Sau một khoảng thời gian, ta biểu hiện tương đối an phận, thậm chí ngay cả Hoàng quý phi bên kia ta cũng có thể kềm chế không đi trêu chọc.
Một mắt tất nhiên là vì Hoàng quý phi bị chuyện ca ca ta đại thắng trở về, thanh thế Tô gia đại chấn làm cho tức giận, mỗi một lần thỉnh an cũng có thể thưởng thức sắc mặt đặc sắc của nàng ta, trấn an cảm xúc nhàm chán của ta. Mặt khác, ta cũng hiểu Tô gia bây giờ cầu an ổn, lại nói dường như Lưu Phỉ và thái tử có mưu đồ khác, ta không cần thiết dành chức vụ quan trọng, diệt danh tiếng bọn họ.
Chỉ là, dính tới Tô gia thắng lớn, Khương lương đệ và Lý thục viện không ra ngoài phiền ta, ngược lại Mã tài tử gần đây dường như có ý tứ không an phận, thậm chí còn dám đến cung Triêu Dương thỉnh an ta.
Không thể không nói, Mã tài tử chọn rất hay, xem như lúc nàng là cái đinh trong mắt ta, đương nhiên ta sẽ không đối tốt với nàng. Nhưng bây giờ nàng không còn là đối thủ của ta rồi, ta đương nhiên mừng rỡ cất nhắc nàng, để đè ép đôi Lý tỷ muội. Nàng lại biết được kiêng dè, luôn chọn lúc thái tử không có ở đây, mặc dù giữa chúng ta không thể nói là hòa bình vui vẻ, nhưng ta cũng vui vẻ cho nàng chút sắc mặt hòa nhã.
Vương Lang đối với động tác của ta cũng bày tỏ tán thưởng.
“Ta còn tưởng là nàng học ba năm mới hiểu được chiêu dùng cái bia này đấy.” Lúc chúng ta tản bộ quanh Thái Dịch trì, thậm chí hắn có chút lấy lòng nói với ta.
Dĩ nhiên, phần lấy lòng này, là đặt giữa những câu chữ, đặt ở khóe mắt đuôi mày của hắn, đợi ta tự mình nhận ra.
Đêm hôm đó phát hỏa chút ít với hắn, dĩ nhiên cũng không phải là không có lợi, chỗ tốt lớn nhất chính là dường như cuối cùng Vương Lang hiểu rõ một chút trước kia mình không hiểu đạo lý, ít nhất hắn đã biết, sự trầm mặc của hắn trực tiếp đưa mối quan hệ của ta và Thụy vương vào lúng túng.
Ta biết rõ ta trong mắt hắn chính là dòng suối nhỏ trong suốt, chắc chắn hắn hiểu trong lòng ta, Vương Lung chiếm một vị trí quan trọng. Hôm nay hai người chúng ta đi đến tình trạng này, mặc dù xét về lý không thể trách cứ hắn. Nhưng nếu ta nói lý với hắn, ta còn là Tô Thế Noãn sao? Hắn cũng hiểu, lần này xét về tình, dù sao hắn cũng đuối lý.
Kể từ khi nghe Liễu chiêu huấn một phen, ta bắt đầu học được quan sát sắc mặt của hắn, tính toán tâm tình hắn. Mặc dù lúc lúc này dáng vẻ của thái tử gia vẫn gió thổi bất động, nhưng số lần đến tây điện tìm ta rõ ràng đã nhiều hơn.
Ngày trước chúng ta muốn làm, hầu hết là ta đi tìm hắn, thậm chí ở những lúc rất trùng hợp, hắn mới sẽ quấn quýt si mê ta, năn nỉ ta cùng hắn…khụ khụ. Hắn chỉ cần nới cổ áo, ta đã có thể cả người bị hắn trêu chọc.
Ai, đối với Vương Lang, tới bây giờ ta không học được cách nói không. Hắn cũng rất hưởng thụ ta năn nỉ, cư nhiên bây giờ thỉnh thoảng có thể cầu xin ta một lần, thậm chí ta đã cảm thấy tương đối thõa mãn.
“Ta còn học nghệ không tinh nha.” Ta oán trách với Vương Lang: “Nếu ta chịu để chàng ngủ với nàng ta mấy lần, ta thấy Lý thục viện có thể bị ta ép đến điên rồi.”
Vương Lang mày đậm mắt lạnh, cũng không đáp lại ý nghĩ kỳ lạ của ta. Hắn từ từ nói: “Tô Thế Noãn, nàng rõ là…”
Ta vừa nghĩ tới Vương Lang giống như những tướng công khác, nếu bị buộc an bài làm với nữ nhân khác, liền cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười đến gãy lưng rồi, lại khoác tay Vương Lang làm nũng: “Chính tự chàng nghĩ, ta cũng không chịu. Chàng dám đυ.ng vào nữ nhân khác, ta móc mắt chàng.”
Thật ra nói lại, Tô Thế Noãn ta quả thực quá không tranh khí rồi. Vương Lang giấu giếm ta chuyện của Vương Lung, mặc dù có nỗi khổ riêng, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều. Mà ta tức giận mấy ngày, liền vui mừng vì “hắn rất thích ta rồi”. Đời này phải học mang thù với Vương Lang, thực sự rất khó.
Dường như hắn cũng biết bây giờ mình đang ở vị trí vi diệu, đối với lời ta nói cũng không bá đạo bác bỏ, thậm chí không mang nữ giới nữ huấn ra dọa ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Lời nói này lúc mười ba tuổi nàng đã nói rồi.”
Ta liền cười hắc hắc khoác vai Vương Lang hỏi: “Thành thật khai báo, lần đó say rượu, chàng có cợt nhã ta không?”
Lời hỏi ra khỏi miệng, nghĩ đến tác phong của mình và tác phong của Vương Lang năm đó, ta lại có chút chột dạ, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ thêm một câu: “Hay là, chàng bị ta cợt nhã?”
Đáy mắt Vương Lang xuất hiện nụ cười, trên gương mặt tuấn tú giống như gió xuân: “Thế Noãn, nàng quý ở chỗ tự biết mình, cách biệt ba ngày, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn…”
Ta sớm đã nói, ta chịu không nổi nhất là Vương Lang mỉm cười này rồi, ai, hắn chỉ cười một cái cũng có thể trêu chọc ta.
Ta liền cắn môi dưới, nhìn xung quanh, nhẹ nói bên tai Vương Lang: “Bắt đầu tối nay chính là lúc thích hợp mang thai rồi.”
Đôi mắt Vương Lang dần thâm trầm, Vương Lang dã thú tràn đầy yêu cầu dường như đang từ từ ngẩng đầu lên, tay hắn trượt đến hông ta, nắm lại, hắn cũng nhỏ giọng nói bên tai ta: “Bên ngoài quá nhiều người.”
Ta cũng không có nói muốn cùng hắn bên ngoài.
Ta liếc Vương Lang một cái, nhìn xung quanh một phen, quả nhiên trông thấy nới cách Thái Dịch Trì rất xa có vài cung nữ, đang giả vờ không thấy chúng ta lôi lôi kéo kéo. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút đỏ mặt: ngay trước những oán nữ bị bỏ rơi lâu năm chàng chàng thϊếp thϊếp, thật sự có chút khoe khoang.
Vội vàng muốn buông Vương Lang ra, tay hắn lại nắm rất chặt, hai người đang kéo co, Vương Lung đã đi từ xa tới.
Vừa nhìn thấy dáng đi đặc biệt của hắn, ta giãy giụa kịch liệt: trước mặt Vương Lung chàng chàng thϊếp thϊếp với Vương Lang, thế thì càng kì quái. Nhưng Vương Lang vốn đang nắm hờ, lại lấp tức nắm chặt như kìm sắt, hắn nhỏ giọng bên tai ta: “Không được nhúc nhích!”
Ngay sau đó lại không để ý ta, mà lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói với Vương Lung: “Thật đệ, đệ đến từ đâu vậy?”
Ta cảm thấy tức giận: rõ ràng người này muốn đẩy trách nhiệm trên đầu ta. Ngay trước mặt Vương Lung, ảnh hưởng không tốt lắm! Lúc trước chưa biết còn không tính, bây giờ biết rồi, dĩ nhiên nên tận lực tránh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn…
Đang nghĩ như vậy, Vương Lung đã đến gần, hắn quét qua chúng ta một cái, cười có mấy phần nhạo báng, lại dùng thái độ đồng tình nói với Vương Lang: “Mỹ nhân trước mặt, Lục ca thật có nhã hứng.”
Nhìn phần nhiệt tình này, nếu ta không biết, thật sẽ cho rằng hắn chỉ đơn thuần giễu cợt ta, dù sao từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hai huynh đệ gặp nhau cũng sẽ chê ta đôi câu.
Nếu không thì sao lại theo đuổi chuyện này đây? Nếu hai huynh đệ lúng ta lúng túng, khẳng định ta sẽ lúng túng hơn bất kỳ ai, hiện tại hai người kia như không có chuyện gì xảy ra, ta cũng không mong gì hơn chuyện này, thậm chí còn thoải mái ngẩng đầu cười hỏi Vương Lung: “Thế nào, Tiểu Linh Lung, ngươi thích đâm chọt ta một hai câu mỗi lúc gặp nhau sao?”
Vừa lại không nhịn được nghiên cứu nhìn chằm chằm Vương Lung, cuối cùng ta vẫn không chết tâm, cảm thấy hắn thật ra cũng không yêu thích ta.
Hôm nay quay đầu nghĩ kĩ lại, rất lâu trước kia biểu hiện của hắn có chút kì quái. Ví dụ như lúc mang ta đến Tử Quang các thăm Vương Lang, biểu hiện của hắn cũng rất ý vị sâu xa.
Mà dù sao ta cũng là một nữ nhi gia, còn là một người không ôm chí lớn, cả ngày lẫn đêm chỉ nghĩ đến tình tình ái ái, đối với thế cục chính trị, cung đình đại thế không có quá nhiều dã tâm, chỉ muốn mọi người hoà hoà thuận thuận trải qua cuộc giống gia đình yên bình của nữ nhi gia. Đối với một chữ tình, ta rất mẫn cảm.
Nếu như bây giờ ta thấy Vương Lang và Vạn Tuệ lâu lâu bão bão, lại không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, thế nào ta cũng sẽ nhìn thêm vài lần tư thế của bọn họ, nói không chừng còn hận không thể trói tay Vương Lang, không để cho hắn ôm Vạn Tuệ.
Nhưng Vương Lung chỉ tuỳ tiện nhìn chúng ta một cái, dường như đã tạo thành thói quen với chúng ta, cũng không ngại.
Nếu như hắn thật yêu thích ta, lấy tính tình của hắn, sao lại nhẹ nhàng như vậy?
Ta bỗng nhiên cảm thấy có lẽ hắn cũng không phải yêu thích ta, chỉ là…chỉ là…
Chỉ là cái gì, ta cũng không nói được.
Hai người nam nhân này dĩ nhiên không ngẩn người cùng ta, Vương Lung chỉ thuận miệng trêu ghẹo mấy câu, lại cùng Vương Lang nói đến chuyện ở cung Thuỵ Khánh: “Lúc này đệ thỉnh an phụ hoàng, vừa hay thấy Dương tuyển thị đỏ mắt, bị người trong cung Thuỵ Khánh khiêng ra ngoài…”
Dù ta là nữ nhi gia không ôm chí lớn, cũng không khỏi lập tức lấy lại thần trí.
Ta thấy công công ta sẽ không gây ra sai lầm lớn, sau chuyện ở Bồng Lai các, hắn còn có thể cưng chiều Dương tuyển thị mới lạ. Theo ta được biết, sau khi xảy ra chuyện Dương tuyển thị liền bị giam lỏng tại nơi ở của nàng ta, rất có ý tứ bị giam lỏng đến chết…dù sao trong cung, người là nhiều nhất, phái mấy người đến trông coi nàng ta cũng không phải là không thể.
Nếu không phải là Dương tuyển thị vẫn đang bị giam, ta cũng không muốn trông nom chuyện này. Dù sao người bị giam bên trong, ta có muốn cũng không có cách nào tiếp xúc với nàng ta.
Hiện tại theo như Vương Lung kể: vị tiểu mỹ nhân mềm nhẹ như yến dĩ nhiên là không phải được sủng ái lần nữa, khả năng rất lớn là lại bị hoàng thượng dày vò xoa nắn…cái ý vị này là như thế nào, đương nhiên ta rất rõ ràng.
Chuyện Bồng Lai các, dường như hoàng thượng có lòng lật lại bản án rồi.
Ta bỗng nhớ đến ca ca ta: thế cục Đông Bắc bình định rất nhanh, tàn quân Nữ Kim dễ dàng sụp đổ, chút công việc còn sót lại, ca ca ta đã giao lại cho Tiêu Hạ, còn huynh ấy dẫn đại quân hồi triều đón năm mới.
Lại không khỏi nhìn Vương Lang một cái.
Hôm nay ta đã có thể hiểu được nước cờ này của công công vô cùng huyền diệu.
Cố tình đợi đến lúc ca ca ta thu quân hồi triều, lần nữa lật lại chuyện Bồng Lai các, đối với Vương Lang mà nói là một cái gõ vô hình.
Vương Lang dĩ nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt tức giận hay khϊếp sợ, hắn dừng một chút, cười.
“Ồ,” Giọng nói rất nhẹ: “Chuyện Bồng Lai các, ta còn lo lắng phụ hoàng cứ như vậy mà bỏ qua, hiện tại muốn tra lần nữa cũng tốt.”
Vào giờ khắc này, ta đã quên mất đủ loại lúng túng với Vương Lung, thậm chí như đối với hắn có một chút hiểu lầm, không kìm lòng được, liền trao đổi ánh mắt với Vương Lung.
Dường như Vương Lang bị dượng ta làm tức giận.
Xác thực, lão nhân gia dùng chiêu này, cũng thật sự quá không có trình độ rồi. Rõ ràng không có lý do nghi kỵ Vương Lang, lại nghi kỵ đến mức hoang đường thế này, hoang đường đến mức Vương Lang không thể lớn tiếng tự bạch. Phụ tử thế này, thật khiến người ta đau lòng.
Dĩ nhiên, so với trời quang trăng sáng, ngoài mặt chỉ là lo lắng Vương Lang và Thuỵ vương, trong lòng ta lại có một chuyện khác.
Đương nhiên sau lưng Dương tuyển thị có người, người này không phải là Vương Lang đó chứ?