Dương Thiếu Quân tuổi còn trẻ lại rất dũng cảm, rất được cục trưởng coi trọng, thường xuyên dắt hắn ra ngoài dự tiệc xã giao, mở đường cho tiền đồ của hắn.
Hôm ấy Dương Thiếu Quân lại cùng cục trưởng và cấp trên đi ăn, rượu uống chưa mềm môi, hắn liền xin ra ngoài hút thuốc. Dọc hàng lang, cứ mười bước lại treo một ngọn đèn xa hoa, soi rọi các ngóc ngách, mặt tường không nhiễm chút bụi nào. Dương Thiếu Quân cầm thuốc nhưng lại không muốn rút ra, cảm thấy nơi sang trọng như này không nên hút, cuối cùng đành phải đi vào phòng vệ sinh.
Hắn đi vào phòng vệ sinh, châm lửa, dựa vào bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương. Hình ảnh năm nào leo cây bắt ve sầu vẫn còn đó, vậy mà chớp mắt đã gần ba mươi năm. Hắn nhìn vết chân chim nơi khóe mắt, làn da thô ráp, hàng mi dày lộn xộn, cằm lún phún râu.. Nhìn một chút thôi lại thấy người trong gương thật xa lạ. Hắn nghĩ, có lẽ nên tìm một ai đó để bầu bạn, cứ cô độc như này, chẳng mấy mà đánh mất ý nghĩa của cuộc sống.
Đương lúc Dương Thiếu Quân suy ngẫm triết lý nhân sinh của cuộc đời, hắn thấy chân nhói đau, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một nhóc con sáu bảy tuổi cầm cây súng cao su ngây ngốc nhìn mình. Hai người nhìn nhau, cậu nhóc con khôi phục tinh thần trước, hoảng sợ chạy vọt vào buồng vệ sinh, đóng kín cửa lại.
Dương Thiếu Quân cúi người nhặt đạn dưới đất, nhìn cánh cửa buồng vệ sinh đóng chặt thì cong mắt cười.
Hút xong một điếu, vẫn thấy thòm thèm, lại châm lửa đốt tiếp điếu thứ hai.
Mấy phút sau cửa mở ra, nhóc con lén lút nhìn ra bên ngoài, thấy Dương Thiếu Quân dựa vào bồn rửa tay cười híp mắt nhìn mình thì khẽ run lên, sau đó lại đóng chặt cửa vào.
Dương Thiếu Quân bị chọc cười, cầm thuốc trong tay cười thành tiếng.
Hút xong điếu thứ hai, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước vào, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, hướng vào trong lớn giọng gọi: “Tô Tiểu Niên, con có đó không?”
Dương Thiếu Quân quay đầu nhìn sang, thấy rõ gương mặt người kia, tay hắn run lên, tàn thuốc rơi xuống.
Lúc này cánh cửa lại được mở ra, nhóc con nhanh như chớp chạy tới bên người đàn ông kia, ôm chân anh ta run run, giọng nói nghẹn ngào đầy nức nở: “Ba ba, mau cứu con, đừng để chú ấy đánh con.”
Tay Dương Thiếu Quân lại run lên, đầu thuốc trong tay rơi xuống, rơi vào một vũng nước đọng, xì xèo một tiếng rồi tắt lụi.
Người đàn ông kia cúi đầu nhìn đứa con trốn bên hông mình, anh nhíu mày, nhìn theo ánh mắt con, thấy Dương Thiếu Quân thì ngẩn ra.
Tay Dương Thiếu Quân vẫn còn giữ nguyên tư thế cầm thuốc, nhưng thuốc đã rơi xuống rồi, phải mất một lúc hắn mới kịp phản ứng, lúng túng lấy tay che mặt mình. Vừa liếc một cái hắn đã nhận ra người kia là Tô Kiềm, mà Tô Kiềm phải ngẩn ra mấy giây, sau đó mới bừng tỉnh.
“Khụ.” Dương Thiếu Quân lúng túng không biết nên nói gì: “Tô Kiềm.. anh… Khỏe chứ?” Ở một khắc ấy, hắn chỉ có cảm giác ngạc nhiên khi gặp lại cố nhân, về những thứ khác, hận thù, không cam lòng, còn chưa kịp nhớ tới.
Tô Kiềm vẫn lạnh lùng giống như trước, không trả lời câu hỏi của hắn mà cúi người xuống hỏi Tô Tiểu Niên: “Sao chú kia lại muốn đánh con?”
Tiểu quỷ làm chuyện xấu, đâu dám nói lời nào, lại càng chôn mặt vào hông cha mình.
Dương Thiếu Quân có cảm giác ánh mắt Tô Kiềm nhìn mình cảnh giác như nhìn kẻ buôn người, nhất thời cảm thấy buồn cười, không biết nên giải thích từ đâu. Cũng may là Tô Kiềm hiểu lý lẽ, người đến khách sạn cao cấp này sẽ không ai chủ động gây sự với một đứa nhóc làm gì, đại khái là Tô Tiểu Niên không may đắc tội hắn, nhưng vì lòng dạ tên này hẹp như lòng một con gà con nên một đứa nhóc sáu tuổi cũng không bỏ qua.
Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Không nên tính toán so đo với một đứa trẻ.”
Dương Thiếu Quân rất buồn bực, nhưng cũng không giải thích.
Tô Kiềm kéo Tô Tiểu Niên đi ra, nghiêm túc hỏi: “Sao lại ở đây một mình thế này? Bảo mẫu đâu?”
Tô Tiểu Niên bĩu môi, lớn tiếng nói: “Con đi vệ sinh thôi mà vẫn phải có người theo sao, con tự cởϊ qυầи được!”
Tô Kiềm có chút xấu hổ, Dương Thiếu Quân nghe vậy liền phì cười, Tô Kiềm nghiêm mặt dạy dỗ con trai: “Đã dặn bao nhiêu lần rồi, không nên chạy loạn một mình, gặp phải người xấu thì biết làm sao?” Người xấu Dương Thiếu Quân đứng bên cạnh, khóe mắt giật giật mấy cái. Thật ra nếu như bình thường, Tô Kiềm sẽ không ở trước mặt người ngoài mà nói rõ ra như vậy, thế nhưng vừa nhìn thấy Dương Thiếu Quân, anh lại nhớ đến chuyện tên này từng muốn bắt em trai mình đi, nên buột miệng nói với con trai.
Người xấu Dương Thiếu Quân cố nhịn một chút, nhưng nhịn không nổi, đành móc thẻ từ trong túi ra, nghiêm túc đưa tới trước mặt Tô Kiềm: “Xin chào, tôi là cảnh sát. Ban nãy con trai anh có ý đồ đánh lén cảnh sát, anh làm người giám hộ, không phải nên giải thích một chút hay sao?”
Tô Kiềm ngạc nhiên, Tô Tiểu Niên bắt đầu la ó, như bạch tuộc mà dính trên người Tô Kiềm, cả người run run. Qua một lúc Tô Kiềm mới thấy ý cười châm biếm trên mặt Dương Thiếu Quân, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, gằn từng chữ: “Vô vị.”
Anh lại kéo Tô Tiểu Niên ra, lại nghiêm khắc dạy dỗ: “Đứng thẳng người lên! Nói đi, lúc nãy con đã làm gì?”
Tô Tiểu Niên nhìn “người xấu”, lại quay sang nhìn người cha nghiêm khắc của mình, không tiền đồ mà khịt mũi, khóc rống lên. Tô Kiềm cảm thấy rất mất mặt, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Không được khóc!”
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Được rồi được rồi, đùa một chút thôi mà, lúc nãy thằng bé lấy súng cao su bắn vào người một cái thôi.”
Tô Kiềm lấy chiếc súng cao su trong tay Tô Tiểu Niên ra, không vui hỏi: “Ai cho con chơi cái thứ đồ chơi nguy hiểm này? Ai cho con đạn? Xin lỗi đi.” Nói rồi ném súng cao su vào thùng rác.
Tô Tiểu Niên vẫn khóc, nhưng không dám trái lời cha, ủ rũ nói xin lỗi với Dương Thiếu Quân, vừa nói xong đã bị Tô Kiềm kéo ra ngoài.
Dương Thiếu Quân nhìn bóng lưng cha con, thu dáng cười trên môi lại, một lát sau hừ lạnh: “Quỷ tha ma bắt, vẫn không coi ai ra gì như vậy, sau này đố yên thân được!” Ngưng một chút, bực mình nói: “Con đã lớn vậy rồi…”
– x –
Dương Thiếu Quân đẩy cửa đi vào, Tô Kiềm đang ngủ trưa, bởi vì mệt mỏi mà anh ngủ rất say. Dương Thiếu Quân đi tới bên giường ngồi xuống, lặng lẽ quan sát dáng ngủ của anh. Lúc này Tô Kiềm tháo hết ngụy trang và đề phòng xuống, thoạt nhìn rất vô hại. Da anh được chăm sóc tốt, hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có nếp nhăn, nhưng vành mắt lại đặc biệt đen. Mấy ngày này rõ ràng Tô Kiềm ở nhà không phải làm gì, một ngày phải ngủ đến hơn mười tiếng, nhưng thần kinh lại căng thẳng suốt cả ngày, so với trước kia thì mệt hơn nhiều.
Dương Thiếu Quân khẽ thở dài, đứng bên cạnh anh thầm nghĩ: Rốt cuộc vì sao anh lại mắc chứng bệnh này? Áp lực lớn? Tự dồn ép bản thân? Hay là.. có liên quan đến em?
Hắn vươn tay nhẹ vuốt gò má anh, nhỏ giọng nói: “Em có thể gây ảnh hưởng tới tinh thần của anh sao? Người như anh, cũng bị ảnh hưởng bởi người khác sao?”
Dương Thiếu Quân rất thích dáng vẻ này của anh, không có ngạo mạn thành kiến, yên lặng, sạch sẽ, tinh khôi. Hắn muốn hôn anh một cái, vừa nghĩ vậy hắn liền cúi người xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn lướt, hai đầu mũi chạm vào nhau, cười uể oải: “Thiếu gia của em ơi..”
Ngày hôm sau, Tô Tạ Nguyên nghe được tin tức liền chạy tới. Dù sao cũng là chị ruột của Tô Kiềm, Dương Thiếu Quân cũng không giấu diếm, liền kể hết một loạt hành động khác thường gần đây của Tô Kiềm cho chị nghe, hành động, lời nói, cử chỉ, thậm chí cả chuyện anh cầm dao muốn đâm cũng kể hết ra. Tô Tạ Nguyên nghe xong vô cùng kinh ngạc hỏi: “Tô Kiềm xảy ra chuyện từ khi nào?”
Dương Thiếu Quân nói: “Từ lúc tôi nhận ra, có lẽ còn chưa đến hai tuần.”
Tô Tạ Nguyên hỏi tiếp: “Bác sĩ tâm lý nói sao?”
Hắn trả lời: “Bác sĩ nói, có thể là hội chứng Capgras. Người bệnh cho rằng những người thân… yêu của mình bị người khác giả mạo thay thế.”
Tô Tạ Nguyên đi lên lầu, ở bên ngoài gõ cửa một cái, gọi: “Tiểu Kiềm?”
Phải thật lâu sau bên trong mới có tiếng đáp lại, giọng nói vô cùng mừng rỡ. “Chị cả?” Bởi vì sợ Tô Kiềm suy nghĩ nhiều, Dương Thiếu Quân còn chưa nói cho anh biết chuyện chị em anh sẽ tới.
Tô Tạ Nguyên thấp thỏm hỏi: “Chị vào được không?”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, thoạt đầu gương mặt Tô Kiềm còn mừng rỡ, thế nhưng khi nhìn rõ Tô Tạ Nguyên, nét cười trên gương mặt cứng lại, sau đó bình tĩnh lui về phía sau hai bước, duy trì nụ cười hoàn hảo, nhưng ánh lửa trong mắt lại vụt tắt —— anh vô cùng thất vọng.
Tô Tạ Nguyên nhìn Tô Kiềm lớn lên từ bé, nếu Tô Kiềm cho rằng anh cả như cha, vậy thì chị cả sẽ như mẹ vậy, cho nên dù các em có giả vờ tốt đến đâu, chỉ liếc mắt chị cũng có thể nhận ra tâm tình mấy đứa này.
Trong lòng Tô Tạ Nguyên rất khó chịu, cũng may là Dương Thiếu Quân đã nói trước để chị có thể chuẩn bị tâm lý, thế nên chị vẫn cố mỉm cười ôn nhu: ‘Tiểu Kiềm, không chào đón chị sao?”
Vẻ mặt Tô Kiềm đối với chị như với các giám đốc, thành viên hội đồng quản trị trong công ty, nụ cười khôn khéo, biểu tình vừa đủ, thế nhưng nội tâm là dối trá. Anh nghiêng người: “Hoan nghênh, hoan nghênh, vào đi thưa phu nhân.”
Một giờ sau, Tô Tạ Nguyên nặng nề đi xuống dưới lầu, thấy Dương Thiếu Quân hút thuốc trong sân, chị đi tới.
Dương Thiếu Quân trông thấy nét mặt chị thì không biết phải làm sao, hắn không biết tiếp chuyện với phụ nữ, cũng không biết an ủi người khác thế nào, vì vậy đành phải im lặng.
Tô Tạ Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, day day huyệt thái dương, thật lâu sau nghẹn ngào nói: “Lúc chưa mở cửa, nó còn gọi ‘chị của em’, mở cửa rồi, một tiếng chị nó cũng chẳng gọi.”
Dương Thiếu Quân do dự một hồi, vươn tay vỗ vỗ lưng chị rồi nhanh chóng thu tay về.
Tô Tạ Nguyên nặng nề thở dài, vùi mặt vào lòng bàn tay: “Tại sao lại có thể.. sao có thể mắc căn bệnh này chứ… Nó mạnh mẽ như vậy, sao lại thành ra nông nỗi này….” Thanh âm chị nức nở nghẹn ngào.
Dương Thiếu Quân không chịu nổi cảnh phụ nữ khóc, lại vỗ vỗ lưng chị.
Tô Tạ Nguyên lẩm bẩm: “Cảm ơn cậu, cảnh sát Dương.”
Dương Thiếu Quân nói: “Chị cứ gọi là Thiếu Quân hay Tiểu Dương là được rồi, em cũng không phải quan lớn gì. Mà.. bây giờ chị định thế nào?”
Tô Tạ Nguyên ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười nhìn hắn nói: “Cậu là cảnh sát được phái tới để bảo vệ em chị, không ngờ lại xảy ra sự tình này, khổ cho cậu rồi. Tình huống của Tiểu Kiềm chị còn muốn quan sát một chút, chúng ta phải giúp đỡ nó, mong cậu bảo vệ an toàn cho em ấy. Cảm ơn cậu, Tiểu Dương.”
Dương Thiếu Quân cảm thấy thẹn trong lòng, không nhìn chị, buồn bực nói: “Đây là việc em nên làm mà”
Tô Tạ Nguyên nói: “Chắc ngày mai em gái và em trai chị sẽ đến, bọn chị phải xem tình huống Tô Kiềm thế nào, sau đó nghĩ biện pháp. Thế nhưng bố mẹ chị, cậu đừng nói cho hai người biết. Chị em chị đã thương lượng với nhau, không muốn họ phải lo lắng.”
Dương Thiếu Quân gật đầu: “Em biết rồi.”
Một lúc sau, Tô Tạ Nguyên nhớ lại chuyện cũ, thở dài lần thứ hai: “Đến hôm nay chị mới rõ là thằng bé khổ. Tiểu Kiềm vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ chỉ kể chuyện tốt, chẳng bao giờ báo tin không vui. Từ năm mười tám tuổi nó đi du học một mình, từ đó chỉ báo về nhà mấy tin vui, chuyện của nó nhà chị phải hỏi han Tiểu Văn mới biết. Có lần nó bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, trước lúc phẫu thuật Tiểu Duy gọi cho nó, nó còn nói đang học, nói chuyện với Tiểu Duy bảy, tám phút mới cúp máy. Sau này nhà chị biết chuyện.. đều sợ ngây người.”
Dương Thiếu Quân trầm mặc, cũng không quá ngạc nhiên, hắn biết Tô Kiềm là người như thế. Đối với người ngoài thì lạnh lùng, đối với chính bản thân mình còn lạnh lùng hơn.
Tô Tạ Nguyên thở dài: “Thằng bé này.. lúc nó kết hôn sinh con, chị còn nghĩ sẽ có người chiếu cố nó, Tiểu Văn là người tốt, không ngờ.. “
Hai người trầm mặc một lúc, đột nhiên Dương Thiếu Quân nhớ ra hỏi: “Mọi người.. đã nói với Tô Duy chưa?”
Tô Tạ Nguyên lắc đầu, nhìn về phía Dương Thiếu Quân: “Còn chưa có. Em với Tiểu Duy quan hệ tốt như vậy, nhưng lại không nói với Tiểu Duy mà tìm Tiểu Di đầu tiên.” Ngưng một chút chị lại nói tiếp: “Thật ra bọn chị cũng không nghĩ khác em là bao đâu, trước đây Tô Duy xảy ra chuyện như thế, so với bố mẹ nó còn không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này hơn, để nó ở bên ngoài thả lỏng cũng tốt, chuyện này xin em đừng nói cho thằng bé.”
Dương Thiếu Quân nhắm mắt lại, buồn bực nói: “Vâng” Tại sao mình không nói với Tô Duy? Là sợ em ấy bị kích động sao? Dương Thiếu Quân buồn bã gảy tàn thuốc.
Sớm hôm sau Tô Di và Tô Tạ Tích đến cùng một lúc. Người nhà họ Tô vây quanh lão Mạnh hỏi han tình hình, Dương Thiếu Quân lặng lẽ đứng một bên, cảm thấy áy náy trong lòng, tốt nhất là đừng ai hỏi gì hắn.
Một lúc sau, Tô Di nghiêm mặt nói: “Em phải lên nhìn anh ấy.”
Đúng lúc này điện thoại của Dương Thiếu Quân vang lên, hắn liền cầm lên nhìn, là Tề Vĩnh Húc gọi đến. Lúc Tô Di đi lên lầu cũng là lúc hắn nhận máy.
Giọng Tề Vĩnh Húc ở đầu dây bên kia có chút nghiêm trọng: “Thiếu Quân, có kết quả giám định rồi, có một lọ vitamin tổng hợp có vấn đề.”
Dương Thiếu Quân liếc nhìn người nhà họ Tô, bước mấy bước ra xa hơn, nhỏ giọng hỏi: “Vấn đề gì?”
Tề Vĩnh Húc nói: “Trong thuốc có hàm lượng amphetamine tương đối lớn, độ tinh khiết cao. Nếu ông có thời gian thì qua chỗ tôi một chuyến luôn đi, tôi sẽ nói rõ ràng hơn.”
Dương Thiếu Quân do dự một chút, nói: “Tôi tới ngay đây.”
Hắn đi tới ngăn tủ lấy chìa khóa xe, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên cầu thang, vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Kiềm mặc áo ngủ, biểu tình dữ tợn xông tới. Dương Thiếu Quân sững người, chìa khóa trong tay bị Tô Kiềm cướp lấy. Tô Kiềm xoay người chạy, Tô Di từ trên lầu chạy xuống theo, ở phía sau hô to tên anh ấy, Tô Kiềm không quay đầu lại. Tô Tạ Tích chạy tới ngăn, anh liền đẩy chị hai ra, không thèm đổi giày dép mà xông ra khỏi cửa.
Phải mất mấy giây Dương Thiếu Quân mới kịp bình tĩnh lại, nhanh chóng cầm chìa khóa một chiếc xe BMW khác đuổi theo sau.
Tô Kiềm chạy vội, đánh rơi một chiếc dép, anh mặc kệ, chạy ào tới chiếc Bentley của mình. Dương Thiếu Quân chạy theo gõ mạnh vào cửa kính, hô: “Anh muốn đi đâu?! Tô Kiềm, anh xuống xe trước đi!”
Tô Kiềm căn bản không để ý đến hắn, đạp chân ga phóng xe ra ngoài, thiếu chút nữa đâm vào người Dương Thiếu Quân.
Dương Thiếu Quân cắn răng, xoay người nhảy lên chiếc BMWs, đuổi theo xe anh.