Cô không biết được rằng một bên vai của mình đã trở nên vô cùng lạnh lẽo đến thế nào , vì những giọt nước mắt của ai đua nhau rơi xuống . Cô chỉ biết cũng là nơi đó , thấp hơn một chút trái tim cô vô cùng ấm áp . Lan Khuê trong lúc sợ hãi nhất , vẫn chịu nép vào người của cô .
" Em ổn không ? "
Nếu như không nghe thấy tiếng nức nở của Lan Khuê vẫn lắm lúc vang lên khe khẽ , có lẽ cô đã cho rằng nàng quá mệt mỏi đến độ chìm sâu vào một giấc ngủ say . Điện thoại của cô cũng sắp hết pin rồi , cô cần phải xuống dưới kho khởi động máy phát điện giúp cho ánh sáng quay trở về với Lan Khuê . Nhưng nếu như bây giờ cô buông nàng ra , nàng nhất định sẽ lại trở nên kích động .
" Tôi kêu gia nhân đến đây với em một lúc được không ? "
Cô vẫn còn chưa rời khỏi nơi đó , Lan Khuê đã một mực chui rúc vào người cô sâu hơn nữa . Nếu như bình thường cô có thể đưa luôn cả Lan Khuê xuống dưới nhà , nhưng bây giờ chân của nàng như vậy chỉ còn cách bế nàng xuống . Nhưng bây giờ khắp mọi nơi không một ánh sáng , nếu như chỉ sử dụng ánh đèn từ điện thoại liệu có chắc chắn rằng không vấp ngã . Lúc đó Lan Khuê phải làm sao đây ?
Phải rồi cô nhớ lúc trước cô từng nhìn thấy có một chiếc đèn pin trên tủ áo cao vυ't kia , ít nhất ra lượng pin của nó vẫn đủ hơn chiếc điện thoại bây giờ của cô . Cô để Lan Khuê dựa vào thành giường , còn đem chăn quấn chặt lấy người của nàng như lúc nhỏ cô vẫn làm , một mực nói với Lan Khuê rằng cô không ra khỏi phòng , chỉ là muốn đi lại phía đó lấy đèn pin thôi .
" Lan Khuê , ngoan ngoãn một chút , không lấy một lúc nữa điện thoại của tôi hết pin sẽ càng đáng sợ có biết không ? Ngoan , tôi vẫn ở bên cạnh của em "
Cuối cùng Lan Khuê đã có thể bình tĩnh lại đôi chút ngồi tựa vào thành giường chờ cô , quả thật ánh đèn từ điện thoại càng lúc càng mờ dần rồi . Phạm Hương lo sợ Lan Khuê không tin tưởng mình , cô đi cứ đi một vài bước lại nói chuyện với nàng một câu , cô muốn Lan Khuê biết rằng cô vẫn ở ngay trong phòng này , ở ngay bên cạnh nàng .
" Sao không thấy nữa nhỉ ? " - chiếc tủ đó khá cao , cô sở hữu chiều cao tốt như vậy cho dù có đứng nhón chân lên cũng không cầm nắm được thứ cô muốn tìm .
Phạm Hương theo đó đi thêm vài bước đến bàn trang điểm của nàng , nhấc lấy chiếc ghế ở ngay bên cạnh dụng ý muốn nhấc đến chiếc tủ cao vυ't kia . Nhưng không hiểu lý do vì sao khi cô càng tiến đến chiếc tủ đó , cũng chính là cách giường của Lan Khuê vài bước chân , đột nhiên nhìn thấy nàng có dấu hiệu càng muốn lùi về sau .
Lúc nãy rõ ràng cô đã đặt nàng ngồi dựa vào thành giường . Nhưng bây giờ Lan Khuê chỉ cần lùi thêm một chút nàng nhất định sẽ ngã , cô hấp tấp chạy đến bên giường của nàng khi trên tay vẫn còn cầm theo chiếc ghế đó , cũng đúng lúc này ánh sáng từ điện thoại của cô vụt tắt , trong màn đêm u tối cô nghe thấy một tiếng hét vang vọng nhưng tại sao người khóc lại là cô .
" Đừng mà , đừng mà "
Ánh sáng không tồn tại , giấy viết không có người chạm đến . Cô không thể thông qua thủ ngữ hay câu từ để biết được Lan Khuê muốn nói gì . Nhưng cô hoàn toàn nghe được , đích thị là chính tai của cô nghe rõ âm thanh vang vọng trong căn phòng đó từ nàng .
Bởi vì không có ánh sáng , bởi vì trong tận đáy lòng của cô dâng lên ngàn tia sóng . Không thể nhớ hết được từ nơi cô đang đứng , lao về phía trước xác định vị trí của nàng đã vấp phải bao nhiêu lần va chạm . Cho đến lúc cô nghe thấy tiếng khóc của người ta ở ngay bên cạnh mình , hơi thở nặng nhọc bao bọc lấy không gian u tối . Nàng thật sự đã ngã rồi , cô mò mẫm dưới sàn nhà cuối cùng cũng đem được Lan Khuê ôm chặt trong vòng tay của mình .
" Đừng mà , con không nói , con không nói , đừng đánh nữa " - nàng không nhận ra được người đang ôm chặt lấy mình là ai nữa , ký ức kinh hoàng hiện hữu một mực muốn thoát khỏi vòng tay của cô . Nàng không cần biết gì cả , chỉ biết rằng mình rất sợ ở trong hoàn cảnh như vậy .
" Lan Khuê..."
Tại sao thế này cô gái của tôi , em chẳng những nói được , em còn nói được rất nhiều , lời em nói ra tôi chưa hiểu bao nhiêu đã cảm thấy tràn đầy đau đớn . Là ai đã khiến cô gái của tôi chất giọng ngọt ngào không cho người nào hay biết ? Là ai đã khiến cô gái của tôi bao nhiêu năm được định nghĩa chỉ bằng một người câm ? Là ai khiến em khóc ngất trong vòng tay của tôi đầy đau đớn , Lan Khuê rốt cuộc em đang lo sợ điều gì ?
" Đừng đánh nữa , đừng đánh nữa "
" Là tôi , là tôi , tôi không làm gì em cả . Em có nghe được tiếng nói của tôi không ? Có nghe được hay không Lan Khuê ? "
Cô biết ở trong thời khắc này cô gái của cô vẫn không đem thần trí của mình làm cho tỉnh táo , nàng ở bên trong người của cô liên tục cựa quậy thậm chí là còn cắn vào bã vai cô một cách đau điếng . Trước đây Lan Khuê chưa từng hành sự như vậy , điều đó cho thấy nàng bây giờ chính là hoàn toàn mất bình tĩnh . Cô không đem Lan Khuê nới lỏng , cảm nhận được mùi máu tanh xộc lên khứu giác , hai tay của Lan Khuê liên tục đánh mạnh vào lưng cô liên hồi muốn thoát ra khỏi cơ thể đó . Muốn chạy trốn , nhưng sức lực ôm lấy nàng vẫn như vậy không hề nới lỏng .
Cũng trong lúc này cuối cùng ánh sáng cũng quay trở về căn phòng của họ , căn phòng sáng bừng hiện rõ khung cảnh bề bộn vì lúc nãy cô không biết phải va chạm bao nhiêu thứ mới đến được bên cạnh nàng . Bóng tối qua đi , không gian sáng bừng đột ngột làm cô trong vài giây cảm thấy thích nghi không được , nhưng hơi thở trong l*иg ngực đó của cô đã đi vào đều đặn .
Lan Khuê không biết được bản thân lúc nãy đã làm ra những chuyện gì , nàng chỉ biết hiện tại mình rất an ổn trong vòng tay của cô . Là gì vậy rất gần gương mặt thất thần đó của nàng là màu đỏ tươi của máu , nó ở ngay trên bã vai người đang ôm chặt lấy nàng .
" Chị làm sao vậy ? Chị bị thương rồi ? "
" Đừng dùng thủ ngữ tiếp tục nói chuyện với tôi nữa , em nói được , em không phải người câm "
Cô không phải đau đớn do vết tích nàng gây ra trên cơ thể mình mà nổi giận , phải cô đang tức giận đến mức sắp phát điên lên . Nhưng cô giận bản thân mình không nhận ra được sự việc này sớm hơn nữa , cô tức giận kẻ nào đó trong quá khứ đã khắc sâu vào tâm trí của Lan Khuê về bản thân mình . Vậy mà ngày trước cô còn xấu xa đến mức dùng lý do khuyết điểm trên người nàng , nói cho nàng biết cô mãi mãi không yêu người không biết cùng mình nói chuyện gì đó . Trời ạ , tôi mắng chửi kẻ khác xấu xa cướp mất đi tiếng nói của em , vậy còn tôi sẽ là người để ai oán trách ?
" Chị nói gì vậy ? " - nàng vẫn như vậy theo thói quen tiếp tục sử dụng thủ ngữ hỏi lấy cô , còn muốn đi tìm bông băng đến xử lý nhưng chân của nàng đau quá , nó không cử động được .
" Em nói được , lúc nãy em còn nói rất nhiều . Lan Khuê nói cho tôi biết , là kẻ nào khiến em ra nông nổi như vậy ? Tôi nhất định đòi lại công bằng cho em... "
Quả thật nàng đã quá chú tâm vào vết thương trên người cô quên mất lúc nãy mình đã chật vật ra sao ? Có phải trong lúc quá hoảng sợ đã lỡ nói ra điều gì đó hay không ? Cuối cùng mình đã nói những gì vậy ? Trời ạ , cũng đã câm rồi thì cứ câm đi , đã câm rất nhiều năm rồi mà Lan Khuê , tại sao bây giờ còn để người khác nghe được những thứ không nên nghe chứ . Nhưng mà , mình vẫn còn nói được hay sao ?
Kể từ lúc đó cô vẫn không nghe được bất cứ một âm thanh nào phát ra thêm nữa , Lan Khuê chỉ sử dụng thủ ngữ nói cho cô biết hãy chăm sóc vết thương trên vai của mình trước được không ? Khi cô càng làm dữ mong muốn Lan Khuê nói ra sự thật , nàng chỉ biết nấc lên thành từng cơn vô cùng sợ hãi cũng chẳng hé môi .
" Được , em không muốn nói nữa chứ gì ? Vậy thì em cứ tiếp tục giả dạng thành một người câm đi , nhưng tôi nhất định tìm ra cho bằng được sự thật năm xưa "
Phạm Hương tức giận bế Lan Khuê ngồi lại trên giường , bản thân nhanh chóng muốn đi ra khỏi căn phòng đó . Cô muốn xem thử Lan Khuê có gọi cô lại hay không ? Nhưng rốt cuộc cô vẫn không nghe được âm thanh ngọt ngào đó thêm một lần nào nữa . Nàng vẫn cứ ngồi bó gối trên giường vòng tay che giấu cảm xúc của mình lúc bấy giờ , cô biết Lan Khuê không phải cố tình chọc giận cô , có thể sự việc đó đã quá kinh hoàng , trong một phút không thể muốn nói ra liền nói được .
Một thân ảnh cao lớn bước ra bên ngoài mặc kệ vết thương rỉ máu trên vai của mình , mặc kệ cơ thể đau nhức sau những cú đấm liên tiếp không bình tĩnh giáng lên lưng . Nhưng cô biết rất rõ nơi cô đau nhất có phải những chỗ vừa liệt kê đâu , nó đau đến chỉ có thở thôi mà , cũng quặn lên từng cơn một .
-----------------------------
Cô yêu thích những chai rượu với nhiều hình dạng bắt mắt được trưng bày dọc theo hành lang dẫn đến chân cầu thang , ánh đèn phảng phất ở những góc trưng bày càng tôn thêm màu sắc xinh đẹp muôn phần . Cơ thể xiêu vẹo dựa hẳn vào lang can với tay lấy được chai nào cũng được , chỉ cần cô biết rằng nó chính là những thứ hợp chất làm người ta quên đi cơn đau đớn tạm thời thôi cũng được .
Không biết được rằng cô đã ngồi đó bao lâu , tiếng tích tắc trên đồng hồ treo tường vẫn như vậy văng vẳng bên tai khi không gian không một tiếng động . Khoan đã ánh sáng sao chập chờn vậy ? Có phải lại muốn ngắt điện nữa hay không ? Em ấy vẫn đang ở trong đó một mình , Lan Khuê của tôi rất sợ bóng tối .
Phạm Hương cố gắng nhấc lên cơ thể có thể đổ xuống bất cứ lúc nào của mình đi lại vào phòng của Lan Khuê , thật ra cái được gọi là ánh đèn chập chờn như muốn ngắt đi đó cũng chỉ vì cô đang say mà thôi . Nhưng cô có say đến thế nào cũng được , cô vẫn nhìn thấy người con gái của cô vẫn bó chặt gối nấc lên thành từng cơn một .
" Đừng khóc , là lỗi của tôi . Tôi không nên tức giận với em , tất cả đều là tại tôi không ra gì "
" Lan Khuê , tôi không biết kẻ chết tiệc nào tước đi giọng nói ngọt ngào của em . Tôi chỉ biết kẻ xấu xa luôn làm cho em khóc lại chính là tôi ... "
" Trước đây bởi vì cái chết của Phạm Huy , tôi không sao chấp nhận được em dùng giấy viết cho tôi năm chữ : Em yêu chị , Phạm Hương . Lan Khuê , yêu thôi mà , chỉ có một mình em mới biết đến hay sao ? "
Nàng nghe rõ chất giọng của cô rõ ràng là của một người đang bị hơi men thao túng , nhưng từng câu từng chữ chẳng giống vô thức mà nói ra . Tại sao nghe qua lại có nhiều tâm tư thế này ? Phạm Hương , chị muốn nói điều gì vậy ?
" Tôi cũng biết yêu vậy Lan Khuê , nhưng người tôi yêu lại là người em trai của tôi yêu nhất . Hôm đó nó đến nói cho tôi biết cô gái đó đồng ý với nó , thì ra cái được gọi là đồng ý đó là bởi vì những chữ cái được khắc sau một chiếc vĩ cầm "
" ... "
" Hai chữ cái được khắc sâu nhất em viết cho tôi , là trớ trêu ông trời sắp đặt . Thì ra cái chết của em trai tôi cũng chỉ là bởi vì hiểu lầm tai hại , em nói đúng , em chưa từng nợ tôi , tôi lấy cớ gì để dằn vặt em ? "
" Hương , đừng nói nữa , vai của chị nhiều máu "
Cô gái của tôi từ nãy đến giờ mới chịu ngước mặt lên nhìn lấy tôi , lúc em vừa nhìn thấy sắc màu bắt mắt tôi không cầm lại mặc cho nó rỉ ra như vậy đã vô cùng hốt hoảng . Nhưng trong lúc cấp bách đó tại sao em không trực tiếp hỏi tôi có đau không ? Là hỏi bằng chất giọng của em , đừng sử dụng tay của mình làm một công cụ giao tiếp nữa Lan Khuê à .
" Một vết thương nhỏ nhoi thế này làm sao có nguy hại gì ? Nó đâu bằng những thương tích tôi gây ra cho em trước đây , Lan Khuê của tôi còn chịu nổi đắng cay gấp như vậy nhiều lần , chẳng lẽ tôi lại không chịu nổi "
" Chị ngồi lại gần đây một chút , em băng bó cho chị có được không ? "
Bước chân siêu vẹo của cô lại một lần nữa đi đến bên cạnh nàng , lúc nãy khi cô đến được vị trí này đã không nâng bước chân của mình nổi nữa . Ngồi bên cạnh em , mới nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ của em , tôi lại để em khóc nhiều .
" Là em làm cho chị ra nông nổi này có phải không ? " - nàng dường như nhớ lại được rằng lúc đó trong lúc hoảng loạn , nàng đã có những hành động không kiểm soát được mình . Có lẽ vết thương này là chính nàng gây ra ...
Bởi vì trước đây giống như cô nói , cô thường hay gây ra ít nhiều vết tích trên cơ thể của nàng mỗi khi ân ái đi qua . Có đôi khi là phải sử dụng băng gạc bao bọc vết thương giảm đi đau đớn , nên trong hộc tủ của chiếc giường to lớn đó có sẵn bông băng . Phạm Hương ngồi bên cạnh của nàng , mặc cho Lan Khuê tháo bỏ hai chiếc nút áo của mình kéo lê vai áo . Cô cũng không nghĩ nàng thật sự cắn cô mạnh như vậy , dấu vết kia vẫn còn rỉ ra vài giọt đỏ tươi .
" Lan Khuê nếu như một ngày nào đó tôi không phải chỉ bị nhẹ như vậy , là nặng đến phải nằm yên trên giường . Còn chân của em lúc đó thì hoàn toàn lành lại , em có bỏ tôi đi như lúc sáng hay không ? "
" Là chị bỏ em "
Khi em gọn gàng miếng băng gạc trên vai tôi , dường như trong lúc em vừa sử dụng thủ ngữ xong muốn dùng tay của mình cài lại nút áo cho tôi . Tôi đã không muốn nhìn thấy nét mặt u buồn đó của em nữa , tôi không muốn nhìn thấy em ủy khuất như vậy nữa . Tôi đem em áp chặt dưới thân mình , em cũng không dám cựa quậy , bởi vì em sợ đυ.ng trúng nơi em vừa băng lại cho tôi . Em chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy cam chịu , tôi say đến mức tự huyễn hay tôi thật sự nhìn thấy ánh mắt của em còn có chút ưu buồn kèm lo sợ . Thì ra những lúc tôi đem em đặt xuống dưới thân mình đều mang lại cảm giác như vậy cho em sao ?
Từ từ hạ xuống gương mặt của tôi ngày càng gần với những đường nét thanh tao mỹ miều xinh đẹp , tôi nghe rõ hơi thở nặng nhọc như cô gái lần đầu trải qua chuyện đó với người phía trên mình . Tôi biết vì sao em trở nên căng thẳng như vậy , bởi vì đây không phải lần đầu tiên ân ái , nhưng lại là lần đầu tiên tôi hướng đến đôi môi anh đào khẽ run rẩy của em , cảm nhận rõ mùi vị ngọt ngào lan vào chóp lưỡi . Lan Khuê , có ai nói với em rằng , tôi thật sự rất yêu em ?
To be continued...
P/s : Hôm nay Mị đi tìm một cái quán yên tĩnh học bài , giữa giờ Mị giải trí bằng cách xem Gạo Nếp Gạo Tẻ đến tập 15 , tại trước đây Mị xem hơi trễ xíu . Ta nói khóc tè le hột me , khóc không kìm lại được . Khóc đến mấy bàn xung quanh nhìn rồi nghe đâu đó loáng thoáng : " Chắc bị thằng bồ bỏ chứ gì ? " . Quá đáng lắm luôn , bộ còn bồ để bị bỏ chắc , tui và hắn chia tay nhau đã hơn ba tháng dòi mà .
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu