Editor: Thoa Xù
Có rất nhiều người vẫn luôn theo đuổi cô. Bắt đầu từ trung học, chưa bao giờ thiếu người tiếp cận bày tỏ với cô. Thư tình, hoa tươi, các kiểu quà tặng, đối với cô mà nói đã là chuyện thường như cơm bữa.
Có lẽ do gia thế, có lẽ do diện mạo, cô cũng không biết, dù sao thì duyên khác phái của cô luôn rất tốt, nam sinh bên cạnh luôn đặc biệt ân cần với cô, cô cũng đã quen rồi.
Có vài người sẽ mỉa mai sau lưng cô, nói cô mắc bệnh công chúa, đón nhận sự ưu ái của người khác như chuyện đương nhiên. Cô cũng không sao cả, bị mỉa mai đôi câu không mất miếng thịt nào, dù sao cô vẫn hòa đồng với mọi hoàn cảnh.
Mặc dù bên cạnh cô có nhiều người khác phái vây quanh bày tỏ, nhưng không có ai biết, thật ra thì cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương. Dư Quán Chỉ là người đầu tiên làm cho cô cảm động nghĩ đến chuyện qua lại với nam sinh.
Sau khi người kia biết được, còn kinh ngạc cả buổi không nói nên lời.
"Em, em nói anh là người yêu đầu của em?"
"Vẻ mặt anh vậy là sao hả?!"
"......" Chính là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Từ khi cô học năm thứ nhất, đã lập tức thu hút hầu hết ánh mắt của nam sinh, vững vàng giữ ngôi vị hoa khôi giảng đường, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày bọn họ lại ở bên nhau, trở thành mối tình đầu của cô.
Không thể phủ nhận rằng đàn ông là những sinh vật yêu bằng mắt. Lúc ban đầu hấp dẫn anh là vẻ ngoài, nhưng mà nếu như chỉ có gương mặt đó, anh nghĩ anh sẽ không chú ý đến cô lâu như vậy.
Anh từng thấy cô ở bên ngoài trường, vì chuyện giành chỗ đậu xe mà tranh cãi đôi co với một người cao một mét tám và to vạm vỡ, cũng không phải vì mình, mà là vì một người mẹ trẻ đang mang thai ở bên cạnh.
Còn có một lần, gặp cô ở trước một cửa hàng, cô ở ngoài nắng, đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ với một cậu nhóc chừng năm hay sáu tuổi.
Cậu nhóc nghiền ngẫm cả buổi, cuối cùng thận trọng quyết định là sẽ thích cô, đồ tốt nhất định là muốn chia sẻ với bạn tốt, cho nên rút kẹo que trong miệng đưa tới cho cô.
Khóe miệng cô giật giật, vẻ mặt cô vô cùng khó xử làm cho anh suýt chút bật cười ngay tại chỗ.
Nhưng cậu nhóc không hiểu sự xung đột trong lòng cô, vẻ mặt đau lòng giống như bị ghét bỏ, cái miệng mếu máu – cô bị hù sợ giống như trời sắp sập xuống, không dám do dự một giây nào, lấy kẹo que lập tức dồn vào trong miệng.
Vốn tưởng rằng cô có quen biết với cậu nhóc, sau đó lại phát hiện đứa trẻ kia bị lạc đường, trở lại tìm người mẹ đã dẫn cậu bé đi. Anh mới hiểu được, cô sợ cậu nhóc bị bắt cóc, cố ý ở lại nơi đó cùng cậu nhóc.
Anh lặng lẽ quan sát cô suốt một năm, những chuyện giống như vậy thường xuyên xảy ra. Thậm chí đã từng ngây ngô đứng trước cửa rạp hát giúp người khuyết tật bán vé......
Cô bé này, cực kỳ mâu thuẫn. Bề ngoài cao ngạo như băng, nội tâm lại mềm mại như nước, làm sao một người lại có thể có sự tương phản lớn như vậy? Hơn nữa vẻ mặt của cô rất trẻ con, có vẻ vô cùng cam chịu, bộ dáng ngốc nghếch đó, đáng yêu đến nỗi khiến lòng người ta nhũn ra.
Anh biết mình thích cô, thích đến không lý trí chút nào, hoàn toàn khắc sâu trong lòng, khó có thể kềm chế.
Yêu cô giống như đóa hoa hồng lạnh lùng, thân cây thẳng đứng, buộc cô uốn cong thì chỉ chuốc lấy bàn tay đầy máu và sự lạnh lùng cao ngạo. Nhưng yêu cô mềm mại như nhụy hoa, rất sợ đυ.ng hư nó, nhất định phải che chở sự duyên dáng và mỏng manh đó thật cẩn thận.
Anh chưa từng nghĩ bọn họ sẽ ở cùng nhau, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện theo đuổi, chỉ là đúng lúc gặp được, không nhịn được nên muốn làm chút gì đó cho cô --
Trời mưa gặp cô ở trước thư viện, tiện tay kín đáo đưa dù cho cô, nói: "Anh không dùng tới, em có đi qua khoa kiến trúc không, để cái này ở chỗ tủ đồ công cộng là được rồi."
Hoặc là nghe được đàn em than phiền, môn học tự chọn kia khó khăn thế nào, báo cáo tài liệu khó tìm ra sao.....
Vừa khéo là anh biết được đàn em kia học cùng lớp với cô, lại khéo hơn nữa là môn tự chọn đó năm rồi anh đã học qua, quả thật là rất giày vò.
Vì vậy liền tiện tay chỉnh sửa lại những tài liệu đã làm năm rồi, rồi gửi đến email của cô.
Những chuyện như vậy anh thật sự cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có gì hay đặc biệt để mà khoe khoang.
Sau đó có một ngày cô bị bệnh nên không có đi học, gần tối anh đi ngang qua chỗ cô ở, nghĩ là chắc cô không có tinh thần ra ngoài ăn uống, thuận tiện mua cháo, đưa đến dưới lầu nhà cô, nhờ quản lý khu nhà đưa lên cho cô.
Vừa đúng lúc cô xuống lầu, bị nhân viên quản lý gọi lại, giọng rất lớn chỉ vào anh nói: "Cái anh này đưa đồ ăn cho em đó, em có muốn nhận không --"
Cô thản nhiên nhìn qua, thấy anh đứng đó hơi lúng túng, đi cũng không phải mà nhấc chân bỏ chạy cũng không phải.....
Sau đó, cô liền xoa lỗ mũi lên tiếng: "Em muốn đi khám bác sĩ, anh có muốn đi với em không?"
"Hả....." Anh hơi khó xử. "Nhưng mà anh đi xe đạp."
"Đi thôi."
Cô ngồi trên yên sau xe đạp, trên đường đến phòng khám hỏi anh: "Mấy cái kia…bữa ăn sáng đó, là do anh gửi sao?"
"......" Cô ghi nhớ trong lòng, không hề giống như mọi người nói, xem sự ưu ái của người khác dành cho cô là chuyện đương nhiên. Nhưng anh không ngờ sẽ bị hỏi thẳng như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể mập mờ ừ nhẹ một tiếng cho qua.
"Không có ai nói với anh là tặng đồ phải ký tên sao? Tốt xấu gì cũng để người ta biết, lỡ bị đầu độc chết thì nên tìm người nào đòi mạng."
"..... Anh không có bỏ độc."
"Há --" Cô bật cười. Anh có nắm được trọng điểm hay không đây? Tất nhiên là cô biết không có độc rồi, nếu không còn có thể yên ổn ngồi đây trách móc anh sao?
Sau hôm đó, trên đường gặp nhau, hai bên sẽ chào hỏi trò chuyện nhiều hơn mấy câu. Dần dần quen thuộc, số lần hẹn nhau từ từ nhiều hơn, lần đầu không kìm lòng được liền nắm tay cô, khẩn trương tim đập tưởng như muốn nhảy ra ngoài, sợ là cô sẽ giãy tay ra.
Lại qua một thời gian dài, một lần thức khuya để làm gấp bản báo cáo cuối kỳ, đang online thì gặp, hỏi han qua lại vài câu rồi hẹn ra ngoài ăn khuya. Hôm đó anh hôn cô, hai người chính thức ở bên nhau.
Từ lúc lặng lẽ quan sát đến khi quen biết nhau là một năm, sau đó hai người gần gũi hơn, cuối cùng là tay trong tay lại mất một năm nữa.
Anh không cảm thấy đó là theo đuổi, ít nhất trong lòng không có ý đồ như vậy, nhưng mà mọi người đều nói là rõ ràng anh công khai theo đuổi vô cùng chăm chỉ!
"Không sao hết, anh lập tức phủ nhận là được rồi, dù sao toàn thế giới cũng khẳng định là anh thầm mến em, cãi bướng cũng vô dụng."
"Anh chưa từng phủ nhận chuyện này." Dư Quán Chỉ yêu Dương Ấu Tần, anh đã sớm biết rõ điều đó, chỉ là không ngờ anh có thể theo đuổi được cô.
Không chỉ trở thành mối tình đầu của cô, mà còn là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời cô.
Mãi cho đến khi xa nhau, anh vẫn không biết là rốt cuộc mình đã làm cô rung động ở điểm nào.
Ba năm cùng Dương Ấu Tần, tình yêu của họ vô cùng cuồng nhiệt.
Cả thế giới khi rơi vào tình yêu nam nữ cuồng nhiệt thì đều giống nhau. Thế giới trong mắt bọn họ đều trở nên nhỏ bé, toàn tâm toàn ý chỉ biết có đối phương, khi đó thật tâm cảm thấy rằng chỉ cần hai người yêu nhau thì mọi chuyện đều không là vấn đề.
Nhưng thật ra cũng không phải như vậy.
Tình yêu cuồng nhiệt khi đó, toàn tâm toàn ý vì đối phương, đều có thể phối hợp nuông chiều rất nhiều chuyện, giống pháo hoa thắp sáng giữa bầu trời rực rỡ như ban ngày, sau đó đôi mắt sẽ say đắm mơ hồ khi nó tắt đi, tình cảm mãnh liệt dâng trào, không nhìn thấy những thứ khác.
Nhưng cuối cùng pháo hoa cũng sẽ tắt đi. Trong cuộc sống sẽ không chỉ có tình yêu mãi mãi, còn có những cái khác, ví dụ như việc học, ví dụ như mối quan hệ giao tiếp giữa người với người, ví dụ như những giá trị bên ngoài, vân vân.
Sự khác biệt giữa hai người, xuất hiện từng chút từng chút theo thời gian, xung đột càng ngày càng nhiều, anh từng thử làm rõ, nhưng trước sau đều không có tác dụng.
Nên nói là cô muốn chiếm giữ, hay là xem bản thân mình là trung tâm? Anh cũng không nói được. Có lẽ là cho tới nay, mọi người luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, cái kiểu sao vây quanh trăng ưu ái đặc biệt đó đã làm hư cô, vì thế đương nhiên cho là người làm bạn trai như anh càng phải đáp ứng mọi chuyện xem cô là trung tâm, chưa hề nghĩ đến khó khăn của anh.
Lần đầu tiên xảy ra tranh cãi nghiêm trọng là do anh không thể nào trải qua lễ Giáng Sinh với cô.
Anh đã cố gắng giải thích rằng khoa của anh có hoạt động, anh thân là hội trưởng của khoa, phải chuẩn bị toàn bộ kế hoạch hoạt động, thật sự là bận đến không có thời gian.
Vì chuyện đó mà cô giận suốt mấy ngày không nhận điện thoại của anh.
Anh đã cố gắng rất nhiều mới xoa dịu được cơn tức giận của cô. Lễ tình nhân năm đó anh không dám bỏ lỡ nữa, thảo luận nhóm hay chuyện gì gì đó của khoa đều bị dời lại hết, gạt bỏ mọi khó khăn cũng phải ở bên cạnh cô, bị bạn bè mắng là đồ trọng sắc khinh bạn.
Sau ngày lễ tình nhân thì cô lại bị cảm, cho nên bọn họ lại cãi nhau một trận.
Anh thật sự không hiểu, tại sao cô lại coi trọng những thứ bên ngoài như vậy? Cũng không phải là không có lễ tình nhân thì anh sẽ không yêu cô nữa, để duy trì tình yêu bằng vẻ phô trương bên ngoài, anh thật sự mệt mỏi để ứng phó.
Vì không muốn lại cãi nhau với cô, anh cũng đã cố gắng thử phối hợp với những mong muốn của cô. Lượng bài vở của khoa kiến trúc rất nặng, người bình thường cũng có chút chịu không nổi, anh còn phải kiêm luôn mọi chuyện của khoa, còn phải thỏa mãn mong muốn lãng mạn và bất ngờ của cô, bạn bè thấy anh học hành hoạt động đến nổi thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không khỏi lắc đầu mỉa mai: "Qua lại với công chúa là cần phải trả giá cao."
Nói như vậy là ám chỉ cô mắc bệnh công chúa, khiến anh có chút không thoải mái. "Đừng nói cô ấy như vậy."
"Lúc trước thấy cậu ôm được hoa khôi giảng đường còn rất hâm mộ, bây giờ -- chậc!" Tiếng "chậc" kia chứa đựng tất cả rồi.
Anh chỉ có thể cười khổ.
Trong mắt người khác, anh không có nguyên tắc hoàn toàn nuông chiều và lấy lòng cô, đến tột cùng là vì cái gì, ôm lấy hư vinh quen được hoa khôi giảng đường sao? Không, vì anh yêu cô mà thôi, nếu như vậy có thể làm cho cô vui vẻ, anh có thể cố hết sức để đáp ứng.
Tư tưởng của hai người khác biệt quá lớn, thật ra thì vấn đề vẫn tồn tại, chịu đựng và nhượng bộ chỉ là kéo dài chờ thời điểm bộc phát thôi.
Mấy lần tranh cãi, thỏa hiệp, tranh cãi, thỏa hiệp, tranh cãi, sau khi thỏa hiệp lại phát hiện bọn họ luôn luôn đi theo một vòng tuần hoàn vô hạn. Anh đã đánh giá cao bản thân, cuối cùng khiến cho tâm sức đều vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc cũng thấy rõ, đây không phải là cuộc sống mà anh mong muốn.
Tình yêu qua đi, cuối cùng cũng phải quay về đối mặt với cuộc sống thật, pháo hoa rực rỡ cũng không thể nào mãi duy trì sự phát sáng, ít nhất là anh không làm được.
Có lẽ ở bên cạnh anh, thật sự quá uất ức cho cô, cô muốn cái kiểu lúc nào cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay như vật báu mà nuông chiều lãng mạn, nó trở thành gánh nặng lớn nhất trong lòng anh.
Đến cuối cùng anh không vui vẻ, mà cô cũng không vui vẻ, cứ tiếp tục như thế chỉ dẫn đến việc oán hận nhau.
Đây không phải là lỗi của ai hết, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách yêu đương mà mình mong muốn, chỉ tiếc là bọn họ cố gắng đến cuối cùng vẫn không có cách nào đạt được nhận thức chung mà thôi.
Anh vẫn yêu cô, nhưng cũng biết cố duy trì đoạn cảm tình này thì rất miễn cưỡng.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất sâu xa kỹ lưỡng, cuối cùng cũng đến lúc bộc phát, chính là vào ngày sinh nhật của cô.
Khi đó anh đã vô cùng thông suốt, không muốn đè nén bản thân thêm nữa, cố ép mình phối hợp với bước đi của cô, cuối cùng làm cho cuộc sống rối loạn. Lúc đó có bản báo cáo cần thảo luận nhóm, thời gian rất gấp, không có tâm sức để sắp xếp bố trí tiệc sinh nhật cho cô.
Thật ra thì nếu cô đồng ý, không cần hoa tươi không cần thiết hay bánh ngọt gì gì đó, chỉ dành một ít thời gian bên cạnh cô ở một nơi yên tĩnh nào đó thì sao mà không làm được chứ? Nhưng chuyện đó chắc chắn không thể nào vỗ về xoa dịu được đại tiểu thư như cô.
Lần này, anh không hao tâm tổn trí đi cầu hòa nữa, để mặc cho hai người giằng co một tuần lễ, rồi sau đó cô gửi tin nhắn đến --
Nếu anh đã không còn lời nào để nói với em, tốt hơn hết là chia tay đi!
Anh nhìn hai chữ "chia tay", rõ ràng là chuyện trong mong đợi, đến lúc đối mặt vẫn cố vùng vẫy.
Tin nhắn đó khiến anh suy nghĩ suốt một buổi tối, lần lữa không thể trả lời lại.
Mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau nhìn thấy tin nhắn mới trong điện thoại, đọc thấy được cô tràn đầy tức giận.
-- Dư Quán Chỉ, anh thật sự cho rằng tôi không có anh thì không được sao? Im lặng suốt một đêm là có ý gì? Có muốn chia tay hay không chỉ cần nói một câu, người muốn cùng tôi trải qua sinh nhật còn rất nhiều, tôi không cần đến anh!
Cô không cần anh.
Có lẽ vậy! Thỉnh thoảng anh cũng hoài nghi, rốt cuộc cô có hiểu thế nào là yêu một người không, có lẽ cô yêu, nhưng mà tình yêu kiểu mơ mộng đẹp đẽ, những thứ này dù là ai cũng có thể cho, chỉ cần người đó bằng lòng nuông chiều cô vô bờ bến, để mặc cho cô tùy tiện đòi hỏi, cũng không phải không thể không có anh.
Anh mệt mỏi rồi, không thể đáp ứng được nữa, yêu cầu đối với tiêu chuẩn tình yêu của cô quá cao.
Vì vậy anh hít một hơi thật sâu, nhấn từng chữ từng chữ --
"Được, nếu đây là mong muốn của em thì chúng ta chia tay."
Không để cho mình có cơ hội hối hận, lập tức nhấn nút gửi đi.
Qua một hồi lâu, tâm tình đã bình tĩnh đôi chút, mới chậm rãi bổ sung thêm mấy câu --
"Xin lỗi, khiến em không vui như vậy, có lẽ ở bên cạnh anh thật sự quá uất ức cho em. Điều em mong muốn anh không thể đáp ứng được hết, cho nên cứ như vậy đi."
Sau đó không nhận được bất kỳ phản ứng nào của cô nữa, dường như từ đó hai bên đã có nhận thức chung, đoạn tình cảm này đã đi đến điểm kết thúc.
Hai người muốn ở bên nhau rất dễ dàng, muốn chia tay thì ra cũng là chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần mấy tin nhắn là đủ. Có lúc anh cũng cảm thấy thật trớ trêu, chuyện kết thúc dễ dàng như vậy, rốt cuộc anh vì cái gì mà lại do dự vướng mắc cả buổi tối, chậm chạp không thể ra quyết định?
Thật ra chia tay không hề khó khăn chút nào. Khó khăn là sau khi xa nhau, trái tim cảm thấy mất mát hụt hẫng, còn có lúc nhớ tới người kia thì trái tim như bị bóp chặt lại đau đớn, không biết nên giải quyết như thế nào, chỉ có thể liều mạng mà học, chuyển sự chú ý vào những chuyện khác.
Khoảng thời gian đó, anh mất ngủ trầm trọng. Nỗi đau đó, không thể nói cho bất kỳ ai.
Vì vậy sau khi bước qua khoảng thời gian đó, anh thật sự rất sợ sẽ yêu đương lần nữa. Cái kiểu giày xéo bóp chặt trái tim, cảm giác hít thở cũng khó khăn, trải qua đau đớn một lần sẽ không muốn dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Thà rằng cả đời tránh xa chuyện yêu đương.