Editor: Thoa Xù
Lại một năm nữa trôi qua.
Dương Ấu Tần cũng đang đi trên vỉa hè, nhớ tới năm ngoái, lúc đi mua quà trao đổi lễ Giáng Sinh đã gặp gỡ Chương Nghi Hằng ở đây.
Không biết..... Bây giờ bọn họ như thế nào? Chắc là vô cùng hạnh phúc rồi!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô không quấy rầy bọn họ nữa, chỉ nhờ người đến thăm bệnh mấy lần, xác định thương thế của đối phương đã phục hồi tốt, không có gì đáng ngại.
Mặc dù Dư Quán Chỉ không nói, nhưng cô cũng nhìn ra được, thật ra anh rất khó xử, nhưng vì tạm thời không có ai bên cạnh chăm sóc cô, bởi vì tình nghĩa nên tạm thời nhận trách nhiệm, lúc anh họ Trọng Tề tới đón cô thì anh có hơi nhẹ nhõm.
Sau khi đối phương xuất viện, cô đã hoàn toàn cắt đứt mọi thông tin liên lạc với họ.
Cô nghĩ cần phải như vậy mà! Nghi Hằng từng nói, bọn họ dự định kết hôn vào giữa năm, cô ấy là người vợ lý tưởng của Dư Quán Chỉ, tính tình dịu dàng săn sóc lại biết chăm lo cho gia đình, tất nhiên cuộc sống hôn nhân sẽ hòa hợp mỹ mãn.
Đi tới đi lui, vô thức quẹo vào ngõ hẻm, nhìn về phía ngôi nhà đằng xa kia chính là cửa hàng ấm áp đã tới một lần rồi.
Cửa hàng dán giấy sang nhượng lại, Dương Ấu Tần vốn chỉ định nhân dịp nhìn một chút rồi lập tức rời đi, giờ lại khiến cô dừng chân, do dự một lúc lâu, vẫn quyết định đến hỏi rõ nguyên nhân.
"Hoan nghênh --" Cô gái trước quầy ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô đứng trước mắt thì ngạc nhiên tươi cười nói: "Ấu Tần, đã lâu không gặp!"
"Ừ." Cô khẽ cười đáp lại, chỉ chỉ tờ giấy ngoài cửa. "Tôi đi ngang qua đây, thấy cửa hàng của cô muốn sang nhượng lại, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cô nhớ Chương Nghi Hằng dành nhiều tình cảm cho cửa hàng này, nếu như là vì yếu tố kinh tế, cô có thể giúp một tay.
Chương Nghi Hằng chống bàn đứng dậy, từ trong quầy bước ra. "Nào có chuyện gì chứ, chỉ là quá mệt mỏi thôi, thân thể quá nặng nề. Tôi đã thương lượng với Quán Chỉ, suy tính rất lâu, liền quyết định đóng cửa hàng, ở nhà chuyên tâm làm bà vợ nhàn rỗi cho anh ấy nuôi."
Dương Ấu Tần lập tức hiểu rõ, cái gọi là "thân thể nặng nề" là ý gì.
Ánh mắt đặt trên cái bụng đã nhô lên, nhất thời không dời mắt đi được.
"À, đúng rồi, giữa năm trước chúng tôi đã kết hôn theo kế hoạch rồi."
"Chúc mừng cô." Đây là chuyện trong dự đoán, không có gì phải buồn, chỉ là bỗng nhiên nghe qua, vẫn không tránh khỏi chua xót trong lòng.
Chương Nghi Hằng nhìn cô chăm chú, cô cố gắng giữ nụ cười yếu ớt trên môi, lại có vẻ chua xót khổ sở và gắng gượng.
Lúc trước không biết, nhưng sau khi biết được rồi không tránh khỏi muốn thăm dò đôi chút.
Cô ấy với Quán Chỉ..... Không giống với dáng vẻ đã sớm vật đổi sao dời.
"Đứa bé bao nhiêu tháng rồi?"
"Mới hơn năm tháng."
Cô nhớ là thân thể Chương Nghi Hằng vốn không được khỏe lắm, nhất định mang thai sẽ khiến cơ thể thêm nặng nề. Trong tương lai đứa bé ra đời, chuyện tã sữa sẽ chỉ làm cho đôi vợ chồng trẻ càng bận rộn hơn, khó trách lại muốn nhượng lại cửa hàng.
"Tôi -- có thể sờ thử không?"
"Được chứ." Thấy Dương Ấu Tần dè dặt cẩn thận đặt lòng bàn tay lên bụng mình, vẻ mặt đó làm cô buồn cười. "Là bé gái đó."
Đây là con của Quán Chỉ..... Cô nhẹ nhàng vỗ về, ngạc nhiên cảm nhận được một sinh mạng mới đang tượng hình.
Đây là cuộc sống mà anh mong muốn, hiện tại anh thật sự rất hạnh phúc, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt rồi.
Chương Nghi Hằng hơi suy tư nói: "Cô và Quán Chỉ..... Sau này anh ấy có nói lại với tôi."
"......"
"Thật ra thì cô không cần phải kiêng dè như vậy, trước đó Quán Chỉ đã từng nói rõ chuyện tình cảm trước kia của anh ấy, chỉ là tôi không ngờ là cô mà thôi. Nhưng đó cũng là chuyện quá khứ rồi, tôi sẽ không cố ý làm to chuyện hay tưởng tượng ra những chuyện không đâu, cho nên cô cũng không cần sợ tôi hiểu lầm."
"Anh ấy...." Giọng nói khô khốc hỏi "Anh ấy nói thế nào?"
Gần giống với lúc vừa mới chia tay bị người khác bình luận như vậy, nói cô mắc bệnh công chúa, khó hầu hạ, cô biết khi đó mình thật sự rất tệ.
"Cô rất để ý đến đánh giá của anh ấy sao?"
Dương Ấu Tần nghẹn lại, đang muốn giải thích đôi chút, đối phương thản nhiên nhẹ nhàng tiếp lời: "Tôi vốn nghĩ, những lời này nếu không gặp lại cô thì phải để trong lòng cả đời, nếu đã gặp lại vậy có phải nên nói cho cô biết hay không? Bây giờ thấy cô như vậy, tôi cảm thấy tôi phải nói ra."
"Quán Chỉ đã từng nói sơ qua với tôi về chuyện của hai người -- đừng hiểu lầm, anh ấy không phải loại người chia tay rồi đi nói xấu bạn gái cũ. Anh ấy nói cô là một người vô cùng lương thiện, cô gái tốt với tấm lòng dịu dàng, chỉ là lúc hai người bên nhau đã xảy ra chút vấn đề, chính là quan điểm và nhu cầu không thể nào hòa hợp. Sau đó tôi lại nhớ đến lúc ở trong bệnh viện trò chuyện với cô đã từng nói qua những lời này, nói chung cũng có thể đoán ra được vài phần. Không biết tôi đoán như vậy có đúng không -- Ấu Tần, có phải cô rất không tự tin đúng không?"
Dương Ấu Tần ngạc nhiên.
"Bởi vì cô nói, nếu tỏ ra yếu đuối nhưng lại không có ai để ý tới, loại cảm giác đó vô cùng bi thương, cho nên tôi mới có thể nghĩ như vậy. Dường như cô cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, người khác sẽ không thương tiếc cô, cho nên từ trước đến giờ cô không cho người khác có cơ hội nhìn thấy sự yếu đuối của cô, nhưng Ấu Tần, tôi cảm thấy chuyện này vốn là sự hiểu lầm, cho nên cô và Quan Chỉ đã bỏ lỡ duyên phận."
"Để tôi nói những lời này thật ra thì không thỏa đáng lắm, nhưng mà -- Ấu Tần, thật ra thì Quán Chỉ rất yêu cô, đoạn tình cảm lưu luyến đó khiến anh ấy mất hơn ba năm mới có thể mở rộng trái tim lần nữa tiếp nhận một người khác. Cô cảm thấy chia tay khi đó anh ấy đã không khó chịu sao? Mức độ quan tâm của anh ấy dành cho cô vượt xa hơn những gì cô nghĩ."
"Nói cho cô biết những chuyện này, chỉ là muốn cho cô biết rằng cô có thể tin tưởng bản thân mình nhiều hơn một chút, sau đó nếu gặp được tình yêu mới thì tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng người đó, cô xứng đáng được người đàn ông của mình yêu thương cả đởi."
Những lời này.... từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô.
Người đàn ông mà cô yêu nhất cũng đã không hiểu được, cô ấy đã có được mọi thứ trong tay, thật ra chính là vì lo được lo mất.
"Tại sao cô -- muốn nói những chuyện này với tôi?"
"Lương tâm lo lắng thôi." Nhìn thấy rõ mà không nói, nếu như Dương Ấu Tần không hạnh phúc thì cô sẽ cảm thấy áy náy.
"Cô thật là....." Rất kỳ lạ.
Bây giờ cô đã biết tại sao Dư Quán Chỉ lại chọn cô ấy. Dịu dàng thiện lương như vậy, là cô gái có tâm tư tinh tế, ở bên cạnh cô ấy cảm giác rất thoải mái, nếu đổi lại cô là đàn ông, có thể cũng sẽ muốn chọn bạn đồng hành như vậy cùng trải qua cả đời.
Sau đó các cô lại trò chuyện cả buổi, trước khi đi cô nói sẽ giúp cô ấy lưu ý, tìm xem có ai thích hợp để tiếp nhận cửa hàng này hay không.
Ra khỏi cửa hàng, Dương Ấu Tần thở hắt ra một hơi nặng nề, cảm thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.
Tuy rằng..... Bỏ qua đoạn tình cảm này, thật sự làm cho cô tiếc nuối, nhưng mà bây giờ cô biết, thì ra người đàn ông này đã từng yêu cô như thế, cô có thể giữ chân người yêu cô, chẳng qua là vì tư tưởng trong lòng và cách thể hiện không đồng nhất nên mới làm hư chuyện.
Cho nên tuy là đã bỏ lỡ Dư Quán Chỉ, tâm can chua xót đau đớn, nhưng mà giống như Nghi Hằng và anh họ đã nói, cuộc đời cô vẫn còn rất dài, trước khi người đàn ông tiếp theo xuất hiện làm cho cô động lòng, cô muốn điều chỉnh tốt bản thân mình, để tương lai có thể tin tưởng người đó và cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau đó cô lại nghiêm túc cân nhắc qua, quyết định mình sẽ tiếp nhận lại cửa hàng đó.
Năm đó tốt nghiệp đại học, đã mở được cửa hàng tổng hợp dưới sự giúp đỡ của mấy ông anh họ, tuy là để cho vui, không quá nghiêm túc, nhưng mà làm mấy năm nay ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm, kinh doanh một cửa hàng cũng không phải chuyện quá khó khăn với cô.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự làm một chuyện nghiêm túc như vậy. Tuy rằng cửa hàng này không thể mang lại nhiều lợi nhuận cho cô, thế nhưng đó không phải trọng điểm. Cô nhớ rằng Nghi Hằng đã nói qua, cô ấy mong muốn mở cửa hàng nhỏ này là vì muốn giúp mọi người tạo nên một ngôi nhà xinh đẹp và ấm áp, và cô muốn từ cửa hàng này, một lần nữa tìm lại cái mà mình thật sự thích nhất, cố học hỏi để tạo ra một ngôi nhà xinh đẹp ấm áp thuộc về bản thân mình.
Đó là một bắt đầu, một hy vọng.
Sau khi đã quyết định, cô đi tìm Chương Nghi Hằng, muốn nói rõ nguyện vọng của mình, đi tới cửa hàng, phát hiện Dư Quán Chỉ cũng ở đây, lập tức lui lại theo bản năng.
Dư Quán Chỉ cũng không ở lại quá lâu, đưa điểm tâm đến cho vợ rồi rời đi.
Chương Nghi Hằng cùng đi theo đến trước cửa, bị anh đuổi trở vào. "Bên ngoài rất lạnh, em mau vào đi, ăn hết điểm tâm, không được để con gái của anh đói bụng."
Chương Nghi Hằng cười, nhìn anh sờ tay lên bụng cô, nhớ tới vẻ mặt thú vị của một người khác lúc sờ lên bụng cô, thuận tiện chia sẻ với chồng. "Đúng rồi, mấy hôm trước Ấu Tần có tới đây, bọn em có trò chuyện đôi chút."
Hiển nhiên, vừa nhắc đến cái tên này, vẻ mặt của anh lập tức thay đổi. "Bọn em -- đã nói cái gì?"
"Anh làm gì vậy chứ! Mỗi lần vừa nhắc tới cô ấy mặt mày lập tức cứng đờ, anh như vậy em sẽ hiểu lầm anh vẫn còn rất để ý đến cô ấy đó nha!"
"......" Chính xác. Nếu như không có gì, cứ xử sự bình thường là được, nhưng --
"Anh chỉ không muốn em và cô ấy quá gần gũi, cảm giác -- rất kỳ quái."
"Em hiểu mà. Ấu Tần người ta cũng biết rõ đạo lý, sau khi xuất viện cũng không có liên lạc với chúng ta không phải sao? Hôm đó chỉ là tiện đường ghé qua, tới xem một chút mà thôi, anh không cần phản ứng thái quá."
Dư Quán Chỉ gật đầu, không nói thêm nữa.
Sau khi anh rời đi, Chương Nghi Hằng cũng xoay người vào cửa hàng. Cô đứng bên ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, rồi sau đó rời đi.
Cô trở về nhà, kể lại việc này cho anh họ Trọng Tề, nhờ anh tìm người thay cô ra mặt đàm phán việc chuyển nhượng cửa hàng nhỏ.
Quá trình rất thuận lợi, thủ tục sang tên cũng xử lý thỏa đáng, từ đầu đến cuối không hề đề cập đến cô.
Anh Trọng Tề giao chìa khóa và giấy tờ sở hữu cho cô, thấp giọng nói: "Thật không thể hiểu cái cái đầu nhỏ của em đang nghĩ cái gì."
"Đang suy nghĩ xem làm sao để cho mình trở nên xinh đẹp hơn." Bây giờ không hiểu cũng không sao, cô sẽ làm cho anh em trong nhà họ Dương thấy mình hoàn toàn thay đổi, sẽ không sống không lý do lơ mơ hồ đồ nữa.
Lại thêm hai năm trôi qua.
Anh em nhà họ Dương vốn tưởng rằng cô chỉ có hứng thú nhất thời, chờ giảm nhiệt rồi sẽ thu dọn đồ về nhà. Nhưng mà đã hai năm trôi qua rồi, cô tự phỏng vấn rồi mời về một quản lý có chuyên môn cao để theo dõi cửa hàng tổng hợp, còn cô cố định một tuần ghé qua một lần để xem xét kiểm tra và xử lý những việc quan trọng.
Phần lớn thời gian, cô đều ở lại cái cửa hàng nhỏ không kiếm được bao nhiêu tiền kia.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ vốn không nuôi hy vọng quá lớn, thấy cả ngày giam mình trong cửa hàng nhỏ kia, không biết là dây thần kinh nào bị chập mạch, tự nhiên lại muốn học làm đồ thủ công mỹ nghệ, bọn họ cả kinh bữa tối gần như khuấy đảo nôn nao trong dạ dày.
Có lầm hay không? Là em gái nhỏ nhà họ Dương ngay cả máy bay giấy cũng không gấp được đây sao?
Xem dáng vẻ của cô học lắp ráp vải bố, học bện, học xâu chuỗi hạt châu, học chạm trổ hoa văn, còn dùng kim đan học đan len sợi. Khi nhận được đồ trưng bày nho nhỏ cô tự tay làm và gửi tới cho bọn họ thì quả thật cả đám cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Dương Bá Hàn treo cái dây treo thêu chữ "Bình an" trên xe, lúc dừng đèn đỏ thường thuận tay vuốt vuốt dây tua rua đang rũ xuống lắc lư phía dưới, đối xử giống như vật báu vậy.
Vợ của anh chê anh quá khoa trương. "Bất quá chỉ là một cái dây treo thôi mà."
Anh không đồng ý cải chính tên cho nó: "Tên là "Bình an", thêu tiếng trung ở giữa, tình cảm vô cùng trân quý mà em họ tự tay làm."
Thật sự quá cảm động, nhớ năm đó khi Ấu Tần học tiểu học, bài tập cắt dán đều phải nhờ anh giúp một tay, tự nhiên bây giờ lớn rồi lại làm dây treo bình an cho anh, trung quốc kết nha! Anh hoàn toàn không nghĩ tới cả đời này có thể nhận được một món đồ gì mà cô làm cho anh lại phức tạp hơn nơ con bướm.....
"Được được được, vậy anh từ từ cảm động nha."
Phản ứng của những người khác cũng không khác mấy, Dương Thúc Ngụy lúc đầu còn nói: "Đây là công việc mới gần đây của con bé sao?" Không thích làm nữ vương, cô gái cưng bắt đầu thay đổi phong cách mẹ hiền vợ đảm sao?
Cho đến khi nhận được chiếc khăn quàng cổ, toàn bộ mước mắt đều muốn phun hết ra. "Bé cưng, em có thể gả đi rồi!"
Dương Ấu Tần trợn mắt. "Lần đầu tiên anh Trọng Tề chiên được một cái trứng ốp la anh cũng nói như vậy đó." Cô cũng rơi nước mắt, càng hài lòng hơn.
"Anh ấy hả! Chỉ cần biết rót dầu mà không thiêu trụi nhà bếp thì cũng đã có thể gả đi rồi."
Cho nên đẳng cấp của cô là đối chiếu đánh giá theo tài nghệ nấu nướng của anh Trọng Tề sao?!
Nhưng mà bất luận người khác đánh giá thế nào, cô biết mình đang làm gì, sẽ không hoang mang nữa.
Thời gian chứng minh, cô quản lý tốt hai cửa hàng, hơn nữa không còn dựa vào sự giúp đỡ của mấy ông anh họ nữa.
"Ấu Tần bé nhỏ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi." Hiểu rõ trách nhiệm và cũng có trách nhiệm với bản thân mình rồi.
Anh em nhà họ Dương thay đổi cái nhìn về cô, trong lòng đều vô cùng vui mừng.
Trước đây cô cố gắng gượng chống đỡ bằng vẻ kiêu ngạo, như con cua nhỏ mang cái vỏ cứng rắn, lấy đi lớp vỏ bên ngoài sẽ vô cùng hoảng hốt mà bỏ chạy khắp nơi. Còn bây giờ cô trở nên trầm ổn, cả bên trong lẫn bên ngoài, khiến cho đàn ông nghiêng ngã, có đầy đủ sự hấp dẫn của một cô gái trưởng thành.
Cô làm cho mình trở nên tốt đẹp hơn, để đến lúc người đàn ông tiếp theo khiến cho cô động lòng xuất hiện thì có thể nắm lấy thật chặt, như thế mới không làm bản thân thất vọng.
Vào một buổi chiều mùa đông, tuy là có chút nắng ấm, nhưng không thể không che chắn.
Dương Ấu Tần chú ý đến cô nhóc kia một thời gian rồi. Cứ vài ngày cô nhóc sẽ xuất hiện, đứng bên ngoài nhìn, nhưng chưa bao giờ bước vào.
Nhưng hôm nay, đợt lạnh trước đó vừa mới đi qua, nhiệt độ vẫn còn rất thấp, cơ thể nho nhỏ đó mặc dù được bao bọc rất kỹ càng, chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, nhưng chóp mũi vẫn bị gió lạnh thổi làm cho đỏ rực, cô bị thôi lúc, lập tức đẩy cánh cửa thủy tinh của cửa hàng ra, đi đến chỗ cô nhóc.
"Này." Cô ngồi xổm xuống, chào hỏi cô nhóc. "Có muốn vào trong không, dì mời con uống sữa chocolate nóng nhé?"
Bà vυ' phía sau lưng cô nhóc hơi ngạc nhiên, ngại ngùng nói: "Cái đó..... có phải chúng tôi đứng ở đây đã làm phiền đến việc buôn bán của cô không?"
"Không có, không cần khẩn trương, đơn giản là tôi muốn mời hai người vào trong ngồi một chút mà thôi." Dừng một chút lại bổ sung thêm: "Hai người đến mấy lần rồi, đúng không?"
"Cái đó....." Bà vυ' vốn định từ chối, cô nhóc giật nhẹ tay của bà, vẻ mặt ao ước. "..... Được rồi."
Dương Ấu Tần bảo họ vào ngồi bàn tròn mà ngày thường dùng để tiếp khách, dọn dẹp mấy danh mục giới thiệu sản phẩm đang để trên bàn, thay bằng ca cao nóng và bánh bích quy, nói rõ là chỉ thuần túy đãi khách thôi, không yêu cầu họ phải mua hàng.
"Cô chủ, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý đồ xấu đâu....." Luôn quanh quẩn trước cửa tiệm của người ta, cũng không trách người ta sinh nghi, trong lúc này cũng không biết nên giải thích làm sao.
"Ừ, tôi hiểu mà. Là bé muốn đến đúng không?" Cô mỉm cười, nhìn cô nhóc đang bưng cái cốc hớp từng ngụm từng ngụm nhỏ, đưa tay sờ sờ cô nhóc. "Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Là....."
"Không muốn nói cũng không sao, lần sau tới đây thì ghé vào ngồi một lát, đừng để cho con bé ở ngoài lạnh cóng."
Bà vυ' thấy cô hiền lành nhã nhặn, liền nói thẳng ra. "Thật ra thì cũng không có gì không thể nói, mẹ của đứa nhỏ này đã ngã bệnh qua đời khi con bé mới vừa tròn một tuổi. Sau khi con bé tương đối hiểu chuyện thường hay hỏi về mẹ, ba của con bé liền lấy hình trước đây, chỉ cho con bé biết mẹ mình, bối cảnh trong hình phần lớn là chụp ở đây, cho nên....."
Cô đã hiểu, cô nhóc muốn mẹ.
"Ba con bé có biết chuyện này không?"
Bà vυ' lắc đầu. "Con bé cứ xin tôi đừng có kể lại, lần nào cũng thừa dịp ba con bé đi làm thì lặng lẽ tới đây nhìn mấy lần."
Bất giác trong lòng Dương Ấu Tần có chút chua xót, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của cô nhóc, dường như nhìn thấy mình khi còn nhỏ.
Không tranh giành, không ầm ĩ, đè nén những khát khao ao ước xuống tận đáy lòng, rất sợ làm phiền hay gây trở ngại cho người lớn, ngụy trang đã lâu, sẽ bắt đầu thuyết phục mình: mình thật sự không muốn những thứ kia.
Một đứa bé như vậy không hề vui vẻ.
Nhỏ như vậy đã học được che giấu nhu cầu trước mặt ba, giả bộ không có gì, đó không phải là hình ảnh trước đây của mình sao?
Cô không muốn cô nhóc này lại trở thành Dương Ấu Tần thứ hai.
Vì vậy cô dịu giọng nhẹ giọng hỏi: "Nhóc này, con tên là gì?"
"Dữu Dữu." Cô nhóc ngẩng mặt lên khỏi cốc, nhỏ giọng trả lời.
"Thật là trùng hợp, dì cũng được gọi là Ấu Ấu đó nha!"
"Có thật không?" Cô nhóc hơi ngạc nhiên.
"Thật chứ. Này -- nếu tên của chúng ta giống nhau, lần sau con muốn tới đây, thì cứ trực tiếp đi vào, dì sẽ mời con uống đồ uống nóng nha."
Cô nhóc không đáp lại liền, ngửa đầu nhìn nhìn thăm dò ý kiền của bà vυ'.
"Như vậy có được không? Có thể là đã làm phiền quá rồi không....."
"Nào có phiền gì đâu, tôi mở cửa kinh doanh, cũng chỉ dành một góc nhỏ cho con bé thôi mà, giúp con bé tưởng nhớ đến mẹ, cũng chỉ là tiện tay thôi, không ảnh hưởng gì hết." Cô cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Dữu Dữu, con có muốn tới đây không?"
Cô nhóc nhẹ nhàng gật đầu. "Muốn."
"Vậy hứa nhé, ngoéo tay chứ?"
Vì thế chuyện của cô và cô nhóc đã xong, làm xong giao hẹn.
Lúc đầu, khoảng chừng một tuần cô nhóc sẽ đến một lần, sau đó từ từ quen thuộc nên rút ngắn còn sáu ngày, năm ngày, ba ngày.
Ban đầu khi cô nhóc tới sẽ rất nhu thuận ngồi ở bên cạnh, ôm búp bê vải trong lòng, đôi mắt tò mò mở to quan sát từng bày biện trong cửa hàng. Sau đó từ từ mang theo
đồ chơi nhỏ và sách tô màu của mình đến đây, có lúc trong tiệm không có khách thì Dương Ấu Tần sẽ đến trò chuyện với cô nhóc, cùng nhau nghiên cứu xem muốn tô màu gì lên sách tô màu.
Dữu Dữu vô cùng thích dì này.
Lúc đầu muốn tới là bởi vì đây là nơi trước kia mẹ từng lưu lại, bây giờ là bởi vì muốn gặp dì Ấu Ấu cho nên muốn tới.
Thế giới của trẻ con tinh khiết không tỳ vết, khi cô nhóc toàn tâm tin tưởng, yêu thích một người thì ánh mắt nhìn đối phương sáng như bầu trời đầy sao, Dương Ấu Tần cảm nhận được.
Có một lần cô thuận miệng hỏi bà vυ': "Trước kia ba mẹ của Dữu Dữu là khách quen của cửa hàng này sao? Hay là có hứa hẹn gì?"
Bà vυ' lắc đầu. "Không phải. Mẹ con bé là chủ cũ của cửa hàng này."
Nụ cười trên môi cô cứng đờ. "Là -- Nghi Hằng?"
"Cô cũng biết cô ấy à?! À, cũng đúng, cô tiếp nhận lại cửa hàng này từ cô ấy mà."
Cho nên..... Dữu Dữu là con gái của Nghi Hằng và Quán Chỉ?
"Tôi không biết....." Cổ họng cô nghẹn lại, lắp bắp nói: "Tôi không biết chuyện......Cô ấy đã mất."
Còn tưởng rằng cả nhà ba người bọn họ thật sự hạnh phúc, cô ấy là cô gái tốt như mà.....
"Việc đời khó đoán mà! Thân thể cô ấy vốn đã không tốt, chồng của cô cũng rất tốt, cô gái không ai dám cưới, cậu ấy cưới, hơn nữa còn tận tâm tận lực thương yêu cô ấy. Sau khi sinh Dữu Dữu xong, gần như là ba ngày hai bữa lại đến bệnh viện, chồng của cô ấy đã chăm sóc suốt thời gian đó, không có nửa câu oán trách. Khoảng thời gian cuối cùng đó, có một dạo đã ngừng hết mọi công việc để ở bên cạnh cô ấy, để cho đoạn đường cuối cùng của cô ấy đi qua không tiếc nuối, thật sự là rất khó tìm được một người đàn ông như vậy."
"Tôi hiểu rõ....." Quán Chỉ rất tốt, người đàn ông có trách nhiệm, làm sao cô lại không hiểu được, chỉ là không ngờ được hạnh phúc của bọn họ lại ngắn như vậy.
Cô đi về phía cô nhóc, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt xinh xắm mềm mại, đây là cô nhóc mà cô đã từng sờ qua khi vẫn còn là đứa bé trong bụng mẹ.....
"Dữu Dữu, dì cho con xem một vật."
Cô đứng dậy trước, quay đầu lại đưa tay về phía cô nhóc, cô nhóc không chút do dự nhảy xuống ghế, tin tưởng đưa bàn tay nhỏ bé cho cô dắt đi.
Cô dắt cô nhóc đi tới bên quầy, chỉ vào mô hình ngôi nhà nhỏ phong cách Châu Âu đang đặt phía sau quầy.
"Cái này là ba con vẽ bản thiết kế, rồi mẹ con tự mình làm đó! Có đẹp hay không?"
"Dạ đẹp." Cô nhóc vui mừng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực lên, hơi rụt rè đưa tay ra sờ vào một góc nhỏ, lại sờ vào một góc mái nhà, thật cẩn thận sợ làm hư.
"Dữu Dữu rất thích có đúng không? Dì cũng rất thích. Sau khi mẹ của con tặng cho dì, dì cũng không nỡ tặng cho người khác, vẫn giữ lại cho tới bây giờ."
"Mẹ..... Thật là lợi hại." Lại làm ra một ngôi nhà xinh đẹp như vậy.
"Dì cũng cảm thấy như vậy, cho nên dì cũng muốn trở thành một người giỏi giống như mẹ của con vậy, thế nên mới ở đây này."
Dữu Dữu nghiêng đầu suy nghĩ một chút. "Dì..... Cũng rất giỏi."
"Cám ơn." Cô hôn nhẹ lên mặt cô nhóc, ôm cô nhóc ngồi trên đùi mình để cùng nhau thưởng thức.
"Nhưng...... Trống không." Sao trong nhà không có cái gì hết?
"Ừ, bởi vì dì còn chưa nghĩ ra phải trang trí nó thế nào, dì chỉ muốn đặt các loại hoa hồng phía trước sân, cái khác thì chưa nghĩ ra. Dữu Dữu sẽ giúp dì chứ?"
Cô nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhảy xuống khỏi đùi cô xoay người chạy đi, khi quay trở lại mở bàn tay nhỏ bé ra thì có mô hình con chó nhỏ đang nằm trong đó, trông rất giống con Tiểu Bạch mà trong truyện tranh Cậu bé bút chì Shin đã nuôi.
Dương Ấu Tần suy nghĩ. "Nuôi một con chó con cũng tốt."
"Ba ba nói con còn nhỏ, nuôi chó sẽ làm con bị bệnh, chờ con lớn một chút, lúc đó cũng có thể tự mình chăm sóc nó thì ba sẽ cho con nuôi."
"Này -- vậy liền nuôi nó ở trong sân đi!"
Được sự cho phép, cô nhóc vô cùng cẩn thận đặt con Tiểu Bạch của mình vào trong sân, để lộ ra nụ cười hài lòng.
"Ừ..... Để dì nghĩ xem, còn cần cái gì nhỉ?"
"Gối ôm." Lúc cô nhóc ngủ trưa ở phòng khách đều dùng đến.
"Đến đây đi! Chúng ta cùng làm gối ôm nào." Dương Ấu Tần nói làm là làm liền, cô lấy nguyên liệu và thùng dụng cụ, rồi bắt đầu làm việc.