Tạ An, Lý Kỳ chấn động, thiếu gia vừa mới bế quan ra, bây giờ lại muốn bế quan nữa. Bất quá, có kinh nghiệm trước đó, hai người cũng không còn lo lắng nữa.
Ngày ngày vẫn như bình thường, thời gian thấm thoát trôi qua, Tạ An mỗi ngày ra ngoài, sau khi bán một đống linh dược, lại thu hoạch một đống nữa.
Cảnh Nhiên ở sương phòng cách vách, trong phòng nhiều thêm rất nhiều đồ cho trẻ con. Trên mảnh đất trống trong viện cũng nhiều thêm một cái lều tranh để chăn nuôi linh thú.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, thiếu gia bế quan đến ngày thứ mười, hai người còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, sau mười hai ngày, bọn họ lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Chủ yếu là vì thiếu phu nhân đã hết thuốc tắm rồi, thân thể của thiếu phu nhân có bao nhiêu kém, trong lòng bọn họ đều rõ ràng. Thiếu phu nhân cùng với thai nhi hiện giờ có thể nói là hoàn toàn dựa vào thuốc tắm này để duy trì. Nếu như không ngâm thuốc tắm, hậu quả thế nào bọn họ không dám nghĩ tới.
Chỉ có Cảnh Nhiên vẫn trấn định như cũ, y biết rõ tình trạng cơ thể của mình, thuốc tắm bị ngưng mấy ngày cũng không sao. Thuốc tắm lần này Tạ Uẩn phối trí, tuy không có tác dụng gì đối với nội thương của y, nhưng đối với thân thể cùng với thai nhi, thì lại có chỗ tốt rất lớn. Gần đây y cũng có thể cảm nhận được, số lần thai động nhiều lên, thân thể cũng dần có sức lực, trừ kinh mạch bị hủy cùng với đan điền bị tổn thương ra, tình trạng của y hiện giờ, so với người thường thì yếu hơn một chút. Chỉ cần y chú ý nhiều hơn, hài tử sẽ không có vấn đề gì.
Cảnh Nhiên không đi quấy rầy Tạ Uẩn, cũng sẽ không oán giận Tạ Uẩn không suy nghĩ chu toàn. Ở trong lòng y, nam nhân chỉ có đủ mạnh mẽ, mới có thể đỉnh thiên lập địa, chỉ khi Tạ Uẩn không ngừng tấn giai, thì mới có thể bảo vệ được y cùng hài tử. Cảnh Nhiên biết hiện giờ mình chỉ là một phế nhân, Tạ Uẩn chính là toàn bộ chỗ dựa của y.
Trừ phi gặp phải cái gì thật sự nguy hiểm, nếu không, y sẽ không ngăn cản bất luận những gì có lợi cho việc tu luyện của Tạ Uẩn.
Tạ An với Lý Ký thì gấp gáp như kiến bò trong chảo nóng, bảy ngày trước, trong phòng thiếu gia xuất hiện một dòng khí dao động mãnh liệt, đây là dấu hiện tấn giai. Có điều bọn họ không nghĩ tới, bảy ngày trôi qua rồi, thiếu gia vì còn chưa ra nữa.
Sự lo lắng của bọn họ cũng không duy trì lâu lắm.
Chạng vạng ngày thứ mười ba, Tạ Uẩn rốt cuộc cũng mở cửa ra, tu vi ổn định ở cảnh giới đỉnh phong tam tinh Võ Giả, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể tấn giai tứ tinh Võ Giả.
" Thiếu gia..." Tạ An kích động, lệ nóng doanh tròng.
Tạ Uẩn gân cổ hét to: " Lý Kỳ, Tạ An, dọn cơm, đói chết gia rồi."
" Thiếu gia, ngài chờ một lát, đồ ăn lập tức tới liền. Đúng rồi, thuốc tắm của thiếu phu nhân hết rồi, ngài xem..."
Lý Kỳ vừa dứt lời, Tạ Uẩn đã chạy cái vèo không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu: " Sao ngươi không nói sớm."
Lý Kỳ nghẹn họng, hắn có muốn cũng không nói được a. Đương nhiên, mặc kệ hắn nghĩ thế nào thì vẫn nhanh chóng chạy xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Thiếu gia đói bụng mười ba ngày rồi, chỉ có bao nhiêu đồ ăn đây chắc chắn không đủ.
Cảnh Nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chậm rãi đi ra ngoài, phát hiện Tạ Uẩn đi tới dược phòng, nhịn không được cong cong khóe môi, lười biếng dựa vào khung cửa, một tay thì áp lên bụng, nhìn thân ảnh bận rộn trong dược phòng, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy năm tháng trôi qua thế này cũng tốt.
" Sao ngươi lại ra đây?" Tạ Uẩn phối trí thuốc tắm xong, đang muốn đi đến phòng tìm Cảnh Nhiên, vừa bước ra cửa, liền thấy Cảnh Nhiên một bộ dáng lười biếng, tay ôm bụng, dựa nghiêng trên cửa. Nếu xem nhẹ diện mạo của Cảnh Nhiên, dưới ánh nắng chiều tàn của hoàng hôn, đây đúng là một bức tranh đẹp đẽ.
Cảnh Nhiên nói: " Chúc mừng ngươi tấn hai cấp."
Khóe môi Tạ Uẩn nhếch lên, đắc ý nói: " Có gì đâu." Ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, đổi một bộ công pháp cùng lúc lại sử dụng gien dịch sơ cấp, thế mà có thể đem dược hiệu phát huy đến mức tận cùng, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng. Nếu không, dựa theo phương thức tu luyện trước đó, tấn giai đến nhị tinh Võ Giả còn khó nói nữa là.
Bất quá, trong lòng Tạ Uẩn vẫn có chút ảo não, vốn hắn muốn trùng kích vào tứ tinh Võ Giả, đáng tiếc, cuối cùng gặp phải bình cảnh không thể đột phá tiếp. Bởi vậy hắn mới chậm trễ thêm mấy ngày nữa. Mà thôi, kết quả như bây giờ cũng là không tệ, dù sao đây đã là lần thứ ba hắn sử dụng gien dịch sơ cấp.
Sau này muốn tấn giai, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Tạ Uẩn thầm suy tư, cần phải có biện pháp khác mới được, công pháp do hắn tự nghĩ ra tuy dùng tốt, nhưng thiên phú của hắn quá kém. Trước khi tấn giai Võ Giả, Tạ Uẩn đã biết tứ trọng cùng thất trọng là một cánh cửa hạm, thẳng đến lần này bế quan hắn mới chân chính cảm nhận được hàm nghĩa trong lời này. Thiên phú không tốt, rõ ràng hắn đã chạm đến tấm màng mỏng kia, nhưng lại không cách nào đâm thủng. Loại cảm giác này khỏi nói có bao nhiêu buồn bực.
Cảnh Nhiên hỏi: " Ngươi không cao hứng?"
Bằng không, với tính tình của Tạ Uẩn, lúc này chắc chắn sẽ không an tĩnh như vậy.
Tạ Uẩn bĩu môi, nói: " Vốn dĩ ta muốn tấn giai tứ tinh Võ Giả, đáng tiếc không thành công."
Cảnh Nhiên trừng hắn một cái, nói: " Ngươi nên thấy đủ đi, tấn liền hai cấp mà ngươi còn không hài lòng."
Tạ Uẩn ngẫm lại, đây chỉ mới là lần thứ ba sử dụng gien dịch sơ sấp, hiệu quả vốn không thể tốt được, hắn có thể tấn giai đến tam tinh Võ Giả, đa phần đều nhờ vào công pháp, cười nói: " Còn phải cảm ơn ngươi mới được, bằng không, lần này bế quan cũng sẽ không thuận lợi như vậy."
Cảnh Nhiên cong môi cười, nói: " Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, vậy sau này đừng nói đến diện mạo của ta."
Tạ Uẩn lập tức liền câm miệng, trong lòng dâng lên chút áy náy, kỳ thật, Cảnh Nhiên ngoại trừ tính tình không tốt, nhưng cũng không quá mức. Tuy lâu lâu có sai sử hắn, nhưng dù sao Cảnh Nhiên cũng đang mang thai, hắn cảm thấy mình là một đại nam nhân, cũng không nên quá tính toán chi li, huống chi Cảnh Nhiên còn giúp hắn.
Tuy Tạ Uẩn không có nhiều hiểu biết đối với thế giới này, nhưng hắn cũng biết công pháp Thiên giai rất trân quý, vật như vậy đừng nói Tạ gia, ngay cả huyện thành, phủ thành, chỉ sợ cũng khó có thể nhìn thấy. Cảnh Nhiên lại dễ dàng lấy ra cho hắn, đã là một chuyện không dễ rồi.
Tạ Uẩn xấu hổ cười cười, rối rắm nói: " Ta kỳ thật cũng không phải ghét bỏ, chỉ là...chỉ là..."
Tạ Uẩn chỉ là nửa ngày vẫn không nghĩ ra từ gì thích hợp để giải thích, vội nói: " Ngươi yên tâm, chờ ngươi sinh hài tử xong, không còn kiêng kị dùng dược nữa, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, làm cho bộ dáng của ngươi khôi phục lại như ban đầu."
Hai mắt Cảnh Nhiên sáng ngời, dần hiện ra sắc thái chờ mong: " Thật vậy chăng?"
Tạ Uẩn gật mạnh đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại ý thức trách nhiệm, bảo đảm nói: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nói được làm được."
Cảnh Nhiên vui sướиɠ không thôi, hai mắt cảm động phiếm chút lệ quang: " Cảm ơn ngươi."
Da mặt của Tạ Uẩn từ trước đến giờ luôn rất dày, nhưng đột nhiên lại thấy ngượng ngùng, việc này hắn còn chưa làm được đâu, sao dám gánh cái lòng biết ơn này.
Cảnh Nhiên quan tâm nói: " Ngươi đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi, mau đi ăn chút gì đi, thân thể của ta tốt hơn rồi, ngươi không cần phải lo lắng."
Tạ Uẩn chần chờ một chút: " Thuốc tắm..."
Cảnh Nhiên cười nói: " Cứ giao cho Lý Kỳ, ngươi yên tâm, ta cũng rất để ý hài tử, ta sẽ chú ý thân thể."
Tạ Uẩn chần chờ một chút, không yên tâm nhìn Cảnh Nhiên một cái, thấy tinh thần y quả thực rất tốt, lúc này mới nói: " Ta đi dùng cơm trước đây, ngươi chú ý thân thể nhiều một chút, có chuyện gì thì kêu ta."
Cảnh Nhiên cười nhạt, nói: " Có thể có chuyện gì, ngươi cũng đừng lo lắng nữa, mau đi đi."
Tạ Uẩn xoay người rời đi, Cảnh Nhiên nhìn bóng dáng hắn, nhẹ cười rộ lên, khóe môi gợi lên một mạt nghiền ngẫm, Tạ thất thiếu thật là dễ dụ, cư nhiên thích cái giọng điệu này, y đã biết.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn gọi Tạ An tới, hỏi hắn những chuyện gần đây.
Tạ An nói: " Thiếu gia, đồ cần thiết đã mua hết rồi, linh dược thành thục hai nhóm, nhóm đầu tiên bán ra ba mươi linh châu, nhóm thứ hai được năm mươi linh châu. Mua ba con linh thú có sữa hết hai mươi linh châu, những đồ vật khác thì rẻ hơn nhiều, chỉ tốn có một ngàn bảy trăm lượng."
Trong lòng Tạ Uẩn có chút xấu hổ, quả nhiên là một thế giới tu luyện, ngay cả đồ dùng trẻ em thôi mà giá cả cũng khiến người giận sôi. Vật phẩm tu luyện lại đắt đến kinh người, Tạ An đây là nói cho hắn biết nhà mình lại hết tiền rồi.
Có điều, đối với vấn đề tiền bạc, Tạ Uẩn cũng không lo lắng, chỉ cần linh thực không ngừng thành thục, bọn họ sẽ không thiếu tiền xài.
Tạ Uẩn lại hỏi: " Bảo ngươi tìm người, bây giờ thế nào rồi?"
Tạ An nhíu mày, chần chờ nói: " Tìm thì tìm được mấy người, nhưng có thể dùng hay không còn cần phải tiếp tục quan sát, chúng ta không quen thuộc với huyện thành, tu vi cũng..." Tạ An dừng một chút lại nói tiếp: " Tình huống của chúng ta như vậy, muốn tìm một song nhi đỡ đẻ cũng rất dễ, nhưng nếu muốn mời chào hắn, làm hắn trung thành và tận tâm, thì lại có chút phiền toái, trừ phi là tìm được một người lâm vào tuyệt cảnh, bằng không..."
Tạ Uẩn minh bạch ý tứ của Tạ An, dù sao, tu vi của họ không cao, thanh danh không có, không có sản nghiệp cố định, càng không có thế lực khổng lồ chống lưng, ai sẽ thật lòng làm việc cho hắn. Về phần người lâm vào tuyệt cảnh, Tạ Uẩn cũng không cho rằng, chính mình có thể giải quyết được phiền toái của người ta. Huống chi, đâu có ai quy định, người lâm vào tuyệt cảnh sẽ luôn tri ân báo đáp, đời trước hắn đã thấy nhiều tên hỗn đản vong ân bội nghĩa rồi. Một khắc trước mới cứu mạng người ta, một khắc sau có thể vì mạng sống mà phản bội. Tạ Uẩn cũng không tin tưởng vào chuyện báo ân này. Nếu chuyện này xảy ra, phải trả giá đại giới quá lớn, ai sẽ nguyện ý quên mình vì người mà báo ân.
Đương nhiên, trên đời quả thật cũng không thiếu những người tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, chẳng qua, Tạ Uẩn không muốn đánh cược cái phần vạn nhất kia, hắn cảm thấy không có lời.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: nhận ân huệ chỉ nhỏ như giọt nước nhưng lại báo ân bằng cả dòng suối
Tạ Uẩn suy tư trong chốc lát, nói: " Thôi, chuyện này vẫn cứ quan sát tiếp xem, đợi tu vi các ngươi tăng lên lại nói."
Tạ An sửng sốt, hắn vừa mới tấn giai không bao lâu, sao có thể nhanh chóng tăng tu vi như vậy. Có điều, nhớ tới thiếu gia liên tục tấn giai, tâm tình của hắn đột nhiên trở nên kích động, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, suýt nữa đã lóe mù mắt chó của Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn buồn cười, nói: " Ngươi cũng thông minh đó."
Tạ An cợt nhả lấy lòng: " Thiếu gia, ngài đừng trêu cợt tiểu nhân, ngài mau nói cho ta biết đi, có phải ngài có bí quyết tấn giai không."
Tạ Uẩn trợn mắt: " Ngươi thế mà cũng tin chuyện này sao, nếu thực sự có bí quyết tấn giai, ai còn phải vất vả tu luyện nữa, đi tìm bí quyết là được rồi."
Tạ An trông mong mà nhìn hắn, bộ dáng kia, muốn bao nhiêu lấy lòng là có bấy nhiêu lấy lòng.
Tạ Uẩn không chọc hắn nữa, lấy hai bình dược tề ra, sau đó lại lấy ra hai gói thuốc tắm, nói: " Phương pháp sử dụng có viết bên trên, ngươi với Lý Kỳ lấy dùng đi, nhớ kỹ, không được chậm trễ chính sự."
Tạ An cao hứng phấn chấn, thanh âm to lớn vang dội: " Cảm ơn thiếu gia."
Tạ Uẩn vẫy vẫy tay, nói: " Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta tạm thời chưa có việc gì cần."