Tống Tuyết nhìn bài đăng mà tức đến bốc khói, cô nhìn xung quanh bốn phía thì thấy có mấy đồng nghiệp đang chỉ trỏ Cố Niệm. Cô nhắm mắt bình tĩnh lại, sau đó gọi Cố Niệm đến một góc cầu thang.
"Sao vậy?" Cố Niệm vẫn buồn bã ỉu xìu.
"Niệm Niệm, bây giờ tớ nói với cậu một việc vô cùng rắc rối, cậu nhất định phải bình tĩnh." Tống Tuyết nghiêm túc nói.
(Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Mayyli8 và wordpress mayyli.wordpress(.)com; những trang khác đều là ăn cắp)
Cố Niệm nghi hoặc nhìn Tống Tuyết, theo như cô biết, mỗi lần Tống Tuyết dùng giọng điệu này để bắt đầu kể gì đó, kế tiếp sẽ vô cùng buồn cười, vì thế cô cũng không để trong lòng, chỉ gật đầu có lệ: "Ừ, cậu nói đi."
"Tớ nghiêm túc đấy, lần này không đùa đâu." Tống Tuyết thấy vẻ mặt của Cố Niệm biết ngay cô không quan tâm.
"Được tớ biết rồi mà, cậu nói đi." Cố Niệm lấy lại tinh thần.
"Khi nãy tớ lên diễn đàn của công ty thấy có một bài đăng..." Tống Tuyết hít sâu một hơi, bắt đầu kể lại, cô còn mang điện thoại ra cho Cố Niệm nhìn nội dung bài đăng.
Nghe Tống Tuyết nói xong, đầu óc Cố Niệm mới tỉnh táo lại, sau đó cô nhìn bài đăng kia xem kỹ nội dung và hình ảnh, đôi mắt cô trợn to, thậm chí Tống Tuyết có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng ken két.
"Khốn khϊếp!" Cố Niệm cầm chặt di động hét lên, cô tức phát run, cô không ngờ rằng có một ngày mình bị bêu tên trong diễn đàn của công ty, đã thế còn là việc cá nhân!
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Niệm Niệm! Bây giờ quan trọng nhất là phải bình tĩnh! Trước tiên chúng ta phải tìm người đứng sau bài đăng này rồi mới tính đến bước tiếp theo." Tống Tuyết trấn an cô.
"Tìm cái rắm! Mẹ nó không phải Phó Đồng thì là ai!?" Cố Niệm không cần nghĩ cũng có thể đoán được chuyện này là Phó Đồng gây ra, những người cô quen biết trừ Phó Đồng có địch ý ra thì không còn ai khác, trước đây khi cô ta gây sự bị Thương Viễn khiển trách rồi mà vẫn không yên phận.
"Trò đùa khốn nạn này hay lắm sao? Việc riêng của bà đây cô ta cũng muốn quản!? Cô ta cho rằng mình là tổ trưởng khu phố chắc!? Chuyên đi quản chuyện nhà người khác?" Cố Niệm tức giận đến nỗi lời nói thô tục cũng nói ra, vén tay áo muốn đi tìm Phó Đồng tranh luận.
"Aiiii Niệm Niệm đừng kích động! Bình tĩnh bình tĩnh!" Tống Tuyết liều mạng ôm cô, "Cậu nói giờ cậu mà đi tìm cô ta thì lấy chứng cứ đâu ra? Bài đăng này giấu tên, có gì chứng minh là cô ta đăng lên?"
(Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Mayyli8 và wordpress mayyli.wordpress(.)com; những trang khác đều là ăn cắp)
Cố Niệm nghe vậy mới dừng động tác, "Rõ ràng không phải là cô ta sao?" Sau đó kể lại chuyện trước kia cho Tống Tuyết.
Tống Tuyết chợt vỗ tay: "Này! Nếu như vậy thì đúng cô ta rồi! Cậu không phải mối đe dọa đối với những người trong công ty, xảy ra xung đột lợi ích với cậu cũng chỉ có mấy người được cử đến đây học tập cùng cậu, kết hợp với những gì cậu nói trước đó, khẳng định chính là cô ta!"
"Nhưng vấn đề là chỉ nói thôi không đủ, chúng ta cần phải có chứng cứ." Tống Tuyết sờ cằm, "Như vậy đi, để tớ nói chuyện với anh họ, hỏi chú anh ấy xem có thể tra được địa chỉ IP trong diễn đàn hay không, chúng ta bắt đầu với bước này thử xem."
"Không cần!" Cố Niệm ngăn cản, cô cắn môi, "Tớ không muốn anh ấy biết chuyện này, cậu đừng nói cho anh ấy."
"Nhưng mà... tớ không thân với chú của anh ấy, làm sao có thể trực tiếp nói với giám đốc được?" Vẻ mặt Tống Tuyết đau khổ.
"Thôi bỏ đi." Cố Niệm lắc đầu, "Tớ tìm Thương Viễn để hắn nghĩ biện pháp, hắn là người trong công ty có lẽ sẽ tiện hơn anh cậu."
"Đúng rồi nha, sao tớ lại quên hắn được nhỉ, không ngờ ở thời khắc mấu chốt hắn cũng có chút tác dụng." Tống Tuyết như trút được gánh nặng.
Vì thế Cố Niệm lấy di động ra gọi ngay cho Thương Viễn, nhưng bên kia lại tắt máy, lúc này cô mới nhớ ra Thương Viễn nói cho cô hắn đi công tác nước ngoài, một tuần sau mới quay lại, xem ra là đã xuất phát.
"A, làm sao bây giờ..." Tống Tuyết lại nhăn mặt.
"Tớ... Tớ cũng không biết." Cố Niệm xoa tóc, thời điểm quan trọng thế này lại đi công tác là sao?
"Thôi, tớ về hỏi Tiểu Hạo vậy, để hắn đưa ra chút ý kiến, dù sao cùng lắm thì tớ từ chức, sau khi từ chức xong sẽ trói kẻ tiểu nhân kia vào bao đánh một trận!" Cố Niệm nghiến răng, hận không thể lao đến lấy Phó Đồng làm bao cát.
"Việc gì phải từ chức, chúng ta còn chưa làm gì mà!" Tống Tuyết có vẻ tiếc nuối, hiếm có thể tìm được một người bạn hợp ý mình, mỗi ngày cùng nhau đi làm công việc trở nên thú vị hơn nhiều, bây giờ Cố Niệm mà rời đi, cô sẽ rất buồn.
"Ai, tớ cũng không muốn từ chức đâu, tớ rất thích công việc này ấy, nhưng nếu sự việc không được giải quyết, tớ ở lại công ty sẽ là một vết nhơ, về sau sao có thể chung sống hòa hợp với đồng nghiệp đây? Tớ không thể bị bôi nhọ mà bình chân như vại được, cậu nhìn xem mấy người đó bình luận cái gì? Tớ hận không thể xông tới xé rách từng người một! Cái miệng hèn hạ như thế chắc từ trước đến giờ không đánh răng nhỉ?" Càng nói Cố Niệm càng không giữ được sự bình tĩnh.
"Ấy, đừng, đừng, bình tĩnh, bình tĩnh. Được rồi, cậu về trước bàn bạc với Tiểu Hạo đi, có gì cần tớ hỗ trợ cứ việc nói!" Tống Tuyết vỗ ngực Cố Niệm an ủi cô.
"Ưm, cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết." Cố Niệm cảm động cười, thật ấm lòng khi thời điểm này luôn có người tin tưởng luôn bên cô.
=======
Vẫn là câu nói cũ, các tình yêu thả sao cho mình để mình có động lực edit nha