Rạng sáng, bệnh viện vắng lặng, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân thong thả, cộp, cộp.. Tiếng chân vọng về phía cuối hành lang, người nghe thấy không khỏi sởn gai ốc. Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng Tô Kiềm bị mở ra, một bóng đen lặng lẽ đi vào.
Tô Kiềm xoay người, vì giật mình mà tỉnh giấc. Phòng rất tối, anh không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể cảm nhận hơi người đang đến gần. Anh cả kinh, vội vã bật dậy lại bị người kia đè xuống. Người nọ lấy tay che miệng anh, hơi thở nóng bỏng phả bên tai: “Đừng kêu, Tô Kiềm, em tới đây để cứu anh.”
Cả người Tô Kiềm cứng đờ, nhưng cũng không đẩy ra. Tia sáng quá mờ, anh không thể nhìn rõ.
Người nọ lặp lại lời vừa rồi: “Tô Kiềm, là em, em đây, em tới để cứu anh…”
Một lúc sau, cảm thấy Tô Kiềm không giãy dụa nữa, bàn tay chậm rãi di chuyển.
“Cứu tôi?” Tô Kiềm nửa tin nửa ngờ hỏi: “Dương Thiếu Quân?”
Dương Thiếu Quân lưỡng lự hai giây, hắn cúi người xuống, hôn lên trán Tô Kiềm, nhẹ giọng nói: “Đúng, cứu anh. Kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Qua thật lâu, Tô Kiềm cất tiếng một lần nữa, thanh âm run run: “Sao tôi có thể tin cậu?”
Dương Thiếu Quân do dự một hồi, nắm tay anh chạm lên mặt mình: “Tô Kiềm, anh tự cảm nhận đi, mọi thứ trước đây đều là lừa dối anh”, thậm chí chính ánh mắt cũng lừa dối anh, “Dùng tim của mình để cảm nhận, tin em, tin em đi.”
Tô Kiềm chậm rãi vuốt lên gương mặt hắn, cái trán, mi tâm, mí mắt, sống mũi.. lúc ngón tay anh chạm vào chỗ râu lún phún dưới cằm Dương Thiếu Quân thì hắn nắm tay anh rời qua chỗ khác, dời tới l*иg ngực mình. Thình thịch, thình thịch, l*иg ngực hắn run lên, truyền tới đầu ngón tay Tô Kiềm, nhịp rung đi qua cánh tay, đến vai, rối đến l*иg ngực.. đến khi trái tim hai người cùng đập chung một nhịp.
Tô Kiềm nắm chặt áo hắn, nghiến răng, gằn từng chữ hỏi: “Cậu tới để cứu tôi?” Giọng anh nức nở, Dương Thiếu Quân không biết vì sao mình cũng bị lây tâm tình này, mũi chua xót.
Hắn ôm Tô Kiềm: Đúng vậy, em tới cứu anh, em sẽ đưa anh về nhà. Bất luận đã xảy ra chuyện gì thì tất cả cũng đã kết thúc rồi.”
Qua thật lâu, hắn nghe thấy Tô Kiềm khẽ kêu tên hắn: “Thiếu Quân..” Dương Thiếu Quân nghĩ, có lẽ đây là tín hiệu thỏa hiệp của Tô Kiềm.
Hắn đỡ Tô Kiềm dậy, giúp anh đi giày, đỡ anh đi ra ngoài. Tô Kiềm đi rất chậm, từng bước, từng bước một. Đột nhiên anh nhẹ giọng hỏi: “Thiếu Quân, hôm nay là ngày mấy rồi?”
Dương Thiếu Quân sững sờ, không để ý mà trả lời: “Ngày bảy tháng mười.”
Tô Kiềm lầm bầm nhắc lại: “Ngày bảy tháng mười.. Còn hai ngày nữa là tới sinh nhật Tô Duy..”
Dương Thiếu Quân nhíu mày: “Ngày chín tháng mười? Sinh nhật Tô Duy là ngày mười tháng chín cơ mà.”
Tô Kiềm không nói gì, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Là vậy à, chắc tôi nhớ nhầm.”
Bước chân Dương Thiếu Quân khẽ ngưng, rất nhanh thì hắn hiểu Tô Kiềm còn chưa thật sự tin hắn, vừa nãy là anh thăm dò—— làm sao anh ấy có thể nhớ nhầm sinh nhật Tô Duy? Dương Thiếu Quân bắt đầu nhớ lại một vài chuyện mà chỉ có mình và Tô Kiềm biết, mấy giây sau, hắn trêu chọc nói: “Em vẫn còn nhớ, cũng là ngày chín tháng mười, lúc đó em còn học cấp hai, em đánh nhau với đám người trường X.. Đó là lần đầu tiên ta gặp nhau, nhưng chắc anh không nhớ đâu. Hôm đấy là ngày thứ hai trong kỳ nghỉ dài ngày, nên em nhớ rất kỹ.”
Qua thật lâu, Tô Kiềm mới nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ.”
Dương Thiếu Quân không khỏi ngạc nhiên, ngẩn người một chút, sau đó lại tiếp tục đỡ Tô Kiềm ra ngoài.
Hai người đi tới phòng khách ngoài bệnh viện, đèn sáng hơn rất nhiều, Tô Kiềm không thể thích ứng ngay, khó chịu nhắm mắt vào, qua một lúc lâu sau thì mở ra. Anh nheo mắt, đưa mắt nhìn gò má Dương Thiếu Quân, cố gắng nhìn. Dương Thiếu Quân thấy anh quay đầu về phía mình, liền cười xấu xa đưa tay nhéo lưng anh. “Đi đi, lão Mạnh đang đứng ngoài kia chờ chúng ta đấy.”
Tô Kiềm ngưng bước chân.
Dương Thiếu Quân vươn tay dùng sức ôm lấy thắt lưng anh, thấy anh bất động thì hỏi: “Sao vậy?”
Tô Kiềm đưa tay ra quơ quơ trước mặt mình, chậm rãi buông tay xuống, trầm mặc.
Dương Thiếu Quân khẩn trương nuốt nước miếng, cảm thấy lòng bàn tay mình có mồ hôi, cố giữ bình tĩnh xoa xoa, giả vờ thoải mái bảo: “Anh bị tai nạn xe, đại não bị tổn thương, máu đông đè lên dây thần kinh thị giác nên tạm thời không thể thấy rõ. Anh yên tâm, rất nhanh sẽ khỏi thôi, thị lực anh sẽ nhanh chóng được khôi phục.”—— sự thật là, bọn họ cho Tô Kiềm dùng thuốc atropine làm giãn đồng tử, thị lực tạm thời bị sụt giảm. Một tháng sau thị lực của Tô Kiềm sẽ hoàn toàn khôi phục.
Tô Kiềm cũng không hoàn toàn mù, chỉ là nhìn mọi vật có chút không rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết một vài màu sắc. Anh rũ mắt, trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói: “Ra vậy.” Sau đó tiếp tục bước, để Dương Thiếu Quân dẫn ra ngoài.
Dương Thiếu Quân ra đầy mồ hôi lạnh, cố cắn răng chịu được, thầm nghĩ nếu kế hoạch này có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh cho Tô Kiềm, có lẽ hắn nên kiêm thêm nghề diễn viên.
Hai người lên xe, Dương Thiếu Quân ra dấu hiệu với lão Mạnh, lão Mạnh gật đầu, cũng khẩn trương nuốt nước bọt, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất: “Tiên sinh, tôi tới đưa ngài về.”
Mắt Tô Kiềm không thể trông rõ mọi vật, chỉ đành dựa vào thính giác để cảm nhận —— thanh âm của Dương Thiếu Quân, thanh âm của lão Mạnh, không sai. Anh thả lỏng người, dựa vào ghế.
Dương Thiếu Quân vẫn nắm chặt tay anh, một là mong làm như vậy có thể khiến anh an tâm hơn một chút, hai là nếu Tô Kiềm đột nhiên gây khó dễ, hắn có thể khống chế kịp thời.
Xe trở về nhà họ Tô, Tô Di dẫn đầu đoàn người ra đón. Cậu đi tới, cách Tô Kiềm khoảng năm, sáu bước, khẩn trương không dám tới gần, sợ anh trai kích động, đưa mắt qua nhìn Dương Thiếu Quân, thấy hắn gật đầu rồi mới lấy dũng khí đi tiếp, đang muốn cất tiếng lại nghe thấy Tô Kiềm hỏi: “Là Tiểu Di sao?”
Mọi người đều sửng sốt.
Vẻ mặt Tô Di có chút hoang mang, hai tay nắm chặt, run giọng nói: “Đúng vậy, là em đây.”
Tô Kiềm vươn tay về nơi phát ra âm thanh, Tô Di chậm rãi đi tới cầm tay anh. Không có gì bất thường, Tô Kiềm rất bình tĩnh.
Lúc này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bàn giao Tô Kiềm cho Tô Di xong, Dương Thiếu Quân buông tay, không dắt anh đi nữa. Tô Di hỏi Tô Kiềm: “Anh, anh nhìn thấy em sao?”
Tô Kiềm lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Anh cảm giác được.” Lúc hai mắt anh không thể nhìn thấy, lại có một cánh cửa khác mở ra, rất rõ ràng.
Dương Thiếu Quân ở phía sau, thấy người nhà họ Tô vây xung quanh Tô Kiềm, người thì rót nước cho anh, người lại dìu anh lên lầu, hắn đột nhiên dư thừa —— quan hệ của hắn và Tô Kiềm chỉ có lão Mạnh và Lư tiên sinh biết, đối với Tô gia, anh chỉ là một người ngoài. Không biết vì sao lúc nghĩ tới chuyện này, Dương Thiếu Quân lại cảm thấy khó chịu.
Bước đầu của kế hoạch thành công ngoài sức tưởng tượng, chí ít lúc này Tô Kiềm đã nguyện ý tin tưởng người nhà mình. Bọn họ gọi bác sĩ riêng tới kiểm tra não cho Tô Kiềm, nói là trị liệu mắt anh, Tô Kiềm cũng rất phối hợp, không có phản kháng như trước đây. Lúc bọn họ che mắt Tô Kiềm, nói là không nhìn thấy sẽ khiến thị lực của anh khôi phục nhanh hơn, Tô Kiềm cũng không có ý kiến.
Lăn qua lăn lại tới buổi trưa, Tô Kiềm đi ngủ rồi, người nhà họ Tô cùng bác sĩ ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Bác sĩ riêng của Tô Kiềm tên Chung Ly nói: “Ngày mai mới có kết quả phân tích đại não, nhưng dựa vào tình huống trước mắt, rất có khả năng thị giác và trung tâm điều khiển cảm xúc trong đại não đồng thời có vấn đề, dẫn đến khi nhìn nhận, bệnh nhân đưa ra phán đoán sai lệch. Khi nhìn thấy mọi người, thị giác phản hồi thông tin sai, khiến bệnh nhân cảm thấy xa lạ, cho rằng mọi người đã bị người có tướng mạo tương đồng thay thế. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến
hội chứng Capgras này. Muốn trị dứt điểm bệnh này, phải làm trị liệu bệnh lý là chính, trị liệu tâm lý là phụ.”
Mọi người trải qua một đêm mất ngủ, thân thể Tô Di không tốt lắm, lúc này đã mệt lừ, chống tay đỡ trán, đau lòng nói: “Anh em rất kiên cường, sao lại…”
Chung Ly nói tiếp: “Nguyên nhân phát bệnh tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể tạm thời khẳng định, nguyên nhân phát bệnh có thể là sinh lý bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không chỉ có tâm lý. Cho nên —— không phải đại thiếu gia thiếu mạnh mẽ.”
Ngoài trừ Tô Kiềm, Tô Tạ Tích cũng là một trong những người có ý chí kiên cường ở nhà họ Tô, lúc này chị không tỏ vẻ mệt mỏi gì, ngồi thẳng người, tay gõ xuống mặt bàn hỏi: “Có thể điều tra cái gì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh lý không?”
Chung Ly do dự một chút: “Tôi sẽ cố gắng.”
Dương Thiếu Quân thở dài, lấy tập tài liệu từ trong túi ra ném lên bàn: “Không cần phải điều tra. Có người động tay vào thuốc của Tô Kiềm, đổi vitamin của anh ấy thành amphetamine.”
Mọi người đều ngẩn ra, Tô Tạ Tích lấy kết quả giám định lên nhìn, cau mày hỏi: “Sao cậu không nói sớm.”
Dương Thiếu Quân không thích khẩu khí của chị ta, thật sự rất giống với Tô Kiềm. Hắn cúi đầu nghịch chiếc bật lửa zippo trong tay, mở ra lại đóng vào: “Tối hôm qua mới biết, còn chưa kịp nói.”
Tô Tạ Tích lại hỏi: “Tra ra là ai chưa?”
Dương Thiếu Quân bật lửa lên lại nhanh chóng tắt đi: “Tối hôm qua mới có được kết quả giám định, còn chưa kịp tra. Tôi đã thông báo với bên cảnh sát, nếu chị tin tưởng, chuyện này có thể giao cho phía cảnh sát điều tra.”
Tô Tạ Tích đan tay đặt trên bàn, tư thế như đang bàn chuyện làm ăn: “Vậy cậu bảo phía cảnh sát các cậu nhanh chóng điều tra đi. Có người nằm vùng bên em trai tôi, thật không an toàn một chút nào. Hàm lượng amphetamine này đủ để hạ độc chết vài người! Tôi có thể tố cáo tội phạm bắt hắn nhận mười bảy mười tám án tử.”
Dương Thiếu Quân rất muốn nói chị ta không cần phải khoa tay múa chân như vậy, nhưng đành nhịn xuống, buồn bực nói: “Tôi biết rồi. Chuyện này mong mọi người tạm giữ bí mật, không nên rút dây động rừng.”
Tô Tạ Nguyên đưa mắt nhìn Dương Thiếu Quân như có điều cần suy nghĩ.
Bàn bạc phương án trị liệu xong, cuộc họp kết thúc, mọi người đều quay về bồi bổ giấc ngủ, để lão Mạnh tạm thời chiếu cố Tô Kiềm.
Lúc Dương Thiếu Quân vào phòng, lão Mạnh đang ngồi bên giường gật gà gật gù, nghe thấy tiếng bước chân liền vội vã tỉnh lại. Dương Thiếu Quân đi tới vỗ vai: “Chú cũng không ngủ cả một đêm rồi, đi ngủ một lúc đi, để cháu trông anh ấy.”
Lão Mạnh có chút do dự.
Dương Thiếu Quân cười cười: “Không sao đâu, cháu vừa ngủ được hai tiếng rồi. Cháu đây không ngủ ba bốn ngày cũng không bị làm sao, cháu không mệt, chú mau đi ngủ đi.”
Lão Mạnh nghe vậy liền đi ra.
Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên giường, yên lặng quan sát Tô Kiềm. Mắt anh đang bị che, chỉ lộ ra sống mũi cao ngất và đôi môi mỏng. Dương Thiếu Quân yên lặng nhìn thật lâu, thầm nghĩ, thật ra anh ấy và Tô Duy cũng đâu có giống nhau.
Tô Kiềm đột nhiên bị giật mình, chậm rãi mò lấy tay người bên cạnh, hỏi: “Dương Thiếu Quân?”
Dương Thiếu Quân cười xùy một tiếng: “Lợi hại vậy, sờ tay một cái liền biết là ai.”
Tô Kiềm giở giọng chê bai: “Tay chị em tôi không thô ráp như cậu.”
Dương Thiếu Quân cười: “Lợi hại lợi hai, xem ra anh mà mù cũng chẳng có vấn đề gì.”
Tô Kiềm khinh thường hừ một tiếng.
Dương Thiếu Quân có chút vui mừng nghĩ, “cái người” Tô Kiềm kia đã trở về rồi. Như vậy mãi thì tốt, trước đây hắn cứ nghĩ người này thật đáng ghét, qua mấy ngày liên tiếp gặp chuyện kia, hắn mới nhận ra Tô Kiềm đáng yêu dễ thương đến nhường nào. Hắn cúi người xuống, cười xấu xa, tay vói vào trong chăn Tô Kiềm, đến bên ngực anh bóp một cái: “Vậy tội thân đại thiếu gia quá, cái tay thô ráp như này, sẽ không sờ hỏng anh chứ?”
Tô Kiềm bực mình kéo tay hắn ra, chán ghét quăng sang một bên, Dương Thiếu Quân cười ha hả không ngừng. Cười một hắn lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ, bởi cách đó không lâu hắn còn muốn phân rõ giới hạn với Tô Kiềm.
Hai người lúng túng trầm mặc một hồi, đột nhiên Tô Kiềm nói: “Cậu nói thật cho tôi biết đi, người trước kia có phải là cậu không?”
Dương Thiếu Quân trầm mặc.
Tô Kiềm vươn tay kiếm tìm bàn tay hắn, anh dùng sức nắm lấy, đến nỗi lộ rõ khớp xương trắng bệch: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi đang rất loạn, tôi không biết phải tin tưởng ai.” Ngữ khí của anh yếu đi rất nhiều: “Tôi xin cậu, đừng gạt tôi, cậu là Dương Thiếu Quân, phải vậy không? Cậu cứu tôi từ tay bọn chúng? Bọn chúng là ai vậy?”
Dương Thiếu Quân thở dài, nắm lấy tay anh, không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay anh. Tô Kiềm chưa từng xin xỏ hắn điều gì, càng không nói những lời thiếu đề phòng như thế. Hắn nói: “Anh hỏi em như vậy có nghĩa anh đã tin tưởng em một phần nào đó rồi. Có người xấu muốn hại anh, cảnh sát bọn em đang truy đuổi họ, rốt cuộc họ là ai, đến khi bắt được em sẽ nói cho anh biết. Nhưng hiện tại anh đã an toàn rồi, cứ an tâm dưỡng thương, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tô Kiềm không trả lời.
Dương Thiếu Quân nhẹ vỗ bàn tay anh: “Ngủ một lúc đi, hôm qua anh bị tai nạn, tối cũng không ngủ được. Anh ngủ đi, em ở đây đến khi nào anh ngủ.”
Qua thật lâu, Dương Thiếu Quân nghĩ Tô Kiềm đã ngủ rồi, đang muốn rút bàn tay ướt mồ hôi ra, Tô Kiềm lại đột nhiên giữ hắn lại, không cho hắn buông tay. Dương Thiếu Quân cười khổ một tiếng, hai tay nắm lấy tay anh: “Nếu anh còn không ngủ, vậy em đến chen chúc với anh nhé.”
Tô Kiềm lập tức từ chối: “Không được! Đám Tô Di cũng đang ở đây!”
Dương Thiếu Quân vừa bực mình vừa buồn cười, vốn chỉ thuận miệng nói, lúc này lại làm bộ vén chăn của anh lên: “Có bọn họ thì sao, dù sao anh cũng không nhìn thấy, có hề gì.”
Tô Kiềm xấu hổ đẩy hắn ra: “Cút ngay!”
Dương Thiếu Quân thu tay về, lạnh lùng nói: “Vậy em lăn đi đây, anh cứ thong thả ngủ.” Nói rồi đi tới cửa, hắn vẫn nhìn Tô Kiềm, thấy Tô Kiềm vươn tay muốn nắm một cái gì đó, nhưng lại không bắt được, anh há miệng, cuối cùng lại cắn môi im lặng.
Dương Thiếu Quân hừ lạnh: “Giả vờ cái con khỉ! Ai thèm hầu cái người như anh ngủ!”
Hắn mở cửa, cố ý để Tô Kiềm nghe thấy tiếng mình ra ngoài, sau đó lại rón rén đi tới, cố gắng không phát ra tiếng động mà ngồi xuống ghế.
Tô Kiềm trở mình, chôn đầu vào trong chăn.
Dương Thiếu Quân nhìn bóng lưng anh thầm vui vẻ: Một mình sợ chưa? Thiếu cảm giác an toàn chưa? Em xem anh giả bộ đến lúc nào!
Tô Kiềm yên lặng nghĩ: Nghĩ đi nhẹ nhàng thì tôi không nghe thấy chắc? Không biết người mù thính giác đặc biệt nhạy sao? Đồ ngốc! Sao có thể ngốc như vậy được cơ chứ!
Mười phút sau, Dương Thiếu Quân nằm bên giường Tô Kiềm gật gù, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Tô Kiềm.
Tô Kiềm nói: “Tôi nhớ, bởi vì hôm ấy là sinh nhật tôi.”
Dương Thiếu Quân nghĩ thầm: Sinh nhật? Cái gì cơ? Người này nói mớ hả? Anh nghiêng đầu, gối lên tay mình rồi ngủ tiếp.
– x –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
——”Hội chứng Capgras, rất có khả năng thị giác và trung tâm điều khiển cảm xúc trong đại não đồng thời gặp vấn đề, dẫn đến khi nhìn nhận, bệnh nhân đưa ra phán đoán sai lệch. Khi nhìn thấy mọi người, thị giác phản hồi thông tin sai, khiến bệnh nhân cảm thấy xa lạ, cho rằng mọi người đã bị người có tướng mạo tương đồng thay thế.”
Thông tin này đến từ một bộ phim “Tâm lý tội phạm” mùa bảy tập năm.
Mọi người nói chương trước ít đến thảm thương, chỉ bẳng một nửa mọi khi, hu hu hu hu, Tiểu Sinh Sinh không có tâm trạng để nghĩ ý mới mà ~
Mọi người dùng tin nhắn và bình luận dài để đập chết Tiểu Sinh Sinh, Tiểu Sinh Sinh dùng một chương dài vô tận để đáp trả, được hông? Đến đây, đến đây đê ~~
Chú thích:
Atropine
có cả tác dụng lên trung ương và ngoại biên. Atropin được dùng để ức chế tác dụng của hệ thần kinh đối giao cảm. Với liều điều trị, atropin có tác dụng yếu lên thụ thể nicotin.
Thuốc này có nhiều tác dụng phụ, trong đó có gây giãn đồng tử, liệt điều tiết mắt. Sau khoảng 10 ngày thì mắt sẽ trở lại bình thường.