Trời vừa xế chiều, ánh hoàng hôn cùng cánh chim dần dần sà xuống phía bên kia đường chân trời, trên mặt đất hiện giờ chỉ còn níu lại vài tia nắng yếu ớt đã sẫm màu cuối ngày. Phía cuối con hẻm nhỏ khu lao động là cửa hàng sữa chữa đồ điện đang chuẩn bị đóng cửa. Ở đây là người con gái với mái tóc nâu được cột cao đang dọn dẹp lại cửa hàng, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo từ sau nhà, không cần nhờ vả thì mẹ cô đã đem điện thoại đến.
"Có việc gì không chị?"
Là Sorn Manoban, chị gái của cô. Chị ấy lớn hơn cô bảy tuổi, năm nay chỉ mới có hai mươi tư, Sorn vừa cưới một người chồng Hàn Quốc vào năm ngoái, Lisa không hiểu làm sao mà hai người có thể đến được với nhau dù bị cách biệt về ngôn ngữ, từ cấp một trường học đã có môn dạy tiếng Anh và tiếng Hàn, và dĩ nhiên là tiếng Hàn luôn khó nuốt hơn, ít nhất là đối với cô. Hơn hết cả, chị của Lisa là một người phụ nữ trẻ đẹp nhưng lại quyết định kết hôn cùng người đàn ông đã từng ly dị vợ và có một đứa con gái.
"Ừm, chị chỉ muốn nhắc em nhớ về chuyến bay ngày mai."
Lông mày Lisa khẽ cau lại, không hiểu chị mình đang đề cập đến vấn đề gì.
"Chuyến bay gì hả chị?"
Lisa nghĩ rằng có lẽ chị mình đang nhầm lẫn gì đó nên vẫn vui vẻ, không để ý đến khuôn mặt mẹ mình nay đã tối sầm.
"Mẹ vẫn chưa nói gì với em sao? Chuyện em sẽ sang Hàn Quốc học tập."
"Gì chứ? Em không biết, bây giờ em sẽ nói chuyện với bà ngay đây."
Lisa cúp máy, nhanh chóng di chuyển sự chú ý đến mẹ mình. Bà vẫn không nói gì, rất lâu sau đó sự im lặng vẫn không bị phá vỡ, Lisa quyết định chạy lên phòng mình, vừa mở cửa thứ đập vào mắt cô chính là căn phòng trống không và một cái vali cỡ lớn. Lisa bị sốc toàn tập, cô tức giận chạy đến bên mẹ mình và hét lên:
"Sao không ai bàn bạc trước với con? Con đâu phải con rối để mọi người điều khiển?!!"
Từ nhỏ cá tính Lisa rất mạnh mẽ, ngay cả gương mặt cũng toát lên vẻ đẹp hơi ngông, tuy đanh đá nhưng cô vẫn là một đứa con ngoan ngoãn, chỉ là Lisa không thích ai tự ý quyết định cuộc đời của mình dù là bất cứ người nào, nên việc bị gia đình bắt cô sang một đất nước xa lạ nào đó để sinh sống một cách đột ngột khiến cô trở nên giận dữ.
"Điều đó tốt cho con."
Lúc này bà Manoban mới lên tiếng, đôi tay gầy gò vuốt ve gương mặt đứa con gái yêu dấu, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ngân ngấn nước.
"Cái gì mà tốt với không tốt? Con cảm thấy cuộc sống hiện tại của con rất tốt."
Lisa bướng bỉnh nói, mẹ cô lúc này không chịu được nữa, bà nói giữa vô vàn tiếng nấc:
"Bố con bị người ta lừa hết tiền rồi."
Cô bị câu nói đó làm cho bất động, điều đó không đúng, nhà cô tuy không thuộc hàng khá giả nhưng vẫn đủ lo một ngày ba bữa cơm, cả bố và mẹ cô đều là những người chăm làm lương thiện, không gây thù chuốc oán với ai thì sao bị người khác lừa được? Nhìn mẹ cô ôm mặt khóc nức nở, Lisa nhẹ nhàng vỗ vai mẹ mình dù tâm trạng mình cũng đang rối bời.
"Bố nợ bao nhiêu tiền? Con có thể nghỉ học đi làm thêm để kiếm tiền để trả."
"Bốn mươi tỷ, bố con bị người ta lừa kinh doanh, mượn tiền ngân hàng rồi bị cuỗm đi mất. Ngay ngày mai ngân hàng sẽ đến lấy nhà chúng ta, bố và mẹ thì không sao, có thể cùng nhau chuyển về quê ở nhờ nhà ông bà, còn con, tương lai còn dài phía trước, cứ để chị con lo việc học."
Lisa năm mười bảy tuổi phải chịu cú sốc lớn nhất trong cuộc đời mình. Cô chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ phải đen tối đến thế, à không, là cuộc đời của bố mẹ cô. Lisa bây giờ đang sống trong khu biệt thự dành cho giới thượng lưu bậc nhất ở Seoul. Có sân vườn rộng, có bể bơi trên tầng thượng và vài ba người giúp việc. Lần đầu tiên Lisa bước vào căn nhà rộng lớn ấy có ba người đứng sẵn chào đón cô. Người thứ nhất là chị cô, người thứ hai là anh rể và người thứ ba là đứa cháu gái xinh xắn vận chiếc đầm trắng tựa công chúa kia.
Lisa liếc nhìn anh rể, thật mỉa mai làm sao khi mà ông ấy chỉ thua bố cô vài tuổi. Lisa ném cái nhìn không mấy thân thiện vào người ông ấy mà không hề che giấu, người đàn ông mà cô phải gọi là anh rể này là Kim Ji Suk, là doanh nhân thành đạt, tuổi đã tứ tuần. Nghĩ đến việc ông ấy giàu có ra sao nhưng lại không chấp nhận việc cho bố mẹ vay tiền trả nợ, khiến cô phải mất nhà, khiến họ phải sống ở một nơi thiếu thốn vật chất trên đất Thái, nghĩ cũng phải, bốn mươi tỷ, số tiền lớn như thế mà cho một gia đình bình thường như cô vay mượn thì biết bao giờ mới được trả? Về phần Sorn, chị cô đã phải bị ông ấy hạnh họe biết bao nhiêu chỉ vì muốn em gái mình được ở nhờ. Người đàn ông ấy có tất cả từ tiền bạc đến danh vọng, một cô vợ trẻ đẹp cùng đứa con gái xinh xắn, nhưng lại thiếu mất tình người.
Sẽ có một ngày nào đó, Lisa sẽ lấy lại căn nhỏ mà tuổi thơ cô đã gắn bó.
Sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ trở nên giàu có để những người xem thường gia đình cô ngày hôm nay sẽ phải kinh ngạc.
"Dì Lisa còn đi học ạ? Cháu cứ ngỡ dì phải lớn tuổi lắm cơ."
Sau khi được chị mình dẫn đi xem phòng, Lisa bắt đầu công việc mở hành lí và sắp xếp đồ đạc, Sorn có ngỏ lời muốn giúp nhưng đã bị Lisa từ chối. Hiểu tính em mình từ nhỏ Sorn cũng chẳng nói thêm gì, đành đi xuống nhà để chuẩn bị bữa tối. Trong lúc Lisa đang dọn dẹp lại phòng thì đứa bé gái khi nãy không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, nắm tay nắm chân hỏi đủ điều khiến Lisa phiền chết đi được, làm như thân lắm vậy, Lisa thì không có ý ghét bỏ gì bé con này chỉ là cô vừa trải qua một đường bay dài, quá mệt mỏi để có thể tỏ ra vui vẻ trước mặt một đứa con nít.
"Ừ."
Lisa lạnh lùng đáp, chỉ mong con bé mau chóng đi khỏi đây, không ngờ được con bé không cảm thấy buồn phiền vì thái độ của cô, ngược lại còn hăng say hỏi han hơn.
"Cháu là Kim Jisoo, dì Lisa tên là gì ạ?"
Lisa tự hỏi đứa bé này có phải bị man rồi không? Đã biết tên rồi còn hỏi nữa, bộ đây là cách làm quen kiểu mới của bọn con nít ngày nay à?
"Tôi tên Lisa."
Lisa vẫn đáp gỏn lọn, hy vọng sau khi trả lời rồi con bé sẽ không phiền mình nữa, tiếc là đứa bé này nói nhiều quá, khác hẳn bố con bé, vừa nhìn cô một cái là đi luôn, không hỏi han gì nhiều.
"Dì Lisa không muốn hỏi gì về Jisoo ạ?"
"Hỏi gì?"
"Hỏi cháu bao nhiêu tuổi chẳng hạn."
"Bao nhiêu tuổi rồi đấy?"
"Tháng một vừa rồi là sinh nhật thứ tám của Jisoo đấy, tiếc quá, dì mà đến sớm hơn một chút là có thể dự sinh nhật của Jisoo rồi, đông ơi là đông, vui ơi là vui!"
Lisa mỉm cười khinh khỉnh, không phải cười cô bé mà cười chính bản thân mình, cô còn không mong mình sẽ đến đây. Dù có đến sớm hơn đi nữa thì sinh nhật của đám nhóc tiểu thư công tử nhà giàu không mấy làm Lisa lấy làm thú vị. Lisa không đáp lại lời của Jisoo, vẫn tiếp tục công việc thay drap giường, mặc cho cô bé kia bám theo huyên thuyên hoài không dứt.
"Để Jisoo giúp dì nha?"
Lisa định lấy máy hút bụi ở góc phòng, nhưng bé Jisoo đã nhanh nhảu xí trước, cô bé vui vẻ đề nghị. Lisa cảm thấy cô bé này có phần hiếu khách quá mức nhưng không để tâm lắm, chỉ nói cảm ơn rồi bỏ đi làm việc khác. Khi quay lại thì thấy căn phòng được hút bụi kĩ càng sạch sẽ, trên giường xuất hiện cục đậu màu trắng bé xíu ôm tay rêи ɾỉ. Lisa biết ngay mà, đám nhà giàu như vậy làm có một xíu việc sẽ than vãn ngay.
"Đến đây uống nước cam này."
Suy nghĩ trông có chút độc địa là thế, vậy mà Lisa vẫn đem ly nước mình pha trên tay đưa nó cho Jisoo, tuy không có thiện cảm về cô bé nhưng dù sao cũng không nên đối xử quá hậm hực với một đứa trẻ con như thế. Hơn nữa con bé dễ thương hơn bố nó nhiều, đáng ra Lisa không nên giận bố rồi lây cả con gái như thế.
"Cảm ơn dì."
Jisoo nhận được ly nước cam thì cười tít cả mắt, uống được một ngụm, con bé phát ra âm thanh sảng khoái.
"Dì ơi, cháu đã giúp dì dọn dẹp, dì có thể thưởng cho cháu không?"
"..."
Lisa im lặng, không ngờ mình lại lâm vào tình huống này, uổng công khi nãy mình nghĩ Jisoo là một đứa bé tốt, hóa ra cha nào con nấy, đều giống nhau cả, chút thiện cảm vừa rồi bị đá bay trong vòng chưa đầy một nốt nhạc.
"Bố Jisoo có dạy làm người phải có qua có lại nha."
"Vậy bây giờ cháu muốn gì? Búp bê? Hay đầm mới? Dì nghèo lắm, không đủ tiền mua đâu."
Lisa nặn ra nụ cười khó coi, còn Jisoo thì vẫn nở nụ cười hiền vốn có.
"Cháu muốn dì đừng ghét Jisoo nữa."
"Tôi ghét cháu bao giờ?"
Lisa vặn hỏi lại sau khi đã qua cơn kinh ngạc. Có lẽ cái nhìn trực diện khiến Jisoo trở nên khá sợ hãi, cô bé rụt cổ lại, lí nhí đáp.
"Jisoo thấy thế, Jisoo chỉ muốn thân hơn với dì Lisa nhưng dì lại có ý muốn lơ Jisoo."
Lisa nhất thời cứng họng, đứa bé này quá nhạy cảm rồi, nhưng lời con bé nói không sai, Lisa quả thật có ý muốn lơ Jisoo vì mỗi lần nhìn thấy mặt cô ấy sẽ khiến cô nhớ đến gã đàn ông kia. Lisa biết điều này là không nên nhưng tình cảm con người là thứ khó khống chế nhất trần đời, đành chống chế:
"Cháu suy nghĩ nhiều quá thôi, tôi chỉ là đi đường mệt, không có tâm trạng nói chuyện. Đợi sang ngày mai tôi sẽ vui vẻ lại cho mà xem."
"Dì nói thật không?"
Jisoo phấn khởi hỏi, khuôn mặt đầy vẻ trông chờ và Lisa hoàn toàn bị đôi mắt to tròn của bé con làm cho mềm lòng.
"Thật."
Jisoo hét lên đầy phẩn khích, ôm chầm lấy Lisa rồi hôn vào má chúc cô đêm nay sẽ ngủ ngon. Lisa hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu sao đứa trẻ kia lại thích mình như vậy. Cô không nhận ra rằng mình đang dần cho phép đứa bé kia bước vào cuộc sống vốn không mấy đặc sắc của mình, rồi đây cả hai sẽ cùng bị cuốn vào một guồng quay tình cảm mà trái tim mới là kẻ giành chiến thắng.
Xuất hiện trong cuộc sống của nhau một cách mờ nhạt mà sao khi yêu tình lại quá đậm sâu?