Thích Tự nhận lấy tập CV, tiện tay lật qua một chút rồi đưa trả: "Lát nữa chị gửi lại tôi hồ sơ của cả 12 người đi, tôi sẽ tự chọn."
Trình Lệ Quân sửng sốt, tuy nhận ra lời này của Thích Tự giống như đang chất vấn việc cô làm, nhưng vì đã có kinh nghiệm đau thương từ hai lần trước, cho nên chỉ "Vâng" rồi cũng không nhiều lời nữa.
Trụ sở MeiWei Hải Thành nằm tại một tòa nhà công sở cao tầm trung gần rìa quận Kim Dung, chủ yếu là văn phòng của bộ phận quản lí, tiêu thụ và kĩ thuật trong nước, chiếm tổng cộng ba tầng trong tòa nhà.
8h40 sáng.
Một cô nàng trẻ tuổi mặc đồ công sở cầm theo bữa sáng nhẹ, ra khỏi thang máy, tiến đến cổng MeiWei, mặt mũi lờ đờ uể oải dí ngón tay vào chỗ quét rồi tap thẻ đi vào.
Đi ngay phía sau là một nhân viên nữ lớn tuổi hơn, thấy bộ dạng như chết trôi này của đối phương bèn cười nói: "Tiểu Quách, nay thiếu ngủ à?"
Tiểu Quách, tên thật Quách Xảo, là nhân viên hành chính của bộ phận lễ tân, nghe vậy thì thở dài nói: "Haiz, tối qua đọc tiểu thuyết tới tận 2 giờ sáng lận, muốn ngừng mà không ngừng không nổi..."
"Tiểu thuyết gì vậy?" Người hỏi phía sau là Lý Tiểu Cầm của phòng tài chính kế toán.
"Hề hề." Quách Xảo ngượng ngùng, "Tiểu thuyết mạng về tổng tài bá đạo ấy mà..."
Lý Tiểu Cầm cười rinh rích, trêu người kia: "Lại anh tổng tài cao ráo đẹp trai trẻ tuổi lãnh đạm với tất cả cảm mến mình nữ chính chứ gì? Rõ ràng đổ siêu đổ vẹo rồi mà nhất quyết không chịu thừa nhận! Khiến nữ chính hiểu lầm anh ta vô tâm với mình, nhưng sau lưng thì làm đủ mọi cách để giữ cô ấy lại bên cạnh, có phải không?"
Quách Xảo nghe đối phương đúc kết sâu sắc như thế xong, thì kích động gật gù lia lịa: "Chuẩn quá chuẩn quá! Tiểu Cầm, chị am hiểu dữ vậy!"
"Chị cô cũng "từng trải" rồi chứ sao!" Lý Tiểu Cầm nháy mắt với đối phương, nhưng thoáng cái đã lại nghiêm túc, "Nhưng mà chị khuyên một câu, đừng có say mê quá, dạng tiểu thuyết này chỉ lừa được mấy đứa chưa biết mùi đời như cô thôi, ngoài hiện thực thì đào đâu ra vị tổng tài bá đạo nào như thế." Nói đoạn, còn xích lại gần Quách Xảo thầm thì, "Chỉ có mấy sếp chưa 50 mà đã hói như giám đốc Tần thôi!"
Quách Xảo bụm miệng cười khúc khích, sau như nhớ ra gì đó lại nhỏ giọng nói: "À nhưng em nghe bảo, con trai một cổ đông lớn của MeiWei chuẩn bị đến công ti mình thị sát đấy, không biết có đẹp trai không nhỉ..."
Để chuẩn bị nghênh đón, giám đốc Tần cắt cử cả thư kí riêng của mình đi, tuần trước lại còn gửi đến để dọn đồ giúp, có thể thấy là vô cùng coi trọng người này.
Lý Tiểu Cầm cốc nhẹ lên trán Quách Xảo, cười mắng: "Mơ đẹp quá ha, cứ nhớ con trai của quản lí Khâu đi, chắc cũng rứa đó!"
Quách Xảo dẩu môi, mặt đúng vỡ mộng: "Vầng..."
Sau khi Lý Tiểu Cầm rời đi, Quách Xảo quay ra tưới chậu cây cảnh trước cổng rồi về bàn lễ tân, vừa gặm bánh bao vừa lôi điện thoại ra, lặng lẽ lên app đọc truyện.
Rạng sáng nay đang đọc đến đoạn nam chính nhận ra nữ chính yêu thầm mình, lạnh lùng đề nghị bao nuôi cô, còn nói nếu đối phương ngoan ngoãn nghe lời thì thỉnh thoảng sẽ ban cho một nụ hôn làm phần thưởng... khiến Quách Xảo không khỏi quắn quéo vặn vẹo trong chăn vì kích động!
Cũng không biết rốt cục nữ chính có đồng ý không ta...
Vừa giở được chương mới nhất ra, thì Quách Xảo nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa vào: "Thích tổng, phòng làm việc của ngài nằm ở tần này..."
Quách Xảo ngẩng đầu lên, trông thấy phó phòng Trình của bên PR đang đi vào, theo sau chính là...
...!!!
Bánh bao trên tay rơi thẳng xuống đất.
Trình Lệ Quân mỉm cười đi tới, giới thiệu với Quách Xảo: "Tiểu Quách, đây chính là Thích tổng, bắt đầu làm việc từ hôm nay cho đến hết hai tháng tới, em ra chào hỏi nhé." Dứt lời lại quay ra giới thiệu cho Thích Tự, "Thích tổng, đây là Quách Xảo của bộ phận lễ tân, lát nữa cô ấy sẽ giúp ngài đăng kí vân tay để ra vào cho tiện."
Chàng trai trẻ mặc bộ âu phục hè màu đen, một tay đút túi, giữ nguyên nét mặt quay ra gật đầu với Quách Xảo một cái.
Quách Xảo thảng thốt, cảm thấy như vị tổng tài bá đạo vừa mới bước ra khỏi tiểu thuyết, đi đến trước mặt cô...
"Thích tổng, để tôi dẫn ngài đi gặp giám đốc Tần." Tiếng nói của hai người dần dần đi xa.
Lúc này, Quách Xảo mới hú hồn giơ tay áp lấy hai má nóng bừng, trái tim bắt đầu đập điên loạn—130, 150, sau 5 giây thì đã lên thẳng 180!
Á á á á á á—!!!
Đẹp trai quá má ơi!!!
*
Trình Lễ Quân gõ gõ cửa phòng giám đốc, Tần Hán Nghiêu đã đợi sẵn bên trong, nghe được liền đáp: "Vào đi."
Trông thấy Thích Tự, Tần Hán Nghiêu hớn hở ra mặt: "Lần đầu tiên chú gặp cháu đấy! Đúng là tuấn tú nho nhã ghê! Ngồi đi, ba cháu vẫn khỏe chứ?"
...
Hàn huyên tầm 10 phút, Tần Hán Nghiêu chủ động hỏi Thích Tự về những yêu cầu cho chuyến này đến công ti, liệt kê đủ loại quyền lợi mà hắn có, rồi cuối cùng chốt lại: "Có vấn đề gì thì cứ tìm chú." Xong xuôi mới để Trình Lệ Quân dẫn Thích Tự về phòng làm việc của hắn.
Phòng của Thích Tự nằm ngay cạnh phòng Giám đốc, nhìn thẳng ra một loạt công trình kiến trúc trứ danh của quận Kim Dung, tầm nhìn rất đẹp.
Trình Lệ Quân giúp hắn mở máy tính, rồi chỉ vào một biểu tượng trên màn hình: "Thích tổng, phòng làm việc của tôi ở tầng dưới, ngài cần gì thì có thể điện thoại hoặc dùng phần mềm này để gọi cho tôi, trong đây cũng có cả phương thức liên lạc của tất cả nhân viên đang làm nhiệm vụ."
Thích Tự gật đầu: "Tôi biết rồi."
Trình Lệ Quân lại nói: "Lát xuống tôi sẽ chuyển tiếp CV của tất cả các ứng viên đến email của ngài. 10 giờ có cuộc họp, 9h50 tôi sẽ lên."
Bàn giao xong, Trình Lệ Quân cũng lui ra ngoài luôn.
Thích Tự tranh thủ đi tìm Quách Xảo để đăng kí vân tay, nhân tiện hỏi: "Nhà vệ sinh của công ti ở đâu vậy?"
Quách Xảo mặt mũi đỏ bừng: "Ra, ra ra ngoài cửa rẽ phải là tới..."
Thích Tự đảo mắt một vòng, lại hỏi: "Vậy còn pantry?"
(*pantry: khu phòng pha trà uống nước để đồ ăn và một số vật dụng khác như bát đĩa cốc chén máy pha cafe v.v. để nhân viên văn phòng tự phục vụ)
Quách Xảo liếc tới liếc lui né tránh ánh mắt: "Ở, ở ở phía sau phòng tài chính, bên trong có cafe, trà lọc... Thích, Thích tổng muốn uống cafe sao? Tôi tôi có thể đi pha cho..."
Thích Tự nhíu mày, nhân viên tiếp đón này bị nói lắp à?
"Không cần đâu, cảm ơn." Hắn lạnh lùng nói.
Kết quả hắn vừa mới nói xong, cô nàng kia chỉ "hức" một tiếng rồi run rẩy đi thẳng.
Thích Tự không thể nào hiểu được, hắn cũng đoán vì mình còn trẻ, mới đến có thể sẽ không được ai coi ra gì, nên đã chuẩn bị tâm lí từ trước, cân nhắc cẩn trọng để từ lời nói cho đến hành động đều cho thấy mình đến đây làm lãnh đạo một cách nghiêm túc.
Cứ tưởng cô nàng này thấy thế sẽ nổi lòng tôn kính, nhưng mà biểu hiện si mê vừa rồi... là thế quái nào vậy?
Về phòng, thấy hòm thư đã nhận được hơn chục email từ Trình Lệ Quân, Thích Tự bèn mở ra đọc kĩ từng cái một.
Quả thực, cả 5 người bị Trình Lệ Quân loại đi đều không đáp ứng đủ tiêu chí mà hắn đề ra, nhưng Thích Tự lại để ý đến một người trong số đó, tên Ngô Song, năm nay 23 tuổi, mặc dù chỉ mới tốt nghiệp đại học, nhưng là tốt nghiệp từ đại học T.
Thích Tự nhớ mang máng, hình như Phó Diên Thăng cũng tốt nghiệp từ đại học T.
Hắn không khỏi chú ý, vì vậy cũng cho CV này vào danh sách duyệt, mặt khác lại loại đi 3 trong số 7 hồ sơ được chọn, rồi mới gửi cho Trình Lệ Quân gọi mấy người kia đến phỏng vấn.
10h vào họp, quản lí cấp cao của chi nhánh đều có mặt đông đủ, bao gồm cả Khâu Minh Dương.
Thích Tự biết ông ta, dù đã nhiều năm không gặp, nhưng vừa nhìn vẫn nhận ra luôn, bèn cất lời chào hỏi "chú Khâu".
Người đàn ông đã hơn 50 tuổi, khuôn mặt hơi mập, hai mắt sáng quắc.
"Cháu là... Thích Tự?" Khâu Minh Dương có vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn ở phòng họp, vui vẻ nói, "Sao cháu lại ở đây? Mới về nước à?"
Bởi vì Thích Tự hoài nghi bộ phận sản xuất dưới quyền Khâu Minh Dương có vấn đề, cho nên ba hắn không hề nói với đối phương về chuyến điều tra lần này của hắn.
Thích Tự chủ động bắt chuyện, rồi mỉm cười giải thích: "Cháu học xong năm hai rồi, nghỉ hè năm nay được ba cho về rèn luyện một chuyến."
"Khá lắm." Khâu Minh Dương vỗ vỗ vai hắn, cảm thán, "Chả mấy chốc đã lớn tướng thế này rồi, đẹp trai nho nhã quá cơ... Ba cháu vẫn khoẻ chứ?"
Thích Tự khách khí nói: "Dạ, cảm ơn chú đã quan tâm."
Nghe được cuộc trò chuyện giữa Khâu Minh Dương và Thích Tự, những người khác cũng nhìn sang đầy tò mò, mãi đến khi giám đốc Tần chính thức giới thiệu trên bàn họp, tất cả mới biết về thân phận của hắn.
Tần Hán Nghiêu cũng thông báo, hai tháng tới Thích Tự sẽ tìm hiểu về tình hình hoạt động của từng bộ phận trong công ti, hi vọng mọi người đều cho thấy thiện chí hợp tác của mình.
Hắn nói rất uyển chuyển, nhưng các quản lí đều có thể nghe ra đây chính là người mà hội đồng quản trị cử xuống để thị sát. Có điều đối mặt với một Thích Tự mới gần 20, bọn họ dường như cũng chẳng sợ sệt gì, chỉ tỏ vẻ nhiệt tình hoan nghênh hắn.
Tiếp đó, trưởng các phòng ban lần lượt báo cáo về những hạng mục quan trọng trong tháng rồi với Tần Hán Nghiêu, Thích Tự ngồi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng viết xuống một vài ghi chú.
Hắn phát hiện ra, có thể vì Khâu Minh Dương cũng là một cổ đông nhỏ của MeiWei, cho nên Tần Hán Nghiêu dường như rất kính trọng người này.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng, lúc ra về, Khâu Minh Dương lại tới vỗ vỗ vai Thích Tự, thân thiết nói: "Thích Tự, chú đi trước nhé, có gì thắc mắc thì cứ đến tìm chú."
Văn phòng trung tâm của bộ phận sản xuất nằm ở vùng ngoại ô phía nam Hải Thành chứ không phải đây, cho nên Khâu Minh Dương cũng chỉ đến trụ sở MeiWei để họp ban lãnh đạo hàng tháng.
Hắn nghĩ ra gì đó, lại nói: "À phải rồi, con trai chú cũng đang làm việc ở MeiWei, sàn sàn tuổi cháu đấy, bao giờ rảnh để chú giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé."
Thích Tự đồng ý một tiếng rồi nghĩ bụng, trùng hợp ghê, hắn cũng đang nóng lòng muốn gặp người bạn đại học với anh ba của Chương Thừa Tuyên đây...
Ra khỏi phòng họp, Thích Tự yêu cầu Trình Lệ Quân tổng hợp lại sổ sách cùng tất cả văn kiện quan trọng của công ti trong vòng một năm qua rồi mang đến phòng làm việc của mình.
Trình Lệ Quân sửng sốt: "Tất cả trong vòng một năm?"
"Đúng vậy." Thích Tự nhìn cô, còn thản nhiên bổ sung một câu, "Trước mắt cứ một năm cái đã."
"Vâng, vâng." Trình Lệ Quân trấn tĩnh lại bản thân, rồi hỏi, "Thích tổng, bữa trưa ngài muốn dùng gì?"
Thích Tự hỏi lại: "Bình thường mọi người trong công ti ăn gì?"
Trình Lệ Quân: "Có người đặt sẵn, người nào chưa đặt thì ăn ngoài, chỉ e là ngài không quen ăn những đồ này, dưới tầng cũng có nhà hàng thương mại, nhưng giờ này sợ hơi đông... Tôi nghĩ ngày đầu tiên đi làm chắc cũng chưa quá bận, nên định gọi xe đưa ngài đến ăn ở một khách sạn gần đây..."
Thích Tự nói: "Không cần biệt đãi như vậy đâu, chị xuống tầng mua giúp tôi một phần cơm lên đây là được."
Trình Lệ Quân hỏi: "Ngài có muốn tránh món gì không?"
Thích Tự: "Không, chị thấy có gì thì mua."
Nửa tiếng sau, Trình Lệ Quân mua lên cho hắn một phần cơm thịt bò hạt dẻ, cùng một cốc cafe.
Ngày đầu tiên đi làm, Thích Tự bên ngoài giả bộ lãnh đạm là thế, nhưng thực chất trong lòng cũng không khỏi tấp tểnh. Nhìn phần cơm hộp kia, hắn nhớ ra mình chưa từng đăng gì lên Moments, bèn kích động chụp một tấm up luôn.
Caption ghi: Cơm văn phòng~
Đăng xong, Thích Tư bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Nhưng chưa đầy năm phút, hắn đã ảo não buông đũa, nhận ra hình như mình cũng có món muốn tránh thật.
Đang rầu rĩ không biết có nên ra ngoài ăn chút gì hay không, thì chuông điện thoại đột nhiên đổ.
Thích Tự liếc một cái, vội vàng cầm lên nghe.
"Ngày đầu đi làm đã quen chưa?" Giọng nói của Phó Diên Thăng vang lên từ đầu bên kia.
"Cũng được." Thích Tự vừa nói vừa xếp lại hộp cơm.
Phó Diên Thăng hỏi: "Tối qua uống nhiều thế mà nay không đau đầu à?"
Thích Tự nghịch nghịch cốc cafe trên bàn, cười nói: "Không, tinh thần của tôi hơi bị ổn đấy."
Phó Diên Thăng: "Chậc chậc, đúng là thanh niên hồi phục tốt thật."
Thích Tự hừ nhẹ một tiếng: "Anh nói như thể mình già lắm không bằng..."
Phó Diên Thăng: "Tôi khen đãi bôi vậy thôi."
Thích Tự hơi ngả người ra ghế, không hề nhận ra khuôn mặt căng thẳng sáng giờ của mình rốt cục cũng giãn ra, thậm chí còn lộ ra nét cười thản nhiên, hắn nói tiếp, "Sáng nay vào họp gặp được mấy quản lí cấp cao trong MeiWei, có vẻ toàn cáo già thôi."
Phó Diên Thăng: "Vậy cáo nhỏ cậu có sợ không?"
Thích Tự dựng ngược lông mày: "Anh gọi ai là cáo nhỏ cơ!?"
Phó Diên Thăng ồ một tiếng, nghiêm giọng sửa sai: "Nhầm, không phải cáo nhỏ, là cá nhỏ mới đúng."
Thích Tự: "...???"
Đang tăng xông muốn phản bác, thì đột nhiên nhận được một cuộc điện khác.
Thích Tự thấy tên người gọi, bèn nói luôn với Phó Diên Thăng: "Có người tìm tôi, không nói với anh nữa."
Phó Diên Thăng: "..."
Ấn nhận cuộc điện kia xong, giọng nói của Hứa Kính cũng lập tức vang lên: "Cơm trưa đấy hả? Anh tưởng cậu không thích ăn hạt dẻ mà?"
****
Một—
Wechat Moments của Thích Tự:
Bài đăng đầu tiên: Những ngày tháng trải nghiệm cuộc sống của tổng tài bá đạo
Cơm hộp giản dị.jpg
Vui vẻ~
Mọi người:...
Hai—
[Group Toán học]
Số Phức: "Thái tử MeiWei đang tuyển trợ lí, rảnh thì đi ứng tuyển cho anh."
Mũ 2: "Em mới tốt nghiệp đại học mà, có đủ tiêu chí đâu."
Số Phức: "Cậu được, đừng tự coi thường bản thân mình, cứ thử đi."
Mũ 2: "???"
-
vtrans by xiandzg
Thiên la địa võng is real:)))