Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 44: Lời nói bên gối…

Edit: Ciao J

Dù việc ta và Vương Lang đang làm khá là lớn mật, nhưng phần lớn mật này cũng đến từ chính sự vội vàng của hắn, và…. Cả sự vội vàng của ta. Chúng ta còn chưa từng làm loại chuyện này.

Đừng nói chi là, ta … ta cởi, cởϊ qυầи áo cho hắn, giữa ban ngày ban mặt…

Mới cởi một nút thắt thôi, ta đã có chút hối hận, vì sao ta lại cứ trầm mặc đáp ứng Vương Lang như thế chứ.

Mặc dù thời tiết nóng, ta tham thuận tiện nên chỉ mặc một cái váy tơ hoa, nhưng dù sao cũng là quần áo trong nội cung, ngoài vẻ hoa mỹ thì dây buộc cũng không hề đơn giản, nếu cởi từ hông trước thì không biết phải cởi tới bao giờ.

Vì vậy ta tự cho là thông minh cởi vạt áo trong trước…

Mà ánh mắt Vương Lang, dường như theo nút thắt này nóng lên vài phần, hắn gần như căng cứng người dựa trên giường, ánh mắt khóa chặt lấy ta.

Lần đầu tiên ta biết thì ra Tô Thế Noãn ta cũng là một khuê nữ biết ngại ngùng, dưới ánh mắt đó của Vương Lang ta cũng xấu hổ vô cùng.

Quay đầu đi không nhìn mặt Vương Lang, ta cởi hết nút áo trong, lại hút sâu một hơi, đẩy áo xuống đầu vai, tay run run cởi nút thắt sau cổ.

Ánh mắt Vương Lang không còn nhìn ra là màu hổ phách nữa, hắn không hề che dấu ý tứ, hào phóng lộ ra…. Long uy của hắn, càng làm ta cảm thấy ngượng ngùng hơn. Nút thắt này, mãi ta mới có thể cởi ra được.

Đai lưng bên hông không cởi được, ta đành đưa tay vào trong nội y, cởi nút thắt áo trong, sau đó không còn đủ dũng khí để cởϊ áσ trong ra, đành năn nỉ Vương Lang: “Cũng được rồi! Vương Lang thối, chàng còn muốn bắt nạt ta tới khi nào!”

Vương Lang nói trúng tim đen: “Nàng không cởi được đai lưng hử?”

Lời nói này làm ta không biết đáp thế nào, đành nghiêng đầu đi không để ý tới hắn. Dù sao tay ta không làm được việc cũng đâu phải ngày một ngày hai, nếu là hắn không phục, đại khái có thể…. Có thể tự mình cởi ra.

Quả nhiên hắn tự mình cởi.

Không những tự cởi, hắn còn để ta quỳ gối trước người hắn, vừa cởi y phục của ta vừa hỏi: “Không phải nói muốn sinh con sao? Y phục cũng không cởi được thì sinh thế nào?”

Ta quả thực quẫn tới cực điểm, chỉ hận không thể khâu miệng Vương Lang lại, tiếc ta mình không có tài may vá, ta đành dùng hàm răng làm kim, cắn môi hắn, để hắn không thể cười nhạo ta được nữa.

“Ngay cả y phục đều phải tự cởi, chàng thì sao? Chỉ nằm, nằm….” Vừa cắn, vừa phản bác lại.

Vương Lang ghé vào tai ta, cười rộ lên, hắn gọi ta: “Tiểu Noãn.”

Giọng nói này ấm áp như nắng giữa trưa, ta đang chơi bên bệ cửa sổ, cho dù cách một cánh cửa thì cũng ấm tới mức ta muốn tan ra.

Từ khi gặp chuyện không may tới nay, chúng ta chưa từng làm chuyện đó. Ban đầu thì đầu ta còn đau, đương nhiên không có tâm tình làm chuyện đó, sau này đầu đỡ rồi thì ta lo rằng Vương Lang thấy bộ dạng xấu xí của ta sẽ không thích ta, mỗi lần gặp đều đội mũ, che trán không cho hắn xem, làm chuyện như vậy thì rất là kỳ lạ. Lại nói tiếp, tính ra cũng đã hơn mười ngày không làm chuyện này rồi.

Có thể là vì thế nên bây giờ ta ăn không tiêu…. Ban đầu hắn để ta… kẹp lấy eo hắn, từ từ nuốt ‘hắn’ vào, tư thế này làm hắn nhập rất sâu, hắn hơi động một chút ta cũng không còn quỳ được, chỉ có thể ghé vào ngực hắn xin tha thứ.

Nhưng mà Vương Lang cũng không tha cho ta, hắn không ngừng nhấp vào người ta, để ta nhìn vào mặt hắn, ánh mắt của hắn như có lửa, đôi mắt nhìn vào ta, gần như muốn đốt cháy cả người ta. Hắn còn gọi ta, Tiểu Noãn, Tiểu Noãn… ôm chặt lấy eo ta, giống như vừa buông tay thì ta sẽ chạy đi nơi khác. Đến cuối cùng ta khóc không thành tiếng, mềm như một bãi bùn nhão, nghẹn ngào cầu hắn: “Vương Lang, Vương Lang, chàng đừng làm rộn…”

Hắn mới dần dần chậm lại, giơ tay lên vuốt ve trán ta, thấp giọng phân phó ta.

“Nằm xuống.”

Lúc này đây, chúng ta thực hiện hoàn toàn ý trên mặt chữ ‘Từ đầu giường tới cuối giường, ‘Điên loan đảo phượng’, ‘hô mưa gọi gió’. Nếu không phải ta đã mềm nhũn ta thì ta thấy Vương Lang thực sự có hứng để chúng ta lại thực hiện thêm một hồi ‘Từ trên giường đến dưới giường’.

Đợi cho tất cả đã kết thúc, ta mệt mỏi nằm trên ngực hắn, nén giận nói: “Người ta tới tìm chàng là có chuyện muốn nói với chàng! Cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện này…”

“Có chuyện gì đáng giá để nàng thay bộ đồ mới, còn thoa nước hoa hồng tới gặp ta?” Vương Lang vừa vuốt ve trán ta, vừa hỏi.

Không chờ ta trả lời, hắn còn nói: “Không ngờ nàng còn nhớ ta thích nàng mặc màu lam.”

Quả thực từ nhỏ đến lớn Vương Lang rất ít khi khen ta, duy chỉ có mấy lần khắn khen ta xinh xắn, không phải ta đang mặc sắc trắng thì cũng là váy lam, chuyện này ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng mà trước kia nhớ chuyện này thì ta cũng không để cho bản thân mặc màu lam trước mặt hắn. Bay giờ… bây giờ không giống lúc trước nữa…

Ta không định trả lời hắn, bổ nhào tới trước mặt hắn hỏi: “Ta đang nghĩ, chúng ta muốn sinh con, ăn, mặc, ở, đi lại cũng không thể như trước đây được. Hay là điều Quân thái y tới Đông cung làm Điển dược cục lang, để hắn mở dược thiện điều trị thân thể, như vậy mới có thể sinh con tốt, Vương Lang, chàng nói xem được không?”

Người Vương Lang cứng lại, hắn lại gõ ta một cái, hỏi: “Không phải nàng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi mới hỏi ta chứ?”

… Kỳ quái, người này nhìn tuấn mỹ quý khí, không liên quan gì tới động vật sống dưới nước, vì sao hắn cứ như con rắn trong bụng ta vậy? Ta nói câu nào là hắn có thể đoán được tất cả tính toán

của ta?

Ta còn chưa định hỏi cho hắn biết điều cổ quái của Quân thái y, chỉ đành mặt dày nói: “Có thể bài trừ được một người đối địch thì sao ta không an bài? Hơn nữa, Trịnh bảo lâm một cô nương tốt như thế, tại sao phải tịch mịch cả đời trong thâm cung nội viện, có cơ hội thì vẫn nên an bài bọn họ đi ra ngoài.”

Vương Lang lại trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng hỏi ta: “An bài ta ngoài thì có gì tốt cho nàng?”

Thật ra an bài Trịnh bảo lâm xuất cung, với ta mà nói cũng chẳng được điểm nào tốt, dù sao nàng ở trong cung cũng sẽ không chủ động mời sủng, Vương Lang sẽ càng không đi sủng nàng. Sống chết của nàng không có chút quan hệ gì với ta.

“Ta thấy tiểu cô nương ở bên cạnh ta sầu mi khổ kiểm thì chướng mắt, không được sao?” Ta cãi cùn, trong lòng lại xin lỗi Vương Lang, gặp phải Thái tử phi như ta, đôi khi thật khổ hắn.

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu phòng ngừa: “Chàng cũng không nên nói tới sủng hành gì đó, nàng ta sẽ không buồn rầu tới mức này. Trong lòng người ta, chướng mắt chàng đấy, nếu chàng muốn trêu chọc nàng ta thì thể nào cũng đấm phải bụi.”

Vương Lang không để ý ta, ta lại hơi chột dạ, một lát sau, lại đẩy đẩy hắn: “Này, sao chàng không nói chuyện?”

“Ái phi nói hết rồi thì tiểu Vương còn nói gì được.” Hắn vừa nói vừa tìm… ừ… quả trên người ta, rồi bấm một cái, ta run lên mới quở trách ta: “Trong lòng nàng ta không có ta thì ta còn chạm vào nàng ta làm gì? Tô Thế Noãn, nàng nghĩ ta quá bỉ ổi rồi đấy.”

“Lúc cha chàng còn trẻ, ai nghĩ ông ấy sẽ thành dạng này.” Ta cãi lại: “Con người luôn thay đổi, trở mặt như lật sách, ta không thể không trù tình! Ôi! Vương Lang! Chỗ đó còn mỏi lắm..”

“Thế à? Để ta xoa xoa.” Người này lại bắt đầu ra vẻ quan tâm, không còn hung ác như lúc đánh mông ta nữa.

Ta né tay hắn: “Đừng có làm loạn.”

Lại không nhịn được mà hỏi: “Chuyện Bồng Lai các, Hoàng thượng tra thế nào rồi?”

Vương Lang ừ hừ hừ không yên lòng, chỉ giở trò với ta, ta hỏi mấy lần hắn mới lười biếng đáp: “Dù sao phụ hoàng không nói không tra, bên dưới chỉ có thể tiếp tục tra. Chuyện này ta sẽ không trông nom tới, biết được cũng không nhiều, nàng lại càng không cần biết nhiều, hỏi gì cũng không biết mới là tốt nhất.”

Ta không khỏi lo lắng hơn:

“Không phải chàng cứ mặc kệ là xong việc, chàng mặc kệ, cung Trọng Phương lại ước gì để ý tới tốt nhất trông nom ra vô số chứng cứ bất lợi với chàng…”

Nói được một nửa thì ta bỗng thấy kỳ lạ. Tay Vương Lang đột nhiên dừng lại, ta cảm thấy như hắn đang nhìn ta.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên phát giác Vương Lang đang cười mà như không cười nhìn ta, hắn hôn lên trán ta, nói khẽ: “Tô Thế Noãn, nàng có tiến bộ, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ vào chỗ hỏng rồi.”

Đối với Hoàng quý phi, ta chưa bao giờ ngừng nghĩ bà ta theo hướng xấu. Ta hừ một tiếng, ra oai như thật: “Chàng xem thường ta à?”

Lại đắc chí: Vương Lang rất ít khi khen ta.

Vương Lang không phản ứng với lời của ta: “Chuyện này, ta tự có sắp xếp, có biểu cô nhìn chằm chằm vào, cung Trọng Phương cũng không thể quá phận. Hơn nữa, trong lòng phụ hoàng biết hết, nàng đừng quản nhiều.”

Mặc dù Vương Lang rất ít khi nhúng tay vào chính sự nhưng có tới bây giờ ta rất ít khi hoài nghi năng lực của hắn, ta cảm thấy đợi một thời gian nữa thì hắn nhất định có thể nắm thiên hạ trong lòng bàn tay. Trong hậu cung chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên

càng không nói đến việc chơi bời.

Một khi nghĩ đến ta gả cho người lợi hại như vậy thì ta lại cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình đang thúc giục ta, ta vừa nát vừa khờ, phản ứng không nhanh, mặc dù có vài phần tâm nhãn nhưng muốn chơi được hắn thì cũng không dễ dàng.

Muốn đạt tới cảnh giới, một ngày nào đó có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, không biết phải trả bao nhiêu cố gắng!

Vừa nghĩ, ta vừa nhắm mắt lại một lát, thấy mí mắt Vương Lang chầm chậm rủ xuống, bàn tay đang vỗ vỗ gương mặt ta, biết là hắn sắp ngủ, ta vội nhẹ nhàng xin chỉ thị: “Chuyện Quân thái y, có thể quyết định như vậy chứ?”

Hắn e hèm một cái, lông mi dài cũng hạ xuống, hô hấp dần đều đặn, rồi sau đó trở mình, kéo chăn trùm lên người.

Ta nhanh chóng khắc ghi lời trên sách vào đáy lòng: Phải nói bên gối thì mới có hiệu nghiệm.

Nhớ kỹ sau này phải thực hành nhiều hơn, cơn buồn ngủ ập tới, ta cũng rơi vào mộng đẹp theo Vương Lang.