( tác giả ITS_ME_2210 : Ta không đọc truyện chùa của người khác chỉ mong người khác cũng vậy đi. Chỉ cần thả vote cho ta thì ta sẽ thả vote chéo lại thôi. Hứa đấy.... Có qua có lại mà. Đừng làm những nhân vật khuất mặt khuất mày và âm thầm đọc là được 😉😉😉. ).
_____ ITS_ME_2210 _____________.
Ngày tháng năm.
Tôi là Cát Tường. Tôi đã từng là một đứa bé sống trong hạnh phúc với đầy đủ tình yêu của ba và mẹ và cả về vật chất lẫn tinh thần. Ở một cái Tỉnh lẻ như vậy thì gia đình của tôi cũng được xem là một gia đình khá giả có của ăn của để làm người khác ước ao.
Ba của tôi là ông chủ của một nhà máy làm gỗ và đẻo khắc đồ mỹ nghệ có tiếng nhất nhì cả tỉnh và có khoảng gần một trăm mẫu cao su. Mẹ tôi là chủ tịch Tỉnh. Tôi Cát Tường là con trai độc nhất nên hầu như tôi muốn gì được nấy. Thành tích học tập của tôi luôn là xuất sắc. Từ mẫu giáo cho đến hiện tại tôi luôn là người được chọn để đi thi các kỳ thi cấp Tỉnh, cấp Thành Phố, và Tôi luôn đạt thành tích đứng đầu. Tôi luôn có những thứ mà mấy đứa bạn cùng trang lứa với tôi chỉ biết ganh tị và thèm muốn. Tôi được đi học võ, học đàn, học vi tính, học làm đồ mỹ nghệ, chơi tất cả các loại cờ từ rất nhỏ.
Tất cả mọi thứ đều quá hoàn hảo, nên ông trời đâm ra ganh ghét những thứ của tôi và vốn thuộc về tôi. Ông trời nhẫn tâm cướp sạch những thứ tôi có và làm cuộc đời của tôi phải sang 1 trang mới.
___ ITS_ME_2210 _______
" Cát Tường... Hôm nay sinh nhật con thì con muốn mẹ mua cái gì cho con nè ". Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên xe hơi quay lại nhìn một cậu bé trắng trẻo thông minh nói.
" Em còn hỏi con làm gì. Hôm bữa anh nghe Cát Tường nói muốn một cái máy tính mới cho việc học. Sẵn anh đưa hai mẹ con đi mua quần áo ăn tết luôn. Con gái của chúng ta cũng tháng thứ 5 rồi. Anh cũng muốn mua vài bộ cho con gái của chúng ta nữa ". Người đàn ông trưởng thành và dày dặn phong sương mỉm cười lên tiếng.
Ông lái xe mà tay còn đưa qua nắm chặt lấy tay người phụ nữ ngồi kế bên. Trong mắt của ông là một mảnh tình yêu và ngập tràn hạnh phúc nhìn người phụ nữ bụng đã nhô lên thấy rõ. Ông lái xe thật cẩn thận đi về hướng Thành phố Hồ Chí Minh để mua sắm.
Cậu bé tên Cát Tường thì chỉ khẽ cười ngồi trên xe vẫn tập trung chơi ipad. Cả gia đình Cát Tường đều hào hứng đi mua sắm cho ngày Xuân sắp đến.
Đến một chợ đầu mối nổi tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh thì ông tìm chỗ đậu xe cho vợ của ông và thằng con trai đi mua sắm. Ông chỉ ngồi ở một quán càfê khá khang trang bên đường đợi 2 mẹ con ra mà thôi.
2, 3 đồng hồ sau thì hai mẹ con cũng mua đồ xong. 2 mẹ con cầm rất nhiều đồ. Bỗng nhiên Cát Tường dừng lại. Cậu nghe một vài tiếng em bé khóc.
" Mẹ ơi.. hình như có tiếng em bé khóc ở sọt rác kia kìa ". Cát Tường kéo tay mẹ nói.
Mẹ của Cậu bé nghe vậy thì dừng lại. Bà cũng nghe loáng thoáng tiếng con nít khóc thật. 2 mẹ con đi lại thì đúng là một bé gái tầm hơn 1 tuổi một chút đang khóc thảm thương. Chắc mẹ bé vừa bỏ đứa nhỏ ở đây rồi mới bỏ đi. Thấy có người bỏ con nít thì làm cả 1 khu chợ xôn xao ầm ĩ cả lên.
Ở cái Sài Thành này là nơi quy tụ của rất nhiều sinh viên và dân lao động khắp cả nước đến sinh sống và làm việc, nên chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa. Cũng có thể đứa bé này là đứa con không mong muốn của cặp đôi sinh viên nào đó vì không đủ khả năng nuôi con nên mới bỏ bé ở lại đây, hoặc có thể là sợ gia đình biết được không dám ôm con về. Rất nhiều khả năng nên không ai biết chính xác là nguyên nhân gì. Tất cả mọi người Chỉ biết một đứa bé gái với đôi mắt to tròn chỉ được mặc mỗi bộ đồ cũ kỹ rồi bị mẹ bỏ rơi.
" Mẹ hình như có thư kìa ". Cát Tường cầm 1 bức thư tay viết vội đưa cho mẹ cậu đọc.
Mẹ cậu xem 1 vòng thì đã hiểu nguyên nhân. Mẹ của bé gái này đúng là sinh viên thật. Bị 1 người tình hờ lừa gạt quan hệ rồi có thai. Người tình khi biết cô thai thì co chân trốn biệt tăm biệt tích. Mẹ bé gái muốn phá cái thai đi nhưng lại sợ tội lỗi, nên vẫn ráng giấu gia đình sinh đứa bé ra, giờ đã không đủ kinh phí lo cho đứa bé nữa, nên hy vọng có người hảo tâm nhận nuôi đứa bé giùm.
Cô bé nhìn thấy Cát Tường nắm lấy tay của bé thì không hiểu sao bé lại thôi không khóc nữa mà nở nụ cười nhìn Cát Tường. Thấy vậy làm mẹ của Cát Tường mủi lòng lên tiếng.
" Anh à.. Chúng ta nuôi con bé được không ". Mẹ Cát Tường nhìn chồng của mình nói.
" Được chứ.. Chúng ta lên đồn công an làm thủ tục xin nhận nuôi là được. Con bé này dễ thương quá. Chắc lớn lên sẽ rất xinh đây. Cát Tường giờ con là anh hai rồi thì phải biết bảo vệ em gái biết chưa ". Ba của Cát Tường lên tiếng.
" Bảo vệ em gái thôi mà, có gì khó đâu, đó là chuyện của đàn ông phải làm mà. Con làm được ". Cát Tường nhìn bé gái xinh đẹp nói. Tâm trạng được làm anh hai làm cậu như lên mây vậy.
2 vợ chồng nhìn cậu con trai của mình mỉm cười. Tuy hiện tại Cát Tường mới 7 tuổi nhưng do ăn uống đủ chất với lại thừa hưởng chiều cao của bố mẹ nên cậu đã 1m50 rồi. Trong lớp cậu là cao nhất nên lúc nào cũng chỉ được ngồi bàn cuối mà thôi.
Cả gia đình ôm bé gái đến đồn công an là thủ tục nhận nuôi. Tới phần đặt tên thì 2 vợ chồng đều chau mày, vì mẹ của đứa bé đặt tên cho bé là Vô Ý. Cái tên này giống như để đánh dấu một bước ngoặc sai lầm của cuộc đời vậy.
" Hay mình đặt tên lại cho con bé nha. Tên là Như Ý đi. Anh thấy sao ". Mẹ của Cát Tường lên tiếng
" Được tên hay. Vậy thì mình sẽ gọi con bé là Như Ý. Cát Tường Như Ý ". Ông chồng gật đầu cười nói.
Thủ tục hoàn tất. 2 ông bà lái xe về nhà. Năm đó Như Ý hơn 1 tuổi thì Cát Tường đã 7 tuổi.
Tết năm đó gia đình của Cát Tường lại thật nhiều niềm vui vì chào đón thêm thành viên mới. Cát Tường là người vui nhất. Cậu được làm anh hai nên lúc nào cũng giành tắm cho em gái không cùng huyết thống. Như Ý từ khi được mang về do ăn uống đủ dinh dưỡng nên béo tròn ra thấy rõ. Tuy còn nhỏ nhưng các đường nét của bé đã rất đẹp. Tối nào Cát Tường cũng là người xung phong đọc truyện tranh cho em gái nhỏ nghe trước khi đi ngủ. Như Ý cũng tập tành bi bô nói theo vài câu Anh Hai dạy. Cả gia đình 4 người ngập tràn hạnh phúc trong căn nhà nhỏ.
2 vợ chồng thấy thằng con trai của mình thương em gái như vậy thì khẽ cười. Cả nhà 4 người sống cùng nhau thật hạnh phúc. Đâu ai biết trước được 1 tai nạn bất ngờ ập đến làm cuộc sống của Cát Tường chuyển sang 1 trang mới. Hoàn cảnh bắt buộc cậu phải mạnh mẽ và trưởng thành hơn để bảo vệ cho em gái nhỏ Như Ý của mình.
" Sống gió cuộc đời nuôi ta lớn.
Gian khổ cuộc đời dạy ta khôn ".
Ngày Tháng năm.
Hôm nay là mẹ của Cậu chuyển dạ. Ba của Cát Tường đưa mẹ của Cậu xuống thành phố đi Bệnh viện thành phố sanh. Cát Tường và Như Ý thì được Dì ở nhà chăm sóc. Trước khi đi mẹ cậu giao cho Cậu cái thẻ ngân hàng vào chỉ cho Cậu cách rút tiền như thế nào. Cát Tường vốn là 1 cậu bé thông minh hơn những đứa trẻ khác, nên mẹ cậu chỉ nói 1 lần là cậu nhớ rõ hết. Về điểm này thì mẹ của Cậu cũng an tâm. Bà chỉ đưa cho em gái của bà 1 chút tiền mặt nhờ chăm sóc cho Cát Tường và Như Ý vài ngày cho đến khi bà về mà thôi.
Ba, mẹ không có ở nhà thì Cát Tường ra dáng anh Hai thấy rõ. Cậu biết ra những hàng bán thịt bán rau mà mẹ hay tới để mua đồ về nấu cháo cho em gái nhỏ. Đến trưa thì Cậu tự pha nước ấm tắm cho Như Ý. Cậu làm xuất sắc đến nỗi Dì của Cậu phải gật đầu khen ngợi.
" Như Ý... gọi Anh Hai đi.. Anh.... Hai. Em nghe rõ chưa ". Cát Tường cầm quyển sách lên tiếng.
" Ăn.. ai ". Như Ý bập bẹ nói. Cát Tường nghe vậy khẽ cười. Tay lại đút cho Như Ý vài muỗng cháo.
2 anh em còn chơi với nhau thì Dì của Cậu khóc tức tưởi chạy vào nhà.
" Cát Tường... Ba Mẹ của con và em gái bị tai nạn chết rồi ". Dì vừa nói vừa khóc.
" Beng... ". Tô cháo trên tay của Cậu rơi xuống đất.
" Oa... oa... Ăn.. ai.... ". Như Ý không hiểu cái gì. Chỉ thấy Dì khóc thì bé khóc lên.
Cậu đã 8 tuổi lại là học sinh giỏi toàn quốc nên cậu thừa hiểu ý của Dì cậu nói là cái gì. Cậu ngước mắt ra nhìn ngoài cổng thì công an và 1 số người hàng xóm đang đưa xác của Ba Mẹ cậu vào nhà.
" Ba.. Mẹ.... ". Cát Tường chỉ biết đứng khóc. Chân tay của Cậu lạnh ngắt nhìn Ba và Mẹ của Cậu cả người đầy máu. Như Ý thấy đông người như vậy thì khóc thét lên tìm anh hai làm khung cảnh tang thương trong nhà lại càng thêm ảm đạm.
Tất cả hàng xóm cô chú đều đến đông đủ phụ giúp tang lễ. Do Ba Mẹ của Cát Tường đều quen biết rộng nên người đến rất đông. Ai cũng khóc vì thấy tội cho 2 anh em còn quá nhỏ đã mất cha mất mẹ. Tương lai của 2 đứa nhỏ phải trôi về đâu đây.
Năm đó Cát Tường 8 tuổi và Như Ý 2 tuổi. Cả 2 người đều phải mặc chiếc áo duy nhất mà tất cả mọi người không ai muốn mặc nó nhất đó là áo tang trắng.
Cát Tường đội tang quỳ trước quan tài của Ba và Mẹ làm ai đến viếng thăm cũng phải rơi nước mắt. Cậu còn quá nhỏ và tương lai sáng lạng phía trước phải tạm dừng lại. Điều này làm ai cũng tiếc nuối. Chỉ hy vọng cậu sớm vượt qua thôi.
" Mẹ... Con sẽ chăm sóc cho Như Ý thật tốt ba mẹ đừng lo. Con Cát Tường là Anh Hai thì con nói được là làm được. Mẹ yên tâm ". Cậu quỳ trước linh cửu của Ba Mẹ nói.
Nước mắt cậu rơi từng giọt. Như Ý thì đã đi ngủ rồi chỉ còn 1 mình cậu phải quỳ tại đây đưa tiễn ba mẹ đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Cậu biết từ giờ cậu đã là cậu bé chính thức thành đứa trẻ mồ côi rồi. Từ giờ cậu Cát Tường sẽ là trụ cột trong gia đình mà chăm sóc cho em gái nhỏ Như Ý và là người thân duy nhất của Cậu.
Cậu đi vào phòng nhìn Như Ý vẫn vô tư say ngủ thì cậu khẽ khóc thật nhỏ. Cậu ôm em gái nhỏ khóc cạn nước mắt. Cậu không dám khóc bên ngoài vì cậu phải cho mọi người thấy cậu là cậu bé kiên cường, và cậu đủ trưởng thành để thay ba mẹ chăm sóc cho em gái nhỏ này.
" Như Ý.. Ba Mẹ mất rồi. Bây giờ anh hai chỉ có em là người thân thôi. Dù có chuyện gì Như Ý cũng không được bỏ Anh Hai biết chưa ". Cậu vừa khóc vừa nói, nhưng Như Ý còn quá nhỏ nên chỉ biết say xưa ngủ mà thôi. Mặc cho Cát Tường có khóc cỡ nào bé cũng không chịu dậy.
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Sau đám tang của Ba Mẹ thì Cát Tường mới thấm thía cái gì được gọi là tình thân. Tiền phúng điếu của tất cả mọi người đều bị mấy chú mấy bác chia nhau ra lấy hết với các lý do làm đám ma chi tiêu nhiều lộ lãi. Cát Tường nghĩ là thật nên im lặng không nói. Cho đến khi nhà nước có quyết định tất cả tài sản cả ba mẹ cậu đều được sang tên cho Cậu. Nhưng anh em chú bác gì đó đều tranh giành nhau xem ai sẽ là người giúp Cát Tường trông giữ số tài sản cho đến khi cậu 18 tuổi mới giao trả lại cho Cậu.
Nói là giữ giùm thôi đến khi Cát Tường 18 tuổi thì bọn họ bỏ túi riêng 1 số tiền cũng kha khá rồi. Nhà máy đồ thủ công mỹ nghệ của Ba Cát Tường hiện tại đang ăn nên làm ra cái này ai cũng biết. Nói chăm sóc cho 2 anh em Cát Tường là ít, mà nhắm vào số tài sản của Cậu để chiếm làm của riêng thì nhiều. Cát Tường là 1 cậu bé thông minh hơn mấy đứa trẻ khác, nên cậu cũng đoán ra được phần nào vì mấy cuộc cãi vả của cô dì chú bác gần đây.
Trong mấy câu truyện cổ tích Việt Nam thì thường hay nói mấy chuyện như thế này mà. Như là Ăn Khế Trả Vàng, Tấm Cám, Thạch Sanh và Lý Thông. Cậu đọc nhiều sách nên biết là mấy chú mấy bác đang cãi nhau vì là muốn dành cái gì. Ngoài tài sản của Cậu thì còn cái gì nữa.
" Chú tư... chú nói vậy là cái gì. Ai thèm tài sản của Cát Tường cơ chứ. Tôi dù gì cũng là phụ nữ. Tôi chăm sóc cho Như Ý và Cát Tường là hợp lý nhất. Anh là đàn ông thì biết cái gì.. hay anh chính là nhắm vào cái tài sản của Cát Tường đó ". Dì của Cát Tường bà loan lên tiếng.
" Hừ... Cô là phụ nữ thì làm sao giữ được nhà máy cơ chứ. Vậy cô chăm cho Cát Tường và Như Ý đi. Nhà máy tôi lo được rồi ".
" Anh nói cái gì vậy. Anh muốn giữ nhà máy để ăn chặn tiền của Cát Tường phải không ?. Nếu tôi chăm sóc cho Cát Tường thì nhà máy đó tôi cũng phải chăm mới phải ".
Cuộc chiến tranh chấp tài sản vốn thuộc về cậu vẫn không có hồi kết. Ai cũng muốn lấy cái nhà máy đẻ ra tiền vốn thuộc về cậu cả. Cát Tường ôm Như Ý đứng 1 bên nhìn người lớn đang tranh chấp thì cậu mím chặt môi.
" Ăn... ai ". Như Ý nói. Bàn tay nhỏ vuốt ve lấy gương mặt của Cậu.
" Như Ý ngoan.. Không sợ. Anh Hai sẽ bảo vệ em. Có anh hai không ai dám bắt nạt Như Ý ". Cát Tường lên tiếng.
Trong lúc mấy chú mấy bác còn cãi nhau thì Cát Tường mới lén bỏ vào phòng của Ba Mẹ lấy giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm và tiền mặt của Ba Mẹ để lại mang đi dấu chỗ khác mà chỉ có 1 mình cậu biết. Cậu còn phải ráng lo cho Như Ý nữa. Tưởng cậu là con nít mà chiếm đoạt tài sản của Cậu hay sao.
ITS_ME_2210 : còn nữa.