Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 39: Gậy ông đập lưng ông

Hàn Thần cả người rung lên. Hít vào 1 hơi thật dài rồi mới cầm tách cà phê sữa lên. Tách cà phê sữa nóng mới được pha xong còn tỏa hương thơm ngào ngạt. Triệu Tử Long bí mật giơ 1 ngón tay lên thầm khen Hàn Thần can đảm. Chức trưởng nhóm này chắc phải giao lại cho Hàn Thần làm rồi.

Thấy cái tay Hàn Thần rung quá. Triệu Tử Long nhanh chóng giúp anh cầm tách cà phê rồi đưa cho Tiêu Nhã kỳ cười nói. " Giáo sư Tiêu.... cà phê của cô đây. Hôm nay tâm trạng của tôi thật tốt. Hay tôi làm bài thơ về cà phê tặng cô nha ".

Tiêu Nhã kỳ không cầm lấy tách cà phê liền mà mỉm cười nhìn Triệu Tử Long. Cô ráng ép xuống lửa giận rồi mỉm cười nói . " hiếm thấy Triệu Tử Long Cậu nổi hứng lên làm thơ. Được vậy làm 1 bài thử xem ".

Nhìn cái bản mặt đẹp trai của Triệu Tử Long đang cười giang manh như hồ ly. Tiêu Nhã kỳ chỉ muốn tặng cho vài chiếc dép tán vào mặt cho bỏ ghét.

Triệu Tử Long cố ý muốn làm thơ này nọ là để đánh lạc hướng không để cho Tiêu Nhã kỳ biết âm mưu của bọn anh. Có điều anh quên mất 1 câu là khi làm chuyện gì trái với lương tâm thì càng bôi càng đen. Càng dấu càng lòi ra. Cứ nghĩ đến Tiêu Nhã kỳ ngây thơ mà uống cạn tách cà phê thì anh lại không nhìn được mà cười như điên trong lòng.

Hàn Thần thì giờ chỉ chấp tay lại cầu nguyện cho tách cà phê đó rơi xuống đất đi. Chỉ cần tách cà phê đó rơi xuống đất thì coi như anh không đắt tội với Tiêu Nhã kỳ, mà anh cũng không thất hứa với Triệu Tử Long. Nhưng coi bộ Phật Tổ, Bồ Tát, hay Thiên Chúa gì đó. Tất cả đều đang đeo tai phone nghe nhạc dance, hay là đang đi du lịch vòng quanh thế giới hết rồi, nên không có ai nghe thấy lời cầu nguyện của anh.

_ " Khụ...... Khụ ....". Triệu Tử Long ho 1 tiếng lấy giọng. Anh ra dáng quân tử động khẩu bất động thủ rồi mới ngâm thơ.

_ " Anh Cà phê cà chị Cà phê.

Phê đúng chỗ cà mà cà đúng chỗ Phê ". Triệu Tử Long nhắm mắt lại ngâm.

Anh vừa ngâm xong toàn thể anh em của anh đều đứng hình như sét đánh bên tai. Toàn thể anh em của anh đều đồng loạt bóp trán. Ai cũng nghiến răng chửi thầm Triệu Tử Long trong bụng.

" Mẹ kiếp Triệu Tử Long. Cậu có biết là mình đang ngâm cái thể loại thơ gì không hả ?. Kêu cậu chăm học hành thì cậu nói trốn học mới tốt. Giờ há miệng ra thì cậu lại ngâm cái thể loại thơ như vậy đây. Cậu không biết người đứng trước mặt cậu là Tiêu Ác Ma hay sao mà cậu còn dám vào đó hết cà cà rồi tới Phê phê ".

Triệu Tử Long còn đắt ý trong lòng là thơ của anh giàu cảm xúc như vậy. Anh không thấy mặt của Tiêu Nhã kỳ đen thui. Cô cố nén lại cảm giác muốn 1 phát tát chết cái tên trước mặt này. Tiêu Nhã kỳ cố gắng nặn ra 1 nụ cười còn khó coi hơn khóc nói.

_" Triệu Tử Long.. phải công nhận Cậu làm thơ rất giàu trí tưởng tượng nha. Rất có tính sáng tạo lắm. Hết Cà rồi tới Phê. Xem ra những gì Tiêu Nhã kỳ tôi nhận xét về cậu là hoàn toàn sai lầm rồi ". Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Nghe vậy Triệu Tử Long thấy mát ruột. Cái mặt của anh đưa lên trời nói. " Tất nhiên rồi. Triệu Tử Long tôi 3 tuổi đã biết làm thơ rồi. Còn nhiều thơ hay lắm cô muốn nghe hết không ". Triệu Tử Long cười nói.

Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết, Vương An Nguyên đều nhanh chóng bóp trán. " Mẹ kiếp.. Triệu Tử Long cậu không nghe ra ý châm chọc của Tiêu Nhã kỳ hay sao mà còn ở đó cưa bom vậy. Ai tới đem cái tên này đi dùm đi, mất mặt quá rồi ".

Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ cái mặt ngày càng đen. Cô giả vờ nắm lấy 1 tay của Triệu Tử Long nói. " Tử Long. Tôi xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm và khắt khe với cậu. Tiêu Nhã kỳ tôi xin lỗi cậu. Sẵn đây có tách cà phê này. Tiêu Nhã kỳ tôi bồi tội với cậu được không. Tử Long.. Cậu uống hết nó đi, coi như hôm nay ân oán giữa chúng ta xóa bỏ được không. Nếu cậu không uống thì coi như cậu không tha thứ cho tôi rồi ". Tiêu Nhã kỳ trong bụng chửi như điên nhưng vẻ mặt vẫn hiền hòa như thiên thần nói.

_" HẢ........ Tôi không nghe lầm chứ ". Triệu Tử Long không tin vào tai mình nói. Cả nhóm người nghe vậy đều nhíu mày nhìn nhau rồi nhìn Tiêu Nhã kỳ. Có gì đó không đúng.

_" Triệu Tử Long.. Cậu không uống hết ly cà phê này thì tôi coi như Cậu không chịu tha thứ cho tôi. Cậu không nghe lầm đâu. Tiêu Nhã kỳ tôi xin lỗi cậu. Ngoan uống hết tách cà phê này chúng ta ân oán xóa bỏ hết ". Tiêu Nhã kỳ tấn công anh dồn dập nói.

_" Nhưng...... Nhưng mà. Tôi muốn tách cà phê khác được không ? ". Triệu Tử Long hiếm khi nghe được Tiêu Nhã kỳ xin lỗi. Đến bây giờ cậu còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tiêu Nhã Kỳ bị ai đánh tráo rồi hay sao lại hiền hòa đáng yêu như vậy.

_" Sao hả ?. Tách cà phê này là Hàn Thần tự tay pha chế. Triệu Tử Long cậu muốn đổi ly khác à. không lẽ trong này có thứ gì đó không nên bỏ vào đây hay sao ". Tiêu Nhã kỳ cười nguy hiểm nói.

Nghe vậy Triệu Tử Long và Hàn Thần có tật thì giật mình nhanh chóng cùng đồng thanh nói. " Làm gì có thứ gì khác ở trong cà phê đâu ".

_" Vậy cậu còn không uống. Triệu Tử Long cậu khinh thường tôi sao ". Tiêu Nhã kỳ giảo hoạt nói.

" Đạo hạnh 18 năm của cậu mà muốn cùng tôi đấu hay sao. Mấy cậu chưa biết chết là gì mà. Để tôi cho cậu biết thế nào là gậy ông đập lưng ông ". Tiêu Nhã kỳ cười thầm 1 câu. Cô liếc mắt ra hiệu cho Triệu Tử Long bắt đầu.

Triệu Tử Long nghiến răng chửi thầm Tiêu Nhã kỳ là hồ ly giảo hoạt. Khéo léo đẩy cục than nóng này cho anh, làm anh tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. " Mẹ kiếp...... Tiêu Nhã kỳ chúng ta chưa xong đâu ". Triệu Tử Long nhìn tách cà phê chửi thầm. Rồi anh nghiến răng liếc mắt nhìn đám anh em của mình đang bịt miệng lại nhìn anh 1 mình chịu đạn, hy sinh vì tổ quốc.

_ " Uống thì uống ". Triệu Tử Long lấy hết can đảm nhắm mắt lại 1 hơi uống hết một tách cà phê sữa béo ngậy. Triệu Tử Long nén lại cơn buồn nôn để không phải nôn cái thứ trong miệng ra. Nhưng chưa kịp phun ra thì nghe Tiêu Nhã kỳ nói tiếp.

" Triệu Tử Long.... cậu muốn nôn ra hay sao ?. không lẽ trong này thật sự có thứ gì đó trong tách cà phê này thật à ". Cô nhịn cười nói rồi nhìn Triệu Tử Long rồi lại nhìn qua Hàn thần. Nghe vậy Triệu Tử Long nhăn mặt lại, rồi ráng tống cục nợ xuống bao tử. Anh thề cái thứ này khó nuốt nhất từ trước đến nay.

_" À thì ra tách cà phê không có thứ gì. Xin lỗi cậu rồi. Ưʍ..... tuần sau mấy cậu được nghỉ. Tôi sẽ đi cùng Vương Tâm Lan về quê em ấy tham quan 1 chuyến. Mấy cậu được nghỉ cả tuần thì muốn làm gì thì làm, không cần đến nhà của tôi. Vương An nguyên cậu đi cùng tôi chứ ". Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Triệu Tử Long bịt miệng lại rồi nói. " tôi vào nhà vệ sinh 1 chút...." Nói rồi anh chạy nhanh như bay vào nhà vệ sinh. Anh cần móc họng cho cái thứ trong bao tử của anh ra ngoài ngay lập tức.

Tiêu Nhã kỳ cũng không nói gì. Có trách anh tự tạo nghiệp mà thôi. Xem Tiêu Nhã kỳ cô là quả hồng mềm mà bóp thì rõ ràng không biết chữ chết viết như thế nào mà.

Vương An nguyên chỉ nghe Tiêu Nhã kỳ chỉ điểm danh mình anh thì mỉm cười. Như vậy có tính là Tiêu Nhã kỳ đang chủ động hẹn hò anh hay không. Kỳ nghĩ lãng mạn ở thôn quê. Nghĩ thôi thấy tâm hồn lâng lâng rồi.

Anh thì mỉm cười còn 3 tên Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết thì trong lòng khó chịu cực kỳ. Vì cớ gì Tiêu Nhã kỳ hết lần này đến lần khác chỉ điểm danh có 1 mình Vương An nguyên mà thôi. Bọn anh đâu phải không khí đâu mà Tiêu Nhã kỳ lúc nào cũng xem bọn anh là 1 chất khí không màu, không mùi và còn nhẹ hơn không khí nữa.

_" Giáo sư Tiêu.... Tôi thực sự không hiểu. Tại sao cô 3 lần 4 lược chỉ có điểm danh có một mình Vương An Nguyên mà thôi. Cô không thấy bọn tôi cũng ở đây hả. Cô làm gì thì cũng nên công bằng một chút chứ ". Hàn Thần không vui nói. Cảm giác bị cô làm lơ làm anh thấy khó chịu cực kỳ.

_" Phải đó.... Giáo sư Tiêu. Cô không công bằng gì hết. Cô suốt ngày chỉ biết có An Nguyên thôi. Vậy chúng tôi thì sao. Tại sao bọn tôi không nghe cô nhắc đến ". Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đồng thanh nói. Vương An nguyên nghe vậy nhíu mày nhìn 3 người anh em của mình. Anh đi hẹn hò với Tiêu Nhã kỳ mấy tên chết tiệt này đòi đi phá đám cái gì chứ.

Nghe vậy thì Tiêu Nhã kỳ cười nói. " Sao nói tôi thiên vị. Vậy mấy cậu không nghe nói câu " Đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng. Đời không bình đẳng nên đừng vuốt thẳng cọng lông " hay sao. Tôi thích ai đi với tôi thì tôi đi với người đó. Mấy cậu dám có ý kiến ". Tiêu Nhã kỳ ngồi khoanh chân như bà hoàng thực thụ nói. Vương An nguyên nghe vậy miệng lập tức nở 1 nụ cười chói mắt.

_" Tiêu Nhã kỳ. Cô rõ ràng là thiên vị. Tôi không biết làm gì cô cũng phải dắt chúng tôi đi nữa. Nếu không bọn tôi quậy phá banh nhà của cô ". Triệu Tử Long vừa ói xong thì đi ra nghe vậy lên tiếng. Anh cũng ghét Tiêu Nhã kỳ suốt ngày thiên vị An Nguyên như vậy.

_" Được.. Mấy người muốn đi chung không phải là không được. Từ giờ đến hết sáng mai nếu mấy cậu mà phát hết số tờ rơi ở đây thì tôi sẽ đồng ý. An nguyên cậu ở lại làm việc nhà giúp Tôi ". Tiêu Nhã kỳ cười nói. Cô cũng đang thấy mình hóa thân thành vai phản diện mẹ của Cám. Bắt Tấm lựa xong đậu đen, đậu đỏ rồi mới được đi dự tiệc vậy. Nhưng mà so với việc của mấy tên này làm Cô chơi nhây cũng chưa bằng một góc mà.

_ " Hừ...... không phát tờ rơi thì chúng tôi cũng tìm cách tới đó thôi ". Mấy anh đồng lòng nói nhỏ 1 câu.

_" Mấy cậu vừa nói cái gì. Có giỏi nói lớn 1 chút nghe xem " . Tiêu Nhã kỳ cười nói.

_" Có ai nói cái gì đâu. Cô nghe lầm rồi " . Mấy anh đồng thanh nói.

_" Vậy 4 người còn không đi phát tờ rơi. Còn đứng đây làm gì. Đây là nón nè, còn đây là khẩu trang. Thấy mấy cậu đứng ở ngoài đường phát tờ rơi dưới trời nắng nôi, nên tôi cố tình chuẩn bị giúp mấy cậu rồi đây ". Tiêu Nhã kỳ lấy nón khẩu trang ra rồi cười nói.

Nhìn nón, khẩu trang trong tay của Tiêu Nhã kỳ thì mấy anh tự an ủi chính bản thân mình thôi. Cô là Tiêu ác ma mà. Ai dám chống cô chứ.

" Cái này có được xem là Tiêu Nhã kỳ còn chút lương tâm mà quản tâm đến mình hay không ? ". 4 người nhìn mấy thứ trên tay Tiêu Nhã kỳ mà khóc không ra nước mắt.

_" ừm..... 4 cậu ra ngoài đường đứng phát tờ rơi thì nên cẩn thận xe cổ qua lại biết không. Mấy tên khốn nạn hay làm chuyện gì trái với lương tâm ở sau lưng người khác, thường thì hay bị xe hung lắm. Mấy cậu cẩn thận 1 chút ". Tiêu Nhã kỳ nhếch môi cười hạ dạ nói.

4 người nghe vậy nhíu mày. Hình như lời của cô nói có gì đó sai sai thì phải. Tại sao 4 anh nghe lời của Tiêu Nhã kỳ nói giống như cô đang chửi xéo bọn anh vậy. Chuyện lén xuất tinh vào tách cà phê sữa của cô ngoài bọn anh ra thì không ai biết hết. Không lẽ có nội gián hay sao mà cô nói móc nói méo. Vậy cũng không đúng, nếu có 1 người bán đứng bon anh ròi báo cho Tiêu Nhã kỳ biết thì Tiêu Nhã kỳ đâu hiền hòa dễ nói chuyện như vậy. Chắc chắn là cô xé xác bọn anh ra lâu rồi.

_" Còn đứng đó làm gì. 4 người Đi đi chứ ". Tiêu Nhã kỳ cười lạnh nói. Bọn anh chu miệng 1 cái rồi mang thùng giấy lớn đi ra. Tưởng bọn anh đứng phát tờ rơi thật hả. Quên đi chỉ 1 cuộc điện thoại có người giải quyết hết giúp bọn anh liền.