Ngày hôm sau Tống Kỳ Nhiên vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ "Tống đại ca anh tới rồi ~", ngay sau đó Cố Tưởng Tưởng từ trên tầng nhảy nhót đi xuống, làn váy bay lên, lộ ra qυầи ɭóŧ nhỏ, ngay lập tức anh dời mắt đi chỗ khác, không được tự nhiên mà khụ một tiếng: "Tưởng Tưởng."
Cố mẹ cười nói: "Tưởng Tưởng dính thầy Tống quá."
Cố Tưởng Tưởng giữ lấy cánh tay anh: "Đúng rồi a~ Tống đại ca vừa đẹp trai vừa dạy tốt, không dính anh ấy thì dính ai ạ~"
"Được rồi, mau lên đi, chốc nữa mẹ mang bánh trái lên cho." Cố mẹ xoa đầu con gái.
Cố Tưởng Tưởng kéo Tống Kỳ Nhiên vào phòng, bộ ngực cọ qua cọ lại cánh tay anh, cọ đến mức mặt Tống Kỳ Nhiên đều đỏ, lại khụ khụ vài tiếng, "Tống đại ca anh chưa khỏi bệnh sao?" Cố Tưởng Tưởng quan tâm hỏi, sau đó vươn tay đẩy tóc mái anh ra, áp lên trán.
Trong nháy mắt hô hấp Tống Kỳ Nhiên đều ngừng lại, phóng đại trước mắt là khuôn mặt của cô gái, làn da vô cùng mịn màng, đôi mắt to tròn ngập nước, hai hàng mi cong vυ't giống quạt nhỏ, chiếc mũi khẽ run lên, đôi môi phấn nộn như cánh hoa mở ra khép lại: "Không nóng mà......"
Anh cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, bắt lấy tay cô lui về phía sau một bước: "Tống đại ca không có việc gì, chúng ta bắt đầu học đi." Tống Kỳ Nhiên ngồi xuống, Cố Tưởng Tưởng chu mỏ theo sau ngồi bên cạnh anh bắt đầu nghe giảng, một bên nghe một bên xoay bút bi, soạt một tiếng, bút từ trong tay bay sang bên kia bàn, Cố Tưởng Tưởng đứng lên nhoài người ra với lấy.
Một đôi chân trắng nõn thon thả đung đưa trước mặt anh, hướng lên trên là mông nhỏ cong cong, làn váy theo động tác dời đi lên, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng bao bọc lấy nơi riêng tư đầy đặn, qυầи ɭóŧ có chút mỏng, loáng thoáng còn có thể thấy bên trong thấm ra nhàn nhạt màu hồng... Tống Kỳ Nhiên đột nhiên đứng lên, đẩy ghế ra, nói với cô: "Anh đi toilet một chút."
Ngồi lên bồn cầu, trước mắt Tống Kỳ Nhiên đều là hình ảnh mông nhỏ tròn xoe nhẹ nhàng đong đưa, còn có qυầи ɭóŧ màu trắng...... Thật muốn điên rồi, cô chỉ là một cô bé mới mười bốn tuổi! Mình đang suy nghĩ miên man cái gì vậy!? Anh gãi tóc, mở vòi nước lạnh rửa mặt, mới dần bình phục tâm tình, đứng trước gương thở một hơi, sửa sang lại tóc, mở cửa đi ra ngoài.
Tiến vào phòng, anh nhìn thấy cô đang tròn mắt lên nhìn mình: "Tống đại ca anh đi lâu quá nha ——" âm thanh của cô gái nhỏ yêu kiều, mềm mại, lọt vào tai anh nghe như tiếng xốp bông giòn tan.
"Khụ, không có việc gì... Vừa rồi bụng không thoải mái..." Tống Kỳ Nhiên mất tự nhiên ngồi xuống, "Chúng ta tiếp tục đi." Lúc sau không có chuyện gì rắc rối xảy ra, tuy rằng bộ ngực của cô gái nhỏ thường kề sát vào anh, nhưng anh đều cố gắng bỏ qua, cưỡng bách chính mình chuyên tâm giảng bài, sắp đến thời điểm anh kết thúc, cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh: "Tống đại ca, ngày mai anh đến đây sớm nha, mẹ em làm món bánh pudding." Bị ánh mắt như vậy nhìn, Tống Kỳ Nhiên cảm thấy mình không kìm nén được, đến nỗi không kìm nén được cái gì, chính anh cũng không biết, đáp một tiếng rồi rời đi.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Tống Kỳ Nhiên càng ngày càng nôn nóng, anh cũng không biết mình đang nôn nóng cái gì, mỗi khi nhìn thấy Cố Tưởng Tưởng với ánh mắt vô tội nhìn anh cùng những cử chỉ ngây thơ, anh liền cảm thấy trong thân thể giống như có gì đó từ dưới đất chui lên. Thẳng đến có một ngày Cố Tưởng Tưởng mặc một cái áo thun cổ rộng, dựa vào người anh nghe giảng, thời điểm anh lơ đãng liếc qua liền nhìn thấy tiểu nhũ bao với hai điểm phấn hồng, tức khắc cả người đều cương, buổi tối hôm đó anh liền làm một cái mộng xuân, trong mộng nữ chính là Cố Tưởng Tưởng, cả người trần như nhộng, tiểu nhũ bao nhô lên hướng về phía anh dịu dàng nói "Tống ca ca anh ăn đi ~~" Tống Kỳ Nhiên tỉnh dậy, đũng quần lạnh như băng. Đến đây Tống Kỳ Nhiên mới hiểu được, chính mình đối với Cố Tưởng Tưởng nổi lên dục niệm, hơn nữa, khả năng còn thích cô.
Nhưng cô vẫn còn nhỏ, mới mười bốn tuổi, còn mình mười tám sắp sang mười chín, mặc dù khoảng cách tuổi tác không tính là lớn, nhưng cô vẫn còn là học sinh trung học, còn chưa vị thành niên, cô nhỏ như vậy, nếu mình nói thích cô chỉ sợ sẽ dọa cô khóc... Từ nay về sau mình sẽ không còn là ca ca mà cô thích, cô sẽ chán ghét chính mình, sợ hãi chính mình, nghĩ đến khả năng này Tống Kỳ Nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn, thôi, chính mình che dấu đoạn tình cảm này đi... Chờ cô lớn lên, có lẽ mình sẽ có cơ hội.
Cứ như vậy áp lực chính mình, qua một khoảng thời gian, Cố Tưởng Tưởng chỉ cảm thấy gần đây Tống Kỳ Nhiên đối với cô càng ôn nhu, nhưng là... Giống như có chút khoảng cách, ví như thời điểm giảng bài anh sẽ không ngồi gần cô, hay như lúc cô kéo cánh tay anh, anh sẽ né tránh, Cố Tưởng Tưởng không biết làm sao, chẳng lẽ Tống đại ca đột nhiên chán ghét cô sao? Điều này làm cho tâm tình cô đi xuống, giờ học cũng không hăng say, ở nhà luôn uể oải ỉu xìu, Cố mẹ thấy con gái như vậy cảm thấy có lẽ là học tập quá căng thẳng, dù sao bây giờ cũng là nghỉ hè, bà cũng không muốn con gái mệt mỏi, liền mua hai vé đi công viên nhờ Tống Kỳ Nhiên đưa cô đi chơi, ý định là để Thường Hạo cùng Cố Tưởng Tưởng đi, nhưng Thường Hạo mới trở về nước Mỹ, nghĩ rằng đều là người trẻ tuổi có sức sống nên mới tìm Tống Kỳ Nhiên. Anh do dự một chút, thấy ánh mắt khát vọng của cô gái nhỏ chăm chú nhìn mình nên đành phải đáp ứng, vì thế mà cô vui vẻ hoan hô.
~~~~
Ấn vào sao ủng hộ May nha