Triệu Mẫn lên xe Taxi chạy đến Bar Diamons nằm ở ngay khu trung tâm đắt đỏ. Cô ngước mắt nhìn tòa nhà cao sang lộng lẫy. Nói nó là 1 cái máy hút tiền cố định cũng không sai. Bình dân như cô thì làm gì dám đến những cái nơi như thế này đốt tiền chứ. Tiền hàng tháng cô trả tiền nhà, tiền điện nước và thuế má của nhà nước là cạn sạch tiền lương rồi.
Cô đưa mắt nhìn sang 1 hàng xe hơi đắt tiền đậu trước cửa thì chậc lưỡi. Trời lại làm 1 cơn mưa tuyết dày đặc, nên cô nhanh chóng đi vào cái quán bar nổi tiếng đó cho khỏi lạnh. Vừa mới bước vào thì cô tiếng nhạc của mấy DJ nổi tiếng đánh làm cô có cảm giác bị ép tim ngộp thở cực kỳ. Ánh đèn mờ ảo làm hạn chế tầm nhìn của cô.
Cô lấy điện thoại gọi cho Vương Tú Lệ thì theo hướng dẫn cô tìm đến phòng mà Dương Thái Bảo đặt. Vừa đẩy cửa vào làm cô kinh ngạc thật sâu. Tất cả mọi người đều ngồi trước cái bánh kem 2 tầng thật to và cả 1 bàn đầy thức ăn đầy đủ sơn hào hải vị trên bàn rồi
" Happy birthday ". Tất cả mọi người đều đồng thanh nói.
" Triệu Mẫn.. sinh nhật vui vẻ ". Dương Thái Bảo ôm 1 con gấu bông to bằng cô lên nói.
" Hôm nay sinh nhật của em à. Xem ra em bị mất trí nhớ rồi đến sinh nhật mình mà vẫn còn quên. Cảm ơn anh. Cảm ơn mọi người rất nhiều ". Triệu Mẫn cười ôm con gấu bông lên nói.
" Đây là quà đặc biệt anh tặng em ". Dương Thái Bảo cười nói rồi đưa cho cô 1 hộp quà rất nhỏ.
Triệu Mẫn đưa tay mở ra thì là 1 cái nhẫn bằng Bạch kim có đính 1 viên đá lấp lánh. Cô không dám chắc nó là kim cương hay là Ruby nhưng kiểu dáng của nó rất đẹp và cô thích nó.
" Anh không cần phải tốn kém vậy đâu. Cảm ơn anh. Em rất thích nó ". Triệu Mẫn cười nói.
" Ơn nghĩa gì. Em thích là được rồi. Lại đây ngồi với anh nè ". Dương Thái Bảo kéo cô lại ngồi gần cạnh bên anh nói.
Triệu Mẫn khẽ cười ngồi lại vị trí chủ vị. Do vui là ngày vui và khá bất ngờ, nên cô cũng uống khá nhiều để chung vui với mọi người. Mọi người đều mời cô 1 ly, nhưng cô chỉ nhấp môi thôi cũng đủ làm 1 người tửu lượng kém như cô phải say không biết gì rồi.
" Triệu Mẫn.. cạn ly nào ". Vương Tú Lệ cũng khá say lên tiếng.
" Tao không uống nổi nữa đâu. Say lắm rồi ". Triệu Mẫn mặt đỏ bừng nói. Cô cầm chai nước suối nóc vào 1 hơi cho giảm cái lượng cồn trong máu đang làm cô choáng váng.
" Anh uống thay cho em ". Dương Thái Bảo cười nói rồi uống 1 hơi cạn sạch.
" Triệu Mẫn.. tôi mời cô 1 ly ". Katie khẽ cười nói. Trước mặt Dương Thái Bảo thì cô cũng không ngu mà làm mấy chuyện điên rồ hay cãi nhau gì đó.
Triệu Mẫn thấy vậy thì không muốn tính toán chuyện cãi nhau lúc trước. Cô cầm lấy ly của mình ra dấu mời. Vừa uống vào 1 hơi thì cô cảm thấy không ổn. Cơn buồn nôn cứ sôi trào trong bao tử, kết quả của việc uống rượu mạnh khi bụng đói là như vậy.
" Vương Tú Lệ... Tao vào nhà vệ sinh 1 chút. Tao sẽ quay lại ngay. Mày ở lại chờ tao 1 chút ". Triệu Mẫn ép cơn khó chịu buồn nôn trong lòng nói. Vương Tú Lệ gật đầu. Triệu Mẫn bước chân lộn xộn bước ra ngoài. Cô vào nhà vệ sinh nôn khan 1 trận.
" Mẹ nó.. biết vậy không uống nhiều như vậy rồi ". Triệu Mẫn chửi nhỏ 1 câu rồi đẩy cửa bước ra.
Cánh cửa vừa đóng lại thì cô vừa đi được 1 vài bước thì 1 người Thanh niên hớt ha hớt hải va mạnh vào người của cô. Tay của anh ta còn che lại cái bụng còn đang chảy máu vì bị súng bắn. Tay anh ta nhanh chóng nhét vào túi áo khoác của cô 1 cái usb mà cô không biết. Anh ta đứng lên rồi nhanh chóng bỏ chạy.
" Á..... ". Triệu Mẫn ngã xuống đất kêu lên.
Tên thanh niên kia cũng không thèm nói câu xin lỗi gì đã nhanh chóng đứng lên bỏ chạy như có quỷ bám theo anh ta vậy. Triệu Mẫn thấy vậy mới hét lên.
" Nè.. Anh đυ.ng người ta ngã lại không biết một tiếng xin lỗi hay sao ".
Vừa nói xong thì cô biết nguyên nhân vì sao anh ta chạy bán sống bán chết rồi. Thì ra có 2 người áo đen đang ráo riết tìm anh ta. Triệu Mẫn nhìn thấy 2 người đó có súng thì cô nuốt nước miếng 1 cái rồi nhanh chóng bỏ chạy. 2 người mặc áo vest đen dấu súng trong áo thấy cô và tên kia bỏ chạy thì nghĩ cô là đồng bọn của thanh niên lúc nãy. 2 người nhanh chóng tách ra làm 2 đường bám theo cô và tên thanh niên kia.
" Con mẹ nó xui thật mà.. ra đường gặp phải sát thủ rồi ". Cô vừa bỏ chạy vừa chửi nhỏ 1 câu. Trong người vốn có men rượu, nên cô không chạy được nhanh. Thấy cánh cửa phòng kia vừa mở thì nhân viên phục vũ mang rượu bước vào. Triệu Mẫn không nói 2 lời chạy vào theo trước khi người mặc Vest đen chạy tới.
Bóng cô mất dấu tên áo đen nhanh chóng đi tìm quanh vài phòng ở đây.
Triệu Mẫn vừa bước vào thì đập vào mắt của cô là vài người đàn ông đang ngồi cạnh vài cô gái ăn mặc thiếu vải. Hơi rượu mạnh và thuốc lá nồng nặc càng làm cô buồn nôn. Chỉ có 1 người đàn ông ngồi 1 mình mà lặng lẽ uống rượu mà thôi. Cô lắc đầu 1 cái nhìn cho rõ gương mặt của người đàn ông kia. Cô có phải say quá rồi hay không mà nhìn ra người đàn ông kia thành Phong Tình của cô cơ chứ. Biết mình lọt vào cái động cave trá hình thì cô giật mình. Mấy cô gái đó không phải là mấy người mẫu nổi danh trên tạp chí mỹ bây giờ hay sao.
" Phong Tình.. ". Triệu Mẫn kinh ngạc lắc đầu lại 1 cái.
Thấy Triệu Mẫn đi vào mà lại nhìn chằm chằm vào Phong Thần Vũ như vậy làm mấy người đàn ông kia như toát hết mồ hôi. Trong mắt của bọn ông thì cô cũng chỉ như mấy cô gái gọi đang ngồi kế bọn ông mà thôi. Dám nhìn Phong Thần Vũ như vậy cô chán sống rồi à.
" Còn nhìn cái gì. Còn không nhanh lại hầu rượu cho Cậu Thần Vũ nhanh lên. Cô được huấn luyện hầu rượu như vậy đó hả. Còn đứng ở đó ". 1 ông ôm 1 cô gái khiêu gợi chân dài nói. Theo Triệu Mẫn đoán thì chắc có lẽ là chủ của cái quán Bar này.
" Xin lỗi.. Cậu Thần Vũ. Cô ta chắc là người mới nên không biết luật ở đây. Cậu đừng trách ". 1 người khác cười lấy lòng nhìn Phong Thần Vũ lên tiếng.
Triệu Mẫn cắn nhẹ môi nhìn người tên Phong Thần Vũ kia. Cô không nghĩ sẽ được gặp lại anh lần nữa và lại trong tình huống này. Cô chỉ thấy Phong Thần Vũ chậm chậm uống rượu mà không nói cái gì. Anh ngồi đó tuy không nói gì, nhưng lại là trung tâm của mọi sự chú ý. Còn đứng ở đó mãi nhìn anh thì cô thấy Phong Thần Vũ buông ly rượu trên tay xuống. Ánh mắt sắc bén không chút nhiệt độ nào của anh nhìn thoáng qua cô 1 cái làm cô lạnh cả óc..
Cô nhìn ra ngoài thấy 1 người áo đen đang đứng trước cửa thì cô không nói 2 lời, cô nhanh chân đi lại cầm chai rượu rót vào ly cho Phong Thần Vũ. Giờ không phải là lúc so đo được hơn, giữ mạng là quan trọng nhất. Cô dám chắc cô mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắn chết. Chỉ có ở lại đây mới tạm thời mới giữ được mạng thôi. Hơi rượu nồng nặc trên người của cô xông vào mũi làm Phong Thần Vũ khẽ chau mày.
Anh nhớ trong hồ sơ nói cô lý lịch sạch mà. Từ khi nào lại thành gái hầu rượu ở quán bar rồi. Không lẽ cô thực sự là người của tổ chức ngầm nào cử đi theo dõi anh hay sao. Anh không tin đây là trùng hợp. Anh nhìn thoáng qua cái đầm trắng của cô dính chút máu thì nhíu mày, nhưng anh không nói gì cả. Sự có mặt của cô ở đây cũng không thay đổi được đại cục của anh nên anh cũng không lo lắng nhiều.
Triệu Mẫn rót rượu xong thì lùi 1 bước. Cô thầm than trong lòng mình xui xẻo. Bên ngoài có sát thủ, bên trong lại có mấy nhân vật nhìn là biết không tầm thường rồi. Men rượu làm cô choáng váng. Giờ đi ra cũng không được, ở lại cũng không xong. Cô sợ mình nghe được những gì không nên nghe thì mất mạng nhỏ như chơi. Dính vào bọn người này thì tương lai của cô không có gì tốt lành hết.
" Cậu Thần Vũ.. chuyện chúng tôi bàn với anh lúc trước. Anh thấy như thế nào. Xin Cậu Thần Vũ giơ cao đánh khẽ mà cho bọn tôi 1 con đường lui ". 1 ông lên tiếng đàm phán. Tay của ông ta còn chưa buông cô gái chân dài kia ra.
" Phải đó Cậu Thần Vũ.. bọn tôi biết sai rồi. Xin Cậu rộng lượng tha lỗi cho bọn tôi ". 1 ông khác lên tiếng xin xỏ.
Triệu Mẫn ở sau lưng Phong Thần Vũ thì cô nhân lúc không ai để ý thì cô nhích từng bước, nhích từng bước mà đi ra phía cánh cửa tính trốn đi.
Phong Thần Vũ vẫn nhấp rượu không lên tiếng. Anh vô thức nhìn sang Triệu Mẫn 1 cái làm cô lông tóc của cô dựng ngược. Cô bỏ trốn không thành thì cô hiểu ý đi lại rót rượu cho anh.
" Uống cạn nó đi ". Phong Thần Vũ cầm ly rượu của anh vừa uống đưa cho cô nói.
Triệu Mẫn nghe vậy ngơ người, không lẽ trong rượu có độc nên anh không dám uống nên mới nhường cho cô hay sao. Triệu Mẫn chừng chừ không chịu cầm lấy.
" Sao hả.. Cô không muốn ". Phong Thần Vũ lại lên tiếng. Triệu Mẫn cắn răng cầm lấy ly rượu của anh mà uống cạn.
" Không tồi ". Phong Thần Vũ lại nói rồi anh quay qua nhìn mấy người đàn ông kia.
" Chuyện phạm pháp, gϊếŧ người diệt khẩu, rửa tiền, buôn bán ma túy thì muốn tôi tha thì sẽ tha được hay sao. Tôi chỉ là 1 thương nhân có quyền gì nói tha là tha được. Mấy ông coi bộ đề cao Phong Thần Vũ tôi rồi ". Phong Thần Vũ lên tiếng.
" Cậu Thần Vũ.. làm người nên biết tiến biết lùi. Chúng tôi kính cậu 1 bước thì cậu đừng nghĩ mình là ông hoàng của Thiên hạ. Chúng ta hợp tác thì đôi bên cùng có lợi Cậu hiểu chứ ". Thấy Phong Thần Vũ không chịu nhượng bộ thì 1 ông khác lại lên tiếng. Mấy ông khác vẫn nhìn chằm chằm đợi quyết định của anh
" Tôi có nói mình là ông hoàng hay sao. Tôi chỉ là thương nhân và biết 1 số chuyện mà người khác không biết mà thôi. Tôi sắp tới có vài chuyến hàng cần chuyển đến Đông Nam Á. Khi đó cần bọn ông chiếu cố cho rồi ". Phong Thần Vũ khẽ môi cười nói.
" Hahaha... Cậu Phong lại nói đùa rồi. Chỉ cần Cậu Thần Vũ chịu hợp tác. Thì chuyện gì chúng ta cũng cần thương được ". 1 ông cười lớn nói.
" Phải đó.. Chỉ cần Cậu Thần Vũ lên tiếng bọn tôi sẽ cố gắng giúp cậu. Anh muốn đưa hàng đi đâu thì cũng được ". 1 ông khác cười nói thêm vào.
Phong Thần Vũ khẽ cười. Anh nhìn Triệu Mẫn rồi anh khẽ lên tiếng.
" Lại đây ngồi đi ". Phong Thần Vũ nhìn Triệu Mẩn rồi anh chỉ cái chỗ trống bên cạnh anh nói
" Tôi.... ". Triệu Mẫn chỉ tay vào mặt mình kinh ngạc nói
" Cậu Thần Vũ bảo cô ngồi đó thì cô ngồi đi. Tôi.. Tôi cái gì. Cô bị điếc rồi hay sao mà còn không nhanh ngồi đi. Cô chọc giận Cậu Thần Vũ thì cô gánh được hay sao ". Chủ quán bar này lên tiếng.
Triệu Mẫn tính nói cô không phải là cave, không phải là gái hầu rượu, nhưng cô lại sợ bị đuổi ra ngoài gặp sát thủ đợi cô bên ngoai, nên ráng nhịn mà ngồi xuống bên cạnh Phong Thần Vũ. Mấy người đàn ông kia thấy cô ngoan ngoãn không làm Phong Thần Vũ mất vui thì ai cũng cười thầm 1 hơi.
Triệu Mẫn vừa ngồi xuồng thì nghe tiếng nói rất nhỏ như có như không lọt vào tai của cô. Hơi rượu cộng với hương thơm trên người của anh làm cô như say đi vậy.
" Biết lý do tại sao tôi kêu cô ngồi ở đây không. Nhìn lên trần nhà có khẩu súng đang chĩa vào tôi. Cô mà không nghe lời tôi thì cả tôi và cô đều bị bắn thành nhím ".
Triệu Mẫn nghe vậy thì nhìn lên trần nhà thì đúng như Phong Thần Vũ nói. Cô thầm chửi cái tên Phong Thần Vũ xấu bụng này 1 phen. Dám lấy cô ra làm bia đỡ đạn cho anh. Nghĩ đến bị bắn thành nhím thì cô cắn răng nhịn cơn tức giận xuống.
" Quá đáng.... ". Triệu Mẫn chửi nhỏ 1 câu. Men rượu cũng vì chuyện này mà chạy trốn đâu hết rồi. Tính mạng nhỏ bị uy hϊếp nên cô phải cắn răng để cho mình giữ tỉnh táo.
Phong Thần Vũ thấy cô ngoan ngoãn thì khẽ cười. Anh không biết cô cố tình tiếp cận anh để làm gì, nhưng chỉ cần Phong Thần Vũ anh muốn biết thì trên đời này không có gì là bí mật cả.
" Cô ngồi yên như tượng làm gì. Mời mấy vị ở đây 1 ly đi ". Phong Thần Vũ 2 tay ôm chặt lấy cô nói. 1 tay của anh khẽ luồng vào đầm của cô mà vuốt ve đùi của cô. Hương thơm trên người cô làm anh tham lam ngửi nhiều hơn vài hơi.
" Cậu Thần Vũ.. Chúng tôi kính anh 1 ly ". Mấy người đàn ông kia cười nói.
" Hợp tác vui vẻ ". Phong Thần Vũ cười nói. Anh nhìn cô thì Triệu Mẫn tuy không vui cũng cầm ly lên uống.
Sau vài lượt rượu uống thế cho Phong Thần Vũ thì Triệu Mẫn hoàn toàn say mềm. Nếu không phải Phong Thần Vũ ôm lấy cô thì cô đã ngã ra sàn nhà ngủ rồi. Tay của anh vẫn còn vuốt ve khắp người cô, càng lúc càng trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cô.
" Bỏ tay ra.. ". Triệu Mẫn bấm nhẹ vào tay của anh nói. Anh không phải Phong Tình của cô. Phong Tình của cô sẽ không đối xử với cô như vậy. Cô làm sao có thể đem Phong Tình của cô so sánh với cái tên xấu xa này được cơ chứ.
" Buông cô ra.. chuyện đâu có dễ như vậy. Cô tự vác xác đến tìm tôi, giờ lại muốn tôi bỏ ra. Cô không thấy quá trễ rồi à. Tôi là người cô muốn đến thì đến, muốn đi là đi à. Chẳng phải lần đầu tiên gặp tôi thì cô đã bổ nhào vô người của tôi rồi sao. Giờ lại vờ là trinh nữ. Cô lừa ai thế hả ? ".
Phong Thần Vũ khẽ cười nói thật nhỏ bên tai của cô. Tay của anh bắt đầu chui tọt vào cái quần chíp nhỏ của cô. 1 tay còn lại anh xoa ngực của cô. Lưỡi của anh thì lại vừa mυ'ŧ vừa cắn cái cổ trắng nõn của cô.
Triệu Mẫn say mềm cô tính chửi thì nghe giọng anh lại vang lên thật nhỏ. " không muốn chết thì ngồi yên cho tôi ".
" Mấy vị khi khác chúng ta lại bàn tiếp. Hiện tại tôi đang bận ". Phong Thần Vũ lên tiếng đuổi khách nói. Bộ dạng của anh giống như không đợi được mà phải làm thịt cô liền vậy.
" Hahaha.. Bọn tôi không làm phiền nhã hứng của Cậu Thần Vũ nữa. Nếu có chuyện gì mà Cậu Thần Vũ cần bọn tôi giúp đỡ thì bọn tôi sẽ cố gắng giúp hết sức mình ".
" Phải.. Phải.. không làm phiền nhã hứng của Cậu Thần Vũ nữa. Bọn tôi đi đây ".
Mấy người đàn ông cười nói rồi thi nhau lui ra khỏi phòng. Trong phòng còn lại Triệu Mẫn và Phong Thần Vũ mà thôi.
" Bọn họ đi hết rồi anh buông tôi ra được rồi đó. Tôi không muốn diễn kịch này với anh nữa đâu ". Triệu Mẫn lên tiếng. Cô tách tay của anh ra tính đứng dậy bước đi thì Phong Thần Vũ ôm cô lại.
" Tôi có nói qua là chúng ta đang diễn kịch à ". Anh đè cô nằm dài ra ghế sô pha nói. Hơi rượu trên người anh phà nhẹ vào mặt của cô.
" Anh.. Không phải anh nói diễn kịch với anh rồi còn gì. Anh dám nuốt lời ". Triệu Mẫn nghe vậy không vui nói. Cơn say làm cô nhìn anh ra 2, 3 cái đầu còn có.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh thì 2 tay của Phong Thần Vũ xiếc chặt lấy 2 tay của cô. Cả thân thể cao lớn của anh đè chặt lấy cơ thể của cô. Anh đè sát đến nỗi Triệu Mẫn có thể cảm nhận được từng cơ bắp nóng ấm của anh sau 1 cái chiếc áo sơ mi đen bằng chất liệu vải tốt nhất. Bình thường cô còn không chống lại anh, huống chi là lúc này cô đầy men say trong người như vậy.
Phong Thần Vũ cúi đầu kề sát vào môi của cô rồi lên tiếng.
" Nói đi... Là ai sai cô 3 lần 7 lượt đến tiếp cận tôi ?. Mục đích của cô là gì ". Phong Thần Vũ nói, ánh mắt của anh quan sát thật kỹ nét mặt của cô mà không bỏ xót chi tiết nhỏ nào.