Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 3

Chương 3: Kẻ ăn trộm gà
Lại nói đến sau khi Lâm Triều Anh mang theo Lâm Linh rời khỏi núi Chung Nam, khởi đầu cho những ngày tháng hành tẩu giang hồ của hai người. Đôi khi cũng sẽ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nhưng xét thấy nhân quyền ở thời đại này thật sự là không thể có được, Lâm Triều Anh đối với rất nhiều chuyện bất bình, nhưng cũng đành thấy mà bỏ qua, không thế làm gì được. Dù sao, nàng cũng không thể tính là một nữ hiệp thật sự được.

Ngày hôm đó, lúc Lâm Linh cùng với Lâm Triều Anh dừng chân ở một quán trọ, Lâm Linh hỏi Lâm Triều Anh, "Tiểu thư, chúng ta cứ ở bên ngoài hành tẩu như thế này sao?"

Lâm Triều Anh đang cởi giày, mới cởi được một nửa, liền dừng lại động tác đang làm một chút, sau đó tiếp tục cởi tiếp, ném ở trên mặt đất. "Làm sao vậy, A Linh, em không thích như vậy sao?"

Lâm Linh lắc đầu, "Cũng không phải là không thích, chính là tiểu thư, người không cảm thấy chúng ta nên có một căn nhà sao?"

Có một căn nhà ư? Đây là một việc rất tốt, thật ra thì Lâm Triều Anh cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng cũng không có suy nghĩ kỹ càng. Trước kia, ở núi Chung Nam, tuy rằng buồn một chút, nhưng vẫn có Cổ Mộ. Mặc dù Cổ Mộ vừa tối vừa ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy không quá thoải mái, nhưng ở đó, lại khiến nàng cảm thấy rất an tâm, giống như là cảm thấy dù có như thế nào, thì vẫn luôn có một chỗ để về. Hiện tại đi ra ngoài du lịch, tuy hiểu biết thêm rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.

Lâm Triều Anh nghĩ, chắc hẳn mọi người đều như vậy, trong sâu thẳm luôn sợ hãi bản thân mình sẽ trôi nổi giống như cây bèo, ở đáy lòng vẫn có sự khát vọng được sống yên ổn. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Việc này có thể a, em thích nơi như thế nào?"

"Tiểu thư thích ở nơi nào, em liền thích ở nơi đó."

Đứa nhỏ này, thật dễ nói chuyện. Lâm Triều Anh thấy Lâm Linh nói như vậy, cũng vui vẻ tự mình quyết định, "Vậy A Linh, chúng ta đi Dương Châu đi, ta rất thích Dương Châu." Ở cổ đại, nếu so sánh về sự thịnh vượng, nàng thích nhất Dương Châu.

Từ trước kia cho đến bây giờ, Lâm Triều Anh cũng không hiểu rõ lắm những chuyện này nọ của giang hồ, mà ngay cả là Lâm Triều Anh cũ, mặc dù có võ công cao cường, nhưng cũng chưa bao giờ lăn lộn trong giang hồ. Hiện giờ, nàng và Lâm Linh cùng nhau lưu lạc mấy tháng ở trên giang hồ, cũng đã thăm dò được vài phần tính cách của những người trong võ lâm, thứ mà các đại hiệp hay nói đến là khí phách giang hồ, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thật ra đều là gạt người cả, sau lưng mỗi đại hiệp nổi danh đều có một Kim chủ ( Kim chủ ở đây là chủ nhân có tiền), nếu không có chỗ dựa vững chắc, thì chính hắn là một kẻ có rất nhiều tiền. Hãy nhìn Đảo chủ Hoàng Dược Sư của đảo Đào Hoa đi, người ta có đảo Đào Hoa! Nhìn một chút Nam Đế Đoàn Trí Hưng xem, người ta là hoàng đế! Nhìn một chút Âu Dương Phong, người ta cũng có núi Bạch Đà đấy! Thậm chí là Hồng Thất Công, cũng là bang chủ Cái bang! Lai lịch đều có tiêu chuẩn nhất định cả.

Trái lại thì phái Cổ Mộ của nàng có cái gì chứ? Phái Cổ Mộ của nàng chẳng có cái gì cả! Lâm Triều Anh bỗng nhiên cảm thấy mình không bằng ai, cuộc sống an nhàn là tốt, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều ăn no uống kỹ, ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi thì đi chơi được.

Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, hỏi Lâm Linh: "A Linh, em thấy phái Cổ Mộ của chúng có nên thu đệ tử hay không?" Dù sao cũng không có chuyện gì phải làm, cũng nên tạo danh tiếng lớn một chút cho phái Cổ Mộ, miễn cho về sau đồ tôn của nàng bị kẻ khác xem thường.

Lâm Linh trầm mặc: "Tùy tiểu thư ạ." Chuyện mà trong lòng Lâm Linh nghĩ nhiều nhất chính là, gần đây con người của tiểu thư dường như có chút thay đổi, chuyện mà người hay để ý trước kia, bây giờ lại chẳng thèm để ý nữa, những gì yêu thích trước kia hiện tại cũng không thích nữa. Nàng hỏi tiểu thư, tiểu thư chỉ nói lần đó bị nội thương, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nên bỗng nhiên thông suốt rất nhiều chuyện, đời người ngắn ngủi, không bằng tận hưởng thú vui trước mắt.

Lâm Triều Anh trầm mặc, nàng cảm thấy được đời người hẳn là nên có một mục tiêu để theo đuổi mới đúng, nàng cũng không vọng tưởng xưng bá võ lâm, cũng không nghĩ phải giúp Hoàng đế đánh đuổi kẻ thù xâm lược, đây không phải là việc mà nàng có thể làm được. Hơn nữa......Vấn đề mấu chốt trước mắt là, nàng và Lâm Linh không có một nơi để ổn định cuộc sống. Tuy rằng nói mấy ngày này, đêm khuya nàng thường xuyên làm quân tử leo xà nhà, cướp không ít của những nhà giàu làm ăn bất chính, túi đồ cướp được tuy nhỏ, nhưng cũng không ít ngân phiếu, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không phải là một kế lâu dài.

Lâm Triều Anh cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định mang Lâm Linh đi Dương Châu, nàng ở vùng ngoại ô thành Dương Châu bỏ ra số tiền lớn mua một cái biệt viện cùng mấy trăm mẫu ruộng tốt, làm một bà địa chủ. Không phải như nàng nghĩ, mặc dù phong cảnh núi non ở cổ đại đều rất đẹp, nhưng mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa mà chạy đi đúng là mệt chết đi được, nàng giằng co mấy tháng, cảm thấy rằng nên an nhàn đúng là không tồi.

Bỗng nhiên ở vùng ngoại ô thành Dương Châu, có một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như hoa đến sống, lại còn mang theo một tiểu cô nương bộ dáng thanh tú, vì thế vài tên côn đồ nghĩ rằng chủ nhà là người dễ bị bắt nạt, thường thường phái đi bới móc. Nhưng kết quả của việc bới móc lại là, Lâm Triều Anh trở thành Lão Đại của những tên côn đồ đó. Tuổi còn nhỏ, học hành không giỏi, mà còn đi làm lưu manh? Sợi dây tơ vàng trong tay Lâm Triều Anh vừa ra, liền thu phục toàn bộ đám côn đồ này, sau đó bắt bọn họ làm tá điền giúp đỡ mấy việc vặt trong vườn, chờ khi tính tình của bọn họ thu liễm một chút, sẽ để bọn họ đi theo Vân quản sự học tập.

(Tá điền: Nông dân làm việc cho địa chủ.)

Mỗi ngày của Lâm Triều Anh trôi qua thật là nhàn nhã, khi nhàn rỗi thì pha trà, đánh đàn, lại chỉ điểm một chút võ công cho Lâm Linh, sau đó gọi ong mật đến sắp xếp trận pháp. Nhưng hôm nay,sự im lặng trong nhà bị phá vỡ. Vì cái gì? Bởi vì khi Lâm Triều Anh đang dùng cơm, gà quay trên mặt bàn tự nhiên không cánh mà bay.

"Lớn mật! Người đến là người nào?" Lâm Linh tức giận hỏi.

"A Linh, đừng nóng vội." Lâm Triều Anh ngăn lại Lâm Linh, sau đó híp mắt lại suy nghĩ, năm giác quan của nàng rất tốt, vậy mà vẫn không thể phát hiện được sự tồn tại của đối phương?

Lâm Triều Anh đi ra ngoài phòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, vẻ mặt rất là ôn hoà, "Bằng hữu đến từ phương nào? Không hỏi mà đã trộm, các hạ lén lút như vậy, thật sự là không khác với mấy tên trộm là mấy." Người này vậy mà có thể tay không trộm đồ, khẳng định là võ công không tồi, hơn nữa ngay cả nàng cũng không thể phát hiện được hơi thở của đối phương.

Bỗng nhiên, mấy cái xương gà rơi từ trên cây xuống, Lâm Triều Anh ngẩng đầu, chỉ thấy trên cây có một người mặc quấn áo xám đang nằm, hắn lấy tay vỗ bụng, giọng điệu thực thỏa mãn."Ăn ngon! Cư nhiên quay được con gà còn ngon hơn cả đầu bếp trong Hoàng cung, ta đã đi hết khắp các nơi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua món gà quay nào ngon như vậy!"

Lâm Triều Anh mỉm cười, "Các hạ ăn mất bữa cơm trưa của ta, vậy mà không muốn xuống dưới này nhận lỗi sao?"

Đối phương vẫn nằm ở trên nhánh cây, không nhúc nhích.

Cho dù ngươi có tính nhẫn nhịn tốt đến mấy cũng không thể nào mà nhịn thêm được nữa rồi, tay áo Lâm Triều Anh khẽ động, một châm Ngọc Phong bay ra theo hướng của đối phương.

"A Linh, thả ong mật!"

Lâm Linh vội lên tiếng, lấy ra một cái bình màu sứ màu trắng đặt ở trên lòng bàn tay, dùng nội lực làm nóng, mùi hương của mật ong tràn ngập trong không khí, chỉ nghe nàng huýt hai tiếng. Cùng lúc đó, Châm Ngọc Phong từ trong tay áo màu đỏ của Lâm Triều Anh cũng phóng ra, bắn thẳng về phía đối phương.

Người ở trên cây thấy Lâm Triều Anh ra tay, bổ nhào một cái nhảy xuống đất, "Cô nương, có chuyện gì cũng từ từ nói, đừng động thủ, a…!"

Lâm Triều Anh hừ lạnh một tiếng, lại phóng một Châm Ngọc Phong từ trong tay áo ra, "Ai có chuyện gì nói với ngươi mà phải từ từ? "Thế lúc nãy hắn trộm gà quay của nàng, làm sao lại không thấy hắn từ từ vậy?

Vì thế, trong tòa nhà cát bụi nhất thời cuồn cuộn nổi lên, còn kèm theo âm thanh ‘ong ong’ của đàn ong mật. Người tới võ công rất giỏi, trong thời gian ngắn Lâm Triều Anh cũng không có biện pháp để đối phó với hắn. Ban đầu nam tử áo xám kia còn chiếm thế thượng phong, nhưng một lát sau lại không thể ngăn cản nổi ong mật đốt lên người hắn, hắn trực tiếp nhảy ra khỏi trận pháp ong, bay lên nóc nhà. Hắn mới đứng lại ở trên nóc nhà,đã thấy Lâm Triều Anh đang đứng trong sân, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một cái bình sứ màu trắng, khóe miệng cong lên, cặp mắt đẹp kia mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, thì sau lưng bỗng nhiên có một đàn nhỏ ong mật bay về phía hắn, hắn sửng sốt, đang muốn thi triển khinh công rời đi, lại phát hiện ong mật chia làm vài đội nhỏ vây bốn phương tám hướng quanh hắn.

Hắn sửng sốt, thi triển khinh công bay lên trên, nhưng đáng tiếc không có cây nào cao như vậy, cho dù hắn có thể bay lên cũng không có điểm để mượn lực, cho dù tới được nửa đường cũng sẽ thẳng tắp rơi xuống đất.

Lâm Triều Anh thấy hắn như vậy, tâm tình rất tốt, mặc dù ong mật đang vây quanh nam nhân kia, nhưng chỉ cần nàng không phát ra mệnh lệnh, chắc chắn ong mật sẽ không đốt hắn, đây là thiên tính của ong mật, người không đánh nó, nó cũng sẽ không đốt người. Nếu không phải là đối phương có ác ý, thì nàng cũng sẽ không muốn làm cho ong của nàng đi đốt người đâu. Phải biết rằng, đây là ong mật do nàng tỉ mỉ nuôi dưỡng, tuy rằng liên tục sinh sôi nảy nở, nhưng là chỉ cần đốt người, thì chúng sẽ phải chết.

Vì thế, nam nhân áo xám kia thật chật vật, từ trên không trung rơi xuống, khi rơi xuống nóc nhà là lúc, một bàn tay của hắn chống lên mái ngói mà mượn lực, lật người một cái thật xinh đẹp ở trên không trung, sau đó dừng ở trước mặt Lâm Triều Anh.

"Cô nương, không phải chỉ là ăn của cô một con gà quay thôi sao? Tại sao lại liều mạng với ta như vậy?"

"Đại hiệp, không phải là chỉ vì một con gà quay thôi sao? Vậy tại sao ngươi ngay cả mạng cũng không cần?

Lâm Triều Anh cùng nam tử áo xám đứng đối diện với nhau, ong vây quanh bên cạnh hai người. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Triều Anh dừng ở một cây gậy bằng ngọc dắt ở trên đai lưng của nam tử. Trong lòng nàng nhất thời hiểu rõ, nếu như đoán không nhầm, thì người nam nhân trước mắt này tám chín phần mười chính là Hồng Thất Công tham ăn kia, khó trách sẽ làm ra chuyện như vậy.

Lâm Triều Anh khẽ hừ một tiếng, huýt hai tiếng, ong mật đều quay về tổ, sau đó cất kỹ bình sứ trắng trong tay đi.

"Lần sau nếu ngươi còn dám trộm đồ của ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"

Hồng Thất Công thấy thế, cười ha ha nói: "Cô nương là người có gia giáo, đừng có động chút là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Cô nương, gần đây ngươi đắc tội với người nào vậy? Ta là ăn mày, lúc nãy nằm ngủ trên tán cây cách nơi này của người mười dặm, nghe thấy có người bàn bạc muốn tới tìm ngươi tính sổ, nên ta mới xen vào việc của người khác mà đến đây xem một chút, cô cũng đừng nói là ta không báo trước đấy nhé."

"Ai mướn ngươi xen vào việc của người khác chứ? Trả gà quay của ta lại đây!" Lâm Linh trừng hắn.

Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, nói: "Ai, tiểu cô nương này, ăn cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ lại muốn ta nhổ ra cho ngươi sao? Không thì như vậy đi, ta cho ngươi tiền nhé?" Nói xong, một vài cái phi tiêu rực rỡ ánh vàng bay về phía Lâm Linh. Lâm Linh khẽ mở tay, bóng dáng màu xanh nhạt dạo qua một vòng, mấy cái phi tiêu kia không có cái nào lọt khỏi ngón tay trắng nõn của nàng.

Hồng Thất Công thấy thế, nhịn không được nói: "Công phu giỏi!" Hồng Thất Công thấy võ công của Lâm Triều Anh cũng không kém hắn, nên cố ý muốn thử võ công của Lâm Linh, lực đạo của phi tiêu kia cũng không nhẹ, hơn nữa bay với tốc độ cực nhanh, không ngờ nàng có thể tiếp được toàn bộ.

Lâm Triều Anh liếc Hồng Thất Công một cái, đạm nhạt nói: "Đừng tưởng rằng ngươi nói hai câu dễ nghe, chúng ta sẽ không so đo với ngươi nữa." Võ công phái Cổ Mộ đều đi lại nhẹ nhàng thích hợp cho nữ tử, võ công nhập môn là Thiên La Địa Võng, phải bắt được tám mươi mốt con chim sẻ không để chúng nó bay đi, Lâm Linh sớm nhập môn, đừng nói là vài cái phi tiêu này, cho dù thêm vài cái nữa cũng không thành vấn đề.