120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 15

Ngày thứ 110.

Thôi Thiện nhẩm tính thời gian, không ngờ đã qua mất ngày 11 tháng 11 – Năm

ngoái vào tầm này là đang điên cuồng chọn đồ giảm giá trên mạng, còn năm nay thì lại bị cầm tù trong cái vườn treo này.

Nhưng có lúc cô ta lại hoài nghi – Mình thực sự là kẻ gϊếŧ người ư?

Đầu đau như sắp vỡ tung ra, không muốn để lộ tất cả bí mật ra cho X biết,

nói không chừng tên biếи ŧɦái ấy nửa đêm sẽ bò xuống, giở trò rồi gϊếŧ

mình cũng nên.

Nhưng mà, X dùng chiếc trực thăng đem tới một cuốn sách, đã đáp ứng yêu cầu của Thôi Thiện.

Trên bìa in dòng tên sách rất nhỏ và mảnh: “Gatsby vĩ đại.”* (*The Greet

Gatsby ((Đại gia Gatsby hay Gatsby vĩ đại) là một kiệt tác của nhà văn

F. Scott Fitzgerald người Mỹ. Nó được xem là cuốn tiểu thuyết “phải đọc” với dân nghiền sách trên toàn thế giới. Modern Library xếp The Greet

Gatsby ở vị trí thứ hai trong danh sách 100 tiểu thuyết hay nhất của thế kỷ 20. Tạp chí Time vinh danh The Greet Gatsby là một trong 10 tác phẩm văn học vĩ đại nhất mọi thời đại). Viền trang trí ngoài trang sách bị ố vàng, dường như được lật rất nhiều. Jay Gatsby là ai? Giở trang đầu

tiên, cô đọc thầm mấy dòng:

Lúc còn trẻ, thời mà năng lực đọc của tôi còn rất thấp, cha từng đưa ra cho tôi một lời khuyên răn chân

thành, cho đến tận hôm nay, câu nói ấy vẫn quanh quẩn trong đầu tôi.

“Khi còn muốn chê bai một ai đó,” ông nói với tôi, “Phải nhớ rằng, trên thế

giới này, không phải tất cả mọi người đều có những ưu điểm mà con có.”

Thôi Thiện chỉ biết bản thân mình từ khi sinh ra, hoàn toàn không có một ưu điểm gì, ngoại trừ khuôn mặt.

Chán nản gập cuốn sách lại, hồi tưởng lại tất cả những cuốn sách mình từng

đọc trong đời… thư viện trường THPT Nam Minh, căn gác xép thần bí trong

lời đồn, thầy giáo Dung giới thiệu cho cô cuốn “Bá tước Monte Cristo”

của Alexandre Dumas.

Vì là cuốn sách do người đàn ông mình thích

đưa cho, nên cô xem vô cùng chăm chỉ và tỉ mẩn, còn hiếm hoi làm hẳn một ghi chép về việc đọc sách. Tình tiết để lại ấn tượng sâu sắc nhất,

chẳng qua cũng chỉ là Edmond vượt ngục thành công – Lúc ở trong vườn

treo, vắt óc nghĩ hơn một trăm ngày, thử qua các loại cách thức, nhưng

đột nhiên đã thông suốt rồi.

Sáng sớm, Thôi Thiện không tỉnh dậy

như mọi lần mà tiếp tục nằm ở dưới góc tường. Trực thăng mô hình của X

hạ xuống, cô ta cũng không đi lấy thức ăn, dường như ngủ rất say. Cánh

quạt của chiếc trực thăng nhỏ không ngừng chuyển động, lúc thì bay lên,

lúc lại hạ xuống, thậm chí còn đỗ lại trên chăn của cô ta, muốn gọi cô

ta tỉnh giấc, nhưng cô ta không hề cử động, nằm yên như một xác chết.

May là lưng quay ra ngoài, chắc chắn rằng X không nhìn thấy khuôn mặt của

mình, vẫn có thể mở mắt và mím môi. Đợi đến 1-2 tiếng đồng hồ sau, trực

thăng vứt thức ăn lại rồi tự mình bay khỏi khu vườn.

Cả ngày trời chỉ giữ nguyên tư thế này, cảm giác cơ thể ngày càng cứng lại, nửa thân dưới tê liệt, trong mạch máu chạy rần rần những con côn trùng nhỏ. Cô

ta hoài nghi liệu có phải mình đã chết rồi không. Và đôi mắt phía sau

chiếc kính viễn vọng kia, chắc chắn cũng đang hoài nghi điều ấy.

X sẽ vì thế mà cảm thấy vô cùng phẫn nộ!

Thôi Thiện nhẫn nại đợi đến nửa đêm, cô ta hiểu rằng không thể hành động

thiếu suy nghĩ, bất cứ lúc nào cũng đều có một tai mắt đang dõi theo cô

ta, không chỉ là ô cửa sổ phía xa kia, mà còn bao gồm cả bốn bức tường

nữa.

Sau nửa đêm, nghe thấy âm thanh gì đó, tuy rằng không dám

ngẩng đầu lên nhìn, nhưng có người nắm lấy dây thừng, trèo từ bức tường

phía nam xuống.

Xa đến rồi, tai cô ta dán chặt vào chiếc đệm cỏ, bất kỳ chấn động nào cũng đều có thể cảm nhận được.

Anh ta trầm mặc tiến đến gần Thôi Thiện, hơi thở nóng rực phả vào bên tai.

Nhưng, X không hề chạm vào cô ta, chỉ yên lặng nhìn, cho dù cô ta có là

một xác chết – Chẳng lẽ hắn bị mắc chứng bệnh yêu xác chết?

Không thể đợi thêm nữa, có trời mới biết X sẽ có hành động nguy hiểm gì, đại

loại như là cưỡng bức. Tay phải bên dưới người của Thôi Thiện đang nắm

chặt một cành cây nhỏ mảnh nhưng cứng cáp, giấu ở dưới lớp chăn dày cộm, có thể dễ dàng đâm xuyên xuống đất, đương nhiên cũng có thể đâm rách

thịt da.

¼ giây, thứ sắc nhọn ấy đâm thẳng vào ngực X.

Giống như trước đây những lúc vô vị thường dùng bút bi đâm xuyên qua quyển vở bài tập, ngón tay tuy đã tê rần rần, nhưng vẫn cảm nhận được lực cản,

rồi cả thứ âm thanh trong trẻo, cơ hồ như chẳng có một giọt máu nào bắn

ra.

Trời tờ mờ sáng, không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ

thấy cái bóng lờ mờ, anh ta không hề gào thét, đến cả tiếng thở nặng nề

cũng chẳng có, chỉ lùi lại mấy bước về phía sau.

Đáng chết, cô ta không cầm chắc cành cây, cái thứ vũ khí gϊếŧ người đó, không biết đã

đâm xuyên được vào tim X hay chưa? Trên ngực anh ta cắm một cành cây sắc nhọn, giống như binh sĩ bị trúng tên.

Gϊếŧ anh ta – Đó là hi vọng trốn thoát duy nhất của Thôi Thiện.

Cô ta cuồng nộ hét lên, xông về phía cái bóng đen đang run rẩy của X,

không ngờ anh ta lại nắm lấy cành cây, bẻ gãy từng đoạn cứng nhắc phía

ngoài, chỉ để lại phần đang cắm trên ngực.

Lúc này Thôi Thiện tay không tấc sắt, không dám tiến lại gần người đàn ông kia nữa.

X chưa chết, anh ta rất phẫn nộ, liệu có gϊếŧ Thôi Thiện không?

Cô ta hoảng sợ ngã vật xuống đất, co rúm lại trong bụi cây thạch lựu, khóc lóc cầu khẩn xin tha:

-Xin lỗi!... Tôi…. Không phải tôi cố ý….

Nói đùa chắc, những lời này đến cả bản thân cô ta cũng không tin được.

Sự trừng phạt mà cô ta đang chờ đợi kia lại không hề tới, một phút trôi

qua, Thôi Thiện ngẩng đầu nhìn quanh vườn treo, chờ đợi mình có thể

trông thấy thi thể của một người đàn ông, hoặc là một cơ thể đang đau

khổ quằn quại trên mặt đất.

X biến mất rồi.

Thôi Thiện

chạy đi khắp nơi tìm người đàn ông đó, lẽ nào trong lúc cúi đầu vừa rồi, X đã nhân cơ hội đó men theo sợi dây thừng để bò lên? Nhọc nhằn ngẩng

lên nhìn bức tường phía nam, chỉ còn thừa lại màn đêm đen kịt.truyện

post free bên dienddanlequydon

-Này! Anh ở đâu? Anh hãy xuống đây gϊếŧ tôi đi! Xin anh đấy! Đồ khốn nạn!

Cô ta tuyệt đối tin tưởng rằng X có thể nghe được, trừ khi anh ta vừa xuyên không đến thời đại khác rồi.

Lặng yên mấy phút, có thứ gì đó rơi xuống từ trên không trung, trực tiếp đập thẳng vào đầu của Thôi Thiện.

Mẹ kiếp!

Cẩn thận nhặt lên, phát hiện là chiếc bút ghi âm của X – Anh ta vẫn chưa đi, muốn cô ta nói tiếp? Điên cuồng quá rồi.

Bút ghi âm ghi lại giọng nói gấp gáp đầy khó nhọc của anh:

-Cô từng gϊếŧ người? Cô hãy kể lại cho tôi nghe quá trình gϊếŧ người của cô!

Thôi Thiện ngồi bệt xuống đất, sờ thấy dấu vế của hai giọt máu tươi. Máu của X, mùi hương của người đàn ông trẻ tuổi, rất sạch sẽ, không có vị thuốc lá.

Thế là, cô ta cứng nhắc nói vào chiếc bút ghi âm.

Lúc nhỏ, chỉ cần tôi thích thứ gì, bất kể là dùng cách nào cũng nhất định

phải có được nó. Mẹ ghét nhất là mùi bạc hà, nhưng trên tivi ngày nào

cũng phát quảng cáo, rất nhiều học sinh cũng đều ăn kẹo cao su bạc hà.

Tôi luôn bắt mẹ phải mua, đến một ngày mẹ nhất quyết không mua nữa, tôi

liền trộm mấy tệ từ trong túi mẹ, âm thầm đến bên đường mua về ăn.

Mùa xuân, Lâm Tử Túy hỏi tôi có thật lòng hay không.

Anh ấy nói tôi là một nữ nhân rất đáng sợ. Còn tôi hỏi anh ấy, rốt cuộc đã từng yêu vợ mình hay chưa?

Năm năm trước, khi sự nghiệp của anh ấy tụt dốc, ba của Trình Lệ Quân đã

giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn, vợ chỉ kém anh ấy hai tuổi, rất

nhiều người đều tưởng bọn họ bằng tuổi nhau. Anh ấy từ bỏ công việc luật sư, trợ giúp cho việc kinh doanh của gia tộc nhà Trình Lệ Quân. Trong

khoảng thời gian hai năm sau khi kết hôn, bọn họ vẫn luôn muốn có con,

nhưng vì vấn đề phía cô ta nên không có được. Mới đầu, anh ấy luôn né

tránh vấn đề này, tôi phải truy hỏi mấy lần mới biết được – Tắc ống dẫn

trứng.

Lâm Tử Túy nói xong thì tự cho mình một cái bạt tai, bảo

sao lại có thể nói với em những chuyện này chứ, đây là bí mật riêng tư

của cô ta, xin lỗi cô ta.

Thân là phụ nữ, tôi rất thương cô ta, thật sự!

Sau đó, xảy ra một vụ tai nạn máy bay – Lâm Tử Túy khuyên vợ đừng đi nhận

dạng thi thể, nhưng cô ta nhất quyết không tin cả ba và mẹ mình đều đã

mất, nhất định đòi bay sang đó tận mắt xác nhận. Ở trong phòng đựng thi

hài, cô ta nhìn thấy sự không hoàn chỉnh của những xác chết, mang máng

nhận ra hình dạng của hai người. Không tài nào tưởng tượng nổi ở đó đáng sợ đến thế nào, ở hiện trường còn có những thi thể thảm hại hơn, có thi thể bị cháy khét, méo mó đến mức chỉ còn nhỏ như một đứa trẻ, Lâm Tử

Túy lúc ấy nôn thốc nôn tháo…..

Tôi chỉ đơn thuần nhớ lại cảnh bố gϊếŧ chú mèo Tiểu Bạch.

Vốn dĩ, tính cách của Trình Lệ Quân rất quái dị, huống hồ gặp phải việc

không sinh được con cộng thêm với sự đả kích quá mức này, nên không lâu

sau đó cô ta mắc chứng trầm cảm nặng. Nếu như không uống thuốc ngủ, thì

đến sáng sớm sẽ rơi vào trạng thái điên khùng. May mà trong nhà có khá

nhiều phòng, Lâm Tử Túy gần hai năm không ngủ chung giường với cô ta.

Tính khí cô ta ngày càng tồi tệ, gần như không hề nói chuyện với anh ấy

nữa. Người mà cô ta tin tưởng nhất lúc này, chính là ba cô bạn thân ở

cùng phòng kí túc xá thời còn học đại học.

Tôi thương xót sờ vào

chiếc cằm đang gờn gợn mọc râu, trực tiếp nói ra vận mệnh của anh – Anh

không thể ly hôn, nếu không thì sẽ trắng tay, bởi vì tất cả tài sản

trong công ty đều đứng tên vợ.

Lâm Tử Túy thoáng biến sắc, lập

tức bật dậy khỏi giường, mặc quần áo chuẩn bị rời đi. Tôi ôm chặt lấy

anh ấy từ phía sau, cầu xin anh ấy đừng đi. Tôi biết nghèo hèn có mùi vị thế nào, tôi cũng không muốn quay lại cuộc sống như thế nữa, vĩnh viễn

không muốn.

Câu nói ấy khiến anh ấy đột ngột quay lại, khóm râu

cọ vào làm mi tâm tôi đau nhói: Tiểu Thiện, thật ra, tôi và em đều cùng

một hạng người.

Cùng một hạng người mới đi cùng nhau, số phận đã an bài.

Nước mắt anh rơi ướt vai tôi, tôi cũng cắn chặt tai anh để thì thầm, dường

như mỗi góc trên thế giới này đều có người đang nghe trộm.

Tôi muốn anh trở thành chồng của tôi, còn về vợ của anh ấy bây giờ, giao cho tôi giải quyết đi.

Làm thế nào? Lâm Tử Túy hoảng sợ lùi ra khỏi vòng tay tôi.

Trình Lệ Quân mắc bệnh trầm cảm nặng, sống dằng dặc trong đau khổ, đây là

điều mà người bình thường không cách nào thấu hiểu nổi, càng khó có thể

chịu đựng nổi – Cô ta từng nói rằng muốn chết chưa?

Đối diện với

câu hỏi chí mạng như vậy, đôi môi anh ấy run rẩy. Bệnh trầm cảm chẳng

phải sẽ có khuynh hướng muốn tự sát sao? Lâm Tử Túy thừa nhận, một năm

trước, vợ mình từng xả đầy nước nóng vào bồn tắm ở trong nhà, cắt cổ tay tự sát…. Khi cô ta chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng, đúng lúc có cô bạn

thân được coi như bà chủ trong nhà tới thăm cô ta, mới cứu được cô ta

một mạng.