Editor: Mayyli
Ánh trăng mờ ảo trong làn mây mỏng, tiếng gió và tiếng côn trùng trong rừng cây yên tĩnh dường như đã biến mất, chỉ còn tiếng va chạm của da thịt và tiếng ngâm nga, nũng nịu đứt quãng của người phụ nữ.
Cố Niệm chống hai tay lên thân cây, vạt áo mở ra, áσ ɭóŧ bị đẩy lên lộ ra hai vυ' trắng nõn, tròn trịa. Thân thể cô đong đưa, vòng eo mảnh mai nhẹ nhàng dao động, sau đó mông nhỏ giơ lên, một đồ vật to lớn, dữ tợn đang liên tục thọc vào rút ra.
Thương Viễn vừa ra vào âʍ ɦộ gây mất hồn, vừa duỗi tay đùa bỡn hai con thỏ béo tròn, hắn ước lượng rồi kéo đuôi thỏ ra xa khiến cho cô gái nhỏ thở dốc. Hắn cúi xuống cắn vành tai cô, đầu lưỡi vói vào bên trong, mơ hồ hỏi: “Niệm Niệm, thoải mái không?”
“Ưm ~ ưm a ~ ư, thoải mái……” Mấy chỗ nhạy cảm đều bị tấn công, Cố Niệm nũng nịu trả lời, phía sau đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Miệng huyệt khóa chặt gậy thịt nóng bỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể càng thêm mẫn cảm, cả cơ thể dường như đều tập trung vào chỗ giao hợp của hai người, kɧoáı ©ảʍ như pháo hoa nở rộ, từ sâu bên trong cơ thể phát ra từng tia sáng. Mật nước nhớp nháp và mồ hôi chảy dọc bắp đùi, tiếng nước da^ʍ mỹ không ngừng vang lên, Cố Niệm cảm giác mình như người bị khát từ lâu, gấp gáp muốn như nhiều hơn để lấp đầy cơn đói của mình.
Thương Viễn tách hai cánh mông mềm mại của cô ra, dùng ngón tay dính đầy mật dịch sờ soạng lỗ hậu trong đêm tối. Sự va chạm kịch liệt khiến Cố Niệm hoàn toàn đắm chìm trong vui sướиɠ nên không phát hiện ra ý đồ gây rối của người đàn ông. Đầu ngón tay của hắn đã được chất nhờn bôi trơn, hắn ấn nhẹ vào cái lỗ hồng hào, thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì nên hắn thử đưa vào bên trong.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ tiểu huyệt khiến Cố Niệm không rảnh để quan tâm những thứ khác, cô dẩu mông nhỏ lên ê ê a a hưởng thụ sự ra vào của người đàn ông, vì thế mà cô cũng mặc kệ cúc huyệt của mình đang không an toàn. Ngón tay tà ác duỗi vào trong một chút, khi tiến vào được hai đốt thì dừng lại, sau đó thọc vào rút ra theo tần suất.
Loại xâm lược này không những không làm Cố Niệm khó chịu, ngược lại càng tăng thêm mẫn cảm, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngăn được chảy ra bên ngoài, hai chân mềm nhũn bởi vì kɧoáı ©ảʍ triền miên mà sắp ngã xuống. Thương Viễn vội vàng rút tay ra đỡ lấy nửa người dưới của cô, hắn có chút tiếc nuối khi liếc nhìn kẽ mông một cách không rõ ràng trong bóng tối, lúc sau thì hắn chuyên tâm với hoa huyệt.
Trái tim của Cố Niệm run lên, mọi cảm giác trong bóng đêm tối tăm và vắng vẻ đều được phóng đại, người đàn ông dũng mãnh ra vào cô gái nhỏ khiến cô dường như hóa thành nước. Cô không dám kêu lớn, mặc dù xung quanh không có người. Kɧoáı ©ảʍ bị đè nén trong cổ họng càng thêm mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ như máy đóng cọc hung ác đánh vào mật động, vậy mà tiểu huyệt kiều nộn lại cực kỳ thích bị “ngược đãi” như vậy, cố tình dán sát lưu luyến không rời. Qυყ đầυ to lớn tiến vào tử ©υиɠ, mỗi lần đều cắm vào sâu nhất, bụng nhỏ bủn rủn, miệng tử ©υиɠ há to để vũ khí kia tùy ý xâm phạm.
“A ~ không, không được… Ra mất… A….” tiếng thét chói tai phát ra, đợt cao trào lần này vừa mạnh vừa nhanh, hoa huyệt kịch liệt co rút, khiến Thương Viễn cũng không khống chế được phun ra.
Xuất tinh kéo dài một lúc, đến khi bắn xong, Thương Viễn mới ôm cô gái nhỏ đang thở hổn hển vào trong lòng, sửa sang lại quần áo cho cô.
“Thích không?” Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ, âu yếm cài nút áo cho cô.
Cố Niệm hơi thẹn thùng vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng hừ hừ: “Thích…”
Trái tim người đàn ông như muốn tan chảy, hận không thể khảm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực, sự mỏng manh và mềm mại của cô khiến người ta không thể không yêu. Hắn thực sự muốn ôm cô như thế này không bao giờ buông tay, cho đến khi thế giới này không còn nữa.
Hai người ôm nhau một lúc, Thương Viễn dắt Cố Niệm với đôi má ửng hồng đi ra khỏi rừng cây, khi lên xe, hắn lại đè cô gái nhỏ ra hôn, hôn đến mức cô thở phì phò, giữa hai chân lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Lát nữa đến nhà anh nhé?” Người đàn ông liếʍ cổ cô một cách đầy du͙© vọиɠ.
“Ừm… ừm…” Cố Niệm ừ một tiếng coi như đồng ý, Thương Viễn vui mừng, đạp chân ga phi như bay về nhà.