Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 36: Chuyện xưa của Đỗ Thần

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại là ba ngày.

Từ sau khi Tạ An đem Hộ Tâm Tề giao cho Đỗ Thần thì không nhận được tin tức gì, Tạ Uẩn đang suy xét có nên tìm một người khác hay không thì..Vào lúc chạng vạng, nơi bọn họ đang cư trú, lần đầu tiên vang lên tiếng gõ cửa.

" Ngươi là ai?" Lý Kỳ vẻ mặt cảnh giác.

Sắc mặt Đỗ Thần tái nhợt, khẩn trương mím môi, nói: " Ta tìm Tạ An, hắn nói hắn ở đây."

Sắc mặt Lý Kỳ hơi hòa hoãn, cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: " Ngươi chờ một lát."

Một lát sau, Tạ An từ trong viện bước ra, kinh ngạc nhìn Đỗ Thần, nói: " Sao ngươi lại tới đây, ta còn tưởng ngươi không đáp ứng, mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy ngươi."

Đỗ Thần kích động, vội vàng nói: " Không có, ta không phải không đáp ứng, mấy ngày nay thân thể của Tề ca chuyển biến tốt, ta ở nhà có việc, cho nên không thể đến tiệm thuốc."

Tạ An cười nói: " Vậy là tốt rồi, ngươi là quyết định ở nơi này, chờ đến khi thiếu phu nhân nhà chúng ta sinh sao?"

Đỗ Thần gật đầu, do dự một chút, lại hỏi: " Hộ Tâm Tề lần trước, ngươi có còn hay không?"

Tạ An kinh ngạc: " Trượng phu của ngươi còn chưa khỏe sao? Dược tề thiếu gia ta luyện chế, chưa từng thất bại."

Đỗ Thần vội vàng nói: " Khá hơn nhiều, Tề ca chưa từng khỏe như vậy, chỉ là thân thể huynh ấy còn chưa có khỏi hẳn, ta nghĩ hay là lấy thêm một lọ dược tề nữa xem sao."

Tạ An nói: " Trước tiên cứ vào trong đi đã, để ta đi bẩm báo với thiếu gia một tiếng."

Đỗ Thần nhẹ nhàng thở ra, đi theo Tạ An vào nhà, trong lòng không nhịn được có chút chờ mong. Buổi tối hôm đó, quả thật hắn rất sợ hãi, Tề ca hôn mê bất tỉnh, trên người nổi đầy gân xanh, toàn thân nóng như lửa đốt, hắn lúc ấy đau đớn muốn chết, chỉ hận không được đi theo cùng Tề ca, ai ngờ đâu quanh co thế nào. Tề ca sau hai ngày, thế nhưng tỉnh lại, thân thể cũng dần chuyển biến tốt, không còn hay ho ra máu nữa, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước. Duy chỉ có một điều tiếc nuối, nhịp tim của Tề ca vẫn không đồng đều, tâm mạch bị hư tổn không cách nào hồi phục, chỉ có thể giảm bớt được một chút.

Nhưng mà, cho dù chỉ có vậy thôi, Đỗ Thần cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Tề ca, những chuyện khác để sau lại nghĩ cách khác.

Đỗ Thần vui quá mà khóc, sau đó bỗng dưng nhớ tới Tạ An, một lọ dược tề mà đã có thể khiến tình huống của Tề ca chuyển biến tốt, vậy uống một lọ nữa thì sao. Mang theo tâm tình mong chờ, hắn đi đến Thanh Hà Tiểu Uyển, trời biết hắn một đường đi tới đây, trong lòng có bao nhiêu kinh hoảng. Tuy hắn không thể nhìn ra cấp bậc của võ giả, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí thế trên người võ giả. Nhìn chung quanh toàn những võ giả tu vi cao thâm, hắn có cảm giác mình giống như một con thỏ đi lạc vào bầy mãnh thú. Tuy vậy, nhưng không thể không đến. Những người ở đây tính tình thật tốt, đối với kẻ phàm nhân như hắn làm như không thấy, không ai khó xử, bằng không...

Bằng không thì sao, vì Tề ca, cho dù có gian nan đi nữa, hắn cũng phải đi một chuyến.

Đỗ Thần không hề biết là, không phải tính tình của mấy võ giả này tốt, mà là địa phương như Thanh Hà Tiểu Uyển này tương đối tốt, không ai dám làm càn gây chuyện ở đây. Bằng không, một phàm nhân như hắn, dám lỗ mãng ngang nhiên chạy vào đây, còn không phải là con thỏ chạy vào đàn mãnh thú sao?

Tạ Uẩn rất nhanh liền ra tới, nhướng mày nhìn Đỗ Thần, nói: " Ngươi chính là song nhi đỡ đẻ sao."

Vẻ mặt Đỗ Thần nghiêm túc, vội nói: " Ta là đại phu, có đôi khi cũng giúp người trong thôn đỡ đẻ."

Tạ Uẩn nhíu mày: " Ngươi nói là muốn Hộ Tâm Tề?"

Đỗ Thần khẩn trương: " Vâng."

Tạ Uẩn nhếch môi, cười như không cười mà nói: " Ngươi có biết một lọ Hộ Tâm Tề này cũng đủ cho ta thỉnh tám chục một trăm người đỡ đẻ không?"

Sắc mặt Đỗ Thần trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì nói: " Biết, nhưng ngài yêu cầu chính là phàm nhân."

Đỗ Thần cũng hiểu rõ, người có thể ở Thanh Hà Tiểu Uyển làm sao mà không tìm được người đỡ đẻ, cố tình lại nhìn trúng hắn. Thậm chí còn lấy một lọ Hộ Tâm Tề ra, chắc chắn là có dụng ý khác. Nhưng một phàm nhân như hắn có cái gì đáng để coi trọng chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Thần cho rằng, nguyên nhân có lẽ cũng chính là vì hắn là một phàm nhân, đây mới là điều quan trọng nhất.

Tạ Uẩn nhướng mày, cười nói: " Ngươi thực thông minh, có điều..."

Đỗ Thần vội vàng nói: " Ngài yên tâm, ta là phàm nhân, có xem cũng không hiểu chuyện gì của tu giả, cũng sẽ không để lộ chuyện ở đây, càng sẽ không lắm mồm, ta chỉ cần một lọ Hộ Tâm Tề nữa thôi."

Tạ Uẩn cười nói: " vậy nếu, Hộ Tâm Tề không có hiệu dụng thì sao?"

Sắc mặt Đỗ Thần trắng bệch, mạnh mẽ trấn định nói: " Cho dù không có hiệu dụng, nhưng Hộ Tâm Tề có thể giảm bớt trạng huống của Tề ca. Tạm thời có thể giữ lại mạng, nhiều hơn một lọ dược thì Tề ca cũng có thể sống lâu hơn chút."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Ngươi cũng thật hiểu rõ."

Đỗ Thần nín thở, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cau mày, bỗng dưng nhìn kỹ diện mạo của Đỗ Thần, càng nhìn hắn càng cảm thấy quen mắt.

" Tạ thất thiếu...."

Tạ Uẩn đang suy nghĩ sâu xa, bên tai bỗng dưng truyền đến tiếng gầm giận dữ, Cảnh Nhiên đeo một cái khăn che mặt, nổi giận đùng đùng đi tới, hai mắt phụt ra quang mang phẫn nộ, hung tợn trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, như muốn nhào lên cắn hắn một ngụm.

Cảnh Nhiên nổi trận lôi đình, trong ngực như nghẹn một đoàn liệt hỏa bừng bừng bốc cháy, cho dù trước đây có cùng Tạ Uẩn nháo mấy lần, nhưng y cũng chưa bao giờ từng tức giận như vậy. Y biết chính mình hiện giờ dung nhan bị hủy khó coi, nhưng là....Tạ thất thiếu dám nhìn chằm chằm người khác, thật coi y là người chết chắc?

Tạ Uẩn hoàn hồn, lập tức đứng dậy bước lên, cười nói: " Sao ngươi lại ra đây, mau mau ngồi xuống đây, sao lại bực tức như vậy."

Cảnh Nhiên nghẹn một bụng lửa giận, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, chắc chắn y sẽ không nói thật rồi. Dựa theo tính cách của Tạ thất thiếu, nếu y nói ra, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo mất. Đương nhiên, cái làm cho y càng thêm tức giận đó là, Tạ thất thiếu hoàn toàn không biết y tức vì cái gì.

Cảnh Nhiên hít thật sâu, nhàn nhạt nói: " Nghe nói ngươi tìm người đỡ đẻ cho ta, cho nên ta lại đây nhìn xem, là hắn sao?"

Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Chính là hắn, hắn là phàm nhân, lại là đại phu, ngươi thấy thế nào?"

Cảnh Nhiên rất muốn nói chẳng ra gì, nhưng đáng tiếc lại không có cớ. Ánh mắt y sắc như dao nhìn về phía Đỗ Thần, hỏi: " Hôm nay người tìm tới cửa, là có gì sở cầu?"

Đỗ Thần lo lắng lửa giận của Cảnh Nhiên, hắn không biết mình làm sao lại đắc tội vị phu lang này.

Tạ Uẩn kinh ngạc vì Cảnh Nhiên nhạy bén, chỉ từ việc Đỗ Thần tìm tới cửa mà đã biết biết hắn có việc sở cầu.

Đỗ Thần lấy lại bình tĩnh, sợ chọc giận Cảnh Nhiên lại mất đi cơ hội có được Hộ Tâm Tề, vội vàng quy củ trả lời: " Ta muốn xin một lọ Hộ Tâm Tề để trị liệu cho trượng phu."

Lửa giận trong lòng Cảnh Nhiên không hề thuyên giảm, người ta là người đã có chồng, thế mà Tạ Uẩn vẫn còn nhìn chằm chằm.

Tạ Uẩn không thể hiểu được, không biết vì sao Cảnh Nhiên tức giận, nhưng trực giác khiến cho hắn ngầm hiểu một chút nguyên do, liền nhanh chóng đứng ra giải thích: " Ta thấy hắn nhìn có chút quen mắt, nếu ta nhớ không lầm..." Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Đỗ Thần, nói: "Ngươi hẳn là song nhi của Thượng Quan gia, mẫu thân của ngươi họ Đỗ."

Đỗ Thần đại kinh thất sắc, vội vàng muốn rời đi: " Ngài nhận sai người rồi."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Ngươi không muốn Hộ Tâm Tề sao."

Đỗ Thần dừng bước, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, run run môi, hỏi: " Ngài sẽ cho ta sao?"

Tạ Uẩn nói: " Ngươi yên tâm, ta cùng với Thượng Quan gia không hề có ân oán gì, ngươi là ai cũng không có quan hệ gì với ta, ta chỉ cần ngươi giúp ta chiếu cố thê tử cho thật tốt, giúp y bình an sinh sản là được."

Đỗ Thần nhẹ nhào thở phào, chậm rãi nói: " Cảm ơn ngài." Sau đó khẩn trương nhìn về phía Cảnh Nhiên, lo lắng y sẽ cự tuyệt.

Cảnh Nhiên lúc này vô cùng bình tĩnh, nhợt nhạt cười: " Hóa ra là người quen a, sao ngươi không chịu nói sớm chứ."

Tạ Uẩn cạn lời, hắn có cơ hội để nói sao?

Đỗ Thần bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cũng có chút buồn cười, tốc độ biến sắc mặt của vị phu lang này cũng thật là nhanh, có điều, y không tức giận là tốt rồi, dược tề của Tề ca có hi vọng rồi.

Tạ Uẩn nói: " Ban đầu ta cũng không nhận ra, nhưng mà, hắn lớn lên rất giống với tứ tiểu thư Thượng Quan gia, nghe nói nhị phu nhân thượng quan gia sinh hạ một phàm nhân không có thiên phú, từ nhỏ đã gởi nuôi nơi khác..." Tạ Uẩn nhìn Đỗ Thần một cái: " Có lẽ nhờ vậy mà ngươi mới tránh được một kiếp."

Sắc mặt Đỗ Thần tái nhợt không nói lời nào, Cảnh Nhiên thì lại tò mò, hỏi: " Sao lại vậy?"

Tạ Uẩn kể: " Thượng Quan gia cũng là một gia tộc hiển hách ở trấn Thanh Thạch, nhưng lại đắc tội với một quản sự ở phủ thành, trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, tộc nhân không phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì là bỏ mình. Sau đó sản nghiệp dần dần bị chèn ép, chuyện sau đó nữa...thì ta cũng không rõ lắm, Thượng Quan gia giống như là trong một đem đột nhiên biến mất, không hề xuất hiện nữa. Chỉ là, ta lại không nghĩ tới, hôm nay thế mà có thể gặp được một hậu nhân của Thượng Quan gia."

Cảnh Nhiên nhíu mày: " Một tên quản sự hèn mọn mà thôi, vậy mà kiêu ngạo như thế."

Tạ Uẩn thở dài: " Nghe nói quản sự kia tu vi không tồi, rất được gia chủ coi trọng. hơn nữa, cho dù chỉ là một tên quản sự ở phủ thành nhưng chúng ta cũng không thể trêu vào a."

Cảnh Nhiên trầm mặc, trong lòng Tạ Uẩn biết y đang nhớ tới chuyện của Thúy Cô, liền cười nói: " Ngươi đừng lo lắng, sau này ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, thù của Thúy Cô, ngày sau ta chắc chắn sẽ trả gấp trăm lần."

Cảnh Nhiên bật cười, tâm tình buồn bực tức khắc liền bay biến, y biết Tạ Uẩn nói thật . Nhưng mà, bởi vì hắn nói thật nên y mới bật cười, người bình thường chắc chắn sẽ báo thù, nhưng Tạ Uẩn báo thù thôi không tính, mà còn thêm gấp trăm lần vào. Cảnh Nhiên vừa nghe xong, trong lòng cũng hiểu rõ, dựa theo phong cách hành sự của Tạ thất thiếu, hắn chắc chắn nói được thì sẽ làm được.

Cảnh Nhiên cười nói: " Ta chỉ hi vọng ngươi được bình an."

Tạ Uẩn bất mãn: " Ngươi đừng có mà khinh thường, trượng phu của ngươi rất lợi hại, ngươi cứ chờ mà coi."

Cảnh Nhiên chợt thấy tim rung động, không có phản bác lời của hắn, đây là là lần đầu tiên Tạ Uẩn ở trước mặt y tự xưng là trượng phu, y cười nói: " Ân, ta tin ngươi."

Tạ Uẩn cười gượng một tiếng, trong lòng có chút thẹn thùng, Cảnh Nhiên gần đây hay biểu hiện ái muội mập mờ trước mặt hắn, cái này làm cho hắn thực khó xử, nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhiên một cái, trong lòng Tạ Uẩn cảm thán. Ai, kỳ thật Cảnh Nhiên đeo khăn che mặt, không nhìn thấy mặt y, phong tư vẫn thật không tồi.

Có điều...

Tạ Uẩn vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ đang thoát cương, quay đầu nhìn về phía Đỗ Thần, hỏi: " Trượng phu của ngươi bệnh gì, một lọ Hộ Tâm Tề mà vẫn không hết?"

Đỗ Thần lo lắng nói: " Không phải sinh bệnh mà là bị thương, tâm mạch của huynh ấy bị hao tổn, tâm khí không thông, nghe nói phải có Hộ Tâm Đan mới có thể trị được." Đỗ Thần chậm rãi cười nói: " Lần trước uống Hộ Tâm Tề, thân thể của huynh ấy đã hòa hoãn bớt, chỉ là..."

Tạ Uẩn nháy mắt hiểu rõ, nói: " Hắn vẫn tim đập kịch liệt, khó hô hấp, tâm mạch vẫn không chuyển biến tốt đẹp."

Đỗ Thần gật đầu, hai mắt sáng lên: " Đúng là vậy."

Trong lòng Tạ Uẩn liền hiểu rõ, Hộ Tâm Tề là dược tề dùng để điều trị bệnh tim ở kiếp trước, trượng phu của Đỗ Thần là do bị thương mà sinh bệnh. Bệnh trạng không giống thì làm sao trị được. Có điều, Hộ Tâm Tề quả thật cũng có tác dụng bảo dưỡng trái tim, cho nên trượng phu của Đỗ Thần mới nhìn qua thì chuyển biến tốt đẹp, trên thực tế thì chỉ là tình huống tạm thời mà thôi."

Tạ Uẩn nói: " Nói chuyện của ngươi đi, vì sao trượng phu của ngươi bị thương?"

Vẻ mặt Đỗ Thần lộ vẻ khó xử, có điều hắn cũng biết, người ta không thân không thích với hắn thì dựa vào cái gì phải giúp hắn, trầm mặc một chốc, nói: " Từ khi trong nhà gặp nạn, thân thích liền đuổi ta ra khỏi phủ, may mắn có Tề ca bên người bảo hộ, mà ta chỉ là một phàm nhân không ai thèm để ý, nhờ vậy mới may mắn thoát nạn. Trấn Thanh Thạch không có chỗ cho ta dung thân, vì thế chúng ta lặn lội đến huyện thành, Tề ca gia nhập dong binh đoàn, cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm, chỉ là..."

Đỗ Thần nói tới đây, thần sắc liền trở nên phẫn hận: " Chỉ là chúng ta trăm triệu không nghĩ tới, đại tiểu thư dong binh đoàn, thế nhưng lại coi trọng Tề ca, lúc ấy Tề ca với ta đã cùng tâm ý tương thông, sau khi cự tuyệt đại tiểu thư, ả ta muốn bắt ta tiết giận, Tề ca vì bảo hộ ta, vô ý đả thương đại tiểu thư..."

Đỗ Thần cười lạnh nói: " Đánh kẻ nhỏ thì còn kẻ lớn, đoàn trưởng tự mình ra tay đả thương Tề ca, nếu không phải vì Tề ca từng bán mạng rất nhiều năm cho dong binh đoàn, chỉ sợ lão đã ra tay ác hơn rồi. Nhưng cho dù là vậy, Tề ca bị thương tâm mạch, ta thì chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể tìm được đan dược để trị liệu. Thương thế của Tề ca vẫn luôn kéo dài đến nay đã hơn một năm, mỗi ngày đều dần dần yếu hơn, nếu không phải ta gặp được Tạ An, chỉ sợ..."

Tạ Uẩn bừng tỉnh nói: " Hóa ra là nạn đào hoa."

Ánh mắt Cảnh Nhiên lóe lóe, hỏi: " Tề ca của ngươi có thân phận gì, tu vi thế nào?"

Đỗ Thần nói: " Tề ca là thị vệ của ta, hiện giờ đã là nhị tinh Võ Sĩ, đệ tử Thượng Quan gia từ khi ra đời sẽ được phân cho một thị vệ. Tuy ta là phàm nhân, nhưng ta cũng là đích tử, điểm này Thượng Quan gia chưa từng bạc đãi ta."

Tạ Uẩn nói: " Ngươi nói cái người đại tiểu thư kia, nàng có thân phận gì, là dong binh đoàn nào."

Đỗ Thần phẫn hận nói: " Dong binh đoàn Phi Lang."

" Cái gì...."

" Dong binh đoàn Phi Lang...."

tẠ UẨN cùng Tạ An trăm miệng một lời hô lên, Cảnh Nhiên kinh ngạc: " Làm sao vậy?"

Biểu tình của Tạ Uẩn như nuốt phải ruồi bọ, nói: " Không có gì, ta sẽ kể cho ngươi sau." Sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Thần: " Hộ Tâm Tề ta có thể cho ngươi, ngươi xem coi ngày nào đến ở thì tốt."

Đỗ Thần có chút thất vọng, hắn còn tưởng là vị công tử này có biện pháp gì trị liệu cho Tề ca. Có điều, có thể lấy được một lọ Hộ Tâm Tề nữa, vậy cũng tốt rồi, ít nhất tính mạng của Tề ca có thể xem như được bảo vệ.

Đỗ Thần nói: " Ta muốn về chăm sóc Tề ca, vị phu lang này khi nào sắp sinh thì báo trước cho ta mấy ngày."

Tạ Uẩn gật đầu nói: " Ngày mai ngươi qua đây lấy dược, ta sẽ luyện chế cho ngươi. Bất quá, nếu ngươi muốn hoàn toàn chữa khỏi cho Tề ca của ngươi, chỉ bằng Hộ Tâm Tề là không được. Thôi được rồi, ngươi cứ về trước đi."

Tạ Uẩn không nói nhiều nữa mà bắt đầu đuổi người, Đỗ Thần vừa mừng vừa sợ, thực thức thời không có hỏi nhiều, hắn biết vị công tử này nếu đã nói thế, vậy chắc chắn là có biện pháp chữa trị cho Tề ca. Chẳng qua, trước mắt hắn vẫn chưa đủ tư cách đó. Nhưng trong lời của vị công tử, đây cũng là một cái dấu hiệu, muốn xem biểu hiện kế tiếp của hắn thế nào.

Đỗ Thần cung kính nói: " Vâng, tại hạ liền cáo lui, công tử xin yên tâm, sự tình của quý phủ tại hạ nhất định sẽ giữ kín như bưng, thân thể của quý phu lang ta cũng sẽ tận tâm tận lực."

Tạ Uẩn nhếch môi cười cười, đối với thái độ của hắn cũng xem như vừa lòng, vẫy tay nói: " Tạ An, tiễn khách."

Tới đây có lẽ sẽ có nhiều bạn không nhớ nên mình sẽ nhắc lại. Dược sư là những người có tu vi dưới Võ Hồn, cấp bậc càng cao trình độ luyện dược cũng càng cao. Lên đến Võ Hồn, trong cơ thể sẽ sinh ra chân hỏa, có thể dùng để luyện đan. Đan dược là cấp bậc cao hơn của dược tề, chỉ có linh dược cấp ba trở lên mới luyện được đan dược.