Sau khi Cố Niệm có được chứng cứ cô cũng không vội vàng, chậm rãi trở lại văn phòng với Tống Tuyết. Cô lơ đãng liếc nhìn Phó Đồng một cái, cô thấy cô ta đang nhìn chằm chằm mình, tầm mắt hai người chạm nhau nhưng sau đó cô ta nhanh chóng rời đi.
Hừ, còn biết chột dạ sao? Cố Niệm khinh thường nghĩ.
Buổi trưa Thường Hạo đến công ty tìm cô, mấy đồng nghiệp nữ thấy có soái ca đến thì hai mắt lấp lánh, nhưng vừa nghe là tìm Cố Niệm thì kinh ngạc không nói thành lời. Thường Hạo đi đến chỗ ngồi của Cố Niệm, gõ gõ mặt bàn cô.
"Tiểu Hạo anh tới rồi." Cố Niệm ngẩng đầu thì thấy hắn, vui vẻ đến mức lộ ra hai cái răng nanh.
"Hôm nay đến ăn thử cơm công ty em." Thường Hạo xoa đầu cô.
Cố Niệm nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, cùng Thường Hạo và Tống Tuyết đi xuống nhà ăn của nhân viên, dọc đường đi có không ít người nhìn bọn họ rồi nói thầm thì với nhau, hẳn là không ngờ rằng vẫn có đàn ông đến tìm cô.
Trong lúc ba người đang ăn cơm, bên cạnh xuất hiện một giọng nói chua lòm: "Không biết xấu hổ."
Cố Niệm dừng lại, cô ngẩng đầu lên đúng lúc thấy được bóng dáng của Phó Đồng.
"Xì, cô ta thấy vẫn còn có người đàn ông đến tìm cậu nên tức lắm đây, ước gì mọi đàn ông đều phỉ nhổ cậu, cô ta mới cân bằng lại tinh thần." Tống Tuyết trợn mắt.
Thường Hạo ném xuống câu: "Người xấu xí thường làm ra chuyện kỳ quái."
Cố Niệm cười nham hiểm: "Chờ lát nữa cô ta sẽ biết thế nào là đẹp mặt, tạm thời cứ để cô ta đắc ý đi."
Ăn cơm xong đoàn người trở lại văn phòng, Phó Đồng vẫn chưa trở về, vì thế cô kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng mười phút sau, Phó Đồng trở lại, Cố Niệm và Tống Tuyết đang chuẩn bị lôi điện thoại ra làm theo kế hoạch thì đột nhiên ngoài văn phòng xông tới một người.
"Niệm Niệm! Em không sao chứ!?" Người đó vọt tới trước mặt Cố Niệm.
"Thương Viễn? Sao anh lại quay trở lại?" Cố Niệm sửng sốt, không phải hắn đi công tác sao?
"Đêm qua anh nhận được tin nhắn nên đáp chuyến bay sớm nhất để về." Đầu tóc Thương Viễn có chút rối, quần áo hơi nhăn, có thể nhận ra hắn thực sự rất vội.
"Anh cứ gọi điện cho em là được... Nửa đường trở về liệu có sao không?" Cố Niệm hơi cảm động, mắt to ngập nước nhìn hắn.
"Không có việc gì, Nhật Bản gần, mấy tiếng là đến, trước chiều mai anh quay lại là được." Thương Viễn thở hổn hển, lại vội vàng hỏi, "Sự việc thế nào? Có biết ai đã làm không?"
Khóe miệng Cố Niệm đầy giễu cợt, "Đương nhiên biết." Sau đó cô đi về phía Phó Đồng, dừng chân lại bàn làm việc của cô ta, cúi người nhìn, "Không biết đồng nghiệp tốt của chúng ta, đại tiểu thư Phó Đồng lại hao tổn nhiều tâm tư để chửi bới tôi vậy?"
Vốn dĩ Phó Đồng thấy Thương Viễn xuất hiện đã rất khϊếp sợ rồi, bây giờ Cố Niệm chính diện đến tìm cô ta, trong lòng cô ta không khỏi gấp gáp: "Cố Niệm, cô có ý gì?"
"Giả vờ cái gì? Còn dám nói cô không phải là người phát cái bài đăng đó lên diễn đàn công ty của chúng ta?" Cố Niệm nâng cao âm lượng, toàn bộ văn phòng đều nghe thấy rõ ràng.
"Tôi... Sao có thể là tôi đăng lên! Cô đừng ngậm máu phun người!" Phó Đồng hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh phủ nhận.
"Còn nói không phải cô? Sáng nay tôi đã đến bộ phận kỹ thuật internet tra qua, IP bài đăng đó đến từ phòng nhân viên 107, ai ở phòng 107 nhỉ?" Cố Niệm đưa video di động ra, quay đầu nói với mọi người trong văn phòng đang xem náo nhiệt, "Ai hứng thú thì có thể đến xem, tôi có chụp rất rõ ràng."
Sau khi nói như vậy, một vài đồng nghiệp thích buôn chuyện chạy đến nhìn, Phó Đồng lo lắng, vươn tay giật lấy di động: "Vớ vẩn!"
Thường Hạo đi tới giơ cao điện thoại lên khiến cô ta không với đến, hắn cười lạnh: "Phó tiểu thư, hình như tôi không xúc phạm đến cô? Không biết cô tự tiện đăng ảnh chụp tôi lên mạng mà không có sự cho phép của tôi, còn bịa đặt những tin tức không đúng sự thật có mục đích gì?"
Phó Đồng bị dồn ép trong lo lắng, giọng nói the thé: "Anh là ai, công ty chúng tôi người ngoài có thể tùy tiện vào sao? Bảo vệ đâu?"
"Người ngoài không thể vào? Vậy tôi có thể chứ?" Thương Viễn đi lên trước với vẻ mặt âm trầm, "Tôi hy vọng cô có thể đưa ra lời giải thích hợp lý về bài đăng phỉ báng chúng tôi?"
"À, đúng rồi, chắc mọi người còn chưa biết, ngoại trừ bài đăng đó, những bình luận trả lời phía dưới đều xuất phát từ phòng 107. Phó Đồng, cô có ngốc không vậy? Làm chuyện sau lưng mà không biết đổi IP, không phải cô thì là ai?" Tống Tuyết cũng bắt đầu châm chọc.
Phó Đồng cứng đầu đáp trả: "Được rồi, cứ coi như bài đăng kia là do tôi đăng lên, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Ảnh kia cũng không phải là Photoshop!"
Cố Niệm thích thú: "Ảnh là thật, vậy xin hỏi dựa vào đâu cô bôi nhọ tôi như vậy? Khả năng bổ não của cô cũng lợi hại đấy, chụp mấy cái ảnh mà cũng có thể bịa ra chuyện như vậy."
Phó Đồng trả lời một cách mỉa mai: "Chẳng lẽ cô không hẹn hò với mấy người đàn ông cùng một lúc sao? Hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy, sắc mặt của mấy người đàn ông đều không tốt, còn xảy ra cãi vã, cô giải thích thế nào?"
"Giải thích? Tôi còn không biết tôi theo đuổi Cố Niệm lại phải giải thích cho người khác đấy." Thương Viễn khinh thường nhìn Phó Đồng, "Không lẽ cô ấy khiến cho người khác thích cũng là sai?"
Thường Hạo đứng cạnh cũng nói: "Tôi và Niệm Niệm là bạn từ nhỏ, quan hệ giữa hai nhà khá tốt, tôi tìm cô ấy ăn cơm cũng có vấn đề? Chẳng lẽ cô không có một người bạn khác giới nào sao?"
"Đúng là người thế nào suy nghĩ xấu xa thế đó!" Tống Tuyết bổ một đao.
Phó Đồng nóng nảy: "Vậy thì còn một người nữa đâu? Mấy người giải thích như thế nào?"
"Tôi cũng theo đuổi Cố Niệm, đón cô ấy tan làm và đưa đi ăn có vấn đề sao?" Một giọng nói của người đàn ông đột ngột vang lên, mọi người đồng thời quay đầu lại.
=========
Thả sao cho May nha các tình yêu