Nữ Chủ Thích Ăn Thịt

Chương 11: Phiên ngoại Thường Hạo - Thượng (H)

Một buổi chiều tháng năm, ánh mặt trời có chút thiêu đốt, Cố Tưởng Tưởng cầm ô gõ cửa nhà Thường Hạo.

"Không mang theo chìa khóa sao." Thường Hạo mở cửa đón cô.

"Dù sao cậu cũng ở nhà mà ——" Cố Tưởng Tưởng cụp ô lại, thay dép lê, lẹp xẹp đi vào phòng khách.

"Cậu chơi một lúc đi, cơm chưa nấu xong." Thường Hạo xoay người vào phòng bếp.

Cố Tưởng Tưởng ở phòng khách nhìn di động một lát, rồi chạy đến phòng bếp, gác đầu lên vai Thường Hạo xem xét: "Cậu làm cái gì đấy?"

"Cánh gà mật ong, còn có tôm kho tiêu, sa lát cá hồi hun khói, tráng miệng là bánh pudding xoài." Thường Hạo mặc cô dựa vào, động tác trên tay vẫn như cũ trật tự.

"Oa ~ thật tốt quá, đều là món tớ thích ăn ~ Tiểu Hạo Hạo thật tốt ~" Cố Tưởng Tưởng thân mật dùng đầu cọ cọ vào cổ Thường Hạo, vui vẻ xoay người đi vào phòng khách tiếp tục chơi di động.

Thường Hạo cười cười, đem tôm đã chế biến bỏ vào nồi.

Ăn xong một bữa cơm ngon, Cố Tưởng Tưởng chống cằm hai mắt vụt sáng: "Ngày mai là sinh nhật cậu, muốn mọi người tổ chức thế nào?"

Thường Hạo nghĩ nghĩ: "Bây giờ mọi người đều bận đi làm, không phải ngày nghỉ cũng không nên gọi họ tới, hai người chúng ta là được rồi, làm một chút đồ ăn ngon, ở nhà uống một chén."

"Được nha ~~ bánh kem tớ đặt trước rồi, ngày mai đi lấy." Cố Tưởng Tưởng cười híp mắt nói.

Ban đêm Cố Tưởng Tưởng không về nhà, cô ở lại nhà Thường Hạo, mà phòng cô thuê cũng chỉ cách đây mấy trạm đường, dù sao đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đây cô cũng có, Thường Hạo cũng để riêng cho cô một phòng, liền lười về lại nhà.

Cố Tưởng Tưởng bọc khăn tắm, một bên lau tóc đi vào phòng, đúng lúc Thường Hạo từ phòng sách đi ra, liền nhìn thấy thanh mai trúc mã tắm rửa trắng nõn đang bọc khăn tắm đi về phía mình.

Thường Hạo cảm thấy yết hầu có chút khô nóng, dừng vài giây mới mở miệng hỏi: "Sao không mặc quần áo vào, chốc lại cảm lạnh."

"À, tớ quên lấy quần áo vào." Cố Tưởng Tưởng không thèm để ý phất tay.

Thường Hạo muốn băng qua cô đi ra ngoài, không chú ý đá vào cánh cửa, "Shhh ——" hắn kêu đau ngồi xổm xuống ôm lấy ngón chân cái.

"Tiểu Hạo cậu không sao chứ?" Cố Tưởng Tưởng lo lắng cũng ngồi xuống xem ngón chân hắn.

"Không có việc gì...... Chỉ hơi đau chút." Thường Hạo không ngẩng đầu còn đỡ, vừa ngẩng đầu cả người đều cứng lại.

Cố Tưởng Tưởng ngồi trước mặt hắn, khăn tắm nhỏ căn bản không che được hết cảnh xuân, một đôi thỏ trắng tràn ra, rãnh sâu giữa hai vυ' có thể dìm chết người, không kể đến cánh hoa như ẩn như hiện giữa hai chân, mặt trên phảng phất còn vương vấn vài giọt nước trong suốt......

"Ơ? Sao cậu lại chảy máu mũi?" Cố Tưởng Tưởng giật mình hỏi, vội vàng đem khăn lông lau tóc chắn lại mũi Thường Hạo.

Thường Hạo cầm khăn lông đi vào WC, Cố Tưởng Tưởng đi theo, xem hắn dùng nước lạnh rửa sạch, lấy giấy vệ sinh lấp kín lỗ mũi, mới mở miệng: "Có phải thời tiết nóng quá không? Ngày mai chúng ta ăn chút đồ thanh mát......"

Thường Hạo liếc cô một cái, cảm giác máu mũi lại muốn phun ra, đang lúc Cố Tưởng Tưởng đi đi lại lại khăn tắm từ trên người gần tuột xuống, quầng vυ' đều lộ ra phân nửa, cô gái nhỏ này, sao lại không đề phòng như vậy?

Thường Hạo nỗ lực dời tầm mắt, cố gắng trấn định nói: "Không có việc gì, cậu mau trở về phòng mặc quần áo đi."

"Ưm, có việc gì kêu tớ nha." Cố Tưởng Tưởng đi dép lê lẹp xẹp trở về phòng.

"Hmm ————" Thường Hạo che lại đôi mắt, thở dài một cái, lắc đầu.

~~~

Ngày hôm sau Cố Tưởng Tưởng ngủ đến hai giờ chiều, ăn qua bữa trưa Thường Hạo để lại cho cô, rồi chạy đi lấy bánh kem, trở về giúp Thường Hạo nấu cơm, chẳng mấy chốc mà đến giờ ăn tối.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ" Thường Hạo thổi một hơi tắt nến trong khi Cố Tưởng Tưởng hát chúc mừng hắn.

"Mau ước đi!"

Thường Hạo nhìn cô, nhắm mắt yên lặng ước nguyện: Hy vọng rằng trong năm tới Tưởng Tưởng vẫn ở bên cạnh......

"Chúc Tiểu Hạo Hạo nhà chúng ta tuổi mới nhiều sức khỏe, thuận buồm xuôi gió ~ mỗi ngày đều phải vui vẻ nha ~" Cố Tưởng Tưởng cười hì hì giơ ly rượu lên.

"Ừm, cảm ơn Tưởng Tưởng." Thường Hạo mỉm cười, chạm ly với cô, một hơi cạn sạch.

Tửu lượng của Cố Tưởng Tưởng trước giờ vẫn kém, bình thường ba ly đã hơi ngà ngà say, hôm nay một hơi uống liền năm ly, nháy mắt liền có chút ngốc ngốc.

"Tưởng Tưởng đừng uống nữa, uống nước trái cây cho tỉnh táo." Thường Hạo rót cho cô một ly nước trái cây.

"Không sao —— tớ còn muốn uống!" Cố Tưởng Tưởng nhào qua đoạt lấy ly rượu trên tay Thường Hạo, Thường Hạo né không kịp, ly rượu hất tung lên trời, chất lỏng bên trong đổ lên hai người.

"Hơ —— sao lại không có gì?" Cố Tưởng Tưởng cầm lấy ly rượu dốc xuống.

"Rót đầy!" Cô đặt lên bàn nói đầy phóng khoáng.

"Tưởng Tưởng cậu không thể uống nữa." Thường Hạo bất đắc dĩ nói.

"Ai nói! Tớ vẫn uống được!" Cố Tưởng Tưởng bất mãn nói, sau đó lại nhào qua đoạt bình rượu.

Một phen ngươi cướp ta trốn, hai người liền ngồi phịch trên mặt đất, Cố Tưởng Tưởng đè lên Thường Hạo, ở trên người hắn uốn éo muốn cướp đi bình rượu, đầu gối vô tình đυ.ng vào giữa hai chân hắn.

"Shhh ———!!" Thường Hạo mồ hôi lạnh túa ra, Cố Tưởng Tưởng lúc này mới phát hiện không thích hợp, vội vàng bò xuống dưới.

"Tiểu Hạo cậu sao vậy?"

Thường Hạo che lại đũng quần vặn vẹo lắc đầu.

"Làm sao vậy? Để tớ nhìn xem!" Cố Tưởng Tưởng kéo tay ra bắt đầu cởi quắn hắn.

Nam căn đáng thương của Thường Hạo bị đυ.ng phát đau, không hề có sức phản kháng, hoặc là nói không kịp phản kháng, đã bị Cố Tưởng Tưởng kéo lưng quần xuống.

Cố Tưởng Tưởng nhìn thấy bốn góc quần căng phồng, tay nhỏ liền ấn xuống: "Là nơi này đau sao? Tớ thổi cho cậu!"

Sau đó một bên nhẹ nhàng xoa, một bên phồng má thổi thổi.

Thường Hạo: "............"

Vì thế đồ vật kia vốn mềm như bông, dưới mí mắt Cố Tưởng Tưởng từ từ trở nên cứng rắn, dựng thẳng.

"......" Cố Tưởng Tưởng chớp chớp mắt, không rõ vì sao chỗ kia đang mềm đột nhiên thay đổi hình dạng —— cô cũng không phải không hiểu, chính là uống rượu xong đầu óc hơi hồ đồ.

"Bên trong cậu giấu cái gì?" Người uống say thường không bình thường, Cố Tưởng Tưởng đem qυầи ɭóŧ lột xuống, cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng bắn ra, đánh vào miệng cô.

"......"

"......"

Toàn bộ thế giới đều yên lặng, Thường Hạo cảm thấy đời này chưa từng đối mặt với khiên chiến lớn như vậy, loại tình huống này muốn hắn đối phó thế nào đây?

Ngoài dự đoán, Cố Tưởng Tưởng lại vươn đầu lưỡi liếʍ một chút đỉnh côn ŧᏂịŧ, sau đó phun ra mấy chữ: "Mặn."

Sau đó đôi tay cô cầm lấy côn ŧᏂịŧ hét lên: "Sao trong quần cậu lại có xúc xích? Muốn ăn vụng một mình sao!? Không có nghĩa khí gì cả! Tớ cũng muốn ăn!" Sau đó một ngụm ngậm lấy côn ŧᏂịŧ liếʍ mυ'ŧ.

Thường Hạo chỉ cảm thấy lý trí trong đầu hắn đều bị phá vỡ, cô gái mà hắn thích từ lâu, hiện tại đang ghé vào giữa hai chân ăn côn ŧᏂịŧ của hắn, là một người đàn ông sao có thể chịu đựng nổi!!

Cố Tưởng Tưởng liếʍ vài cái oán giận nói: "Lớn như vậy, không ngậm nổi."

Theo lời cô nói, Thường Hạo thở gấp một trận, côn ŧᏂịŧ lại phồng thêm vài phần, Cố Tưởng Tưởng kinh hô một tiếng: "Sao lại lớn nữa vậy?" Cô dùng tay nhỏ búng lên côn ŧᏂịŧ hắn, sau đó lại cúi đầu mυ'ŧ một chút lên lỗ nhỏ.

"Chỗ này sẽ không chảy ra nước chứ ~" giọng nói ngây thơ lại nói ra những lời dâʍ đãиɠ như vậy.

Thường Hạo rốt cuộc không nhịn được, bế cô lên hôn môi.

Hai môi hòa quyện chạm vào nhau không cách nào tách ra, Thường Hạo liếʍ mυ'ŧ cánh môi cô, đầu lưỡi vụng về cạy ra hàm răng cô tiến quân thần tốc, Cố Tưởng Tưởng không kịp kháng nghị đã bị hắn quấn lấy đầu lưỡi, quậy đến long trời lở đất.

Không biết hôn bao, đầu lưỡi Cố Tưởng Tưởng đều tê dại, Thường Hạo mới thở hổn hển nhả ra, sau đó lại ngậm lấy vành tai cô nhẹ nhàng đánh vòng, môi lưỡi thấm ướt dọc theo cổ một đường đi xuống, lưu lại một vệt nước ái muội.

"Ưʍ......" Cổ là nơi mẫn cảm của Cố Tưởng Tưởng, cô cảm thấy rùng mình, nửa người đều mềm.

"Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng......" Thường Hạo một bên hôn, một bên nỉ non, "Anh rất thích em(*)......"

(*) bắt đầu từ chỗ này đổi cách xưng hô của Tiểu Hạo Hạo nha

Cố Tưởng Tưởng theo bản năng mà trả lời: "Ưʍ...... Tiểu Hạo...... Em cũng thích anh......"

Thường Hạo sửng sốt một lát, trong mắt ánh lên sự sung sướиɠ không thể tin nổi: "Tưởng Tưởng, em lặp lại lần nữa? Lặp lại lần nữa?"

"Ưʍ...... Thích, thích nhất Tiểu Hạo ~" Cố Tưởng Tưởng làm nũng ôm lấy cổ hắn.

"Tưởng Tưởng...... Tưởng Tưởng, anh rất vui!" Thường Hạo mừng rỡ như điên ôm lấy cô hôn cuồng nhiệt.

"Ưʍ...... Tiểu Hạo...... Nóng quá......" Cố Tưởng Tưởng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, triền miên cùng Thường Hạo đem quần áo cởi ra.

Cố Tưởng Tưởng thích phong cách mỏng nhẹ, bởi vậy hôm nay cũng mặc một cái áσ ɭóŧ ren trong suốt, hai bên ngực phình lên, đầṳ ѵú hồng nhạt xuyên thấu lộ ra.

Thường Hạo không muốn chịu đựng thêm nữa, hắn thấy hai người tâm ý đều đã giãi bày, không có gì là không thể làm.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngực, ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn mà mình thương nhớ ngày đêm, tay kia vuốt ve sườn vυ' còn lại.

Đầṳ ѵú vừa mềm vừa thơm, ngon miệng hơn so với hắn nghĩ.

"Ưm ~ a ~ Tiểu Hạo...... ngứa quá......"

"Ngứa ở đâu?" Thường Hạo nhả một đầṳ ѵú ra hỏi.

"Vυ'...... Vυ' ngứa......" Cố Tưởng Tưởng không an phận vặn vẹo thân mình.

"Được, anh giúp em đỡ ngứa." Thường Hạo nói xong lại ngậm đầṳ ѵú, tăng thêm sức lực cắи ʍút̼, thẳng đến khi đem Cố Tưởng Tưởng đến tận trời cao, trong miệng ê ê a a không ngừng, hai tay nhỏ ôm đầu Thường Hạo ấn ở trước ngực.

Thường Hạo hút một bên vυ' rồi lại nhả ra chuyển sang bên kia, sau khi hút mấy hơi còn cảm thấy không đã, dứt khoát đem hai đầṳ ѵú dính sát vào nhau, một miệng ngậm tất hai đầṳ ѵú, từng ngụm từng ngụm mà ăn.

"Ư ~ a ~ tuyệt vời...... Tiểu Hạo hút Tưởng Tưởng thật thoải mái ~~~" Cố Tưởng Tưởng quyến rũ kêu.

Thường Hạo đem hai bầu ngực ăn đến biến dạng, để lại vô số dấu răng cùng nước bọt, Cố Tưởng Tưởng đá đạp lung tung cẳng chân, ồn ào: "Ngứa ~ phía dưới cũng ngứa ~~ A Hạo anh giúp em ~~"

Lúc này Thường Hạo đương nhiên rất vui khi nghe thấy thanh mai trúc mã của mình nói vậy, thành thạo cởϊ qυầи lót cô, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống, bế cô lên, tách hai đùi ngọc ra, dỗ cô dùng tay giữ lấy.

Tiểu huyệt Cố Tưởng Tưởng trơn bóng như ngọc, một cọng lông tóc đều không có, bởi vì du͙© vọиɠ, giữa khe hở nhỏ đã chảy ra mật dịch, bọt nước dính trên cánh hoa khiến người trìu mến.

Thường Hạo nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, bên trong cất giấu tiểu trân châu mượt mà đáng yêu, ngón tay nhấn một cái, Cố Tưởng Tưởng yêu kiều than nhẹ.

Ngón tay Thường Hạo nhắm ngay tiểu trân châu chậm rãi vân vê, từng luồng điện tê dại từ đầu ngón tay hắn truyền đến, Cố Tưởng Tưởng ngửa đầu thở gấp không thôi.

"Ưm nha ~~ A Hạo chơi tiểu âm đế Tưởng Tưởng ~ nha ~~"

Nghe cô gái nhỏ nói lời thô tục, hô hấp Thường Hạo cứng lại, gấp gáp cúi đầu xuống, môi lưỡi chơi đùa tiểu hoa huyệt, liếʍ một ngụm từ dưới lên trên, đầu lưỡi dùng sức đánh vòng tiểu châu hạch, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn lôi kéo, dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu hoa huyệt không chịu được, càng chảy càng nhiều.

"A...... A Hạo thật là lợi hại...... Liếʍ Tưởng Tưởng thật thoải mái......" Cố Tưởng Tưởng bị liếʍ đến lời nói dâʍ ɭσạи hết câu này đến câu khác.

Thường Hạo bị lời nói của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hạ thể càng thêm căng đau, chụp lấy mông nhỏ của cô hung ác nói: "Làm em động tình!"

Thường Hạo ăn âm đế một hồi, liền đem đầu lưỡi dọc theo miệng huyệt, Cố Tưởng Tưởng cảm thấy tê dại khắp người, hờn dỗi nói: "A Hạo, đầu lưỡi anh thô vậy......"

Thường Hạo cười nhẹ: "Chốc nữa còn có thứ thô hơn." Dứt lời liền dùng đầu lưỡi bắt chước dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra bên trong mật huyệt cô.

"A...... ưm ưʍ...... đầu lưỡi A Hạo đang thao tiểu huyệt Tưởng Tưởng ...... tê quá...... thích lắm...... A...... Không được...... Muốn đi...... a ————"

Dưới đầu lưỡi đang thọc vào rút ra của Thường Hạo, rất nhanh Cố Tưởng Tưởng nghênh đón đợt cao trào đầu tiên, tiểu hoa huyệt phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, Thường Hạo há mồm tiếp lấy ừng ực uống vào.

Cố Tưởng Tưởng thở hổn hển, bộ ngực lúc lên lúc xuống, Thường Hạo nhịn không được mổ một ngụm lên đầu nhọn của cô, qυყ đầυ cọ qua cọ lại ở miệng huyệt, tiểu âm đế bị hút đến sưng đỏ, cứng rắn nhạy cảm vô cùng, đại qυყ đầυ cọ qua âm đế khiến cô một trận thở dốc.

Ma sát hơn mười lần, qυყ đầυ theo mật dịch chạm vào khối thịt phì nộn bên trong, Thường Hạo nhẹ nhàng dùng sức, liền cắm vào miệng huyệt, sau đó lại không được thuận lợi cho lắm, tiểu huyệt của Cố Tưởng Tưởng quá nhỏ hẹp, kích cỡ của Thường Hạo lại rất khả quan, côn ŧᏂịŧ lớn mắc kẹp ở cửa động hết sức khó khăn.

"A...... Không được, không được không được! Quá lớn! Sẽ hư mất!" Lúc này Cố Tưởng Tưởng mới bắt đầu sợ hãi, cẳng chân đạp đạp muốn chạy trốn.

Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, làm sao cô nói không là có thể không, Thường Hạo cố trụ eo không cho cô nhúc nhích, côn ŧᏂịŧ lớn chậm rãi cắm vào bên trong, Cố Tưởng Tưởng căng thẳng, huyệt đạo càng siết chặt, chặt đến nỗi trán Thường Hạo nổi lên đầy gân xanh, hận không thể một hơi khiến cô lên tận trên trời, cần gì phải chịu sự tra tấn như thế này.

Rốt cuộc hắn vẫn thương tiếc đây là lần đầu tiên của cô, Thường Hạo lấy ý chí nhịn xuống, cắm vào một phần ba lại từ từ đi ra ngoài rồi lại cắm vào trong, như vậy khoảng mười lần, Cố Tưởng Tưởng dần dần thả lỏng, miệng thịt chậm rãi chảy ra hoa dịch, thừa dịp Cố Tưởng Tưởng đang ê ê a a, Thường Hạo một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cắm vào.

Cố Tưởng Tưởng cảm thấy một trận xé rách đau đớn từ dưới hạ thể đánh úp lại, thiếu chút nữa tắt thở, ngón chân cuộn chặt không dám cử động, sau một lúc mới bắt đầu thút tha thút thít nức nở: "Đồ xấu xa, anh đi ra ngoài, không cần anh, ư ư ư ư............"

"Tưởng Tưởng đừng khóc, chốc nữa sẽ không đau." Thường Hạo đau lòng ôm cô dỗ dành.

Hạ thể hai người chặt chẽ tương liên, thời điểm này người đàn ông nào cũng không chịu được, nhưng Thường Hạo vẫn nhịn xuống, mị thịt nơi tiểu huyệt nhấm nháp côn ŧᏂịŧ hắn, chống lại sự hung hăng thao cô xúc động, trước tiên dỗ dành cô một hồi, chờ cô không cảm thấy đau đớn, Thường Hạo mới phát ra dự báo: "Anh muốn động."

Cố Tưởng Tưởng e thẹn mà ừ một tiếng, bị mãnh liệt thọc vào rút ra thiếu chút nữa không thở nổi.

Hai tay Thường Hạo mạnh mẽ kiềm trụ eo cô, côn ŧᏂịŧ chút một đâm vào tiểu mật huyệt, đâm ra nhiều chất lỏng ngọt thơm, giống như bọt nước bắn tung tóe nơi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người.

"Ư ư ~ a ~ anh...... Anh nhẹ chút......" Cố Tưởng Tưởng cảm thấy thỏa mãn, khép nửa mí mắt, khẽ nhếch cái miệng nhỏ ê ê a a rêи ɾỉ.

"Không nhẹ được, Tưởng Tưởng, em biết anh chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?" Thường Hạo một bên mυ'ŧ vành tai cô, một bên thở hổn hển nói.

"Ưm a...... Không, không biết ~~~ a ~ côn ŧᏂịŧ lớn thật sâu ~ cắm bên trong thật tốt~~" Cố Tưởng Tưởng xoắn mông nhỏ, phóng túng kêu.

"Cái gì côn ŧᏂịŧ lớn, ca ca dạy em, cái này gọi đại dươиɠ ѵậŧ, nào, nói một lần cho ca ca nghe một chút." Đầu lưỡi Thường Hạo chui vào lỗ tai cô xoay vòng vòng.

"A —— ưʍ...... Là, là đại dươиɠ ѵậŧ, đại dươиɠ ѵậŧ đang làm Tưởng Tưởng...... Ưʍ...... Thật thoải mái......" Cố Tưởng Tưởng bị hắn làm cho hồn vía cũng phải bay.

"Đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca đang làm tiểu huyệt của Tưởng Tưởng, xem em chảy nhiều nước như vậy, có phải rất thích ca ca làm em hay không?"

"Ưm ~ ưm ~ thích, thích ca ca làm tiểu huyệt em ~~ muốn mỗi ngày bị ca ca thao tiểu huyệt ~~ đem dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt đều ép khô ~~~"

23 năm qua Thường Hạo chưa bao giờ nghe qua Cố Tưởng Tưởng nói những lời dâʍ đãиɠ như vậy, hiện tại một bên thao tiểu huyệt cô, một bên còn nghe cô động tình, đôi mắt đều đỏ, ôm lấy mông nhỏ liều mạng mà đâm, đại dươиɠ ѵậŧ thọc thẳng vào cửa tử ©υиɠ, làm Cố Tưởng Tưởng gần như bất tỉnh.

"Không, không được! Quá sâu!" Cố Tưởng Tưởng khóc sướt mướt mà kêu, đây vẫn là lần đầu tiên của cô, sao có thể chịu được hành vi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

Thường Hạo ôm cô, hung hăng thở hổn hển một hơi, đem đại dươиɠ ѵậŧ rút ra một chút lại đi vào, lần này không sâu như vậy, Cố Tưởng Tưởng thoải mái rêи ɾỉ.

"Tiểu ngọt ngào." Thường Hạo khẽ cắn cánh môi cô, cô gái này thật biết hưởng thụ, sâu một chút liền không nhịn nổi.

Bên trong hoa huyệt dường như có vô số cái miệng nhỏ đang liếʍ mυ'ŧ đại dươиɠ ѵậŧ, mỗi một lần thọc vào rút ra đều là một lần thỏa mãn, mị thịt bên trong miệng huyệt bị mang ra ngoài lại cắm trở về, hình ảnh da^ʍ mĩ khiến Thường Hạo càng mạnh mẽ cắm vào.

"A —— không, không được —— muốn đi nha ————" Cố Tưởng Tưởng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thét chói tai, cao trào ập đến, tiểu hoa huyệt kịch liệt run rẩy, mật dịch tưới ở qυყ đầυ, Thường Hạo gầm nhẹ một tiếng bắn ra.

Thường Hạo ôm Cố Tưởng Tưởng gắt gao trong ngực, hết hôn lên trán lại đến gò má cô, Cố Tưởng Tưởng vẫn còn trong dư vị cao trào hơi run rẩy, vô lực đáp lại hắn, uống say rồi lại làm một trận hao tổn thể lực như vậy, mí mắt cô đã không mở ra được, ở trong lòng Thường Hạo âu yếm vuốt ve mơ màng ngủ.

~~~~

Chương này dài thật sự a~ bấm vào ngôi sao để May có động lực nhé ^^