Trên đời còn tồn tại
cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên, Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm rất nhanh thì gặp lại nhau, lần này cũng không phải Dương Thiếu Quân cố gắng tạo cơ hội.
Trong phòng vệ sinh nam của một nhà hàng nổi tiếng, Dương Thiếu Quân đang hút thuốc lá thì Tô Tiểu Niên chạy vọt vào, cậu bé nhìn thấy Dương Thiếu Quân, cả hai đều ngạc nhiên. Còn chưa kịp kêu “chú Dương” thì Tô Kiềm nối gót theo vào.
Lúc thấy Dương Thiếu Quân, Tô Kiềm nhíu mày lại theo bản năng, thoạt đầu anh tưởng Dương Thiếu Quân cố ý sắp đặt, nhưng thấy vẻ mặt Dương Thiếu Quân cũng rất ngạc nhiên, anh mới biết mình đã hiểu lầm rồi. Sau đó anh thấy
điếu thuốc
trong tay Dương Thiếu Quân, chân mày không giãn ra mà càng nhíu
thật chặt.
Dương Thiếu Quân thấy ánh mắt không vui của anh thì vội vàng dập thuốc, theo bản năng lấy tay phẩy phẩy không khí, nghĩ làm như vậy thì có thể bay bớt mùi thuốc lá.
Tô Tiểu Niên đi tới: “Chú Dương, sao chú lại ở đây?”
Dương Thiếu Quân đưa mắt nhìn Tô Kiềm, cúi đầu nhéo má Tô Tiểu Niên: “Chú Dương cũng tới đây ăn cơm. Thật trùng hợp.” Nói rồi lại liếc nhìn Tô Kiềm.
Tô Kiềm đi tới đẩy Tô Tiểu Niên một cái: “Không phải muốn đi vệ sinh sao? Còn không nhanh một chút.”
Tô Tiểu Niên ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi vào, kéo khóa quần bắt đầu giải quyết.
Tiếng nước xì xèo, Dương Thiếu Quân có chút lúng túng hướng Tô Kiềm cười: “Sao anh lại tới đây? Có tiệc à?”
Tô Kiềm nói: “Sinh nhật một người quen, mời khách ở đây. Không phải cậu cai thuốc rồi sao?”
Dương Thiếu Quân sờ sờ lỗ tai mình: “À ờm, thì là, thi thoảng lại thấy thèm.”
Tô Kiềm muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Dương Thiếu Quân như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười đầy ý vị, hỏi Tô Kiềm: “Không phải anh muốn đi vệ sinh sao? Hay là Tô Tiểu Niên lớn như vậy vẫn cần người dắt vào?”
Tô Kiềm ngẩn người.
Dương Thiếu Quân cười đầy hồn nhiên: “Vậy nhanh lên một chút đi.”
Tô Kiềm: “…..”
Tô Tiểu Niên đã giải quyết xong xuôi, vừa kéo khóa quần vừa đi đến bồn rửa tay: “Bố, bố không đi à?”
Tô Kiềm: “…..”
Tô Tiểu Niên rửa tay xong, Tô Kiềm nghiêm mặt nói: “Con đi ra trước đi, bố với chú Dương có chuyện cần nói.”
Tô Tiểu Niên bĩu môi đi ra ngoài. Trong phòng vệ sinh chỉ còn lại hai người Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm nhìn nhau đầy căng thẳng.
Tô Kiềm nói: “Cậu hết việc rồi hay sao mà còn đứng ở đây?”
Dương Thiếu Quân liếʍ môi, mắt như vô ý mà nhìn xuống nửa dưới của Tô Kiềm, cười đầy âm hiểm: “Không lẽ nào, đều là đàn ông con trai với nhau cả, chẳng lẽ anh có điều thầm kín khó nói, không thể trước mặt người khác…”
Tô Kiềm thầm nghĩ trong lòng: Tôi có điều thầm kín khó nói hay không lẽ nào cậu không biết? Da mặt của cậu còn có thể dày đến đâu? Đương nhiên anh sẽ không nói ra mấy lời này.
Dương Thiếu Quân lại nói: “Không đúng, em nhớ nửa năm trước cái kia của anh vẫn không có gì khó nhìn mà, lẽ nào nửa năm này…” Nói đến đây thì đầy ý tứ mà ngưng lại.
Tô Kiềm vừa giận dữ vừa
khó chịu, nhưng anh không thể làm như mấy đứa con nít mười mấy tuổi đầu, Dương Thiếu Quân vừa công kích đã không chịu nổi. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thiếu Quân, chậm rãi bước chân đi vào buồng trong.
Vừa bước một chân vào, cửa còn chưa kịp đẩy,
đột nhiên tay anh bị kéo bằng
một lực rất lớn, hắn mạnh mẽ kéo anh ra khỏi vách ngăn, cố sức đẩy anh đến chân tường. Ngay sau đó những nụ hôn không ngừng rơi xuống, như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Vì bất ngờ nên Tô Kiềm không kịp đề phòng, hai tay bị hắn
kìm
chặt, bị hôn bốn năm giây anh mới có thể phản ứng, nâng đầu gối lên huých vào hông Dương Thiếu Quân, cố sức đẩy hắn ra.
Hai tay Dương Thiếu Quân chống bên tai Tô Kiềm, không biết vì đau đớn hay tại sao, nhịp thở của hắn rất gấp gáp, ồ ồ đầy nặng nề bên tai anh. Hắn nắm lấy tay Tô Kiềm đặt lên gương mặt mình: “Biết em không chịu được cái gì ở anh không? Em thật sự không chịu nổi cái thái độ vừa rồi, khinh thường, coi rẻ, xa cách, cũng không phải mới đây.. Có lẽ là từ rất lâu rồi, em ghi hận với anh nhiều năm như vậy, không phải vì anh đánh em, cũng không phải vì anh bắt em tuyệt giao với Tô Duy, mà vì chính cái thái độ này..”
Tô Kiềm muốn rút tay về, Dương Thiếu Quân lại càng siết chặt. Cổ tay Tô Kiềm bị hắn siết đến nhói đau, nhưng anh không hé răng, chỉ cố gắng thoát khỏi trói buộc của hắn, hai người đấu sức trong thầm lặng.
“Có phải anh nghĩ em cố tình gây sự không? Anh không muốn để ý em, em quấn lấy anh, cũng không cần anh phải đáp lại.. Anh có thể như vừa rồi, đá em, đánh em, đều có thể.. Đúng, chính là em chọc giận anh đấy, thấy anh không tức giận, so với anh em còn tức giận hơn!”
Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Cậu bị bệnh”
Dương Thiếu Quân nở nụ cười: “Phải, em bị bệnh đấy, anh đút thuốc cho em đi!” Nói rồi hắn kéo tay Tô Kiềm sờ xuống bụng mình: “Anh vừa đá vào vết mổ của em, rất vui nhỉ, anh có muốn đá tiếp không?”
Tô Kiềm hơi sững sờ, hai tay thôi vùng vẫy.
Dương Thiếu Quân thừa dịp này, lại một lần nữa hôn môi, đầu lưỡi lộn xộn cuốn lấy lưỡi anh, đồng thời ra sức mυ'ŧ. Tô Kiềm sốt ruột khó chịu, lại nhấc đầu gối lên, tránh huých phải chỗ ban nãy. Lúc này Dương Thiếu Quân vội nới lỏng tay, đau đớn ôm eo lui về phía sau, khó khăn nói mấy chữ: “.. Lần này anh đá vào vết thương thật của em rồi…”
Tô Kiềm: “….”
Không biết vì sao, khoảng thời gian này cùng Dương Thiếu Quân dây dưa không rõ ràng, bất luận Dương Thiếu Quân có bao nhiêu vô sỉ quá phận, Tô Kiềm cũng cảm thấy hẳn là mình nên tức giận, nhưng chưa bao giờ anh thấy phẫn nộ giống như mình nghĩ, thậm chí còn có một cảm giác mơ hồ không ngừng trào dâng, khiến anh không muốn thừa nhận. Giống như Dương Thiếu Quân nói, thực tế chính anh cũng không có đủ kiên trì. Giống như giây phút này, anh nhìn Dương Thiếu Quân đau đớn ôm eo dựa vào tường thở dốc, đáy lóng đột nhiên dâng lên thứ xúc cảm mãnh liệt, phẫn nộ xen lẫn bất bình, thương tâm,… tất cả đều có một chút, những xúc cảm ấy khiến anh xao động, cả người run lên, hận không thể vỡ òa.
Ngực
phập phồng kịch liệt, anh nhìn
chằm chằm vào mắt Dương Thiếu Quân, gằn từng chữ: “Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, lần này tôi thực sự nghiêm túc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu như cậu còn tiếp tục quấn lấy tôi, tôi sẽ áp dụng thủ đoạn tương tự, bắt cậu phải trả một cái giá
thật
lớn.”
Anh xoay người đi ra ngoài, Dương Thiếu Quân cậy mạnh đuổi theo, vẫn còn cố cứng đầu “Lẽ nào trước đây anh không nghiêm túc sao?” Nhưng Tô Kiềm vung tay ra, lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, dứt khoát và ngoan lệ của anh như tích thành dòng điện, chạy dọc cánh tay Dương Thiếu Quân mà đi thẳng tới trái tim hắn, khiến hắn không tự chủ mà ngưng lại, cảm thấy tim mình như tê dại.
Tô Kiềm đi rồi. Thái độ kiên quyết của anh khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Dương Thiếu Quân đứng ngây ngốc trong phòng vệ sinh, xoa xoa thắt lưng, run rẩy móc từ trong túi ra một điếu thuốc, cười khổ nói: “Đến nỗi thế sao, giận đến nỗi nghẹn tiểu luôn rồi?”