Nữ Chủ Thích Ăn Thịt

Chương 53: Một buổi sáng (H)

Cố Niệm bị đồng hồ báo thức ở di động vang lên mới nhận ra giữa hai chân có điểm bất thường, một vật ẩm ướt nóng bỏng đang quét qua quét lại ở lỗ huyệt, vật kia theo tiếng chuông nhanh chóng ma sát âm đế, khiến cô không kịp đề phòng run rẩy tiết ra.

Một cái đầu tóc tai lù xù từ giữa hai chân cô nhổm lên, gương mặt anh tuấn dính vài giọt nước, con ngươi hắn tràn đầy du͙© vọиɠ, hắn liếʍ môi, cười ha hả: "Ngọt quá, Niệm Niệm tiết nhiều một chút cho anh."

Cố Niệm hét lên rồi duỗi chân đá hắn, chân nhỏ trắng nõn ở ngay giữa mũi tên biếи ŧɦái, hắn không tránh né, bắt lấy bàn chân cô gặm lấy. Cô gái sợ tới mức tái xanh cả mặt, cố gắng rụt chân lại nhưng không chống cự được sức lực của tên biếи ŧɦái này, người đàn ông kéo chân cô về phía hắn, thở hồng hộc nhất định phải hôn được chân cô, Cố Niệm chưa kịp hét lên lần thứ hai thì thấy hai hàng chất lỏng màu đỏ từ mũi người đàn ông chảy xuống. Tất nhiên là tên biếи ŧɦái này cũng phát hiện lỗ mũi khác thường, hắn dùng tay quẹt một quẹt, tốt lắm, chảy máu mũi.

Vì thế khi Thương Viễn buồn bực lấy khăn giấy bịt mũi lại, Cố Niệm ít có ác ngồi đấm giường cười to.

"Ha ha ha ha ha!! Ngốc quá! Ha ha ha ha ha ha!!!" Cố Niệm cười lăn lóc trên giường, tiếp đến vui quá hóa buồn, chân lại bị chuột rút.

"A a a, khốn khϊếp, tất cả là do anh! Chắc chắn là anh gặm chân nên em mới bị chuột rút! Anh có độc!!" Cố Niệm sướt mướt lên án người đàn ông đang xoa chân cho cô, bàn tay nhỏ đấm đá thùm thụp như mưa trên lưng hắn.

"Anh có độc có độc, Niệm Niệm đừng khóc nữa." Thương Viễn dỗ dành cô, hắn cầm bàn chân nhỏ mềm mịn, trắng trẻo trơn trượt, mười ngón nhỏ xinh, móng chân như những miếng vỏ sò làm hắn không thể dời mắt, trong lòng hắn không nhịn được, ngó sang cô gái, lén lút thay đổi vị trí.

Cố Niệm vẫn còn đang nước mắt lưng chòng, bỗng nhiên cảm thấy có một vật nóng hầm hập kẹp giữa hai chân, cô lau nước mắt tập trung nhìn, vậy mà Thương Viễn dám móc dươиɠ ѵậŧ ra kẹp vào giữa hai bàn chân cô tuốt vỏ!

Cố Niệm trợn mắt, há hốc mồm nhìn người đàn ông vẫn đang nhét giấy vào lỗ mũi và dùng bàn chân cô thủ da^ʍ, cô ngây người một lúc mới hét lên: "Anh là đồ biếи ŧɦái...............!!"

Thương Viễn vẫn loát vô cùng hăng say, bàn chân trắng nõn mang đến cảm giác rất khác lạ, cảm giác này giống việc cô gái nhỏ đạp hắn dưới chân nghiền qua nghiền lại "con cháu" của hắn, khiến hắn dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ khó giải thích, vì thế khi Cố Niệm hét lên và tăng thêm lực ở chân, hắn lại giật mình bắn ra.

Chất lỏng màu trắng đặc sệt phun lên mặt Cố Niệm, có vài giọt còn bắn cả vào trong miệng cô, cô ngây dại, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, miệng bẹp một cái, lại phát ra tiếng khóc, lần này cô khóc vô cùng đáng thương, Thương Viễn ôm cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, dỗ một lúc cô mới nín. Cố Niệm thút thít nức nở vỗ mặt hắn: "Anh là tên biếи ŧɦái! Đồ không biết xấu hổ! Em muốn chia tay với anh!"

Thương Viễn vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy không xong, vất vả mãi mới có một danh phận chính thức, chả nhẽ lại kết thúc vì một lần loát loát này hay sao!? Hắn vội vàng ăn nói khép nép xin lỗi, ôm cô gái nhỏ nhận sai, thậm chí hắn còn lôi tính mạng ra uy hϊếp: "Nếu em không cần anh anh không thiết sống nữa! Bây giờ anh sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống!"

Cố Niệm giận tím mặt, "bang" một tiếng đánh lên mặt hắn: "Không biết xấu hổ! Không chân thành! Rõ ràng đây là tầng một!"

Thương Viễn lại đen mặt hôn cô, giống y như đúc con cún con ngốc nghếch của Tần Tiểu Nguyệt. Náo loạn một hồi, Cố Niệm cũng đỡ giận, đẩy hắn ra một cách vô lực: "Em muốn đi làm!"

"Ưm, anh mặc quần áo cho em!" Thương Viễn thấy tình hình tạm thời an toàn, tung tăng chạy đi lấy quần áo cho Cố Niệm. Sau đó hắn hầu hạ cô ăn cơm sáng, đưa cô đến con hẻm nhỏ cạnh công ty, ở trong xe hôn cô đến trời đất quay cuồng mới quyến luyến nhìn cô rời đi.