Lăng Hảo Hảo kéo Kinh Tung Thiên ra, nhanh chóng đổi vị trí, cầm tay lái, hung hăng đạp chân ga một cái.
Trời! Kinh Tung Thiên cực kì hoảng sợ nhìn Lăng Hảo Hảo, chủ tịch lái xe! Lần này, không chỉ xe của anh bị hủy, chỉ sợ là cái mạng nhỏ của anh cũng mất luôn.
"Chủ.... Chủ tịch, hay là tôi lái......" Thật là nhanh, tốc độ xe nhanh đến mức anh nói chuyện cũng hơi run.
"Câm miệng!" Cô không nhịn được quát, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, không ngừng tăng nhanh tốc độ xe, muốn so tốc độ với cô sao? Lúc học cấp ba, cô cũng từng là Nữ vương đua xe nổi danh xa gần đấy.
Hallelujah! Chủ tịch đang nổi giận. Kinh Tung Thiên nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Thượng đế! Xin người hãy phù hộ cho con, xe bị hỏng cũng không sao, ít nhất, xin hãy giữ lại cái mạng nhỏ này của con, con còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành!
Mười phút sau
Két!
Xe Rolls-Royce màu đen dừng ở một biệt thự ba tầng, theo sát phía sau, chiếc xe màu xanh ngọc dừng ở góc xa vắng vẻ.
Lăng Hảo Hảo híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn đi vào biệt thự, không khỏi cười to, Thanh Thủy Ngự Thần, cuối cùng cô cũng biết địa chỉ của anh ta rồi.
Nhưng có điều.....
Nôn! Anh rất buồn nôn! Kinh Tung Thiên chật vật dựa vào ghế ngồi, cố nén lại cảm giác muốn nôn ra, Thượng đế phù hộ, anh vẫn còn sống.
"Chủ tịch…" Anh khó khăn mở miệng gọi: "Đã biết địa chỉ của Thanh Thủy Ngự Thần, về thôi." Bây giờ anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, nhức đầu chỉ muốn ngủ một giấc. Trải qua việc khủng bố như thế này, quên càng nhanh càng tốt.
"Về?" Cô cười nhạo một tiếng, sao có thể về được! Đã đến nơi này, đương nhiên phải điều tra một chút, không chừng có thể đào ra tin tức tuyệt mật đấy.
"Đêm nay tôi muốn đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần." Cô trịnh trọng tuyên bố.
Còn muốn đột nhập vào nửa đêm? A, Thượng Đế, vừa rồi sao không để anh hôn mê luôn cho rồi. "Chủ tịch, nửa đêm đột nhập nơi ở của người khác là phạm pháp đó." Anh nhắc nhở, anh chưa muốn cầm tiền bảo lãnh đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cô đâu.
"Chuyện này có hề gì, không bị người ta phát hiện thì không thể coi là phạm pháp được." Lăng Hảo Hảo không để ý mà xua tay nói.
Gì, đây là ngụy biện sao? Về cơ bản, không bị người khác phát hiện vẫn là phạm pháp mà.
"Đợi lát nữa trời tối, tôi đột nhập vào nhà Thanh Thủy Ngự Thần, cậu ở trong xe đợi tôi." Cô quay đầu nói với anh.
"Cái gì? Chủ tịch, cậu định đi một mình sao?" Dù sao thì cô cũng là một cô gái, một người đi vào hang hổ không tốt cho lắm. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông: "Cái kia -- hay là tôi đi cùng cậu." Anh "khổ sở" quyết định, có trời mới biết, anh khó khăn thế nào mới quyết định được.
"Cậu sao?" Ánh mắt khinh bỉ nhìn anh một cái: "Đi với cậu thì trực tiếp vào đồn cảnh sát còn hơn." Đi cùng anh ta chỉ tổ làm liên lụy tới cô.
Thân thể gầy gò bị ánh mắt khinh bỉ nhìn hơi rụt lại, được rồi, anh thừa nhận, anh đánh không bằng chủ tịch, thần kinh vận động cũng không nhanh bằng chủ tịch. Cô không đi cùng anh là vô cùng chính xác.
"Vậy tôi ở đây đợi cậu là được." Anh chỉ có thể làm như vậy. Chỉ mong -- ngày mai anh không phải đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho chủ tịch.
※ ※ ※
Nửa đêm, biệt thự ngoại ô chìm trong bóng đêm, gió đêm lay động cành lá, tạo ra âm thanh xào xạc. Chỉ có ánh sáng của vầng trăng, chiếu sáng thế gian muôn màu.
Trong bóng đêm, một bóng dáng mảnh khảnh thon dài lén lút lẻn vào, tránh khỏi bảo vệ ở cửa chính, leo lên một cây tùng um tùm tươi tốt, động tác nhanh nhẹn vượt qua tường cao, mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất. Nhìn bốn phía xung quanh hồi lâu, mới thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng vào trong rồi, Lăng Hảo Hảo hài lòng gật đầu. Ngay lập tức nhẹ nhàng đi qua sân nhỏ, lấy lưỡi dao đã chuẩn bị trước đó, cẩn thận khoét một lỗ trên cửa sổ thủy tinh, mở cửa sổ ra, xoay người tiến vào biệt thự.
Ai, lần đầu tiên đột nhập lúc nửa đêm, cho tới bây giờ mới coi như thuận lợi, trước kia cứ năm ngày ba bữa lại cùng hội trưởng hội học sinh Tư Hiên Dật đánh nhau, cô mới luyện được thân thủ nhanh nhẹn như vậy. A, thiếu chút nữa thì quên, những người trong câu lạc bộ truyền thông kia, nếu không phải bình thường bọn họ quên không mang chìa khóa cửa phòng làm việc câu lạc bộ truyền thông khiến cô phải khoét lỗ nhỏ trên cửa sổ thủy tinh để vào thì cô cũng không học được chiêu này đâu. Có lẽ, cô có thiên phú đi ăn trộm.
Lẳng lặng chờ tại chỗ, cho đến khi mắt thích ứng với bóng tối bên trong căn phòng, cô mới rón rén leo lên cầu thang tầng hai, bắt đầu lục soát từ phòng sách. Cô biết, người bình thường đều để tài liệu, thư từ các loại ở phòng sách, như cha và anh của cô đều như vậy.
A, chỉ mong ông trời phù hộ, hi vọng hôm nay cô có thể tìm được hồ sơ hoặc ảnh chụp các loại của Thanh Thủy Ngự Thần, nếu không thì vở ghi chép trên lớp cũng được. Dù sao chỉ cần là vật có liên quan đến anh, ở trong trường, chắc chắn có thể bán đắt hàng, câu lạc bộ truyền thông bọn họ cũng có thể oai phong trước mặt các câu lạc bộ khác một chút. Dĩ nhiên, chủ tịch câu lạc bộ là cô càng oai phong hơn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng mà cô nghĩ là cực kì giống phòng sách ra, Lăng Hảo Hảo thò đầu vào dò xét bên trong.... Trời! Thì ra là phòng khách, vừa mới ra quân đã thất bại.
Thất vọng rời khỏi phòng, cô gãi đầu, haizz, chưa ai nói cho cô căn phòng cực giống phòng sách chưa chắc đã là phòng sách, nếu dựa vào trực giác ít ỏi của mình thì không được, cô đành tìm từng gian phòng một, chắc chắn cô sẽ tìm được. Dù sao từ trước đến nay, muốn nếm thử trái ngọt cũng không hề dễ dàng. Cho nên bây giờ cô không tìm được cũng đúng, Lăng Hảo Hảo tự an ủi trong lòng như vậy....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mươi phút sau, Lăng Hảo Hảo tựa vào vách tường trên hành lang không một bóng người, cái miệng nhỏ thở gấp. Cho dù là trái ngọt, vất vả cố gắng như vậy, cũng phải lấy được rồi chứ, nhưng tại sao, cô đã mở hai mươi cánh cửa, nhưng vẫn không tìm thấy phòng đọc sách. Quả thật không có đạo lý chút nào, hay là, căn nhà này hoàn toàn không có phòng sách?
Tiện tay nắm vào tay nắm cửa bên cạnh, Lăng Hảo Hảo thầm nhủ trong lòng, nếu như căn phòng này không phải phòng sách, cô cứ trực tiếp trở về thôi. Tìm tiếp, chỉ lãng phí thanh xuân của cô.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, cô đưa cổ ngó vào trong, trong phòng rèm cửa sổ kéo lên không như các phòng khác, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, ghế salon xa hoa bằng da thật đặt trước cửa sổ, bên cạnh nó là cái giường đôi tao nhã lịch sự, nằm trên giường, hóa ra lại là -- Thanh Thủy Ngự Thần?!
Lăng Hảo Hảo ngẩn người, yên lặng nhìn người nằm trên giường. Đây là phòng của anh ta sao? Cô cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng, đi tới trước giường.
Người trên giường vẫn trầm lặng ngủ, tóc dài tán loạn trên giường trắng, dung nhan tuyệt mỹ có vẻ thanh tĩnh, lông mi thật dài phủ trên đôi mắt phượng mê người, giờ phút này anh ta bớt đi cảm giác tà mị của ban ngày, thêm một chút ngây thơ, làm cho ánh mắt người khác phải lưu luyến.
Ừ, đúng là rất đẹp. Lăng Hảo Hảo chống cằm, ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhìn thẳng người nằm trên giường.
Từ nhỏ, bởi vì ở bên cạnh là anh trai Lăng Tử Nhai và cái kẻ tâm tình bất định Tư Hiên Dật đều là mỹ nam hiếm thấy, cho nên đã nuôi dưỡng ánh mắt cô càng ngày càng kén chọn, nhìn đàn ông hầu như không có cảm giác kinh ngạc. Mà bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy anh ta, cô vẫn giật mình vì vẻ xinh đẹp của anh, chẳng trách anh ta đứng đầu bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường. Nghĩ tới đây, Tư Hiên Dật thất bại cũng dễ hiểu.
Ai, nếu
bây giờ có máy ảnh thì thật tốt, Lăng Hảo Hảo nuối tiếc nghĩ. Như vậy, cô có thể chụp khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của anh, lông mi tinh tế ưu nhã, đôi môi mỏng phớt hồng, còn cả cặp mắt phượng mê người tà độc nữa... Đôi mắt phượng?!
Trong nháy mắt, đôi mắt sáng chống lại đôi mắt đen xinh đẹp mị hoặc.
"A, anh tỉnh rồi." Lăng Hảo Hảo xoay người ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm Thanh Thủy Ngự Thần rồi cười xấu hổ, chậm rãi đứng thẳng người lên. Nè, nửa đêm đột nhập không những không được gì, lại còn bị người ta bắt được, thật sự là vô cùng
thê thảm.
"Bởi vì có con mèo hoang khiến tôi ngủ không yên." Anh đứng lên, chậm rãi tới trước tủ rượu, rót một chén Margaret đỏ tươi. Màu máu, khiến cho anh có cảm giác hưng phấn.
Trời! Tự nhiên mắng cô là mèo hoang.
"Anh tỉnh lúc nào thế?" Cô không nhớ mình có phát ra âm thanh làm anh tỉnh giấc.
"Ngay từ đầu, từ lúc cô lái xe theo dõi tôi." Anh cười tà, ngón tay thon dài xẹt qua sợi tóc đen mềm mại như tơ lụa. Mèo hoang gan dạ, khiến anh không khỏi nghĩ
xem phản ứng của cô. Đêm nay, cô cho anh niềm vui săn thú.
"Ngay từ đầu?!" Nói như vậy: "Anh cố ý để tôi vào biệt thự này sao?" Cô kêu lên, giọng bỗng tăng cao. Cô còn nghĩ là mình có thiên phú ăn trộm? Làm cả buổi, hóa ra cô lại giúp anh giải trí.
Anh từ chối cho ý kiến mà nhướn mày, giơ ly rượu lên với cô, hỏi:
"Tìm được thứ cô muốn tìm chưa?"
"Anh biết tôi đang tìm cái gì sao?" Lăng Hảo Hảo giật mình. Không thể nào, cả cái này anh cũng biết sao, chả nhẽ - anh có mắt thần?
"Chắc là đồ của tôi, dù sao, cô từng nói muốn phỏng vấn tôi, phải không?" Anh gảy nhẹ ngón tay, giữa hai lông mày là tà khí âm u.
"Anh --" bị người khác nhìn thấu là cảm giác rất khó chịu, cảm thấy mình như người nguyên thủy không mặc quần áo vậy.
Đi thẳng tới trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần, Lăng Hảo Hảo không nói hai lời liền tung một cước. Cô thật sự không quen nhìn vẻ mặt nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của anh ta, ngay cả hành động của cô cũng giống như nằm trong kế hoạch của anh vậy.
Nhẹ nhàng tung một cước, ngón tay thon dài của anh bao chặt nắm đấm của cô: "Cô không phải đối thủ của tôi." Đây là sự thật, không phải anh cố ý chê bai, coi như thân thủ của cô rất tài giỏi, nhưng anh có thể dễ dàng chế ngự được cô trong vòng năm phút, dù sao, thể lực nam nữ trời sinh đã khác biệt rồi.
Cô dĩ nhiên biết mình không phải đối thủ của anh, lần đầu tiên giao chiến cô đã thua anh. Nhưng, dù đánh không lại, cô cũng muốn đánh, nếu không được phát tiết bằng quyền cước, chỉ sợ cô sẽ tức điên lên mất.
Hai bóng người bay lên nhảy xuống, chốc lát sau, Thanh Thủy Ngự Thần vẻ mặt bình thản nhìn Lăng Hảo Hảo dựa vào quầy bar thở hổn hển: "Mệt rồi hả?" Anh hiếm khi tốt bụng hỏi.
Đối với biểu hiện của cô, anh cảm thấy hài lòng. Có lẽ, phụ nữ không giống như anh nghĩ là chẳng thú vị gì cả. Ít nhất, cô là một người phụ nữ thú vị, tất cả phản ứng đều thể hiện trên mặt.
"Dĩ nhiên." Cô không khách khí liếc anh một cái, ai, thậm chí năm phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi, đây cũng quá... là anh quá mạnh, hay là do tài nghệ của cô gần đây suy giảm? Miễn cưỡng chỉ rượu bên trong tủ, cô mở miệng yêu cầu nói: "Tôi muốn uống." Đánh xong quá mệt, cô hơi khát.
Anh không dị nghị mà lấy ra một ly rượu chân cao, vì cô mà pha chế một ly rượu bạc hà, mùi thơm ngát dịu, rượu mát mẻ thấu đến tận tim là thích hợp nhất cho cô mèo nhỏ uống rồi.
Cô nhận lấy ly rượu, miệng uống một ngụm lớn. Hô, thoải mái quá. Không ngờ anh pha chế rượu cũng không tệ.
"Anh..." Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu mê mang. Cô nhớ tửu lượng của cô không kém như thế, "Anh bỏ thuốc?" Cô cố gắng mở to hai mắt hỏi.
"Không." Anh chưa đến mức phải hạ thuốc phụ nữ: "Chỉ là một ly rượu mạnh tác dụng rất chậm, mà cô, uống một hơi hết một nửa." Anh mỉm cười giải thích. Anh thích nhìn biểu cảm giãy giụa của người khác, đặc biệt là một người tỏa sáng đang giãy giụa, nó khiến cho anh có cảm giác sung sướиɠ.
"Anh..." Tại sao không nói trước cho cô. Cô cố gắng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng mệt không chịu nổi, khép lại mí mắt nặng trĩu.
Nhàn nhạt nhìn người kia ngủ mà ngã xuống đất, Thanh Thủy Ngự khẽ giơ ly rượu lên với vầng trăng, uống cạn sạch. Rượu đỏ tươi tràn ra ngoài chảy xuống cổ, giống như đang thưởng thức máu: nét mặt tà mị lộ ra, như là hoàng tử Satan, nắm trong tay thế gian tà ác và sa đọa...