Cố Niệm ngồi trên xe, chiếc xe rung lên làm cô cảm giác mông bên dưới nhanh chóng ướt một mảng, cô bất lực liếc nhìn người đàn ông đang lái xe một cái, mất tự nhiên xê dịch mông.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn bên trong đang từ từ chảy ra ngoài, có lẽ đằng sau váy đã thấm ra, Cố Niệm cắn môi khó xử.
"Niệm Niệm, có chuyện gì sao? Chỗ nào không thoải mái?" Thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ, Thương Viễn quan tâm hỏi.
"Không, không có gì..." Khuôn mặt Cố Niệm đỏ lên, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn.
Thương Viễn nhíu mày, dừng xe ven đường, cúi người kiểm tra xem cô có làm sao không. Cố Niệm không ngờ hắn dừng lại, tức giận đẩy mặt hắn: "Đáng ghét! Đều tại anh..."
"Làm sao vậy?" Người đàn ông ngây thơ hỏi, không biết mình đã làm sai cái gì.
Cố Niệm cắn môi, ngó ra ngoài: "Bên dưới ướt..."
Người đàn ông dừng lại một chút, không nghĩ cô gái nhỏ lại nói thẳng ra như vậy, sau đó hắn như con hổ đói lao tới ôm lấy mỹ nhân gặm gặm, Cố Niệm sợ hãi, liều mạng đẩy hắn ra: "Anh làm cái gì vậy? Đang ở ngoài đường!!"
Thương Viễn vừa thở hổn hển vừa ưỡn người lên: "Niệm Niệm, không phải em nói ướt à... Nếu em chờ không kịp, sao anh không thể tới thỏa mãn em?"
Cố Niệm xấu hổ, quơ tay đánh lên người hắn: "Khốn nạn! Là đồ vật anh để lại bên trong bị chảy ra!"
Lúc này Thương Viễn mới dừng lại, sau một hồi phản ứng, hắn đỏ mặt, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn: "Vậy để anh lau cho em!"
Không chờ Cố Niệm cho phép, tên biếи ŧɦái này đã vén váy cô lên tận đùi, hắn phát hiện qυầи ɭóŧ bên dưới đều đã ướt đẫm, hắn kéo qυầи ɭóŧ sang một bên thì thấy từng dòng nước trắng đυ.c chảy ra từ khe.
Trong xe đột nhiên im bặt, người đàn ông nuốt nước bọt phá vỡ không khí này, Cố Niệm vừa hét lên vừa đẩy hắn: "Khốn nạn! Biếи ŧɦái! Anh buông em ra!"
"Niệm Niệm, để anh lau cho em, cho anh lau đi!" Một bên Thương Viễn dỗ dành cô, một bên rút khăn giấy ra lau cho cô, cuối cùng thì cô gái nhỏ cũng không giãy giụa nữa, đỏ mặt để cho hắn lau sạch.
Cánh hoa hơi sưng đỏ lộ ra một cái lỗ, miệng nhỏ phun ra từng đợt dịch trắng đặc sệt, tuy khăn giấy mềm mại nhưng đối với miệng huyệt non nớt vẫn có chút hơi khô ráp, chỉ cọ nhẹ cái cũng đủ khiến cô rùng mình. Lúc nãy bắn quá nhiều, khoảng hai lần tinh hoa của hắn đều ở bên trong, mấy tờ khăn giấy càng lau càng nhiều, làm tiểu mỹ nhân ê ê a a không ngừng, run rẩy đạt tới cao trào.
Nhìn cô gái nhỏ trào nước mắt, Thương Viễn nuốt nước miếng, hắn thấp giọng dỗ cô: "Niệm Niệm, lau không sạch, hay là trước mắt anh cứ lấp kín nó nhé?"
Vừa mới cao trào một lần, đầu óc Cố Niệm có chút choáng váng, mơ hồ gật đầu. Thương Viễn cuộn khăn giấy thành một hình trụ, nhẹ nhàng nhét vào bên trong tiểu huyệt, miệng huyệt ngoan ngoãn ngậm chặt không buông. Nếu giờ phút này Cố Niệm nhìn được mặt Thương Viễn, cô có thể phát hiện ra hai mắt của hắn đều như bốc hỏa. Chờ cô tỉnh táo lại, người đàn ông đã giúp cô sửa sang lại quần áo, tiếp tục chạy xe.
"Không biết xấu hổ, biếи ŧɦái." Cố Niệm đỏ bừng mặt quay sang cắn hắn một ngụm, sau đó quay đi không muốn nhìn hắn.
==============
Thả sao cho May nhé các tình iuuuuuuuuuu