Triệu Tiểu Tiên:...
"Ai nha, đương nhiên không phải!"
"Vậy thì cái gì?"
Triệu Tiểu Tiên nhìn ngón tay, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Tôi muốn %&¥...."
Doãn Tân:?
"Cái gì?" Doãn Tân không khỏi buồn cười, nói: "Cô nói rõ ràng một chút, cô muốn cái gì?"
Sau khi quyết định chắc chắn, Triệu Tiểu Tiên vừa làm nũng lại vừa oán niệm trách mắng: "Tôi cũng muốn nuôi một con chó."
Doãn Tân ngẩn người một lúc, không có lập tức trả lời giống như trước kia, hiển nhiên là có chút băn khoăn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Triệu Tiểu Tiên, lại không đành lòng cự tuyệt.
Ngược lại không phải là không thích chó, chủ yếu bản thân cô là người có chút thói quen thích sạch sẽ, mà cái loại đồ vật như là chó này lại thích chơi đùa phá phách nhà cửa, cô thật sự không dám xác định bản thân mình có thể chịu đựng được những chuyện rất có thể xảy ra hay không.
"Cô... muốn nuôi chó?"
"Ân ân!" Triệu Tiểu Tiên liên tục gật đầu. "Chỉ nuôi một con..."
"...Vậy chứ cô nghĩ muốn nuôi mấy con?"
Triệu Tiểu Tiên vô cùng ủy khuất mà bĩu môi một cái: "Nuôi một con thì có việc gì chứ, dù sao trong nhà lớn như vậy, có nhiều người như vậy, nếu như cô không thích thì có thể để nó ở trong căn phòng khác."
Ngược lại cũng không phải là không được. Doãn Tân suy nghĩ, nhưng mà cần phải có ước pháp tam chương.
"Trước hết nói cho rõ, nuôi thì có thể nuôi, nhưng mà..."
"Thật sao? Cô đồng ý rồi??" Cũng không đợi Doãn Tân nói xong, Triệu Tiểu Tiên đã nhảy nhót lên. "Thật tốt quá thật tốt quá..."
"Ai, cô đợi một chút!" Doãn Tân chưa kịp nói xong liền phải lôi kéo trở về cái người định chạy đi. "Tôi vẫn chưa có nói xong đâu."
"Cô nói đi cô nói đi."
Doãn Tân nói: "Đầu tiên, nếu cô muốn nuôi phải nghiêm túc mà nuôi, đừng có nhiệt tình được ba phút, không thích lại từ bỏ."
"Cái này là chắc chắn! Nhìn tôi giống cái loại người bội tình bạc nghĩa hay sao?"
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên, thầm nghĩ không chừng thật sự đúng là như vậy. Đừng nói đến chó, ngay cả bản thân Doãn Tân cũng lo lắng cho chính mình, liệu một ngày kia có bị cái loại người không tim không phổi phụ tình bạc nghĩa như Triệu Tiểu Tiên thay lòng đổi dạ hay không.
"Điểm thứ hai, cô nuôi thì cô phải có trách nhiệm, phải dạy dỗ nó thật tốt, không trông đợi nó có thể làm nên chuyện lớn gì, nhưng cũng không được phá nhà, không được tùy tiện đi bậy."
"Cô yên tâm, tôi bảo đảm!"
Hiếm khi thấy được người kia ngoan ngoãn như vậy, Doãn Tân rất là vui mừng gật gật đầu. "Vậy cô chuẩn bị nuôi giống chó gì?"
"Corgi!" Triệu Tiểu Tiên buột miệng thốt ra. "Chân ngắn, mông trái tim, siêu cấp đáng yêu!"
Doãn Tân không có ý kiến phản đối, chỉ cần Triệu Tiểu Tiên thích là được.
"Được rồi, dù sao cô phải hứa với tôi, cô nếu đã nói được thì phải làm được..."
"Tôi xin thề! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không phá nhà, không tùy tiện đi bậy, không..."
"Phu nhân, phu nhân...!!" Triệu Tiểu Tiên còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên không biết từ nơi nào vang lên cái âm thanh vừa cấp bách lại vừa nôn nóng kêu nàng vài tiếng, chờ Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân đi đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy có một cục tròn tròn giống như một cơn gió, một đường chạy đến đây.
Doãn Tân:?
Đó là cái thứ gì.
Chỉ thấy cái thứ đồ kia chẳng những chạy nhanh như bay, mà một đường còn hung hăng đạp lung tung, thiếu chút nữa còn đυ.ng vào mấy người hầu đang đi trên đường bất ngờ không kịp đề phòng, khắp nơi còn vang lên những tiếng đυ.ng ầm ầm.
Triệu Tiểu Tiên:...
Chờ đến khi thấy rõ ràng cái cục tròn tròn kia là cái gì, trong nháy mắt đầu của Triệu Tiểu Tiên liền to lên —— cái vật nhỏ này tại sao lại chạy ra ngoài! Còn...
Trong miệng đang ngậm cái gì kia? Một mảng lớn như vậy, nhìn qua giống như là tờ giấy.
Người hầu gái tạm thời phụ trách trông giữ lúc này mới thở phì phò đuổi theo ở phía sau, vẻ mặt đầy lo lắng lại ủy khuất hướng Triệu Tiểu Tiên nhận lỗi. "Phu nhân, thật xin lỗi, tôi... tôi thật sự là không giữ được nó."
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên chột dạ cúi thấp đầu, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem tiểu chân ngắn vừa mới phát điên ôm lên.
Lúc này mới chú ý đến trong miệng nó là cái gì, là một tờ giấy dán tường bị xé rách.
Triệu Tiểu Tiên:...
Sau đó dần dần Doãn Tân cũng hiểu rõ đến cùng mọi chuyện là như thế nào, Triệu Tiểu Tiên có chỗ nào cùng cô thương lượng chứ, rõ ràng chính là tiền trảm hậu tấu.
"Cô có muốn giải thích một chút hay không."
"Hắc hắc..." Triệu Tiểu Tiên xấu hổ cười cười, nghĩ lại mới vừa rồi bản thân mình còn đảm bảo tuyệt đối không phá nhà, lúc này liền tự vả mặt. "Đây là... ngoài ý muốn." Ai mà biết được cái con Corgi chân ngắn thế này, vậy mà cũng có thể chạy nhanh như vậy?
Sau vài lời giải thích tràn đầy tình cảm, Doãn tổng mới miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi vô cùng thành ý của Triệu Tiểu Tiên. "Cho nên, đây là do Lục Nguyệt Hi đưa đến?"
"Ân." Nhắc đến cũng kỳ quái, con chó nhỏ này và Triệu Tiểu Tiên cũng rất ăn ý, thời điểm Triệu Tiểu Tiên không có đây thì chạy lung tung khắp nhà, nhưng lúc này được ôm ở trong lòng, lại ngoan ngoãn đến không thể tưởng, không ồn ào cũng không ầm ĩ, còn hết liếʍ rồi lại cạ cạ, giống như đang lấy lòng Triệu Tiểu Tiên.
"Không phải cô và cô ta không hợp nhau hay sao?"
"Chó con là vô tội a!" Triệu Tiểu Tiên ngay thẳng nói: "Hơn nữa Lục Nguyệt Hi đã nói là đến đây xin hòa giải, lại nói xin lỗi với tôi, tôi cũng không cần phải luôn xụ mặt làm người xấu đúng không?"
Doãn Tân kéo kéo khóe miệng, nên nói Triệu Tiên Tiên là khờ khạo hay là ngu ngốc? Lục Nguyệt Hi nói vậy thì liền tin tưởng? Nói trắng ra, còn không phải là bị con chó con này mê hoặc.
Tuy rằng mới vừa rồi đã đồng ý để cho Triệu Tiểu Tiên nuôi chó, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ và thỏa mãn của vật nhỏ kia vùi ở trong lòng của Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân cảm giác trái tim mình hình như không được thoải mái.
Rõ ràng cái nơi đó, cái loại tư thế này, ngay cả cô cũng chưa được hưởng thụ qua.
"Vừa rồi quên nói một chuyện, tôi phải bổ sung thêm một chút." Doãn Tân vô cùng buồn phiền nói.
"Cô nói đi cô nói đi." Lúc này đừng nói chỉ bổ sung thêm một chút, cho dù là một trăm cái, sợ là Triệu Tiểu Tiên cũng sẽ không từ chối.
"Sau này ôm nó xong, không rửa tay không tắm rửa thì không cho phép lên giường."
Triệu Tiểu Tiên: "...Biết rồi."
Bệnh sạch sẽ.
Tức giận ở trong lòng mắng thầm một câu, nhưng mà có thể danh chính ngôn thuận giữ lại chó con, quay đầu lại Triệu Tiểu Tiên vẫn là không nhịn được vô cùng hưng phấn.
Triệu Tiểu Tiên nâng chó con lên cao, giơ đến trước mặt mình. "Có vui không? Mẹ của con đồng ý cho con ở lại rồi!"
Doãn Tân: "..." Tiểu ngốc tử.
"Tôi là mẹ, vậy còn cô là cái gì."
Khóe miệng của Triệu Tiểu Tiên vểnh lên. "Tôi là tiểu tiên nữ."
"...Cô là một tên tiểu quỷ lanh lợi."
"Đúng rồi." Triệu Tiểu Tiên đột nhiên lại nhớ đến cái gì. "Tôi còn chưa đặt tên cho nó, muốn chờ cô về cho ý kiến."
Doãn tổng hé miệng, một chút thành ý cũng không có: "Tiểu Hoa."
"...?" Triệu Tiểu Tiên xem như không nghe thấy, còn nói: "Tôi suy nghĩ ra hai cái tên, Kha Kha và Cơ Cơ, cô cảm thấy cái nào tốt?"
Doãn Tân nhíu mày lại. "Cô cảm thấy tôi có thể lựa chọn sao?" Còn nữa, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy hai cái tên này so với cái tên "Tiểu hoa" càng tinh tế hơn sao?
"Vậy thì kêu Cơ Cơ là được rồi."
Doãn Tân: "...??"
Triệu Tiểu Tiên nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng được của Doãn tổng, lúc này mới không nhịn được cười lớn lên. "Được rồi được rồi, đùa cô thôi, kêu là Kha Kha. Tôi cảm thấy cái tên Kha Kha này nghe khá hay."
Lúc này Doãn Tân mới thở ra một hơi, xem như là cuộc bỏ phiếu đã được thông qua.
"Cho nên hôm nay Lục Nguyệt Hi đến đây, không phải là vì Du Lý sao?"
"Quả thật là đã bị cô đoán trúng." Thời điểm Triệu Tiểu Tiên nói câu này, đúng lúc Du Lý từ bên ngoài đi vào, trong nhà bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn, mua mấy túi gạo, Du Lý thuận tay lấy một túi khiêng vào nhà.
Triệu Tiểu Tiên vô cùng kính phục nhìn bộ dạng của đối phương không tốn một chút sức lực nào, không khỏi chậc chậc lưỡi. "Bây giờ càng ngày tôi càng cảm thấy, Du Lý làm vệ sĩ cho tôi, đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Dường như Doãn Tân lại không cảm thấy như vậy. "Đối với tôi mà nói, thật ra cũng còn chưa đủ." Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Triệu Tiểu Tiên, cho dù là nhân vật lợi hại như thế nào cô đều sẽ không cảm thấy lãng phí.
Nhưng mà Doãn Tân vừa nói xong câu đó, cái cảm giác nôn nghén quen thuộc lại mãnh liệt dâng lên, sắc mặt của Doãn Tân trầm xuống, sau khi ngập ngừng hai giây liền đứng dậy chạy về hướng nhà vệ sinh.
Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt ném chó con cho người khác, lo lắng đuổi theo.
"Cô không sao chứ?"
Ghé vào trên bồn rửa tay, Doãn Tân cũng không còn sức lực mà ngẩng đầu, chỉ vẫy vẫy tay với Triệu Tiểu Tiên ý bảo không sao. Triệu Tiểu Tiên liền đứng ở cạnh cửa, không biết làm gì chỉ chờ cho đến khi Doãn Tân nôn xong, sau đó vội vàng cầm tờ khăn giấy đi đến.
Bởi vì nôn mửa nên gương mặt của Doãn Tân có chút trắng bệch, bên trong ánh mắt lại đặc biệt đỏ.
Tuy rằng biết rõ nôn nghén là phản ứng bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy Doãn Tân như vậy, Triệu Tiểu Tiên vẫn cảm thấy rất lo lắng. Cái loại cảm giác này đúng là không thể hình dung được, giống như là nàng tình nguyện người đang nôn ở trong đó chính là bản thân mình... Đại khái có lẽ, nàng đã thật sự bắt đầu thích cái người này rồi?
Cũng có thể đã sớm có manh mối biết là thích, nhưng mãi cho đến giờ phút này gắn liền với một cái huyết mạch ở bên trong, Triệu Tiểu Tiên mới chân chính nguyện ý mà thừa nhận.
"Đừng có làm cái mặt giống như đưa đám vậy, tôi không có chuyện gì." Doãn Tân miễn cưỡng cười nói: "Đây là chuyện bình thường."
Triệu Tiểu Tiên lại không nghe khuyên nhủ, khóe mắt rũ xuống hỏi: "Mỗi ngày cô ở công ty cũng sẽ muốn nôn sao?"
"Không có, rất ít khi muốn nôn." Doãn Tân trấn an nói.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên cũng không biết có nên tin hay không tin. "Ba mẹ của cô rốt cuộc khi nào mới có thể trở về?"
Hình như đây là lần đầu tiên nghe thấy Triệu Tiểu Tiên sốt ruột chuyện này, Doãn Tân không tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. "Cô không phải là vẫn luôn lo lắng khi bọn họ trở về hay sao?"
"Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô đã thành như vậy mà mỗi ngày còn phải đi đến công ty."
"Đồ ngốc." Doãn Tân xoa xoa mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Người ta mang thai bảy tám tháng còn phải đi làm, tôi bây giờ còn chưa có lộ rõ mang thai đâu."
"Người ta là người ta, cô là cô." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói: "Nhà chúng ta lại không thiếu tiền, liều mạng như vậy làm cái gì?"
Doãn Tân đột nhiên cười cười, trêu ghẹo nói: "Nhà chúng ta không có thiếu tiền, nhưng mà gánh không nổi loại con gái phá của a."
"...Nói bậy!" Triệu Tiểu Tiên không phục nói: "Hiện tại đã không có."
Không thể không nói, sự thay đổi này của Triệu Tiểu Tiên, thật sự làm cho Doãn Tân rất cảm động. Giống như là trong một đêm đã hoàn toàn trưởng thành, bây giờ Triệu Tiểu Tiên chẳng những ôn nhu hơn rất nhiều, mà còn hiểu chuyện không ít.
"Nói đùa thôi, nên mua chứ." Doãn Tân nói: "Một tháng mua không đủ một trăm bộ quần áo, coi như cô không đạt tiêu chuẩn."
"Có người xúi giục người khác tiêu tiền như cô sao?" Triệu Tiểu Tiên buồn phiền nói: "Tôi đã nhận rõ được hiện thực, căn nguyên của cái nhà này, cho dù một tháng tôi mua cả ngàn bộ đồ cũng không bao giờ bại." Nghĩ lại lúc trước đi gọt nhọn đầu để đối nghịch với Doãn Tân, thật đúng là quá ngu xuẩn.
Còn cái suy nghĩ đánh bàn tính nói là muốn sinh em bé để gài bẫy Doãn Tân, hiện tại cũng không thể không thay đổi —— nàng phải tiết kiệm tiền, để dành cho bảo bảo đang ở trong bụng, con của nàng và Doãn Tân dùng.
"Đúng rồi, ngày mai tôi phải về nhà một chuyến."
"Về nhà." Ngược lại, thật ra từ trước đến nay Doãn Tân cũng không có giới hạn chuyện Triệu Tiểu Tiên muốn về nhà hay không, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu. "Là có chuyện gì sao?"
Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không muốn nói: "Ăn mừng sinh nhật của Triệu Hiểu Du."
Nhưng mà cái đáp án này trái lại nằm ngoài dự kiến của Doãn Tân, nghĩ đến hai chị em này có mối thù lớn như vậy, Doãn Tân không khỏi lo lắng nói: "Vậy để tôi cùng cô đi." Nếu không hai chị em này cãi nhau, bên người Triệu Tiểu Tiên không có ai chống đỡ thì không tốt đến mức nào?
"Đừng, cô còn bận việc của cô, giữa trưa lại đi qua một chuyến thì quá phiền toái." Triệu Tiểu Tiên nói: "Huống hồ chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà thôi, tôi đi là đã cho cô ta mặt mũi, cô đi để làm gì?"
Doãn Tân: "Suy nghĩ lại từ khi chúng ta kết hôn cho đến bây giờ, cũng chưa từng cùng nhau trở về nhà cô."
"Cái này không vội, ba mẹ của tôi cũng bận rộn. Sau này lại tìm một ngày lễ nào đó được nghỉ rồi đi cũng được, không cần phải cho Triệu Hiểu Du mặt mũi."
Doãn Tân dưới sự khuyên bảo một lần nữa của Triệu Tiểu Tiên, cuối cùng vẫn là chịu thỏa hiệp. "Vậy nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cô cũng phải nói với tôi."
"Đã biết." Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói một cái, bởi vì sau khi quan hệ hai bên hòa giải, Triệu Tiểu Tiên hình như đã dần dần nuôi dưỡng thói quen mọi việc đều phải cùng Doãn Tân chia sẻ, lại không nghĩ rằng Doãn Tân sẽ chú ý như vậy.
Cũng may người này cũng không cố chấp chuyện về nhà, ngày hôm sau vẫn ngoan ngoãn đi làm, không tranh cãi việc muốn đi cùng nữa.
Lại nói, người này mang thai em bé vốn dĩ mỗi ngày cực khổ đi lại cũng đủ khiến người khác đau lòng, Triệu Tiểu Tiên thật sự không muốn lại tăng thêm chút hành trình không cần thiết cho Doãn Tân.
Điểm quan trọng là, hai vị lão nhân ở trong nhà hình như còn chưa hoàn toàn buông được khúc mắc với Doãn Tân, trước đó vẫn là đừng tùy tiện xuất hiện.
Thật ra Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ cũng không có ý định đi, sở dĩ đáp ứng bản chất hoàn toàn không có một chút quan hệ nào đến sinh nhật của Triệu Hiểu Du, chính xác chuyện đầu tiên là muốn để cho ba mẹ nhìn thấy bản thân mình sống rất tốt, cái thứ hai là muốn tuyên bố một chút chuyện Doãn Tân đang mang thai.
Chuyện này nếu như không đối mặt nói, Triệu Tiểu Tiên sợ hai vị lão nhân căn bản sẽ không tin, hoặc là sẽ cho rằng đầu óc nàng hỏng rồi nên xuất hiện ảo giác.
Vì thế Triệu Tiểu Tiên còn đặc biệt mang theo kết quả kiểm tra của Doãn Tân để làm bằng chứng.
Tuy rằng chỉ là một cái sinh nhật nhỏ, còn vì để khách mời sắp xếp thời gian, nên đã nói trước cách đây mấy ngày, nhưng mà cái phô trương kia lại không hề nhỏ một chút nào, toàn bộ biệt thự của Triệu gia đều trang trí giống như một nơi tổ chức đại tiệc, khắp nơi đều là bong bóng với những dây ruy băng rực rỡ, còn mang theo ồn ào náo nhiệt khiến cho người khác đau đầu.Bạn bè của Triệu Hiểu Du, phần lớn Triệu Tiểu Tiên cũng có quen biết, nhưng vì nguyên do từng người đều phân chia lập trường, cho nên dù quen biết nhiều cũng chỉ là quen sơ sơ.
Triệu Tiểu Tiên cũng không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm với bọn họ, thậm chí là thời điểm khi chạm mặt với Triệu Hiểu Du cũng chỉ giống như là hai bên không quen biết, trừng mắt một cái rồi trực tiếp đi lướt ngang qua nhau.
Hiếm khi hôm nay ba mẹ đều ở nhà, vấn đề quay vòng tài chính của công ty đã được giải quyết, tất cả mọi chuyện đều được khôi phục bình thường, Triệu gia lại quay về với bộ dáng của trước đây, nếp nhăn ở trên trán Triệu Đông Tuyền nhìn qua giống như đã ít đi mấy phần.
"Tiểu Tiên đã về rồi!" Lý Duẫn Lam từ xa nhìn thấy đứa con gái trắng trẻo mập mạp của mình, đôi mắt được gắn lông mi giả cong thành một vầng trăng khuyết, vui mừng đi ra đón. "Mau đến đây để mẹ nhìn xem xem."
Triệu Tiểu Tiên ngọt ngào cười, tùy ý để mẹ đem mình đánh giá xung quanh mấy lần.
Lần này Triệu Tiểu Tiên trở về không có chút nào giả dối, rốt cuộc mấy ngày nay ở Doãn gia, nàng chẳng những không có chịu bất kỳ ủy khuất nào, mà còn được hầu hạ giống như là một lão thái gia. Ăn ngon ngủ tốt từ trước nay đến nay không hề bị gián đoạn, Doãn Tân còn lo lắng nàng ăn không đủ no nuôi không đủ mập.
"Hình như có mập lên một chút?" Lý Duẫn Lam nói.
"Làm gì có?" Triệu Tiểu Tiên phồng hai má lên, làm nũng nói.
"Mập thì tốt." Chứng mình rằng cuộc sống rất thoải mái. "Nhưng mà cũng không thể quá mập, nhìn khó coi."
Lý Duẫn Lam nhìn tiểu nha đầu ở trước mắt, lúc này tựa hồ mới có chút tin tưởng, Triệu Tiểu Tiên ở Doãn gia thật sự là rất tốt.
Nghĩ lại không nhịn được, ánh mắt lại hướng về phía sau Triệu Tiểu Tiên. "Một mình con trở về."
"Đúng vậy."
"Doãn Tân đâu?" Sắc mặt Lý Duẫn Lam nghiêm lại. "Cô ta làm cái gì mà không chịu đi cùng với con."
"Người ta làm tổng giám đốc rất bận rộn, quan trọng là..." Triệu Tiểu Tiên nói đến đây liền nhớ đến cái gì, kéo mẹ của mình đến một bên sôpha rồi ngồi xuống. "Hôm nay con về đây, là có một chuyện muốn nói với mọi người."
"Chuyện gì?"
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt to nhìn hai vị trưởng bối, nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Doãn Tân mang thai."
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy bản thân mình đã dùng từ ngữ rất là rõ ràng, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng mà khoảng cách gần như vậy, đối phương khẳng định là cũng có thể nghe thấy.
Nhưng mà sau khi nói xong được một lúc, Triệu Tiểu Tiên liền phát hiện ba mẹ của mình đều sửng sốt một chút, một lát sau Lý Duẫn Lam mới giống như là từ trong trạng thái mơ hồ khôi phục trở lại. "Con nói cái gì, con... con mang thai??"
Triệu Tiểu Tiên:...
Đây là cái tật xấu tự động lựa chọn sửa đổi chủ ngữ gì chứ?
Triệu Tiểu Tiên cố gắng nhẫn nại, hít sâu. "Con nói, là Doãn Tân!" Nàng nhấn mạnh trọng điểm nói: "Doãn Tân đang mang thai."
Nàng nói xong, suy nghĩ chắc là lần này không thể nghe lầm rồi? Hơn nữa cũng nên thay đổi cái biểu tình đờ đẫn ở trên mặt kia, cao hứng lên đi chứ?
Kết quả lại trơ mắt nhìn hai vợ chồng già nhíu mày rồi lại liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hình như là vô hình chung yên lặng đạt được một cái nhận thức chung nào đó.
Lý Duẫn Lam thật cẩn thận nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, lời nói sâu sắc và tình cảm: "Tiểu Tiên à, có chuyện gì nhất định không cần tự mình chống đỡ, cứ nói ra hết đi, ba mẹ sẽ là chỗ dựa cho con."
Triệu Tiểu Tiên:??
"Cái gì chứ?"
Lý Duẫn Lam: "Cái đứa nhỏ kia là của ai? Tại sao cô ta đột nhiên lại đối xử tốt với con như vậy, có phải là bởi vì chột dạ hay không a, cho nên mới muốn bù đắp cho con như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên:...
"Ôi trời ạ!" Triệu Tiểu Tiên bất đắc dĩ đưa tay lau mặt một cái, thật sự là ngàn tính vạn tính cũng không có nghĩ đến cái trường hợp như thế này. "Mẹ, hai người ngày thường hay coi mấy cái phim truyền hình gì vậy, đều nói thành cái gì rồi?"
Tưởng chừng như nàng sắp bị làm cho mắc cười. "Cái gì mà đứa nhỏ của ai, đương nhiên là của con rồi, là con của con và Doãn Tân."
Lý Duẫn Lam :?!
Triệu Đông Tuyền:?!
Hai vợ chồng già quay mặt nhìn nhau, mặc dù không nói lời nào, nhưng mà trên mặt rõ ràng đã viết "Sao có thể chứ".
Doãn Tân bất ngờ đối xử tốt với Triệu Tiểu Tiên cũng đã không thể tưởng tượng, hơn nữa thậm chí là trong một gia đình bình thường, cho dù có tốt đến thế nào đi nữa cũng không đến mức vừa nuôi gia đình sống tạm qua ngày vừa nuông chiều vợ, còn muốn đem chuyện sinh con đẻ cái tất cả đều ôm đồm hết lên trên người mình nữa chứ?
Thật là xem Triệu Tiểu Tiên giống như là bình hoa cổ đem đi cúng bái? Doãn Tân cũng không sợ rơi thành tro bụi?
Đừng nói là người khác, cho dù đến cả cha mẹ ruột của Triệu Tiểu Tiên, cũng cảm thấy lần này Doãn tổng đã bị lỗ quá to rồi.
Mọi người nói thử xem cô ta đang có mưu đồ gì vậy?
"Rốt cuộc tại sao lại thành thế này a?"
Triệu Tiểu Tiên thấy lời nói của bản thân mình rốt cuộc có chút khiến người khác tin tưởng, mới cảm thấy vui mừng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem chuyện bản thân chuẩn bị mang thai, kết quả viên thuốc kia bỏ trong ly trà lài rồi làm sao lại bị Doãn Tân uống hết, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều kể lại hết một lượt.
"Sau đó Doãn Tân đồng ý sinh đứa bé kia ra?" Lý Duẫn Lam sau khi nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà biểu hiện không thể tưởng tượng được ở trên gương mặt lại không hề giảm đi một chút nào.
Triệu Tiểu Tiên nhún
nhún vai. "Đúng vậy." Nàng nói: "Nếu không thì sao?"
"Doãn Tân... không có tức giận?" Chuyện này nếu như rơi xuống trên người, ai lại không sụp đổ, ai lại không tức giận?
"Không có a." Triệu Tiểu Tiên cố gắng nhớ lại một chút, quá trình thay đổi tâm lý ở trong lòng Doãn Tân như thế nào thì nàng không biết, nhưng mà biểu hiện ở bên ngoài, hình như là bộ dáng không có thật sự tức giận. "Có thể là... có chút bất đắc dĩ?"
Hai vị lão nhân Triệu gia: Cái đó thật đúng là quá bất đắc dĩ.
"Dù sao chắc là cô ấy cũng không có nghĩ đến kết quả sẽ thành như thế này." Triệu Tiểu Tiên nói từng chuyện một: "Nhưng mà cô ấy cũng biết được chuyện này không thể trách con có đúng không, là con muốn tự mình mang thai, thuốc cũng là con mua sẵn rồi pha sẵn, chỉ là trời không chiều lòng người."
Hai vị lão nhân Triệu gia:...
"Vậy hiện tại mỗi ngày Doãn Tân đều đi đến công ty."
"Đúng vậy, nếu không thì không có ai quản lý công ty, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa ba mẹ cô ấy quay về thì ổn rồi." Triệu Tiểu Tiên nói: "Cho nên hôm nay con không cho cô ấy đến đây, dạo này cô ấy nôn rất nhiều, con sợ cô ấy lại ngồi xe vất vả, sau đó say xe lại muốn nôn."
Hai vị lão nhân gật gật đầu, cảm thấy khuê nữ nhà mình thật đúng là hiểu chuyện.
Ở bên này tán gẫu được một lúc, Triệu Hiểu Du ở đầu bên kia lại không biết có âm mưu đen tối gì, dẫn theo mấy người bạn một đường cười cười nói nói đi về hướng bên này.
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em gái của mình, Triệu Tiểu Tiên." Triệu Hiểu Du tự mình giới thiệu với mọi người.
Xuất phát từ lễ phép, Triệu Tiểu Tiên lấy thái độ được tu dưỡng, hơi hơi mỉm cười. "Xin chào mọi người."
"Nghe nói nhị tiểu thư đã gả vào Doãn gia?"
Triệu Hiểu Du thoạt nhìn rất là tự hào: "Cũng không tệ, là gả cho Doãn tổng, Doãn Tân."
"Vậy thật đúng là không tồi a, Doãn gia chính là gia đình giàu có a, chúng ta trèo không nổi đâu."
Triệu Tiểu Tiên:...
Tuy rằng ngoài miệng đều là chút lời nói hâm mộ nịnh hót, nhưng tại sao nghe vào lại không thoải mái như vậy chứ.
Quả nhiên, tiếp đó liền bàn luận đến trọng điểm. "Nhưng mà hình như hôm nay Doãn tổng không có đến a? Có phải là công việc quá bận rộn hay không?"
Triệu Hiểu Du cười nói: "Đương nhiên, Doãn tổng trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian mà đến những dịp như thế này?"
"Cũng không nên nói như vậy, dù sao cô cũng là đại tiểu thư của Triệu gia, chị ruột của nhị tiểu thư, đều là người một nhà mà còn lấy cái danh nghĩa tổng giám đốc thì không được, sinh nhật mà lại không đến? Hay là nói..."
Người này nói đến lời cuối cùng lại bị người bên cạnh nhắc nhở một chút, vừa muốn nói lại thôi. Ánh mắt lại có chút ẩn ý liếc nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, cái ý tứ kia không cần phải nói cũng biết là cái gì.
Đơn giản là nói cảm tình của Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân không được tốt, hoặc là ở Doãn gia không được coi trọng, cho nên mới không đến.
Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên còn có chút tính tình tốt, nhưng mà những người này cũng không biết là đang cố ý hay là vô ý, lời nói ra giống như khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy ngữ khí cũng không tránh khỏi có chút tức giận: "Doãn tổng hôm nay không được thoải mái, cho nên không có đến."
"Thân thể không thoải mái a, ngược lại về tình cũng có thể hiểu đươc."
"Có thật không? Nhưng mà thời điểm sáng nay anh của tôi đi đến tập đoàn Doãn thị ký hợp đồng, nói là còn gặp được Doãn tổng, bộ dáng nhìn không giống như là đang bị bệnh a."
Triệu Tiểu Tiên:...
"Mấy người đã đủ hay chưa, mấy người muốn gì a?"
Tính tình của Triệu nhị tiểu thư một khi đã bùng lên, quả thật là người nào cũng không ngăn được. Vốn dĩ hai vị lão nhân của Triệu gia vì muốn tránh cho xấu hổ vẫn luôn đưa ánh mắt cho Triệu Hiểu Du, ý bảo đưa bạn của mình đi nơi khác chơi. Kết quả là đứa con gái lớn này lại giả vờ như không nhìn thấy coi như thôi đi, còn đứa con gái thứ hai lại không khống chế được liền bùng nổ tại chỗ.
Triệu Tiểu Tiên tức giận trừng mắt với những người không có việc gì lại đi gây sự, thầm nghĩ lão tử có quen biết gì với mấy người hay không a, biết là trèo cao không nổi Doãn gia, còn ở đây nói năng lung tung cố ý để người khác nghe thấy.
"Ai, nhị tiểu thư tại sao lại như vậy a?"
"Đúng vậy, không thể tùy tiện tâm sự sao?"
Trong đám người xì xào bàn tán to nhỏ, mơ hồ còn nghe được một chút lời khó nghe, đơn giản chính là nói Triệu Tiểu Tiên phùng má giả làm người mập, rõ ràng là Doãn Tân không nể mặt không nguyện ý đến đây, còn nhất định phải viện nhiều lý do thế này để giữ sĩ diện cho bản thân.
"Tâm sự cái gì, có thể cân nhắc cho tôi tham gia hay không?"
Cuộc thảo luận đột nhiên bị một âm thanh từ đâu xuất hiện cắt ngang, mọi người đồng thời ngừng thì thầm, Triệu Tiểu Tiên cũng lập tức ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía người phụ nữ đang đi thẳng về hướng này.
Doãn Tân?
------------------------
Ngày 01-12-2020
P/S: Hai nhà thông gia đúng là vô cùng hợp cạ 😉