"Tưởng Tưởng, em nhanh lớn lên đi..." Tống Kỳ Nhiên hôn lên đầu cô.
"Vì sao vậy ạ?" Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu hỏi.
"Chờ em đủ mười tám, chúng ta có thể chính thức ở bên nhau." Tống Kỳ Nhiên mổ chóp mũi cô.
Cố Tưởng Tưởng nhăn mũi nói: "Nhưng mà... Em chưa có nói thích anh nha."
Tống Kỳ Nhiên lập tức ngây người, anh như thế nào cũng không nghĩ tới, cô gái nhỏ thật sự chưa nói thích anh! Anh cho rằng cô gái này để cho anh ôm hôn ý tứ đã rõ ràng như vậy, chính là, chính là hiện tại cô lại nói thế!
Cố Tưởng Tưởng nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, che miệng cười sặc sụa, phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra nha đầu này đang trêu chọc mình, anh tức giận đến ngứa răng, muốn bắt cô lại để hôn, ngay lập tức cô bỏ chạy, nhưng vừa chạy ra phía cửa phòng cô đã bị Tống Kỳ Nhiên bắt được, trao xuống một cái hôn sâu.
Hai môi tách ra, Cố Tưởng Tưởng dựa vào ngực anh, nũng nịu nói: "Tống ca ca ~ đêm nay anh ngủ cùng với em đi ~" Tống Kỳ Nhiên căng cứng lại, lời mời của người trong lòng nên đáp lại thế nào đây!? Vấn đề là người trong lòng anh còn chưa trưởng thành!
"Được không?" Cố Tưởng Tưởng chớp mắt nhìn anh, Tống Kỳ Nhiên bị đôi mắt nhỏ này nhìn tức khắc lý trí đều vứt lên chín tầng mây, anh mở miệng đồng ý, "Được."
Đáp ứng xong anh lại muốn tát chính mình, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi đương nhiên anh không có khả năng làm cái gì với cô, nhưng cùng cô ngủ chung chính là sự tra tấn đáng sợ a~. Cố Tưởng Tưởng lại không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ đơn thuần cho rằng cùng Tống ca ca ngủ chung sẽ rất vui vẻ, cô nhảy nhót đi đến phòng ba ba lấy áo ngủ đưa cho Tống Kỳ Nhiên, đẩy anh xuống tầng một tắm rửa, còn mình thì lên tầng hai tắm.
Tống Kỳ Nhiên ở phòng tắm lăn lộn một hồi, đúng vậy, anh rất khẩn trương, anh tắm rửa từ đầu đến chân tận hai lần, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với cô, sau đó sấy khô tóc, chải đầu gọn gàng, không sợ hãi bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc anh đi vào phòng, Cố Tưởng Tưởng đã tắm rửa thơm ngào ngạt nằm bò ở trên giường chơi di động, váy ngủ mỏng dính bó sát vào cơ thể tôn lên đường cong của cô, mông nhỏ tròn vo như trái mật đào, làn váy khó khăn lắm mới che khuất được bắp đùi, hai chân trắng nõn vươn ra vô cùng câu người, Tống Kỳ Nhiên cảm thấy linh hồn nhỏ bé đều bị bay đi mất. Giữ bình tĩnh một hồi, anh đi đến ngồi ở mép giường, cô dịch vào bên trong để nhường chỗ cho anh, anh lại ra vẻ trấn tĩnh mà trèo lên. Cố Tưởng Tưởng buông di động, tiến đến bên người anh, cái mũi nhỏ hít hít, "Anh rửa sạch sẽ rồi sao? Để em kiểm tra!" Sau đó bổ nhào vào người anh, ngửi đông ngửi tây, đôi tay nhỏ còn không quên sờ sờ xoa bóp, Tống Kỳ Nhiên sống mười tám năm chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên cùng người trong lòng chung chăn gối lại bị đối phương phi lễ!
Vuốt vuốt, cô cảm thấy có thứ gì cứng rắn để ở bên hông, một bên nói "Trên người có cái gì cứ chọc vào em." Một bên duỗi tay ra đẩy một cái, sau đó nghe được một tiếng kêu rên, cô ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Nhiên, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Tống Kỳ Nhiên mặt đỏ lên, đẩy cô sang một bên: "Tưởng Tưởng đừng náo loạn, ngủ đi."
Cố Tưởng Tưởng không nghe theo: "Để em sờ sờ, em còn chưa sờ qua nam sinh bao giờ đâu!"
Ngữ khí vô tội như vậy, Tống Kỳ Nhiên cảm giác chính mình sắp không chịu được, sớm biết tiểu gia hỏa anh như vậy có chết anh cũng sẽ không đồng ý ngủ cùng với cô!! Nếu còn cứ tiếp diễn như vậy anh lo lắng trinh tiết của mình sẽ không thể giữ được!!!
Cố Tưởng Tưởng vẫn tiếp tục ở trên người anh lần mò, tay với vào bên trong vạt áo xoa nắn ngực, đè lấy viên hồng đậu đang dựng đứng lên, Tống Kỳ Nhiên khẽ kêu một tiếng, bắt lấy tay cô, đè nén âm thanh nói: "Tưởng Tưởng, đừng nháo."
Cố Tưởng Tưởng vô tội nhìn anh: "Không phải chỉ sờ hai cái thôi sao, nếu anh không cam tâm em cũng để anh sờ lại em là được." Dứt lời cô cầm lấy bên tay anh đưa đến bên ngực mình.
Tống Kỳ Nhiên sắp phát điên rồi, cách một tầng vật liệu may mặc, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng một mảnh mềm mại, tiểu nhũ bao đã phát triển, giống như con thỏ trắng ở lòng bàn tay hơi rung động. Cố Tưởng Tưởng nhăn mũi nói: "Mấy tháng nay ngực em cứ trướng đau, tối nào em cũng phải xoa một chút mới thoải mái được, Kỳ Nhiên ca ca, anh giúp em xoa đi."
"Được rồi, ca ca giúp em xoa." Không biết khi nào, ánh mắt Tống Kỳ Nhiên đã tối sầm, bàn tay to cách quần áo nhẹ nhàng xoa động, lòng bàn tay xẹt qua đầṳ ѵú, một trận tê dại truyền qua, cô ưm một tiếng, nâng bộ ngực hướng trên tay anh, "Kỳ Nhiên ca ca..."
"Tưởng Tưởng... Ca ca muốn nhìn em một chút... Cho ca ca nhìn được không?" Thanh âm Tống Kỳ Nhiên khàn khàn.
Cố Tưởng Tưởng ngoan ngoãn cởi váy ngủ ra, chỉ giữ lại qυầи ɭóŧ, trước ngực là hai con thỏ con non mềm, chóp đỉnh phấn hồng như cái đuôi nhỏ dựng thẳng, Tống Kỳ Nhiên ngừng thở, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi thỏ, khiến cô yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng. Tống Kỳ Nhiên giơ hai tay chụp lại hai bao nhũ mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp, lòng bàn tay từ đầṳ ѵú cọ qua, càng ma sát cái đuôi nhỏ càng vểnh lên đến mức cứng rắn, giọng cô run rẩy hờn dỗi: "Kỳ Nhiên ca ca... Cứng quá..."
"Ca ca hút cho em sẽ không cứng nữa." Dứt lời, Tống Kỳ Nhiên cúi đầu ngậm lấy một viên tiểu đầṳ ѵú mềm nhẹ mà liếʍ mυ'ŧ lên, cái tay khác vẫn ở nhũ bao xoa bóp.
"Ưm nha..." Đầṳ ѵú tê dại, cô nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, trước kia chưa từng trải qua loại cảm giác này. Có đôi khi Tống Kỳ Nhiên sẽ mυ'ŧ mạnh vào làm cô bị đau liền chạy trốn, nhưng rất nhanh cánh tay đã bị anh ôm lại, môi lưỡi nóng bỏng ở trước ngực cô tàn sát bừa bãi, Tống Kỳ Nhiên càng hút càng lớn miệng, đem nhũ thịt bên cạnh cùng nhau ăn vào, anh thường liếʍ từ gốc đến đầṳ ѵú, ướt một mảng, đầṳ ѵú phấn nộn trở nên hồng hồng giống như hạt thạch lựu. Cô cảm thấy đầṳ ѵú vừa tê dại vừa ngứa, dòng điện kia truyền tới bụng nhỏ, cả người mềm nhũn, vô lực chống đẩy, trong miệng ê ê a a, hai chân thon nhỏ cọ qua cọ lại. Trong chốc lát, cô cảm thấy một dòng nhiệt đánh úp lại, thân thể căng cứng đến gắt gao, bắt đầu kịch liệt run rẩy, giữa hai chân là một mảnh ướŧ áŧ.