao một nụ hôn mãnh liệt trước khi bỏ đi trên một chiếc xe khác.
Bước về phía Suoh, cậu đoán, ‘Chắc lại liên quan đến công việc…Kirishima đi chung với anh ta…không có gì phải lo lắng cả…’ Cậu thở dài biết chắc rằng mình vẫn sẽ thấy lo trong lòng.
————————————————
Nhiều giờ đồng hồ sau, Asami bước vào căn hộ và ngay lập tức đảo mắt tìm kiếm Takaba. Anh tìm thấy cậu đang ngủ quên trên ghế sofa, tivi để mở, những hộp thức ăn trống rỗng trên bàn, trên người chỉ mặc một cái áo thun mỏng và quần sọc ngắn.
Sau khi khẽ vuốt tóc cậu, Asami tiến về phía quầy rượu, cởi bỏ áo khoác và cà vạt trong khi rót vào ly một thứ chất lỏng màu hổ phách. Châm lửa điếu thuốc, Asami hút một hơi, mở một vài cái cúc áo, bẻ cổ tay áo lên rồi hút hết điếu thuốc trước khi cầm ly rượu lên. Sau khi nhấp một ngụm, anh đặt nó xuống gây ra một tiếng động khiến Takaba trở mình cựa quậy.
Takaba ngồi dậy ngáp dài rồi duỗi mình trước khi hướng ánh mắt ngái ngủ về phía Asami. Một lúc sau khi Asami chỉ yên lặng nhìn cậu và nhấp từng ngụm rượu, cậu đứng dậy và tiến lại gần chỗ quầy rượu. Lúc cậu đến gần Asami, mắt cậu mở ra khi thấy một vài dấu máu nhỏ trên áo của anh. Thở hắt ra, cậu đối diện với đôi mắt sắc lạnh vẫn còn ánh lên sự giận dữ, thô bạo và chết chóc.
“Mừng anh đã về, Asami.”
Thả ly rượu xuống bàn, Asami vòng một cánh tay qua cổ cậu, cúi thấp người xuống, thô bạo đẩy lưỡi mình vào trong vòm miệng cậu trong khi dùng một tay xé toạt chiếc quần sọc của cậu ra. Asami xoay người cậu lại buộc cậu vào tư thế bò trên sàn nhà. Thở khó nhọc, Takaba nhanh chóng đưa một bàn tay vào miệng, làm ướt nó trước khi với ra tay ra sau và đẩy ba ngón tay vào cái lỗ của mình. Cậu rên lên vì sự co giãn nhức nhối và rồi tay cậu bị hất ra thay vào đó là phân thân to lớn đang căng cứng của Asami. Cậu hét lên và đổ gục xuống trên cẳng tay của mình khi Asami không ngừng đẩy mạnh vào mông của cậu.
“ASAMI…chết tiệt…” cậu hét lớn, một tay nắm chặt phân thân của mình, thô bạo di chuyển tay mình cùng lúc với những cú đẩy của Asami. Cậu đẩy hông mình lên cao để nhận những cú thúc mạnh của Asami cho đến khi cậu rướn người lên, hất đầu ra sau và hét lên thỏa mãn khi cậu xuất ra, chất lỏng màu trắng đυ.c bắn đầy trên tay cậu và dưới sàn nhà.
Asami vẫn tiếp tục những cú đẩy mạnh, anh vòng hai tay quanh người cậu và đứng dậy. Cậu thét lên khi chuyển động đó khiến cho phân thân của Asami tiến sâu hơn vào người cậu, một cách điên cuồng cậu vòng chân ra sau quấn chặt lấy anh và với hai tay ra sau ôm lấy cổ anh.
Trong lúc cậu đang thổn thức vì cơn đau, Asami mυ'ŧ chặt lấy vai cậu, bên dưới vẫn tiếp tục đẩy vào rút ra. Anh di chuyển một tay xuống bên dưới và nắm lấy cái đang ướt đẫm dịch thể của cậu, anh siết chặt nó mạnh bạo. Cơn đau dồn dập, mắt cậu đẫm lệ van xin anh để cho cậu xuất ra. Cắn mạnh vào cổ cậu và đẩy sâu phân thân vào mông cậu, Asami thô bạo chà xát ngón tay mình vào đỉnh cái của cậu cho đến khi cậu xuất ra một lần nữa, miệng hét lên “ASAMI!”
Tiếp tục đẩy mạnh hông và khẽ lầm bầm khi mông của Takaba siết chặt lấy phân thân của mình, Asami bắn ra liên tục không ngừng dòng dịch thể nóng bỏng lấp đầy bên trong Takaba.
Tay chân thả lỏng yếu ớt, Takaba chỉ rên lên khi Asami đỡ cậu ra phía sau ghế sofa, một tiếng rên lại thoát ra khi cái phân thân vẫn đang ở bên trong cậu lại tiếp tục cương cứng lên.
“Không…Asami…đủ rồi…” cậu van vỉ khi cả cơ thể đang nhức nhối trong đau đớn.
Asami giũ bỏ áo của mình ra, phớt lờ lời van xin của Takaba, rồi tiếp tục cởi bỏ cả quần dài trước khi nghiêng người tới trước để kéo cái áo qua khỏi đầu cậu.
Nắm chặt một cổ chân của Takaba, Asami lật người cậu lại trong khi vẫn đang ở sâu bên trong cậu. Lúc Asami cúi xuống, bắt giữ môi cậu trong cái nụ hôn mãnh liệt, cậu khẽ rên lên, vòng hai chân quấn quanh hông của Asami rồi ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay. Đứng thẳng dậy, Asami ẵm cậu vào trong phòng tắm rồi vào tới bồn tắm. Cậu rên lên khó nhọc khi tại mỗi bước đi, mông cậu nhức nhối quanh cái đang nằm sâu bên trong nó.
Trong khi nước nóng đang từ từ xả đầy bồn, Asami tắm rửa cơ thể của cả hai, phân thân căng phồng lên bên trong Takaba. Nghiêng người tới trước, Asami mυ'ŧ mạnh một đầu nhũ của cậu, rồi cấu mạnh vào cái còn lại trong khi mạnh bạo vuốt ve hai viên bi của cậu. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu dựa người theo môi và tay của Asami, rên rĩ trong sự ham muốn.
“Cưỡi tôi.” Asami ra lệnh.
Vòng tay quanh cổ Asami, cậu tuân theo, di chuyển người lên xuống trên cái phân thân căng cứng, nước mắt ứa ra trên đôi mắt đang nhắm nghiền, tay Asami siết chặt mông cậu.
“Cậu thuộc về ai?” Asami di chuyển tay mình trên phân thân cậu mỗi lúc một nhanh hơn.
“Anh,” cậu thở hắt, xuất ra trên tay anh, rên rĩ khi cậu cảm nhận dòng dịch thể nóng bỏng của anh bắn ra bên trong cậu.
Dựa đầu vào vai của Asami, cậu nghiêng đầu nhìn lên đôi mắt của anh, thư giãn khi cậu nhìn thấy đôi mắt ấy giờ đây chỉ bị tối đi vì du͙© vọиɠ. Nhắm mắt lại, cậu mệt mỏi để Asami lau khô người mình, đặt cậu nằm xuống và kéo cậu lại gần.
——————————————
‘Lại nữa rồi…’ Takaba gắt lên với chính mình khi cậu khập khiễng bước vào quán cafe để gặp Thám tử Resol.
Flaskback
Trước đó không lâu, khi cậu tỉnh dậy, Asami đã đi mất, và cậu chỉ nằm đó tự hỏi liệu cơ thể cậu còn có thể di chuyển lại được, thắc mắc vết máu trên áo Asami có nghĩa là gì, và tự hỏi liệu cậu có đủ dũng khí để hỏi Asami về nó…
Để dẹp yên mớ suy nghĩ của mình, cậu ngồi dậy, cơn đau khiến cậu quên hết tất cả. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc đàng hoàng, cậu mở điện thoại để kiểm tra cuộc gọi. Dù sao, cậu cũng đã không làm việc trong nhiều ngày.
End flaskback
‘Đó là vì sao mình lại ở đây…Ông ấy có vẻ khó chịu…Chết tiệt, một điều tốt là mình không cần phải trả tiền thuê nhà…Tất cả những gì mình làm gần đây gặp người ta và để Asami làʍ t̠ìиɦ với mình…’ Cuối cùng, cậu cũng tới được cái bàn ở trong cùng, cậu thở ra nhẹ nhõm khi lần này Resol chỉ đi một mình.
“Thám tử Resol…” cậu chào, thận trọng ngồi xuống, hơi hoảng hốt khi nhìn thấy ông ta chỉ lơ đãng nhìn vào ly cafe còn nguyên.
“Sáng nay…” Resol lên tiếng trước khi nhìn xuống và xoa lấy cổ mình một cách mệt mỏi.
“Huh? Sáng nay, chuyện gì?” cậu hỏi, tò mò vì vẻ mặt kì lạ của Resol.
“Một cơ thể đã được tìm thấy…bị đánh đập tàn nhẫn…xương hầu như gãy hết cả, những vết thâm tím phủ đầy cơ thể…không thể nào nhận diện được…” Resol trả lời bằng một giọng chán nản. “Chết tiệt…Tôi chưa từng thấy ai bị đánh đập như thế cả…chuyện này xảy ra khoảng tối hôm qua…”
“Um…sao ông lại nói với tôi chuyện này?” cậu ngạc nhiên hỏi, hơi có phần ghê sợ. “Ông biết tôi không chụp loại hình này…”
“Nghe này…cậu có biết…nạn nhân….chết tiệt…cậu có biết…kẻ chết tiệt đã làm ra chuyện này…” Resol bắt bẻ lại.
“Ai…ai…” cậu lắp bắp, một cảm giác xấu dâng lên trong lòng, cậu nhớ lại cái áo dính máu.
“Krej…”