Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 54: Tiêu Nhã kỳ Ghẹo Trai

_" Giáo sư Tiêu.... cô..... cô từng yêu ai chưa ". Hàn Thần lén nhìn qua cô rồi lấy hết can đảm hỏi. Anh không biết Tiêu Nhã kỳ có biết hay không nhưng Trực giác cho anh biết Vương An Nguyên có tình ý với Tiêu Nhã kỳ là thật. Rất nhiều lần anh bắt gặp được ánh mắt của Vương An Nguyên nhìn Tiêu Nhã kỳ say đắm. Phát hiện này làm anh không vui vẻ gì. Còn về lý do anh không biết. Anh thật sự không biết cảm giác đó là gì. chỉ biết nó làm anh khó chịu cực kỳ.

_ Tiêu Nhã kỳ quay qua nhìn Hàn Thần. Cái tên này không phải hay chống đối với cô nhất sao. Sao tự nhiên hôm nay thay đổi rồi vậy. Bị chó dí nên 1 dây thần kinh nào bị chạm rồi à. Cô mỉm cười nói. " ây da...  bây giờ học sinh quan tâm đến giáo sư nhiều như vậy sao. Sao trước giờ tôi không biết vậy. Mấy cậu không phải ghét tôi lắm sao. Tính hỏi thăm người yêu tôi là ai để chặn đường đánh giống anh hai của tôi hay cái gì ". Cô nhìn Hàn Thần mỉm cười.

_ Không hổ danh là con trai của quốc dân. Nét đẹp của anh không phải tác giả viết 1 2 từ là có thể diễn tả được hết. Tuy tối nay Hàn Thần mặc bộ đồ thể thao rộng rãi nhưng chẳng vì vậy mà làm lu mờ đi sự hiện diện của anh. Mà dưới ánh trăng càng làm anh thêm huyền ảo, dụ hoặc. Tiêu Nhã kỳ âm thầm nuốt nước miếng 1 cái. Cô ăn chay bữa giờ mà cái bọn nam chính này toàn phô thịt tươi ra thôi. Hàiii...... Nỗi khổ của 1 con sắc nữ thì chỉ có sắc nữ mới thấu hiểu a.

_ " Nè.... Tiêu Nhã kỳ tôi nói chuyện nghiêm túc với cô đó. Chuyện đánh anh hai của cô bọn tôi xin lỗi rồi mà. Tôi hỏi thật đó. Cô..... cô có người yêu chưa. ". Hàn Thần nhăn mặt nói. Do ngại ngùng anh cuối đầu. Tay còn cầm nhánh cây nhỏ... khều khều ổ kiến lửa nhỏ ở gần đó.

_" Chưa.... Chưa có thích ai hết ". Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nói. Này cô nói thật nha. Cô chưa thích ai hết... với Vương An nguyên hay Triệu Tử Long chẳng qua là 1 chút vui chơi thôi. Dù gì cô cũng là giáo sư mà chuyện đi yêu học sinh cô chưa nghĩ đến. Huống chi là đi yêu nam chính của nữ phụ. Cô đến đây chủ yếu là xem nữ phụ văn phiên bản thật cơ mà.

_" Vậy..... vậy mẫu đàn ông như nào mới là mẫu đàn ông Cô thích.... ". Hàn Thần nghe cô nói chưa thích ai thì vui mừng ra mặt hỏi tiếp. Vậy là Cô vẫn chưa có thích ai tức là anh vẫn có 1 cơ hội. Tay anh lại khều khều ổ kiến lửa tiếp tục.

_ " Ưʍ..... để xem nào.... soái ca của tôi phải men 1 chút. Cao hơn tôi, giỏi võ hơn tôi, tốt nhất là lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu biết nấu đồ ăn cho tôi càng tốt. Việc nhà anh ấy dành hết thì quá hay. Tôi khóc thì tự giác đi lấy khăn giấy cho tôi, chịu khó làm bao cát cho tôi đánh. Tôi cười thì đưa tôi đi shopping.... còn nữa.... Tôi không thích anh ta da quá trắng vì như vậy sẽ làm nổi bật nước da bánh mật của tôi. Hàng tháng đưa tôi vài tấm thẻ ngân hàng VIP rồi kêu tôi cứ quẹt thẻ thoải mái hết anh làm bỏ tiền cho tôi quẹt thẻ tiếp... tạm thời tôi chỉ nghĩ được nhiêu đây thôi. Sau này nghĩ ra tôi sẽ bổ sung thêm cho ". Tiêu Nhã kỳ mỉm cười hứng thú nói 1 dây.

_Cô nói mà cũng không để ý đến sắc mặt của Hàn Thần nhăn nhó đen thui thật khó coi. Anh thầm chửi nhỏ 1 câu. " mẹ kiếp... người ta cưới cô chứ có phải cưới bà nội đâu mà cô xem người ta như ôsin hay như bao cát vậy. Thánh ăn gì em cúng a..... ".

Không phải ai cũng nói Tiêu Nhã kỳ uy nghiêm lắm sao. Hay cô giả vờ uy nghiêm để che lấp đi 1 tính cách sôi nổi khác. Hôm nay để anh phát hiện ra cô còn có thêm 1 mặt nói nhiều nữa. Nhưng anh thích cô nói cười vui vẻ như vậy hơn cái bản mặt bò đá cũng không kêu trước kia của cô. Tiêu Nhã kỳ thấy mình bị lộ ra nhiều quá thì quay đi không nhìn Hàn Thần nữa. Hình tượng giáo sư uy nghiêm của cô mất sạch rồi....

_ " Hahaha.... Giáo sư Tiêu. Cái soái ca của cô tôi chắc chắn 1 là hắn chết rồi 2 là chưa có sinh ra. Cô đợi cái tên đó không có thật hay cô tìm 1 người khác tốt không kém a... chẳng hạn như.... Như tôi nè ". Hàn Thần cười vỗ ngực nói. Gương mặt của anh vì cố hết sức nói những lời này nên đỏ ửng. Trống tim của anh đập rộn ràng, lộn xộn như múa lân ngày tết vậy.

Tiêu Nhã kỳ nghe vậy nghiêm túc nhìn thật kỹ Hàn Thần. Mắt của cô khóa chặc cánh môi sen hồng của Hàn Thần thật lâu rồi miễn cưỡng rời đi.

" Cậu Thích tôi sao ". Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nổi hứng lên ghẹo trai hỏi. So với đàn ông già dặn kinh nghiệm, bá đạo thì cô thích chọc ghẹo trai tơ hơn. Cứ như giờ nhìn Hàn Thần thì biết. Mặt anh đỏ bừng, tay không ngừng gãi đầu như có con chí cắn ấy. Thật dễ thương nha.

_ " Làm.... làm gì có ". Hàn Thần đỏ mặt nói.

_" Hàii... tưởng cậu thích tôi. Tôi còn tính thử cho cậu 1 cơ hội đây. Xem như tôi nghĩ nhiều a...". Tiêu Nhã kỳ cười như hồ ly ngàn nói. Mắt còn lén lén nhìn xem biểu hiện của Hàn Thần. cái mặt đẹp trai của anh bị câu nói của Tiêu Nhã kỳ quăng ra uy lực hơn 1 trái lựu đạn mà cứng đơ như chết lâm sàng vậy. Tiêu Nhã kỳ chọc ghẹo trai tơ thành công cái miệng nhỏ xinh xinh cười tỏa nắng.

Hàn Thần sau khi biết mình bỏ qua 1 cơ hội hiếm có thì chỉ muốn cắn vào lưỡi mình 1 cái. Anh hít vào 1 hơi lấy lại bình tĩnh nói.

_" ý tôi không phải như vậy. Nhưng mà Tiêu Nhã kỳ cô nói có thật không ?. Cô nói cho tôi 1 cơ hội là thật sao ? ". Hàn Thần nói rồi đứng dậy rồi khụy 1 chân ngồi xuống mắt đối mắt với Tiêu Nhã kỳ nói. Đôi mắt to màu tím nhạt nhìn vào Tiêu Nhã kỳ như muốn nhìn ra điều gì đó từ cô.

Tiêu Nhã kỳ đối diện với đôi mắt to màu tím nhạt của Hàn Thần thì tim không tự giác lỡ 1 nhịp. Hít 1 hơi cho tỉnh táo cô cười nói " nếu cậu chịu cho tôi kiểm tra. Nếu tim tôi đập nhanh vì cậu thì tôi sẽ cho cậu 1 cơ hội. Thế nào ? ". Tiêu Nhã kỳ chỉ chọc ghẹo anh 1 câu thôi.

Cô vừa dứt lời thì Hàn Thần gật đầu. " Thử làm sao ? " . Hàn Thần nói.

Anh vừa dứt lời thì Tiêu Nhã kỳ bất ngờ 1 tay kéo giữ đầu anh lại. Cái miệng xinh xinh của cô nhanh chóng đặt lên môi anh 1 nụ hôn nóng bỏng mà không nhiều lời lý thuyết dư thừa. Chiếc lưỡi của cô nhanh chóng chiếm sạch đất nhà anh mà mạnh mẽ mυ'ŧ liếʍ.

Hàn Thần còn không tin đây là sự thật. 2 mắt của anh mở thật to vì kinh ngạc. Cả người anh bị Tiêu Nhã Kỳ hôn bất ngờ mà cứng ngắc, hương thơm trên người cô làm trống tim của anh đập rộn ràng. Nụ hôn đầu tiên của anh lỡ bị Tiêu Ác Ma cướp rồi.... là thật hay mơ đây.

_" ưʍ..... Hàn Thần cậu không tập trung ". Tiêu Nhã kỳ buông anh ra nói, nếu để ý kỹ sẽ thấy môi cô khẽ cười nguy hiểm như 1 gian thương chính hiệu.

_" Xin lỗi.... tôi.... tôi bị bất ngờ mà. Làm lại được không, lần này tôi thề không phân tâm nữa ". Tiêu Nhã kỳ buông anh ra thì cảm giác mất mát nhất thời anh khó thừa nhận được. Anh còn chưa làm gì mà. Mặt mũi đàn ông mất hết trong tay anh rồi.

_" Không cần đâu. Sau 1 lần kiểm tra. Tôi không thấy tim mình đập nhanh vì cậu. Kết quả cậu cũng thấy rồi đó ". Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi ngã người ra ngắm trăng tiếp. Có ai biết trong tim của cô cảm giác như thế nào đâu. Hàn Thần tính nói gì nữa thì nghe tiếng Bạch Thiên Tuyệt cầm đĩa xoài được cắt gọn gàng. Hàn Thần mím môi anh không cam tâm a......

_"  2 người làm gì vậy ". Bạch Thiên Tuyệt nheo mắt giọng chua chua nói. Anh vừa đi ra chỉ thấy Tiêu Nhã kỳ buông Hàn Thần ra. Anh thấy vậy nên đi nhanh lại.

_Hàn Thần mím môi không trả lời mà đứng dậy bước vào nhà. Ánh mắt có chút u ám. " Tiêu Nhã kỳ... Tôi không biết cô có nói thật không nhưng tôi biết chắc 1 điều. Tim tôi thật sự bị bệnh vì cô rồi ". Anh thì thầm trong bụng 1 câu.

Tiêu Nhã kỳ nhìn theo bóng lưng của Hàn Thần. Xem ra cô đùa hơi quá chớn thì phải. Tâm lý của thanh niên độ tuổi này thật khó nắm bắt a.....

_" Không có gì chỉ làm 1 bài test thử nghiệm thôi. Thiên Tuyệt.. mau mang xoài lại đây ". Tiêu Nhã kỳ nói. Bạch Thiên Tuyệt không nhận được đáp án như ý thì không vui nhưng vẫn đi lại..

Tiêu Nhã kỳ cầm 1 miếng xoài rồi chấm chút mắm đường thật cay bỏ miệng. Cảm giác chua chua ngọt ngọt thật quá đã.....

Bạch Thiên Tuyệt ngồi xuống chỗ của Hàn Thần vừa ngồi cũng cầm 1 miếng xoài giống cô bỏ miệng. Cái vị chua chua làm gương mặt đẹp trai của anh khẽ nhăn lại. Anh còn không biết là mình vừa ngồi xuống chỗ Hàn Thần vừa chọc kiến lửa bò ra lung tung đâu.

_" Giáo sư Tiêu. Cô vừa làm bài test thử gì với Hàn Thần vậy. Tôi cũng muốn thử a..... ". Bạch Thiên Tuyệt cười nói.

_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nhìn anh lắc đầu không trả lời. Cô cũng chẳng muốn làm giáo sư Tiêu quá biếи ŧɦái đâu. Đừng có ép cô a.... Cô vừa cắn miếng xoài thứ hai thì nghe Bạch Thiên Tuyệt kêu lên. Rồi nhảy tưng tưng lên như trúng thuốc vậy.

_" Á........ .......". Bạch Thiên Tuyệt la lên 1 câu. Anh chẳng ngại ngùng gì mà nhánh chóng lột cái quần thể thao xuống rồi tay anh gãi như điên ở vùиɠ ҡíи.

_" Bạch Thiên Tuyệt. Cậu muốn chết hay sao mà dám lột sạch trước mặt tôi ". Tiêu Nhã kỳ nói. Cô còn không hiểu chuyện gì đã thấy anh lột sạch rồi. Gương mặt của cô lúc này đen thui hơn than.

_" Giáo sư Tiêu. Nhanh giúp tôi bắt kiến nhanh ". Bạch Thiên Tuyệt phủi vài con kiến đang gặm cây dươиɠ ѵậŧ của mình nói. Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ bật cười thành tiếng. Tối như vậy mà kêu cô bắt kiến ở chỗ hiểm của anh. Cái này với cô là 1 thách thức không nhỏ a.....

_ " Hahaha..... tôi kêu cậu làm mắm đường chấm xoài, chứ tôi có kêu cậu bôi mật ong vào đây đâu mà cậu đem hàng của cậu ra dụ kiến ". Tiêu Nhã Kỳ cười lớn nói.

Cười vậy thôi chứ cô cũng lại phụ anh tìm kiến. Kiến lửa a.... Thế nào ngày mai anh cũng phải khóc thét lên mà đi 2 hàng cho coi. Cũng may không phải kiến 3 khoang hay kiến mụn nhọt nếu không côn ŧᏂịŧ của Bạch Thiên Tuyệt tới số rồi. 1 người con trai đứng cởϊ qυầи. 1 người con gái ngồi soi đèn flash điện thoại chung đầu vào chỗ đó vạch lông tìm kiến. Cái này nhìn ở mọi góc độ thì kiểu nào vẫn thấy nó dễ gây ra hiểu lầm nha......

_" Á........ nhanh lên giáo sư Tiêu. Kiến cắn đau quá " Bạch Thiên Tuyệt kêu lên 1 câu dễ hiểu lầm nói. Có ai bị kiến cắn ku mà còn bình tĩnh được anh khen người đó giỏi.

_" BENG........ ". Tiếng ly nước rơi xuống đất.

_ " 2 người đang làm cái gì đó ". Triệu Tử Long đứng như trời trồng không tin vào mắt mình đang thấy. Anh tức giận phóng sát khí khắp nơi. Ở 1 cái gốc độ mà anh thấy thì giống như Tiêu Nhã kỳ quỳ xuống mà dùng miệng hôn côn ŧᏂịŧ cho Bạch Thiên Tuyệt vậy.

Bạch Thiên Tuyệt và Tiêu Nhã kỳ nghe tiếng của Triệu Tử Long thì giật mình. 2 người giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy. Bạch Thiên Tuyệt đỏ mặt. Giờ anh mới nhận ra anh và Tiêu Nhã kỳ đang làm cái gì. Quá xấu hổ. Bạch Thiên Tuyệt kéo quần lên anh chạy nhanh vào nhà. Nhìn kiểu nào cũng giống Tiêu Nhã kỳ bắt nạt anh vậy.