Chương 10
“Về nhà gặp tôi, MAU!” Takaba lớn tiếng ra lệnh, đóng chiếc điện thoại lại với cú gập mạnh, cậu hối thúc người cận vệ ngồi ở ghế trước, “Suoh, nhanh lên!”Không đợi đến lúc xe dừng hẳn, cậu nhảy khỏi xe, chạy một mạch vào tòa nhà trong khi Suoh và Riaf hối hả theo sau. Bên trong căn hộ của họ, hai người cận vệ đứng canh với vẻ mặt không cảm xúc trong khi cậu đứng giữa phòng khách, bứt tóc, lầm bầm một mình. Khi Asami trở về, cả hai cúi chào rồi ngay lập tức bỏ đi.
“Aki.” Asami quan sát cậu, đôi mắt lạnh lùng hơi lóe sáng lên.
“Asami!” Cậu nhanh chóng tiến lại gần anh, nghiêng người trao cho anh một nụ hôn mãnh liệt, cậu rên lên khi Asami vòng cánh tay mạnh mẽ quanh người cậu, đào sâu nụ hôn cho đến khi cậu hoàn toàn thư giãn.
“Nói đi, Akihito.” Asami vuốt ve lưng cậu, mắt vẫn cẩn thận quan sát.
“Bố mẹ tôi đang ở trong thành phố. Họ sẽ đến để ăn tối.” Cậu vòng hai tay quanh eo Asami, mắt nhắm lại. “Họ muốn coi…nơi ở của chúng ta…và gặp người yêu…của tôi…”
“Chỉ vậy thôi sao?” Asami nhếch mép cười, vẻ thích thú ánh lên trong đôi mắt sắc lạnh.
“Chỉ vậy?!” Cậu bật người ra sau dựa vào cánh tay Asami, mắt lóe sáng khi mặt cậu ửng đỏ. “Bố mẹ tôi sẽ muốn biết tất cả…Có phải tôi nên nói ‘Đây là người yêu của con, một tên yakuza chết tiệt, đánh gãy tay người ta và tất cả, người luôn trói con lại và làʍ t̠ìиɦ với con tới mức con không chịu nổi’ …”
“Akihito, bình tĩnh.” Asami ra lệnh, nắm lấy cằm của cậu, buộc cậu ngậm miệng lại. “Tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Asami,” cậu lên tiếng, “…anh khi nào cũng…”
Cúi xuống một chút, Asami ôm lấy người cậu bồng thẳng vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường và bắt đầu cởϊ qυầи áo cậu ra.
“Asami, không phải bây giờ…” cậu lầm bầm bực tức. “Bố mẹ tôi…ah!”
Phớt lờ cậu, Asami liếʍ láp nơi cổ và âu yếm cơ thể trần trụi của cậu, anh lắng nghe tiếng cậu rên rĩ trước khi quỳ xuống giữa hai chân đang dạng ra của cậu. Cậu nhìn xuống để thấy miệng của Asami nuốt chửng lấy phân thân của cậu, quan sát trong sự mê muội khi Asami bắt đầu liếʍ mạnh lên nó, chân của cậu đặt lên vai của Asami.
Khẽ rên lên, cậu ngả đầu ra sau, cảm nhận lấy miệng của Asami trong lúc “cái” của cậu bị nuốt trọn. Giữ hông cậu xuống bằng một tay, anh nhả “nó” ra rồi di chuyển xuống dưới, chầm chậm liếʍ một vòng tròn quanh cái lỗ nhỏ đang co giật của cậu trước khi đẩy lưỡi mình vào trong.
“Asami…chết tiệt…Asami…” cậu thở hổn hển, bị nhận chìm trong cảm giác lưỡi của Asami làʍ t̠ìиɦ với cửa mình của cậu.
Đứng thẳng dậy, Asami giải phóng cho phân thân đang căng cứng của mình, mắt nhìn xuống gương mặt ửng đỏ và đầy ham muốn của cậu. “Cậu thuộc về ai?”
“Asami, tôi thuộc về anh,” Takaba thở ra khó nhọc, nâng hai chân lên quấn quanh eo Asami. “Tôi muốn anh, chỉ có anh.”
Khẽ gầm gừ, Asami chầm chậm đẩy phân thân cương cứng của mình vào mông của Takaba cho tới khi nó hoàn toàn chìm sâu bên trong. “Asami…làm ơn…” Takaba van vĩ, hông bị ép chặt vào háng.
dương v*t vẫn nằm sâu bên trong mông của Takaba, Asami vuốt ve chân cậu, bàn tay mạnh mẽ lướt dọc hai chân trước khi anh đột ngột rút nó ra và đẩy mạnh vào lại.
“ASAMI!” Takaba hét lớn, điên cuồng vuốt ve “cái” của mình cùng lúc với những cú đẩy của Asami, cậu xuất ra trong những cú co giật ngắn rồi lại hét lên thêm lần nữa khi Asami nắm chặt lấy hông cậu, làm đầy cậu với dòng dịch thể nóng ấm.
Asami cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn cậu cho đến khi mắt cậu nhắm lại, anh quan sát khi cậu thư giãn chìm sâu vào giấc ngủ.
——————————
Takaba thức dậy khi Asami đang hôn lên mặt và cổ cậu một cách dịu dàng. “Đi tắm đi, Akihito.”
Gật đầu trong ngái ngủ, cậu rụt người lại, mông hơi nhói đau một chút khi cậu rời khỏi giường tiến vào phòng tắm. Trong lúc tắm, cậu băn khoăn về buổi ăn tối cùng với bố mẹ của mình. ‘Ah, tên yakuza ngu ngốc chết tiệt…khiến mình mệt mỏi thế này…bố mẹ mình….geez…’
Bước vào lại phòng ngủ, cậu mặc bộ quần áo đã được để sẵn trên giường, rúc người sâu trong cái áo mềm mại đang vuốt ve làn da của cậu. Hít vào một chút không khí, cậu đi vào nhà bếp, đông cứng người lại vì sốc, miệng như muốn rớt xuống trong ngạc nhiên.
“Dọn bàn đi, Akihito.” Asami chỉ nhếch mép cười, quay lại phía bếp.
“Anh. Nấu ăn!” Cậu hét lên rồi bước lại gần để nhìn những món ăn. “Asami…nhìn ngon quá!”
Vẫn nhếch mép cười, anh dựa người lui sau, hôn lên đường cong nơi cổ của cậu. “Đi dọn bàn đi.”
Khi cậu đang bày biện bàn ăn tối với bộ đồ gốm sứ lịch thiệp cậu tìm thấy trên quầy bếp thì Asami bước vào. “Bố mẹ cậu tới rồi.”
Vòng một cánh tay quanh eo cậu, anh dẫn cậu vào phòng khách vừa lúc Riaf mở cửa ra, cúi xuống chào khi bố mẹ cậu bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bố mẹ cậu, ngay lập tức để ý thấy cánh tay Asami nơi eo cậu, họ bước tới trước hơi nghiêng đầu một chút. Mặt ửng hồng, cậu tiến tới ôm lấy mẹ cậu, giới thiệu họ trong gấp gáp. “Bố, mẹ, đây là Asami.”
“Rất hân hạnh được gặp hai người.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ gật đầu chào họ. “Chúng ta ăn thôi.”
Đưa một tay ra, Asami kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cậu đan những ngón tay của hai người vào nhau, cho phép bản thân mình được dẫn tới bàn ăn, cậu mỉm cười để làm yên lòng bố mẹ. Bố mẹ cậu trao đổi một cái nhìn rồi bước theo hai người ngồi xuống bàn.
“Bộ đồ ăn bằng sứ đẹp quá!” Mẹ cậu kêu lên, tay cầm một cái đĩa lên để nhìn kĩ hơn.
Asami đang mang những món ăn ra liền lịch sự đề nghị, “Bà sẽ có một bộ vậy.”
“Oh, tôi không thể…” bà nói, nhưng khi nhìn xung quanh căn hộ, bà đổi ý, “Vậy thì, tôi sẽ dùng chúng khi cậu tới thăm nhà chúng tôi.”
“Mẹ,” cậu lầm bầm quay sang cầu cứu bố mình.
“Thức ăn ngon,” bố cậu bình luận, đã sẵn sàng để giúp bụng ông được no, phớt lờ lời lầm bầm của cậu. “Là đồ ăn giao tận nhà hả?”
“Không, bố, Asami nấu cho bố đấy.” Cậu tự hào nói, mỉm cười với Asami, bố mẹ cậu tỉ mỉ quan sát cậu.
Trong lúc họ ăn tối, Asami giữ cuộc nói chuyện trong những đề tài chung chung, cho đến khi những người đàn ông nhà Takaba bắt đầu nói về máy ảnh khi ăn tráng miệng và uống cà phê.
Khẽ lắc đầu, mẹ cậu quay sang Asami và nói một cách chắc chắn. “Tôi sẽ giúp cậu rửa dọn trong bếp.”
Khẽ gật đầu, Asami nhặt lên một vài cái đĩa dơ trước khi đi vào trong bếp cùng với bà.
“Cậu có quan tâm đến con trai của tôi không, Asami-sama?” bà hỏi, phớt lờ những cái đĩa.
“Asami.”
“Asami.”
“Cậu ấy là của tôi.” Asami đáp lại, đôi mắt lạnh lùng đối diện với bà. “Cậu ấy là người duy nhất.”
Nhìn thẳng vào mắt của Asami, hài lòng với những gì đã thấy được, bà quay sang những cái đĩa. “Chăm sóc con trai tôi cho tốt, Asami. Những người mẹ không quan tâm đó là người nào nếu họ làm hại con cái của mình.”
Takaba bước vào nhà bếp, đem vào hết những cái đĩa dơ còn lại cùng với bố cậu, mắt ngay lập tức nhìn vào Asami, thư giãn trước cảnh Asami đang rửa những cái đĩa cùng với mẹ cậu.
Mẹ cậu quay lại nhìn cậu rồi quay sang Asami, “Cậu mua đồ cho nó phải không?”
“Mẹ!” Cậu rít lên khi cả ba người bật cười.
“Aki, giúp mẹ con rửa mấy cái đĩa đó đi.” Bố cậu cuối cùng lên tiếng bảo cậu. “Asami-sama có thể cho bố xem phòng tối.”
“Asami.”
“Ah, Asami sẽ dẫn bố đi.” Bố cậu nhất quyết.
Trong lúc cậu lưỡng lự, Asami lau khô tay mình trước khi hôn lên trán cậu và dẫn bố cậu ra khỏi nhà bếp.
“Nó ở đây.” Asami mở cánh cửa phòng tối, để cho ông đi qua.
“Thiết bị tốt đấy,” ông gật gù chấp nhận. “Cậu đã lắp đặt nó nhanh chóng.”
“Phải.”
“Dường như cậu sẽ làm mọi việc cho Aki,” người bố tiếp tục thăm dò.
“Phải.”
“Cậu sẽ bảo vệ nó,” ông nhấn mạnh, gần như là ra lệnh.
“Phải.”
Nghe tiếng bước chân tới gần, hai người quay ra phía cửa.
“Ah, Aki, phòng tối này thật tuyệt, mọi thứ đều rất tốt.” Bố cậu nói một cách ngưỡng mộ. “Bố có thể dùng một cái giống….”
“Tôi sẽ cho lắp đặt một cái.” Asami chặn lời ông lại.
“Được thôi…nếu cậu muốn,” ông đồng ý, mỉm cười với hai người.
“Bố,” cậu lầm bầm khi ba người ra khỏi phòng tối, tham gia với mẹ cậu ở phòng khách, tay của Asami lại vòng qua eo cậu lần nữa.
Trong lúc bố mẹ cậu chuẩn bị rời khỏi, Asami đưa cho họ một tấm cạc nhỏ. “Nó có số điện thoại cầm tay của tôi, số văn phòng và số nhà. Nếu cần gì xin cứ gọi tự nhiên. Tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng cho bố mẹ của Akihito.”
Cầm lấy tấm danh thϊếp, bố mẹ cậu khẽ cúi chào. “Cảm ơn vì buổi tối, Asami,” mẹ của cậu lịch sự nói.
“Một chiếc xe đang đợi dưới lầu để đưa hai người về khách sạn.”
Đứng nhón chân lên, Takaba đặt lên môi Asami một nụ hôn nhẹ trước khi quay đi đưa bố mẹ cậu xuống.
Suoh và Riaf hộ tống họ, bố mẹ cậu không nói gì khi ở trong thang máy nhưng khi xuống tới hành lang, họ kéo cậu ra xa khỏi hai người cận vệ.
“Aki, người đàn ông đó rất nguy hiểm. Anh ta là ai?” Bố cậu bắt đầu tra hỏi, giọng nói nghiêm khắc, ánh mắt nghiêm nghị.
“Anh ta là yakuza…là người quyền lực nhất,” cậu điềm tĩnh trả lời, không do dự nhìn thẳng vào mắt bố mình.
Mẹ cậu hỏi khi chạm nhẹ vào tay cậu, “Sao con lại gặp người như anh ta?”
Cậu lưỡng lự trước khi thành thật trả lời, “Con chụp một vài tấm ảnh của anh ta, và anh ta đã theo sau con.”
Một sự im lặng bao trùm lên ba người, bố mẹ cậu lại trao đổi một cái nhìn không thành lời, “Sẽ rất thú vị khi gặp anh ta ở buổi gặp mặt gia đình.” Bố cậu lên tiếng, khúc khích cười.
“Cái gi….anh ta sẽ không tới…” Takaba lắp bắp.
“Cả hai đều phải tới.” Mẹ của cậu dứt khoát ra lệnh cậu biết tốt hơn là không nên cãi lại.
Khi họ bước ra khỏi hành lang, những người cận vệ theo sau với một khoảng cách không xa, cậu đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó liền quay qua bố mẹ của mình. “Phải rồi, cái gì mà bộ đồ sứ với phòng tối chứ?! Thật là xấu hổ!”
“Đừng có ngốc như thế, Aki. Anh ta muốn làm chúng ta hài lòng.” Bố của cậu nhún vai trong khi mẹ của cậu nói thêm, “thế nào cũng được, cũng đúng thôi nếu anh ta cố gắng làm hài lòng bố mẹ.”
Lắc đầu trước lí lẽ khó hiểu của bố mẹ mình, cậu ôm cả hai người họ trước khi đứng nhìn họ đi khỏi trên một trong những chiếc xe của Asami. Quay người lại, cậu đi qua hai người cận vệ đang kiên nhẫn đứng đợi tiến về phía cửa tòa nhà. ‘Mọi chuyện diễn ra tốt hơn mình nghĩ.’
Thình lình, có tiếng đạn vụt qua…ai đó hét lên…một cơ thể đổ gục xuống đất…