Chương 14: Ma Vân Lĩnh
Giản Lam bản thân chính là một mỹ nữ dung mạo xuất chúng, hơn nữa trang phục lại tinh xảo, thân thể lại nẩy nở hết sức sung mãn, làm cho ai nhìnqua nàng cũng hết sức chú ý, hai mỹ nữ đồng thời cùng dạo phố du ngoạn, làm ánh mắt của những người qua đường nhất thời nóng rực.
Vốn buồn chán nên một mình đi ra ngoài tản bộ, Giản Lam đã cảm thấy rất không vui, chợt phát hiện Lưu Ngọc, nhất thời mừng rỡ cười nói: “Mau tới đây, chúng ta cùng đi thôi!”
Lưu Ngọc thấy nàng thật bất ngờ, có điều cũng có chút vui mừng, vừa lúc có chuyện muốn hỏi cô gái này, nếu đã gặp thì cũng không cần phải đi tìm nữa.
Chờ Lưu Ngọc đến gần, Giản Lam mới phát hiện trong khoảng thời gian này hắn cư nhiên lại đẹp lên không ít, nhất thời thật giống như sinh ra ghen tỵ cười nói: “Đều nói nữ tử khi mười tám tuổi, càng lớn càng xinh đẹp, không nghĩ tới nam tử cũng sẽ như vậy nha, Lưu Ngọc a Lưu Ngọc, ngươi lại trở nên xinh đẹp như vậy, ngay cả ta cũng phải hâm mộ.”
Lời trêu chọc của Giản Lam khiến trên mặt Lưu Ngọc lộ ra một tia đỏ ửng hiếm thấy, bị mỹ nữ trêu đùa vốn chính là chuyện bất đắc dĩ. Không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đi trách tội nữ tử đáng yêu như vậy, nhắc tới thì đây cũng là một loại ưu thế của mỹ nữ đi.
Hai người vừa đi vừa nói, Giản Lam gặp thấy thứ mình thích sẽ dừng lại mặc cả cùng ông chủ, những lúc khác thì đều cùng Lưu Ngọc trò chuyện trao đổi.
Rất nhanh Lưu Ngọc cũng biết thật ra Giản Lam trong khoảng thời gian mình bế quan có tìm qua hắn, nguyên lai muốn nói đến chuyện tình có liên quan đến Tịch Diệt Hải cùng U Linh Thuyền. Không biết là người nào tiết lộ ra, trước đó ít lâu trên trời giáng xuống cơn mưa bão hiếm thấy làm hơn phân nửa Huyền Vũ châu gặp tai hoạ nghiêm trọng, nhưng thật ra là dấu hiệu của bảo vật thủy hệ sắp sửa xuất thế!
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mọi người ở Lôi Quang Thành phụ cận lùng sục khắp nơi, chỉ thiếu chút nữa đào ba tấc đất lên, mà vẫn như cũ không thu hoạch được gì, cho nên phần lớn mọi người đều không có kiên nhẫn dần dần ngừng việc tìm kiếm. Vừa vặn không lâu sau chính là thời điểm sương mù dày đặc của Tịch Diệt Hải cứ cách ba mươi năm mới tản đi một lần, cho nên rất nhiều người hoài nghi, thật ra thì nơi dị bảo xuất thế trong trận bão lần trước chính là Tịch Diệt Hải này! Dù sao trong phương viên vài trăm dặm của Huyền Vũ châu thì hải vực này là đặc biệt nhất, thời gian cũng vừa khớp.
Lúc nói như vậy, ngay cả Giản Lam, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt không xác định: “Tuy nói ba người thành hổ, lời đồn như vậy vốn là không nên tin tưởng. Bất quá dị bảo đã xuất thế làm sao không tìm thấy tung tích, bây giờ ngay cả Nhu Thủy Các chúng ta đều giống cảm thấy Tịch Diệt Hải này, chỉ sợ là không thể không đi!”
Nghe Giản Lam vừa nói, trên trán Lưu Ngọc liền đổ đầy mồ hôi lạnh, kỳ thực hắn đã rất rõ ràng dị bảo mà mọi người muốn tìm là cái gì. Bởi vì Vân Thạch bất luận từ góc độ nào mà nói, cũng đều hoàn toàn phù hợp với đặc thù của một món dị bảo, lại là mình nhặt được sau trận mưa bão kia, trên đời có thể có ngàn vạn loại chuyện trùng hợp, lại sẽ không vừa lúc có trùng hợp như thế, chẳng lẽ trong trận mưa bão kia lại rơi xuống hai món dị bảo đi?
Cũng thật may là có chuyện tình phát sinh từ Tịch Diệt Hải giúp mình hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người, nếu không nhiều giang hồ nhân sĩ như vậy mà nhất quyết tìm kiếm, sớm muộn gì cũng hoài nghi đến trên người của hắn!
Giản Lam tự mình nói xong, mới phát hiện Lưu Ngọc trên trán lấm tấm mồ hôi, có chút không hiểu vì vậy ân cần hỏi han: “Ngươi không sao chứ? Ngã bệnh sao? Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lưu Ngọc biết mình thất thố, miễn cưỡng cười một tiếng lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi tiếp tục đi.” Bất quá Giản Lam nhìn thấy hắn quả thật không sao, vì vậy cũng tinh thần cũng bình ổn lại, an ủi nói: “Thật ra thì ngươi cứ yên tâm đi, mặc dù giang hồ chém gϊếŧ không ngừng, thế nhưng không có trực tiếp liên quan đến chúng ta, người khác cũng sẽ không vô duyên vô cớ hô đánh hô gϊếŧ. Bây giờ tại Huyền Vũ châu nhân sĩ giang hồ có nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có việc gì mà đi tìm ngươi gây phiền phức, không cần thiết lo lắng như vậy.”
Giản Lam nói xong, tâm tình Lưu Ngọc thoáng an tĩnh lại, cảm kích cười nói: “Đa tạ hảo ý của ngươi, đúng là tự ta lo lắng quá, nhưng thật ra là mấy ngày trước bế quan có hơi lâu, hôm nay vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục mà thôi!”
Giản Lam nghe vậy cười cười, khuyên Lưu Ngọc chú ý thân mình một chút rồi nói: “Sở dĩ trước đó ta không có nói cho ngươi biết chuyện về Tịch Diệt Hải, cũng là bởi vì thực lực ngươi quá yếu không nên dính vào loại sự tình này, ta cũng không có nghĩ tới việc yêu cầu ngươi đi vào trong đó. Bất quá bây giờ nếu ngươi biết, nếu dự định đi thì ta chờ ngươi từ Ma Vân Lĩnh quay về, một tháng sau tại Lôi Quang Thành vừa lúc có một buổi đấu giá, chính là vì lần này đi Tịch Diệt Hải thăm dò nên bảo mọi người chuẩn bị, trao đổi vật dụng mà mình cần thiết, nghìn vạn lần đừng quên tham gia!”
Lưu Ngọc biết là Giản Lam có thiện ý, nhất thời ôm quyền cảm kích nói: “Đa tạ Giản Lam tỷ, ngày sau còn dài hữu tình hậu bổ!”
Giản Lam cười gật đầu một cái: “Ha hả, ngươi có phần tâm ý này là tốt rồi, tương lai còn cần ngươi tới giúp ta đối phó tên Lâm Duẫn của Hạo Nhiên Tông.”
Lưu Ngọc gật đầu một cái, coi như đã hứa hẹn rồi xoay người rời đi.
…….
Thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt lại qua ba ngày, Lưu Ngọc như cũ buổi tối thì tu luyện còn ban ngày ngủ một giấc, thời gian còn lại thì dạy dỗ đệ đệ.
Thông Bảo Đương bị Hạo Nhiên Tông tiêu diệt tin tức cũng rất nhanh truyền tới, Lưu Ngọc nghe xong lại là một trận hờ hững. Diêm Đạc và một gã hộ vệ khác che chở tiểu thiếu gia chạy thoát ra ngoài, bất quá đến nay không có chút tin tức, cũng không biết có phải là bị Hạo Nhiên Tông âm thầm bắt lại rồi lặng lẽ gϊếŧ chết rồi không.
Mà Tịch Diệt Hải mỗi ba mươi năm lại mở ra một lần, thời gian chính là vào tháng sau, tin tức như thế cũng giống như có chân truyền đi thật nhanh, toàn bộ Lôi Quang Thành trên đường cái hẻm nhỏ khắp nơi đều biết việc này, rất nhiều thế lực lớn dĩ nhiên là nóng lòng muốn đi xem xét, mà thế lực nhỏ thì người người lại cảm thấy bất an, chỉ sợ một khi làm mất lòng thế lực lớn nào đó lại rước lấy kết cục bi thảm như Thông Bảo Đương.
Ngược lại thì bá tánh bình dân giống như Lưu Ngọc lại không có bị cái gì ảnh hưởng. Mà cùng lúc đó, rất nhiều thứ tốt bình thường khó gặp cũng được đem ra bán đấu giá, nhân sĩ giang hồ muốn tham gia thám hiểm Tịch Diệt Hải lần này như cá diếc sang sông đếm không xuể, lượng người đến lớn như vậy thì đương nhiên rượu thịt cung ứng cũng không ít, cũng để cho tất cả các thương nhân lớn nhỏ kiếm đầy chậu đầy bát, lữ quán khách sạn đầy ắp người, ngay cả quán trọ nhỏ cũng đều có người ngủ lại. Lưu Ngọc không nghĩ tới chính là một món dị bảo hạ phàm, cư nhiên đưa tới động tĩnh lớn như vậy, trong lòng càng khẩn trương.
Nếu như bị phát hiện, nhiều người như vậy chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng thôi cũng có thể dìm chết hắn. Mà nhiều người như vậy cùng đi đến dò xét Tịch Diệt Hải thì độ nguy hiểm cũng sẽ tăng lên gấp bội, nhất định có nhiều người sẽ chủ ý thừa nước đυ.c thả câu, đến lúc đó không chỉ đối phó với thủy quái đáng sợ, đám độc vụ vô hình, mà còn phải đề phòng tiểu nhân đánh lén! Lưu Ngọc thực sự không biết mình có thể sống sót qua mấy lần tai kiếp nữa, có nhiều lúc hắn thật muốn mang theo đệ đệ trốn khỏi nơi thị phi này.
Chính là Lưu Ngọc biết Tả Mạc sẽ không để cho mình có cơ hội chạy trốn, Hạo Nhiên Tông cũng sẽ không để hắn yên. Đây cũng là bởi vì thực lực mình quá yếu, cho nên cũng chỉ có thể mặc cho người nhào nặn. Nếu có ngày thực lực của ta vượt qua bọn họ, sẽ chứng tỏ rằng ta không phải trái hồng mềm sẽ không mang những uất khí chán ghét này nữa! Lưu Ngọc âm thầm thề, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc.
…….
Thích Cương quả nhiên không có nuốt lời, ba ngày sau lúc Lưu Ngọc đến tìm hắn, một thanh bảo kiếm sắc bén cùng một thanh chủy thủ ngắn dùng tới hàn tinh thiết được chế tạo hoàn toàn dựa theo yêu cầu Lưu Ngọc đã rèn xong, cùng với cặp vũ khí, còn có một bộ tinh hãn trụ giáp dùng lăng sa da chế luyện, vừa vặn thích hợp với dáng người Lưu Ngọc.
Thích Cương cười nói: “Tiểu ân công, ngươi vạn lần chớ có từ chối, năm đó Lưu ân công cùng ta có đại ân, về tình về lý, con hắn tìm đến ta chế tạo khí vật, ta sao có thể nhận tiền chứ?” Thấy Lưu Ngọc nhất định muốn trả tiền, Thích Cương nhất thời sừng sộ lên nói: “Tiểu ân công, ngươi đây là muốn hãm ta vào bất nghĩa chi địa sao? Thích Cương ta nếu thu tiền của ngươi thì đó chính là không bằng heo chó!”
Nhìn thấy Thích Cương kiên trì như vậy, Lưu Ngọc chỉ đành phải bỏ qua dự định trả tiền, bất quá hắn không phải người ngu, trong lòng hiểu cho dù Thích Cương lấy tài sản của mình chế tạo bộ trang bị này, chỗ phí chỉ sợ cũng không phải là một số lượng nhỏ!
Lại không nói bảo kiếm toàn thân dùng thép tinh luyện chế tạo, chỉ tính riêng cây chủy thủ ngắn này, một khối hàn tinh thiết đã đáng giá đến mười lượng bạc, để làm ra cây chủy thủ này ít nhất phải tiêu tốn ba trăm lượng! Còn có lăng sa da, nước lửa bất xâm hết sức bền bỉ, lưỡi dao tầm thường căn bản không cách nào đâm thủng, còn có vải độn bên dưới tránh làm thân thể bị lực va đập tác động, đồng thời lại hết sức nhẹ nhàng, đúng là tài liệu thượng đẳng để chế tạo áo giáp! Phụ thân năm đó mặc dù là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giúp đỡ người này, chỗ phí lại cũng chỉ trăm lượng văn ngân, bây giờ được hồi báo lại được gấp mười lần số tiền đó, chuyện trên đời quả thật là làm người ta khó liệu được trước.
…….
Sau khi rời khỏi Linh Binh Các, Lưu Ngọc đã đem lăng sa áo giáp mặc ở trên người mình, bộ áo giáp này bao gồm một cái áo, một cái quần da, một đôi giày da cùng hai cái hộ uyển, còn có một mũ nhỏ. Để cử động thuận tiện, quần da chỉ che chưa tới đầu gối tất cả nét đẹp lộ ra ở bên ngoài, trên cánh tay cũng là như thế, trừ cái đó ra, những bộ phận khác lại bảo vệ hết sức chặt chẽ, cạnh bên giày trái có thiết kế một cái túi ngầm để mang chủy thủ.
Lưu Ngọc lớn lên xinh xắn lanh lợi, không phải là không muốn có bộ ngực đầy đặn nhưng bây giờ chỉ mới là thiếu nữ, mặc vào bộ áo giáp này thoạt nhìn tựa như búp bê bằng sứ rất khả ái, ngay cả Thích Cương nhìn thấy Lưu Ngọc có bộ dáng như vậy cũng cảm thấy rất ngượng ngùng. Bất quá Lưu Ngọc chính mình ngược lại thì không có cảm giác gì, mấy ngày nay nhìn quen mắt đã sinh ra sức miễn dịch. Lại nói nam nhân lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì? Có thực lực cường đại mới là trọng yếu nhất, đối với nam nhân có ngoại hình xinh đẹp cũng chỉ vô dụng.
…….
Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Ngọc lại dặn dò đệ đệ một phen, muốn nó tự chăm sóc tốt cho chính mình, sau đó liền chuẩn bị lên đường.
Bởi vì chuyến này xuất hành cũng không biết có thể hay không còn sống trở về, cho nên Lưu Ngọc trừ số ít tiền tài và thức ăn ra, cũng chỉ mang thêm Vân Thạch ở bên người. Ma Vân Lĩnh cao vυ't trong mây, đỉnh núi cao nhất Thánh Hoàng Thai phải đến ba nghìn thước! Tọa lạc tại chỗ cách Lôi Quang Thành tám mươi dặm về hướng bắc, cách Du Thụ trấn khoảng chừng một trăm dặm, dưới chân nói có một cái trấn nhỏ, cư dân không nhiều lắm, cũng chỉ một trăm người nhưng mà bọn họ cũng không quá nghèo khổ, bởi vì tất cả người tới Ma Vân Lĩnh tầm bảo căn bản đều phải ghé qua trấn nhỏ này.
Dân cư trong trấn chủ yếu sinh sống bằng việc cho khách đến ở trọ và đi hái thuốc, người hái thuốc lại kiêm làm người dẫn đường. Người từ nơi khác lần đầu tiên đến đây đều phải mời một vị dẫn đường, nếu không khi tiến sâu vào trong núi mà chẳng may bị lạc đường, cơ hồ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Lưu Ngọc lên đường từ sáng sớm, một đường trèo non lội suối, rốt cuộc đến khi mặt trời lặn mới tới được trấn nhỏ, xem một chút sắc trời, liền biết hôm nay lên núi là vô vọng. Hơn nữa trước kia chỉ ở phía bên ngoài săn thú, lần này hắn nhất định phải tiến vào thâm sơn, cho nên nhất định phải tìm một người dẫn đường. Không có biện pháp nào khác, tối nay cũng chỉ có thể ngủ lại ở trong trấn. Vừa vặn buổi tối có thể đi tìm một người dẫn đường, hơn nữa Lưu Ngọc cũng biết tiền tài mình cũng không sung túc, tìm người dẫn đường đại khái cũng nhất định phải có những người đồng hành, nếu không còn phải chờ đợi, bình thường mà nói, một đội ngũ tiến vào trong núi Ma Vân Lĩnh đều có hơn mười người, người dẫn đường cũng sẽ có hai ba vị, căn cứ theo yêu cầu bất đồng của những khách nhân mà đi đến địa phương sâu hoặc cạn khác nhau. Đã biết mình muốn đi Kinh Điểu Giản khẳng định phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ.
Thật may là Lưu Ngọc vận khí không tệ, sau khi ăn cơm tối xong, chỉ tìm ba nhà đã gặp một đội ngũ chuẩn bị đi lên núi, có chừng năm mươi người được bốn vị hướng đạo dẫn đường, bởi vì nhiều người nên giá cả cũng tương đối thấp, chỉ hao tốn mười lăm lượng bạc Lưu Ngọc liền được phép gia nhập vào, mọi người hẹn xong ngày thứ hai lúc tờ mờ sáng tại tiểu đình dưới chân núi Ma Vân Lĩnh gặp mặt, người đến đông đủ liền lên đường.