Phong Tình và Triệu Mẫn đi ra khỏi ngôi Chùa cổ thì Phong Tình lái xe đến 1 công viên lớn. Anh dừng xe lại rồi cùng cô đi bộ dạo 1 vòng công viên. Anh thấy nét mặt của Triệu Mẫn mang nhiều tâm sự làm tâm trạng của Phong Tình cũng xuống cấp theo.
_" Mẫn Mẫn.. Kể cho anh nghe về em đi. Anh muốn biết tất cả về người con gái anh yêu. Anh muốn chúng ta không tồn tại 1 chút bí mật nào hết ". Phong Tình nắm lấy 1 bàn tay của cô nói.
_" Về em à.. Em thì có gì đâu mà nói. Tất cả về em không phải anh biết rồi sao ". Triệu Mẫn né tránh chủ đề nhảy cảm này nói.
_" Em không muốn nói với anh thật sao. Anh cảm giác được em không phải là Khúc Linh Nhi. Em rốt cuộc là ai ? ". Phong Tình nhẹ giọng nói.
Triệu Mẫn nhìn anh. Cô không thể để cho anh biết sự thật được. Cô khẽ cười nói. " Phong Tình.. Anh đa nghi quá rồi phải không. Em là Khúc Linh Nhi, Triệu Mẫn cũng là em. Chẳng qua Khúc Linh Nhi là yêu Hứa Trác Lâm, còn em là Triệu Mẫn thì lại yêu Phong Tình. Tình cảm giữa Khúc Linh Nhi và Hứa Trác Lâm đã hết, thì bây giờ chỉ còn lại Triệu Mẫn yêu Phong Tình mà thôi. Đáp án này anh hài lòng chưa ".
Phong Tình nghe vậy thì mỉm cười. Vì anh cao hơn cô 1 cái đầu nên phải cuối thấp đầu xuống nhìn thẳng vào mắt của cô. " Em nói thật sao ?. Mẫn Mẫn.. Nói em yêu anh lần nữa cho anh nghe đi. Không phải.. là ngày nào em cũng nói yêu anh cho anh nghe được không ? ".
_" Em.. Không.. nói ". Triệu Mẫn bị anh chọc ghẹo thì khẽ cười rồi bỏ đi trước.
_" Mẫn Mẫn... ". Phong Tình gọi lớn. Triệu Mẫn đi trước khẽ cười. Phong Tình khẽ cười rồi cúi người xuống hốt 1 nắm tuyết thật to.
_" Bụp ..... ". Phong Tình ném 1 nắm tuyết trắng thật lớn trên tay vào người của cô.
_" Á... Phong Tình... Anh muốn chết phải không ". Triệu Mẫn quay lại chu môi nói. Cô cũng hốt 1 nắm tuyết lớn ném lại vào người anh. Phong Tình cười lớn tiếng rồi ném đống tuyết trên tay vào người cô. 2 người ở công viên chơi tuyết cho đến khi tay chân của cả 2 đều lạnh cóng.
_" Hahaha.. Thôi anh chịu thua. Chơi tuyết lâu quá sẽ bệnh đó ". Phong Tình nằm dài ra bãi tuyết trắng xóa nói. Triệu Mẫn thì ngồi trên người của anh tay cô không ngừng rải tuyết khắp mặt anh. Phong Tình không ngừng lắc đầu cho tuyết không rơi vào miệng vừa cười lớn tiếng.
_" Hừ.. ném tuyết vào người em cho đã rồi nói không chơi nữa là thôi à. Phong Tình anh có xem thường em quá không ". Triệu Mẫn cười nói. Tay cô lại bí mật vuốt nhẹ gương mặt của anh. Cô muốn khắc sâu vào trong lòng gương mặt của anh lúc này để sau này không còn gặp anh nữa thì cô cũng sẽ không quên gương mặt của anh. Lúc này trong tim cô thật ngọt ngào và hạnh phúc.
_" Phong Tình.. Có ai khen anh rất đẹp trai chưa ? ". Triệu Mẫn nhìn anh vô thức nói 1 câu.
_" Hahaha... Nói yêu anh đi thì anh sẽ trả lời em ". Phong Tình cười nói.
_" Không nói... ". Triệu Mẫn cười nói. Cô tính đứng lên thì Phong Tình đã lật người đè cô nằm dài ra bãi tuyết trắng rồi.
_" Em không nói thì để anh nói. MẪN MẪN... ANH YÊU EM ". Phong Tình hét to lên 1 câu làm toàn bộ người có mặt ở công viên đều nhìn 2 người mỉm cười.
Những người có mặt ở đây ai mà tầm trung niên thì lắc đầu cười. Giới trẻ yêu nhau bây giờ thật là bạo dạng, cuồng nhiệt, nồng cháy thật. Thời của bọn họ đầu có được thoải mái yêu đương như bây giờ. Đến nắm tay cũng ngại ngùng vì sợ không hợp với lễ giáo thời đó. Nhìn 2 người Phong Tình và Triệu Mẫn thì bọn họ như được sống lại tuổi thanh xuân mà cũng 1 thời mọi người đều đầy nhiệt huyết như vậy.
_" Phong Tình .. Anh nói khẽ thôi. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa ". Triệu Mẫn đỏ mặt bịt miệng anh lại nói. Yêu đương là chuyện của 2 người, mà anh la làng la xóm, công bố với thiên hạ lên như vậy thì cho dù mặt cô có dày như nệm Kim Đan thì cũng bị anh bào mỏng dính như cánh ve thôi.
_" Ngại gì chứ. Anh là yêu em, chứ có nói yêu ai khác đâu mà em ngại. Mẫn Mẫn.. nói yêu anh lần nữa đi. Anh muốn nghe thật đó ". Phong Tình khẽ cười nói.
_" Anh đó.. bớt múa lưỡi cho em. Chúng ta về thôi ". Triệu Mẫn cười nói.
_" Về gì sớm. Hay em muốn chúng ta về phòng rồi tiếp tục make love phải không ?. Hahaha.. nếu em muốn thì về nhanh thôi em. Làm Đàn ông mà để phụ nữ mở lời đòi hỏi trong chuyện này trước là thiên địa bất dung đó em biết không ". Phong Tình cười nói.
_" Phong Tình .. ngoài chuyện đó ra thì trong đầu anh còn chứa cái gì khác nữa không ". Triệu Mẫn nuốt nước miếng đen mặt lại nói.
_" Hahaha... Đùa thôi.. Chúng ta đi xem phim đi ". Phong Tình lên tiếng nói
_" Vậy nghe còn được. Đi thôi ". Triệu Mẫn cười rồi kéo anh lên nói. 2 người lại nắm tay nhau đi trên con đường tuyết trắng ngập tràn hạnh phúc.
Rạp chiếu phim.
Triệu Mẫn lúc này cảm giác giống như tránh vỏ dưa lại đυ.ng vỏ dừa vậy. Tưởng không về nhà thì có thể né tránh công việc tạo người kia. Nhưng ở đây thì cũng không khá hơn là mấy.
Phong Tình vừa đến rạp chiếu phim thì lập tức có người dẫn 2 người vào phòng Vip mà chỉ có 2 người xem. Bộ phim mà 2 người xem là 1 bộ phim tình cảm. Vừa chiếu đến đoạn nam 9 cởi đồ thoát y cùng với nữ chính make love thì Phong Tình bất ngờ bịt mắt của cô lại.
_" Mẫn Mẫn.. ngoài cơ thể của anh ra thì Anh không cho phép em nhìn cơ thể của người đàn ông khác. Em nghe rõ chưa ?. Nếu không anh sẽ ghen lên đó. Tính của anh chiếm hữu rất cao. 1 khi anh đã yêu ai rồi thì trong tim anh chỉ có 1 người mà thôi. Nếu em nhìn của người khác anh sẽ ghen đó ". Phong Tình khẽ thì thầm bên tai của cô.
Triệu Mẫn nghe vậy khẽ cười nói lại. " Phong Tình à.. Anh như vậy là không công bằng rồi. Anh bịt mắt em lại không cho em cơ thể người đàn ông khác, nhưng anh lại mở mắt ra nhìn cơ thể của người phụ nữ kia. Không công bằng chút nào nha ".
Phong Tình mỉm cười như hồ ly nói. " vậy 2 chúng ta cùng không nhìn ".
Anh vừa dứt lời thì anh hôn lên môi cô. Anh vừa bịt mắt của cô lại vừa cuồng nhiệt hôn lên môi cô. Trên màng hình TV rộng lớn đang vang lên tiếng thở dốc đồn đập thì càng làm hơi thở của Phong Tình thêm gấp gáp mất khống chế. Không chỉ anh mà cô cũng dần dần không thể kiềm chế được bản thân rồi. Anh buông cô ra rồi hôn dần xuống cổ của cô.
_" Phong Tình .. đây là rạp chiếu phim công cộng đó ". Triệu Mẫn lên tiếng.
_" Anh biết... Rồi sao em.. ". Phong Tình vẫn không dừng lại nói. Anh vẫn tiếp tục hôn dần xuống ngực cô. Triệu Mẫn cảm giác được tiểu Phong Tình đã cứng cáp và khẽ va chạm với cô bé của cô thì nuốt nước miếng 1 cái.
_" Anh còn hỏi em làm sao. Chúng ta không thể làm chuyện này ở nơi công cộng được a ". Triệu Mẫn cắn môi không để mình phát ra những âm thanh gợϊ ȶìиᏂ lên tiếng.
_" Anh bao trọn ở đây rồi. Chỉ có anh và em ở đây thôi. Yên tâm.. Anh sẽ làm thật nhanh. Không ai dám làm phiền chúng ta đâu ". Phong Tình không dừng lại, anh vừa lên tiếng trả lời, vừa hôn khắp người cô.
_" Không được.. Em không muốn làm chuyện này nơi công cộng đâu. Phong Tình dừng lại đi ". Triệu Mẫn còn 1 chút lý trí lên tiếng. Cô đẩy mãi mới đẩy được Phong Tình đang hứng tình ra. Phong Tình ánh mắt ai oán nhìn cô. Nửa đường rồi bảo anh dừng lại là sao.
_" Mẫn Mẫn... ". Phong Tình nhẹ giọng nói. Rồi tay của anh cầm lấy tay của cô để lên vị trí giữa 2 chân của anh đã cương cứng từ lâu.
Triệu Mẫn cảm giác được mình đã cầm trúng 1 vật rắn chắc, nóng ấm thì cô lắc đầu mỉm cười. Chắc thằng nhóc nhỏ của anh đang khóc đòi ăn đây.
_" Được rồi về phòng đi. Em sợ anh rồi ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.
Phong Tình chỉ đợi có bao nhiêu đó. Anh không nói 2 lời nhanh chóng kéo cô đi, giống như chậm trễ 1 chút cô đổi ý vậy. Căn phòng của 381 của 2 người lại là 1 mảnh tình nóng rực. Cả 2 người đều chung tay viết lên 1 câu chuyện tình của 2 người thật ngọt ngào theo 1 cách riêng của 2 người. Mặc kệ sóng gió phía sau thế nào 2 người chỉ biết hiện tại họ là của nhau và chỉ thuộc về nhau mà thôi.
Sau 1 trận may mưa cuồng nhiệt. Cả 2 đều mệt mỏi ôm nhau ngủ. Triệu Mẫn say ngủ thì không bao lâu thì cô lại gặp giấc mơ khủng khϊếp giống như tối qua. Trong giấc mơ cô chỉ thấy ánh sáng chói mắt lóe lên. Phong Tình gục ngã trong vũng máu. Đôi mắt của anh chảy ra 1 dòng máu đỏ tươi. Anh hoàn toàn mất đi ý thức. Cô gọi anh dậy cỡ nào cũng không tỉnh lại.
_" Không..... ". Triệu Mẫn hét lên ngồi dậy. Cả người cô đổ hết mồ hôi hột. Trái tim như muốn rớt ra ngoài. Cô vuốt nhẹ trái tim vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Mũi cô lại chảy ra 1 dòng máu đỏ tươi. Triệu Mẫn vừa đưa tay lau vệt máu đi thì Phong Tình ngồi dậy.
_" Mẫn Mẫn.. Em lại mơ thấy ác mộng à ". Phong Tình vuốt lại mái tóc ướt đầy mồ hôi của cô.
_" Phong Tình.. Em sợ quá ". Triệu Mẫn ôm chặt lấy cơ thể của anh nói. Khóe mắt cô đỏ ửng. Chỉ có ôm anh thế này mới làm cô bớt đi nổi sợ trong lòng. Cô rất sợ những chuyện kia sẽ thành hiện thực. Cô lúc này rất sợ phải đi ngủ, vì khi ngủ cô sẽ lại mơ thấy giấc mơ khủng khϊếp đó. Cô không muốn thấy anh gặp chuyện không may, cô thực sự không muốn chút nào.
_" Mẫn Mẫn.. Em đừng sợ. Tất cả chỉ là ác mộng thôi mà. Ai cũng có lúc gặp ác mộng mà. Đừng lo... ". Phong Tình khẽ cười an ủi cô nói.
Anh ôm cô nằm ngã xuống giường, vòng tay của anh ôm chặt lấy cô, giống như anh muốn dùng hơi ấm trên người của anh để làm cô bình tâm lại. Phong Tình vừa vỗ nhẹ vai của cô vừa nhỏ giọng hát 1 bài hát mà cô thường hát nhất. Chất giọng ngọt ngào tình cảm cộng với tình yêu chân thành của anh làm Triệu Mẫn như bình tâm lại thật.
" Từ bao lâu nay. Anh cứ mãi cô đơn bơ vơ bao lâu rồi ai đâu hay.
Ngày cứ thế trôi qua miên man riêng anh 1 mình nơi đây.
Những phút giây trôi qua tầm tay, chờ 1 ai đó đến bên anh, lặng lẽ nghe những tâm tư này.
Là tia nắng ấm, là em đến bên anh cho vơi đi bao muộn phiền ngày hôm qua.
Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen cuộc đời nơi anh.
Phút giây anh mong đến tình yêu ấy.
Và đây là em, người anh mơ ước bao đêm.
Sẽ luôn thật gần bên em.
Sẽ luôn là vòng tay ấm êm.
Sẽ luôn là người yêu em, cùng em đi đến chân trời.
Lắng nghe từng nhịp tim anh.
Lắng nghe từng lời anh muốn nói
Vì em luôn đẹp nhất khi em cười, vì em luôn là tia nắng trong anh không xa rời. "
Phong Tình hát hết 1 bài thì Triệu Mẫn đã nhắm mắt lại ngăn không cho giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra. Từng lời anh hát được cô âm thầm khắc ghi sâu vào lòng của cô. Bài này là bài " Ánh nắng trong anh " của Đức Phúc. Ở thế giới này không có bài hát này. Phong Tình chỉ nghe cô hát bài này hoài nên anh nhớ mà hát lại thôi.
_" Phong Tình .. Em yêu anh ". Triệu Mẫn nghe từng nhịp tim của anh khẽ thì thầm.
Phong Tình nghe vậy thì mỉm cười trong hạnh phúc nhỏ giọng thì thầm. " Anh cũng yêu em. Anh yêu em bằng tất cả những gì anh có, từ thể xác, trí tuệ, và cả linh hồn của anh đều dành cho em hết. Mẫn Mẫn.. Anh sẽ cố gắng để em là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Anh không dám dùng tay của anh đỡ dao cho người khác. Nhưng anh dám dùng ngực của mình để đỡ đạn cho em. Chỉ cần chúng ta thực lòng yêu nhau thì sóng gió gì cũng sẽ vượt qua thôi. Mẫn Mẫn à... Hứa với anh là dù phía trước có sóng gió gì cũng không được buông tay anh được không ".
Triệu Mẫn nghe anh thì khẽ gật đầu. Nhưng trái tim lại âm thầm đau như cắt. Cô nhẩm tính thời gian ngắn ngủi còn lại của cô lúc này mà thở dài. Phong Tình vẫn không biết gì mà nhẹ nhàng ôm cô chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
" Mẫn Mẫn... xong chưa. Chúng ta đến cuộc thi thôi ". Phong Tình mặc âu phục trắng cực kỳ sang trọng lên tiếng. Tất cả những thứ trên người anh đều là hàng có 1 không 2 cả. Lúc này khí chất vương giả của anh được đẩy lên cao nhất.
_" Xong rồi đây ". Triệu Mẫn mặc chiếc đầm đỏ rực đi từ phòng thay đồ ra nói. Thiết kế ở ngực được khoét sâu xuống để làm nổi bật cặp gò bông đảo của người mặc. Triệu Mẫn xinh đẹp bước ra.
Phong Tình nheo mắt nhìn phía trước ngực của cô rồi giọng anh chua chua vang lên. " Mẫn Mẫn... Người khác thấy ngực em thì sao. Đổi bộ đồ khác đi. Anh không thích đàn ông khác nhìn ngắm người phụ nữ của anh ".
_" Phong Tình đại thiếu gia... Em thay bộ nay là lần thứ 7 rồi đó. Em mệt rồi không thay nữa. Không đi chúng ta trễ mất ". Triệu Mẫn không vui nói.
" Mẫn Mẫn.. bộ đầm này không đẹp thật mà. Em xem nè.. Chỉ cần em cúi nhẹ người xuống là người khác thấy hết ngực của em rồi. Chỗ này chỉ được 1 mình anh thấy thôi ". Phong Tình lại không vui nói.
Triệu Mẫn lườm anh 1 cái. " Không phải đàn ông các anh đều thích phụ nữ ăn mặc hở hang 1 chút hay sao. Này là đẹp rồi hở ở đâu ".
_" Mẫn Mẫn.. Em không hiểu đàn ông rồi. Quả thật đàn ông thích nhìn những phụ nữ đẹp ăn mặc hở hang thật. Nhưng người phụ nữ của họ thì lại khác. Không phải là đàn ông bọn anh khó chịu đâu, mà là bọn anh đang dùng phương thức riêng để bảo vệ người phụ nữ của mình khỏi mấy chuyện rắc rối không đáng thôi. Như em ăn mặc kín đáo 1 chút thì sẽ tránh những tên có máu dê dòm ngó. Em cũng sẽ không bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, và hơn hết là em sẽ không bị người khác cướp đi ". Phong Tình lý luận dài dòng nói. Triệu Mẫn nghe vậy bóp trán..
_" Được rồi. Em đi thay đồ khác được chưa Phong Tình đại thiếu gia ". Triệu Mẫn cười nói. Rồi cô lại đổi bộ đầm tím nhạt mơ mộng khá kín đáo 1 chút, nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô. Lần này Phong Tình mới hài lòng cười khen ngợi không ngớt.
Tại 1 toàn nhà cao ốc lớn nhất thành phố Thiên Hoa. Tất cả mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho buổi trình diễn trang sức lớn nhất hôm nay. Rất nhiều các nhà thiết kế trang sức giỏi và nổi tiếng và tay nghề cao đều quy tụ tại đây. Nếu nói hôm nay là ngày hội lớn nhất của ngành thiết kế cũng không sai. Những dòng xe đắt tiền lần lượt dừng tại trước cửa tòa cao ốc. Người bước ra từ những dòng xe đắt tiền này đều là những giới thượng lưu giàu có nhất hiện nay. Xanh đỏ tím vàng. Mọi người đều ăn mặc đẹp, sang trọng như ngày hội vậy
_" Mỹ Nam... ". Hồng Ân nhìn thấy Lý Mỹ Nam thì lên tiếng gọi.
Lý Mỹ Nam vừa xuống xe đang tìm Khúc Linh Nhi thì thấy Hồng Ân.
" Em đến rồi à ". Lý Mỹ Nam cười lên tiếng. Anh xem tin tức nên biết Phong Tình và Khúc Linh Nhi đã đến Thiên Hoa từ vài ngày trước rồi, nên Hồng Ân đi 1 mình cũng là điều dễ hiểu.
_" Cũng sắp đến giờ rồi mà anh Phong Tình vẫn chưa đến nữa ". Hồng Ân lên tiếng. Lý Mỹ Nam tính nói gì nữa thì nghe tiếng con nít gọi tên anh.
_" Chú Nam... ". Bé Moon lớn tiếng gọi. Bé được Hứa Trác Lâm ôm ngồi lên trên tay. Mấy ngày nay tình cảm 2 cha con cũng được cải thiện đi không ít. Trên môi của con bé đều là vui vẻ hạnh phúc.
_" Hứa Trác Lâm.. Anh đến rồi à ". Lý Mỹ Nam lên tiếng.
_" Tôi được nhận lời mời làm ban giám khảo " Hứa Trác Lâm gật đầu chào lên tiếng.