Buổi tối, Liêu Dương. Hơn tám trăm gia đỉnh Vương Phác suất lĩnh hạ trại tại chỗ.
Liêu Dương cách Thịnh Kinh hơn trăm dặm về phía nam, vài thập niên trước đã từng là thành trấn của trấn Liêu Đông đế quốc Đại Minh, khi cường thịnh nhất từng có mấy chục vạn người Hán sống trong thành, về sau người Nữ Chân quật khởi, người Hán ở Liêu Đông không bị gϊếŧ thì cũng phải chạy trốn, Liêu Dương nhanh chóng suy yếu, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích dời đô về Thịnh Kinh, Liêu Dương ngay lập tức bị vứt bỏ hoàn toàn, hiện tại đã thành đống hoang tàn cho dã thú thường lui tới mất rồi.
Vương Phác nhìn cảnh tượng hoang tàn cỏ mọc thành cụm ngoài trướng vải, thở dài nói:
- Hơn hai mươi năm trước, Liêu Dương này là tòa đại thành phôn hoa nhât, đáng tiêc cứ như vậy bị Kiên Nô phá hỏng, ai.
Trên mặt Chân Hữu Tài toát ra vẻ đau thương hiếm thấy, hạ giọng nói nhỏ. - Đúng vậy ạ, hai mươi năm trước sau khi Kiến Nô phá thành, chỉ riêng dân chúng thắt cổ chết đã có mấy vạn, trên từng xà nhà đều treo đầy người chết, tình cảnh ấy thật đúng là thảm thiết biết bao, tiểu nhân hiện tại hồi tưởng lại vẫn giống như mới hôm qua.
Chân Hữu Tài nói xong bỗng nhiên ứa nước mắt: - Song thân của tiêu nhân cũng treo cô trên bầu trời kia đây.
Vương Phác vỗ vỗ bờ vai Chân Hữu Tài, hạ giọng khẽ nói: - Hữu Tài, tìm đâu bêp làm chút đô cúng, lây thêm nước trong bâu rượu đi tê lê Song thân của ngươi đi. Sau khi Vê Quan Nội cũng không biêt bao giờ mới có thê tới Liêu Đông lân nữa.
- Ai.
Chân Hữu Tài lau nước mắt, suy sụp co rút mà đi.
Vương Phác lại bảo Đao Ba Kiểm dẫn theo hơn mười gia đỉnh đi theo, cũng không phải sợ Chân Hữu Tài bỏ trốn, theo Vương Phác, Chân Hữu Tài rất sợ chết là không sai, nhưng y cũng không hèn hạ tới mức không màng đến tự do của dân chúng Đại Minh, trái lại chạy tới làm cẩu nô tài Kiến Nô, huống chi lần này. Thịnh Kinh Kiến Nô bị hủy, công lao của Chân Hữu Tài rất lớn, y cũng tuyệt không dám chạy về làm nô tài cho Kiến Nô một lần nữa.
Vào lúc này, Tiểu Thất đã sai người đưa Hoàng Thái Cực tới trướng của Vương Phác.
Hoàng Thái Cực bây giờ thật đúng là quá thảm hại, hai tay hai chân đều bị trói lại, bởi vì sợ ông ta cắn lưỡi tự tử nên miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách vào, do hình thể Hoàng Thái Cực to béo nặng đến hơn ba trăm cân, đưa đến đúng là phải cố hết sức, Tiểu Thất dứt khoát sai hai gia đình dùng một cây gậy nâng Hoàng Thái Cực giống như nâng gia súc mang tới trướng. Bởi vì xóc nảy một ngày, khí săc Hoàng Thái Cực rất không tôt.
Vương Phác gọi Tiểu Thất tới trước mặt rỉ tai, Tiểu Thất ngầm hiểu dẫn người đi, Vương Phác lúc này mới sai người đỡ Hoàng Thái Cực ngồi dậy, còn lấy giẻ rách trong miệng ông ta ra, Hoàng Thái Cực thở dốc một lát, nói với Vương Phác:
- Vương Phác, Trẫm muốn gặp Thần phi.
Khiến Hoàng Thái Cực nói như vậy, Vương Phác vẫn rất muốn biết nàng Hải Lan Châu trời Sinh quyên rũ kia bây giờ sông chết ra sao?
Vương Phác lập tức phái người gọi Lý Trường Phúc vào trướng của hắn, hai ông cháu Lý Trường Phúc kê từ khi bộc lộ tài năng ở Trường Dũng Bảo vân đi theo trong quân, hiện tại nghiêm nhiên đã thành quân y đi theo quân rồi.
- Lý lão cha. Vương Phác hỏi: - Nữ nhân Kiến Nô kia đã chết chưa?
Hoàng Thái Cực cũng không kìm được hỏi thêm câu nữa. - Có phải Thân phi hay không? Hiện tại nàng thê nào rồi?
- Không có, sống rất tốt.
Lý lão cha vò đầu nói:
- Việc này lão hủ đang muốn bẩm báo với Tướng quân người đây, nhắc tới cũng thật kì lạ, nữ nhân Kiến Nô này mắt thấy sắp tắt thở, nhưng ở trên lưng ngựa điên hơn nửa ngày không ngờ lại sống đến giờ, khí đã như ý rồi, sắc mặt cũng hồng nhuận rồi, bệnh tình kia cũng đã khá hơn phân nửa rồi.
Vương Phác cau mày nói: - Sẽ không phải là hồi quang phản chiêu chứ?
Hoàng Thái Cực cũng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lầm bām: - Không Sao thì tôt, Thân phi không Sao Trâm cũng yên lòng rôi.
- Không phải. Lý lão cha lăc đâu nói: - Lão hủ đã bắt mạch của nàng, khẳng định không phải hồi quang phản chiêu.
- Vậy là chuyện gì?
- Lão hủ xem chừng nữ nhân Kiến Nô kia có thể vì thương tâm quá độ khiến trung khí tích tụ, Ở trên lưng ngựa xóc nảy hơn nửa ngày chăng những không làm nàng tăt thở, trái lại trời xui đât khiên làm tan tích khí tích tụ trong ngực nàng, cho nên bệnh tình mới tôt lên hơn phân nửa.
- Thì ra là có chuyện như vậy.
Vương Phác gật đầu nói: - Được, vậy Lý lão cha, lão lui xuống trước đi, người bệnh trong quân còn phải làm phiền ngài nhiều hơn nữa.
- Tướng quân chuyện này đâu đáng nhắc đến. Lý lão cha Vội vàng nói:
- Đây đều là việc lão hủ phải làm thồi.
Đợi Lý lão cha đi rồi, Vương Phác mới nói với Hoàng Thái Cực: - Hoàng Thái Cực, bây giờ ngươi nên yên tâm rôi chứ?
Hoàng Thái Cực nói: - Trẫm muốn gặp Thần phi.
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Vương Phác lăc đâu nói:.
- Bệnh tình của Hải Lan Châu vừa mới biến chuyển tốt, sau khi gặp ngươi tâm tình kích động bệnh tình lại tái phát thì phải làm sao đây? - Vậy cũng phải.
Hoàng Thái Cực rất đồng tình đáp: - Đúng là Trâm không Suy xét.
Vương Phác nói: - Hoàng Thái Cực, ta nghe nói ngươi thích đọc Tam Quôc Diên Nghĩa?
- Không Sai.
Hoàng Thái Cực gật đầu nói: - Văn hóa của người Hán các ngươi thật là uyên viễn lưu trường, quân thần nước Minh các ngươi không biết cách lợi dụng thiện gia, chỉ biết đấu đá phe phái, sưu cao thuế nặng, biến giang Sơn tươi đẹp thành chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than, Đại Thanh ta thay thế Đại Minh có thể nói là trên hợp ý trời, dưới hợp lòng dân.
- Vương Phác ngươi cũng coi là một viên tướng tài, nếu ngươi có thể cải tà quy chính quy thuận Đại Thanh, Trâm sẽ phong ngươi làm Tĩnh Nam Vương!
- Tĩnh Nam Vương?
Vương Phác cười to: - Ha ha ha, thú vị đây.
Hoàng Thái Cực nghiêm nghị nói: - Quân vô hí ngôn, Trâm đang rât nghiêm túc.
- Quân vô hí ngôn?
Vương Phác hờ hững nói:
- Hoàng Thái Cực, hiện tại ngươi đã không còn là Nô tù nữa, bây giờ ngươi là tù binh của quan quân Đại Minh! Đừng nói những lời nhàm chán này nữa, bản tướng quân hỏi ngươi có thích đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa hay không, không có ý gì khác, chỉ có điều nghe nói ngươi từng rất tâm đắc đoạn Chu Du mượn đao gϊếŧ Thái Mạo, Trương Doãn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, theo đó dùng kế phản gián loại bỏ Viên Sùng Hoán, hôm nay bản tướng quân cũng muốn dùng kế phản gián một lần, muốn mượn tay ngươi điều tám ngàn kỵ binh Tương Bạch Kỳ đi, sau đó lại gϊếŧ chết vài tên Hán gian.
( Hoàng Thái Cực dùng kế phản gián loại bỏ Viên Sùng Hoán là thật hay giả, khó mà nói được, cuôn Sách là tiêu thuyêt, tùy ý Viêt ra, xin đừng truy cứu)
- Điều tám ngàn thiết kỵ đi?
Hoàng Thái Cực khinh thường:
- Vương Phác ngươi đừng nằm mơ, đường từ Liêu Đông về Quan Nội không nhiều hơn hai con đường, ngoại trừ đường bộ chính là đưởng biển, nhưng hiện tại hai con đường này ngươi đều đi không thông, ngươi muốn như vậy vì có thể lấy Trẫm ra làm con tin, vậy ngươi đã thập phần sai rồi, nếu ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn đầu hàng Đại Thanh đi, Trẫm còn có thể bảo đảm cho ngươi cả đời Vinh hoa phú quý.
- Ha hả, có phải nằm mơ hay không ngươi cứ chờ xem là được rồi. Vương Phác dứt lời lại nhét đống giẻ rách vào miệng Hoàng Thái Cực, lại duỗi ngón tay chỉ ra ngoài trướng vải, hạ giọng nói:
- Biết lều bên cạnh giam giữ ai không? Là Tế Nhĩ Cáp Lãng.
Hoàng Thái Cực hừ một tiếng trong mũi, bất động.
Vương Phác cười cười, bỗng nhiên cố ý phóng đại âm thanh nói: - Hoàng Thái Cực, ngươi nhất định lấy làm lạ tại sao quân đội bản tướng quân suất lĩnh có thể thần không biết quỷ không hay bao vây đại doanh Kiến Nô ở Tùng Sơn, tại sao có thể dễ dàng chiếm lấy thành Thịnh Kinh, có phải không? Hôm nay bản tướng quân nói thật với ngươi này, trong Kiến Nô các ngươi có nội ứng của Đại Minh chúng ta!
Hoàng Thái Cực hiển nhiên nghĩ tới điều gì, dường như muốn nói gì đó, chỉ tiếc miệng ông ta bị chặn, không nói được lời nào hết.
Vương Phác cười ha hả, lớn tiếng tiếp lời:
- Ngươi nhất định rất muốn biết những tên nội ứng này là ai, có đúng không? Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, bản tướng quân hôm nay nói thật với ngươi này, mấy tên nội ứng này không phải ai khác, chính là Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi! Ngươi cho rằng bọn họ đều thật sự đầu hàng ư, sai rồi, bọn họ chỉ giả vờ đầu hàng, là phụng thánh chỉ của chủ công Vạn tuế ta tới làm nội ứng đó! Quân đội của bản tướng quân chính là lén xuyên qua khu vực bọn họ phòng thủ đi vào, cửa thành Thịnh Kinh cũng là do gia mô của bọn họ lén mở ra đó, còn tin tức ngươi ở bên ngoài thành Thịnh Kinh nữa, cũng là bọn họ phái khoái mã báo tin cho bản tướng quân đó, bằng không, bản tướng quân cũng không bắt được ngươi, ha ha ha...
- Ư ư ư…
Hoàng Thái Cực liều mạng muốn nói, lại chỉ có thể ưư mấy tiếng trong mũi.
Vương Phác nói tiêp: - Không phải Vừa nãy ngươi nói bản tướng quân và thủ hạ là quân đội có chăp cánh cũng không thể bay sao? Bản tướng quân hiện tại có thể nói cho ngươi biết, bọn người Khổng Hữu Đức, Cảnh Minh Trung và Thượng Khả Hi đã sớm sắp xếp xong xuôi thuyền ở đảo Liên Vân rồi, chỉ chờ quân đội của bản tướng quân vừa đến, lập tức có thể lái thuyền rời bến, theo đường biển trở về Đăng Châu rồi.
- Đừng tưởng răng ngươi điều tới tám ngàn kỵ binh Kiên Nô là có thể ngăn cản bản tướng quân, ngày mai bản tướng quân sẽ an bài một nhánh nghi binh gióng trống khua chiêng lái về phía Triều Tiên, mà bản tướng quân sẽ suất quân ban ngày ẩn nấp tối hành quân, bí mật xuôi về nam, đợi khi ngươi điều tám ngàn kỵ binh đuổi tới Triều Tiên, bản tướng quân sớm đã lên thuyền từ đảo Liên Vân rời bến rồi, ha ha ha...
Sắc mặt Hoàng Thái Cực đại biến, rốt cuộc ông ta đã biết dụng tâm hiểm ác của Vương Phác
Rõ ràng Vương Phác cố ý muốn cho Tế Nhĩ Cáp Lãng nghe thấy, sau đó lại giả vờ sơ hở để Tế Nhĩ Cáp Lãng chạy thoát, đưa những lời Vương Phác nói tới đại doanh Tùng Sơn. Thịnh Kinh bị hủy, Hoàng Thái Cực bị bắt, hơn nữa Tế Nhĩ Cáp Lãng nghe được “tình hình thực tế” từ quân địch, bọn Bối Lặc Thân vương này đang cơn thịnh nộ, tám chính phần sẽ gϊếŧ ba người Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hỉ để trút giận.
Còn hơn năm ngàn thiết kỵ của Đa Đạc, sau khi nghe xong “tin tức” của Tế Nhĩ Cáp Lãng, tám chín phần sẽ đuổi tới đảo Liên Vân, trái lại không rảnh để ý việc gióng trống khua chiêng về phía Triều Tiên của quân Minh, cứ như vậy, bộ binh quân Minh của Vương Phác sẽ có thể thuận lợi tiến vào lãnh thổ nước Triều Tiên rồi, Triều Tiên bây giờ mặc dù là nước phụ thuộc Đại Thanh, nhưng trong lòng thủy chung hướng về Đại Minh, quân đội của Vương Phác vào Triều Tiên, nhất định sẽ được Quốc vương Triều Tiên lễ ngộ, quân Minh có thể từ cảng Nhân Xuyên lêm thuyền rời bến thuận lợi trở về Đại Minh rồi.
Hoàng Thái Cực phải thừa nhận, kế phản gián của Vương Phác vô cùng ác độc.
Hoàng Thái Cực hiểu rất rõ, sau khi mình gặp chuyện không may, tiếp nhận quyền lực của Mãn Thanh không ai khác ngoài hai người Hào Cách và Đa Nhĩ Cổn, Hào Cách tuy rằng dũng mãnh thiện chiến nhưng không có đầu óc, vốn không có khả năng đoán được kế phản gián của Vương Phác, Đa Nhĩ Cổn tuy rằng hữu dũng hữu mưu nhưng chung quy vẫn còn tuổi trẻ bồng bột, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu âm mưu, Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã có thể nhìn ra được, nhưng bọn họ là người Hán, bọn họ không thể không lo lắng rằng bảo vệ trái lại sẽ tự rước lấy họa Sát thân, dưới tình hình như thế bọn họ vốn cũng sẽ không ra mặt vạch trần.
Ngoài ra, Hoàng Thái Cực còn nghĩ tới việc đáng sợ hơn, một khi tin tức ông ta bị bắt rơi vào tay đại doanh Tùng Sơn, đại cục tôt của quân Thanh ở Tùng Sơn sẽ hoàn toàn bị chôn vùi!
Vì Hãn vị còn trống, nội bộ nước Đại Thanh tất nhiên sẽ xuất hiện cuộc đua quyền lực quyết liệt, dưới tình hình này, đại quân Bát Kỳ đã không thể ở Tùng Sơn, Cẩm Châu để tiếp tục giằng co với quân Minh nữa, đại quân Bát Kỳ một khi rút quân khỏi Tùng Sơn và Cẩm Châu, quân Minh có thể có cơ hội quý báu để tạm nghỉ, thiết lập lại phòng tuyến Ninh Cẩm ở quan ngoại.