Chương 26
Cha con nói chuyệnDraco cứng đờ, quay đầu, thấy cha sắc mặt tái nhợt, nhếch môi đứng cách mình mấy mét. Đương nhiên cạnh Lucius còn có rất nhiều phù thủy khác nhưng hiện tại Draco không thấy.
Miệng Draco mấp máy như muốn gọi nhưng lại không có dũng khí. Draco không phát hiện tay mình nắm trường bào của Harry lúc chặt lúc lại thả ra. Harry thấy Draco như vậy thì chủ động đến gần Lucius.
Nhưng lúc này Draco đột nhiên như là tỉnh lại, giật nhẹ áo Harry nhỏ giọng nói, “Buông.” Rồi phát hiện Harry cũng không có ý buông tay thì lại giống như thỉnh cầu nói, “Nhờ.”
Nghe vậy Harry không thể không thả Draco xuống đất, không tình nguyện, cậu hiểu có một số việc mình không có lập trường… Còn chưa có lập trường can thiệp.
Draco lập tức đứng thẳng, kéo mũ cho gọn rồi muốn quy củ đi đến trước mặt Lucius.
Lucius không động đậy, thậm chí biểu tình cũng không biến hóa, gương mặt tái nhợt lại càng thêm nghiêm khắc nhìn nhất cử nhất động của Draco.
Rốt cục Draco đi đến trước Lucius, cậu ngẩng đầu nhìn lên, hít vào một hơi,
“Con, xin lỗi, cha.”
Lucius cúi đầu nhìn chăm chú con mình, dùng tầm mắt cẩn thận xác nhận Draco hoàn hảo không sao.
“Vì sao?”
Draco có chút bất an, “Con không, ở lại. Con không, chờ cha.” giải thích.
“Con nguyện ý nghe?” Lucius hỏi, giọng nói có chút nghiêm khắc.
Draco nao núng rồi gật đầu.
“Vô luận conn nghe được cái gì? Lần này con sẽ ở lại?” Lucius tiếp tục hỏi.
Draco cẩn thận gật đầu. “Con sẽ nghe, cha, an bài.”
Lucius một lúc lâu không nói gì nhìn Draco, bên trong đó không có né tránh lúc trước.
Nhưng nơi này không phải nơi để giải thích. Nơi này có nguy hiểm ẩn núp, lại có nhiều người ngoài không liên quan.
Lucius chỉ có thể gật đầu, “Ta nhận giải thích. Vô luận như thế nào, con không nên khiến mình rơi vào nguy hiểm.”
“Về sau, sẽ không.” Draco cúi đầu.
“Rất tốt, chúng ta đi trước, nơi này nguy hiểm.” Lucius ít lời ý nhiều.
Draco tán đồng gật đầu nhưng tầm mắt nhìn mọi người rồi chần chừ một chút.
Bàn tay nhỏ vừa rồi vẫn thực quy củ để bên cạnh sườn lúc này muốn nâng lên đến rồi lại thả về.
Draco ngẩng đầu nhìn cha rồi quay đầu nói với Harry, “Chúng ta, cùng cha, về.”
Mà ý này là muốn Harry lại đây ôm cậu.
Cũng có ý cậu không nghĩ Lucius sẽ muốn ôm mình.
Tâm tư của Draco ở trước mắt Lucius giống như thủy tinh, trong suốt.
Cho nên Lucius đương nhiên biết Draco mở miệng giải thích chỉ là ngụy trang cho thương tâm. Bởi vì Draco biểu hiện giống như thân thế của mình chỉ là một câu chuyện đau khổ không liên quan. Cha nói, cậu nghe. Cha giấu diếm, cậu cũng không muốn đuổi theo tìm hiểu. Giống như là cậu không có quyền lợi đó.
Draco thuận theo truyền đạt bất an và hoài nghi, hoài nghi phải chăng cậu không còn tư cách làm con của LuciusMalfoy, nếu từ nay về sau biểu hiện của cậu không tốt.
Mà thương tâm cùng hoài nghi khiến Lucius đau lòng.
Khi nào thì anh đã muốn đẩy Draco ra xa như vậy?
Nhìn Draco thương tâm còn phải ở trước mặt nhìn làm bộ?
Nhìn Draco còn không dám vươn tay, Lucius cất bước nhấc Draco ôm vào lòng, anh nên làm như vậy ngay từ đầu mới đúng.
Anh nói từng câu từng từ bên tai Draco, “Con là con ta Draco. Lựa chọn chính xác nhất trong đời ta chính là có con.”
Draco cứng đờ.
Đầu cậu bị đặt ở trên vai Lucius nhưng cậu cũng không giãy dụa.
Lucius giống như muốn Draco dung nhập vào trong thân thể mình, ôm chặt cậu, “Có vấn đề gì thì con cũng nên giống một đứa con, giận ta, gầm rú, không phải cười như vậy.”
“.. Con không, giận.” Draco có chút run run.
“Con nên khóc ở trước mặt ta mà không phải trốn đi.” Lucius xoa đầu Draco.
Hành động đó đổi lấy một tiếng nghẹn ngào nhỏ.
“Nhớ kỹ, con có thể làm mọi chuyện con muốn làm ở trước mặt ta, chỉ trừ bỏ chạy đi, ta sẽ lo lắng.”
Draco vùi đầu vào vai Lucius, rốt cuộc không áp được tiếng nức nở.
Đáp lại, Lucius thấp giọng nói, “Vĩnh viễn đừng hoài nghi, ta là cha con.”
Ký ức duy nhất Draco có chính là khóc trên vai cha đến khi ngủ.
Mà Snape vẫn đứng ở xa xa yên lặng nhìn chăm chú.
Snape không đến gần vì anh biết chỗ đó không có vị trí của mình.
Sáng sớm hôm sau, Draco tỉnh lại trong một căn phòng không quen thuộc, cha đang nằm nghiêng nhìn cậu. Draco tưởng rằng vẫn là ở trong mơ, chui qua nhưng dần dần phát hiện nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương rất chân thật, cậu nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Draco tỉnh táo lại.
“Chào buổi sáng, cha.” Draco ôm chăn khốn quẫn xê dịch. Một bộ phận là vì ngày hôm qua phát tiết, cậu đã thật lâu không khóc lớn trước mặt cha.
“Chào buổi sáng.” Lucius sờ mặt Draco mấy ngày nay đã gầy đi, “Có đói bụng không?”
“Đói,” Draco thừa nhận, “Nhưng con, muốn tắm.”
“Được.” Lucius gọn gàng ôm lấy Draco đến phòng tắm.
Draco quay đầu phát hiện nơi này không phải phòng Sev cậu đã ở hai tuần [nhưng kết cấu rất giống], cậu nhớ tới một chuyện quan trọng khác, “Cha, Sev…”
Lucius đang điều chỉnh độ ấm thì cứng người một chút, “Chuẩn bị tốt mọi thứ, ta sẽ giải thích rõ ràng.”
Nhưng Draco nghi vấn đã nghẹn thật lâu, ở ven hồ phiền não vấn đề của cha, cậu cũng đã nghĩ đến Sev, chỉ là không thương tâm giống như nghĩ đến cha, “Sev thật là…”
“Đúng vậy, cậu ta là một người cha khác của con.” Lucius cũng không trốn tránh nhìn con mình.
Đột nhiên Draco thấy phức tạp, cậu lại bắt đầu không xác định giống ngày hôm qua.
Lucius nhướng mày, “Có gì thì nói.” Mặc dù anh đã quyết tâm muốn thân cận con mình nhưng thói quen nói chuyện vài năm không phải nói sửa liền sửa được.
Mắt to hoài nghi nhìn cha, Draco nói quanh co, “Hai người… Cãi nhau?”
Lucius bắt đầu cởϊ qυầи áo cho Draco, “Cái gì?”
Draco vì cởϊ qυầи áo nên mặt có chút đỏ, bất quá không giãy dụa. “Sev… Không biết con, hai người cãi nhau, cho nên, tách ra?” Tuy rằng cậu cũng không nhìn ra bất cứ dấu hiệu của cha cùng Sev từng là người yêu.
Nói vậy Lucius lập tức hiểu Draco hiểu lầm cái gì.
Quả thật phù thủy thế giới pháp thuật đều biết giữa hai nam phù thủy muốn có con thì cần dựa vào độc dược sinh tử, khẳng định là ‘có ý định’, không có người nào cho rằng đó là ‘ngoài ý muốn’. Xác suất ‘ngoài ý muốn’ đã thấp đến mức bị mọi người quên đi.
Cho nên Draco tự nhiên sẽ hiểu lầm, mình sinh ra, khẳng định là hai cha từng ở chung sau đó cãi nhau rồi tách ra.
Lucius trầm mặc vài giây, không xác định có nên cho Draco biết mình là đơn thuần ngoài ý muốn sinh ra hay không, nhưng anh không nghĩ lại nói dối Draco, vì thế hỏi lại, “Vô luận ta cùng Sev từng phát sinh cái gì, ta có con thì cũng không để ý hỗn huyết, nếu con cảm thấy phức tạp, ví dụ như tại trường học, ta có thể…”
“Không.” Draco lắc đầu, khó được chen ngang, “Cha không, con sẽ không.”
Lucius gật đầu, vừa lòng nhảy qua đề tài này.
Lúc này nước ấm đã đủ, anh dội chút nước lên Draco. Dòng nước ấm áp khiến Draco thoải mái nheo mắt, muốn tiến vào bồn tắm lớn. Lúc này Lucius cũng giống Harry, anh cũng cởϊ qυầи áo, nhấc Draco cùng nhau xuống nước.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ trơn người ngâm trong làn nước ấm áp. Lucius khẽ chà xát đầu Draco, da thịt thân cận nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai cha con. Kỳ thật bọn họ cũng không thật sự rời xa nhau.
“.. Vì sao, mẹ, như vậy?”
Draco nghịch nước, hỏi tới những gì cậu và Harry nhìn thấy ở trang viên Malfoy.
“Vì giấu ông con, bằng không ta không thể rời Anh.”
“A,… Ông ghét, hỗn huyết. Cho nên ông, ghét Sev?”
Lucius dừng tay xoay Draco, “Con muốn hỏi cái gì Draco?”
Đề tài lại nhiễu trở lại.
Draco chớp mắt thành thật hỏi, “Sev, từng bắt nạt, cha?”
Theo ý tưởng của Draco, có thể khiến cha tức giận đến sinh mình cũng không nói, khẳng định là Sev sai.
“Rất quan trọng?” Lucius nhướng mày.
Draco lại cẩn thận, “Con và Sev, nói chuyện. Cha, sẽ giận?”
“Cậu ta là cha đỡ đầu của con, con cảm giác ta sẽ giận?”
Lucius cố ý vặn vẹo lời nói của Draco, anh có chút lý giải ý của Draco.
Draco chờ đợi, “Sev là, cha,” Cậu có chút thất vọng “… Không tốt sao?”
“Con hy vọng sao?” Lucius xoa đầu Draco thở dài.
Anh từng nghĩ rằng Draco phục hồi sau sẽ xử lý vấn đề này. Vô luận có phải Obliviate Sev, cuối cùng anh sẽ tôn trọng ý của Draco. Anh giấu diếm Sev một lần vì ngay lúc đó điều kiện không cho phép, nhưng hiện tại, anh đã chuẩn bị cho Draco, Draco chỉ cần lựa chọn những gì mình muốn.
“Sev, rất tốt,” Draco gật đầu, “Lại, một mình.”
Lucius nhịn không được nhắc nhở, “Nhưng con đã chuẩn bị tốt sao? Có lẽ kế tiếp con cần đối mặt bạn.”
Draco nhìn Lucius, khốn quẫn thừa nhận, “Con chỉ để ý, cha.”
Lucius mềm mại kéo Draco làm cho trán bọn họ dán vào nhau.
“Ta vĩnh viễn đứng ở bên con, làm những gì con muốn làm đi.”
Nửa giờ sau Draco thơm ngào ngạt ngồi ở bên giường cho Lucius đút canh.
Giống như Lucius biết hết mọi chuyện từ khi Draco biến thành trẻ con, thậm chí Draco ghét sữa vô vị cũng thế.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng tượng đá thủ vệ thông báo, khi Lucius cho phép, cửa đá chậm rãi mở ra.
Nơi này là phòng khách của Hogwarts. Trước khi Draco phục hồi, Dumbledore đồng ý Lucius ở đây chăm sóc cho cậu.
Mà đi vào là Snape độc dược đại dư mặt không chút thay đổi, hôm nay anh vẫn như trước một thân hắc bào.
Nhìn thấy Draco thanh tỉnh, Snape hơi sửng sốt giống như tưởng rằng lúc này vẫn là thời gian Draco ngủ. Bất quá anh cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu với Lucius, nói giống kiểu giải quyết việc chung, “Ta đến nói chuyện thuốc giải độc.”
Nhưng Draco thấy Sev đi vào thì hiếu kỳ nhìn ‘cha đỡ đầu’ của mình. Draco cảm thấy tâm tình thực kỳ diệu, không giống như khi đối diện cha. Bọn họ không thân cận nhưng gần hơn trước.
Vì thế cậu mở miệng.
“Papa?”