Sau đó vài giây, cả sảnh tiệc im lặng rồi lập tức bùng nổ.
-Ôi mẹ ơi soái carrrrrr...!!!
Trước những tiếng nói ồn ào và hỗn loạn đó, Đơn giằng tay ra khỏi Minh, chạy tới dùng guốc cao gót dẫm mạnh vào hạ bộ tên đang nằm trên đất. Kế đến bỏ mặc sự sững sờ của mọi người, thuận tiện túm lấy cái khăn buộc một vòng quanh miệng Dương khiến hắn không thể kêu được nữa. Dương bị đau ở vị trí trọng yếu đã đành, miệng cũng không nói được luôn, cậu ta cứ thế bị Đơn lột hết áo ra, cầm khay bánh trên bàn nhồi từng cái vào mồm, vào người, vào... quần.
Cảnh tượng hết sức buồn cười diễn ra: Sảnh tiệc lớn, tất cả mọi người trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp trong bộ váy đã bị bôi bẩn, mắt không có một tia thương tình dội cả chậu nước hoa quả lớn vào người một tên con trai.
Xong xuôi, Đơn phát hiện tất cả ánh mắt đang chĩa về phía mình. Cô ngại, ban nãy vì tức quá mà làm hỏng hết thức ăn của mọi người. Dù sao nó cũng đã bị hỏng khi Dương đẩy Đơn lên bàn ăn từ lâu, nhưng căn bản là Đơn thấy áy náy. Cô chạy qua phía Thanh và Thành đang cười nhịn cười đến điên cuồng, lí nhí nhờ vả:
-Chúng mày có thể bảo người ta làm gấp một bàn tiệc mới rồi bày lên không? Tao sẽ đền bù cho chúng mày sau.
-Hả? À.. Ờm... Phụt...! Ờ ờ, đi đi, tao gọi cho!
Thanh làm bộ nghiêm túc phất tay ý là không thành vấn đề. Chỉ sau đó có vài giây khi mà Đơn đi khỏi, Thanh và Thành không nhịn được nằm bò ra đất mà phụt cười, cười đến khoa trương, dẹp hết vẻ lộng lẫy ban nãy:
-ÔI MẸ ƠI!! Hahahahaha...!!! Soái ô tô, soái ô tô bị bơ kìa! Hahahaha hohohoho...!
-Ừ, mẹ biết mà con trai! Mẹ buồn cười quá, cười vỡ bụng!
Thanh ôm bụng quỳ gập xuống, mặt đỏ lên, nước mắt chảy ra, miệng không khép lại nổi. Thành khoa trương hơn, lăn luôn ra đất, tay đấm thùm thụp xuống nền. Cả đại sảnh như bị xúc tác bởi cảnh tượng kia, bỗng nhiên ồ lên cười rộ.
Còn mỗi vị soái ca từ lúc nãy đến giờ bị phũ, não bộ ngưng trọng, lông mày giật giật, tay vẫn giơ nguyên giữa không trung. Bị cho ăn bơ... khổ vl khổ soái ca ơi.....
-Giờ thì...
Mặt Thanh tối sầm, tiến lại gần Dương. Cô trưng ra nụ cười ngọt ngào lạnh sống lưng, dùng mũi giày vẽ một vòng quanh bụng Dương và nói:
-Hey, Dương, tôi tên là Cheylabell Melorline, gọi tắt là Anabell đó! Đùa thôi, thằng đầu tôm này, để bà cho mày đếm mùi đời nhé con! ❤️
***
-Đơn, đứng lại!
-....
-Đứng lại tao bảo cơ mà!
-....
-Ê, ê!
Đằng sau cứ gọi, đằng trước cứ đi, mãi Minh mới bắt được tay Đơn. Trời giờ là mùa hè, ra khỏi sảnh tiệc có điều hoà là khí nóng lập tức xông tới, làm cho Minh đuổi theo vã hết cả mồ hôi. Ngoài trời đêm rộng lớn, muôn ngàn ngôi sao đang toả ra ánh sáng lấp lánh, có thằng con trai cuối cùng cũng kéo được tay đứa con gái lại, thế mà ăn ở thế nào lại bị nó hất ra mất.
-Mày...
-Cậu là ai vậy?
Minh nghẹn họng khi nghe câu hỏi của Đơn. Cậu lúng túng gãi đầu gãi tai, vẻ kiêu ngạo đầy tự tin của 2 năm về trước trong chốc lát bay hết đi đâu cả. Dưới tiết trời nóng như thế này, nhất là 2 đứa mặc đồ dạ tiệc giữa phố đang trở nên quá nổi bật, Đơn không đôi co nữa xoay người muốn bắt xe buýt về nhà. Nhận thấy người đối diện không kiên nhẫn định chạy đi mất, Minh vội vã kéo Đơn lại, bất lực phân trần:
-Không quen thì không quen, nhưng với cái bộ dáng này thì mày không thể lên xe buýt được. Đi với tao, tao đèo mày về!
Chưa kịp định thần Đơn đã bị Minh kéo đi, lần này cô không phản kháng, để cho cậu lầm lũi dắt cô ra xe đạp điện. Rồi như cảm thấy cước bộ của con đằng sau ngày một loạng choạng, nhớ ra là nó đang đi guốc cao gót, Minh không nói hai lời trực tiếp dang tay bế bổng Đơn lên.
-Aaa... Bế kìa bế kìa!!!
Hai đứa không biết, một màn này đã lọt hết vào mắt đám người trên tầng cao nhất của khách sạn. Một số học sinh trường Thanh Lịch ồ lên, vì tò mò mà tụ hết gần tường kính lớn trong suốt để nhìn xuống. Mấy đứa con gái suýt xoa, uis, cái mặt trông chảnh chảnh của Minh ở dưới kia, Dương chỉ có thua chứ không hơn được.
-Tôi có chân!
-Tao biết mày có chân, tao không mù!
Đơn vừa lạnh giọng nói đã bị Minh phản bác. Cậu đặt Đơn lên yên xe, bản thân vòng ra đằng trước tra khoá. Minh ngồi trên xe bất chợt cảm thấy cứ thiếu thiếu cái gì, cậu nhăn mày, quay ra đằng sau nói:
-Ôm vào!
-....
Ai đó bất động thanh sắc.
-Không ôm tẹo nữa phóng nhanh ngã dập thị mẹt ra đường đấy nhé!
-....
Hơi lung lay.
-Không ôm thì tao gọi thằng Dương ra đây đèo mày về vậy!
-Nó dám?
Đơn nhếch môi cười nửa miệng đầy tự tin, thành công làm cho Minh ngạc nhiên hết sức. Cô bước xuống xe, buông ra một câu:
-Khỏi phải lằng nhằng, không đèo thì tôi đi!
-Ấy từ từ, có đèo, có đèo!
Minh khóc trong thầm lặng. Đơn đáng yêu của cậu, Đơn bé con trước đây luôn núp trong lòng cậu, Đơn dễ thương không bao giờ dám phản kháng cậu, Đơn hay dụi vào người cậu đầy nũng nịu,... bay đi đâu hết rồi? Huhu, trả Đơn cho tôiiii.....
Rốt cuộc Minh đành phải đèo Đơn về nhà mà không xơ múi được gì.
-Mẹ, con về rồi!
-Cháo chào bác!
Mẹ Nguyễn ra mở cửa, đập vào mắt là cảnh váy con gái đầy bánh kem dính vào, bên ngoài khoác áo vest của Minh. Mẹ cười đầy bí ẩn, mang chất giọng ngọt ngào ra mà nói:
-Ô, Minh về rồi đấy à? Vào đi con!
Trái ngược lại với người mẹ khá niềm nở, Đơn có vẻ không vui cho lắm. Cô tháo guốc đặt gọn gàng lên giá, bỏ về phòng tắm rửa.
-Hai đứa giận nhau à?
Mẹ Nguyễn thì thầm vào tai Minh, nhận lại là cái cười đầy bất lực. Minh xin phép lên phòng với Đơn, thều thào đáp:
-Không, nó giận con thôi, con không giận nó.
Nói rồi đi nốt lên phòng.
Đơn tắm xong đi ra đã thấy ai đó ngồi chềnh ềnh trên ghế, cô ghét, ngó lơ tiến đến gần giường nằm. Ai ngờ người vừa mới ngả xuống đã bị dựng dậy. Minh lôi từ trong ngăn kéo ra một cái máy sấy, động tác vô cùng quen thuộc, cậu đặt Đơn gối đầu trên đùi, luồn tay vào tóc Đơn:
-Gội đầu xong không sấy cảm thì sao?
Từng đợt gió phả vào trán, bàn tay to lớn luồn vào lọn tóc. Đơn bị sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê người này huyễn hoặc, trong chốc lát cơn buồn ngủ ập đến, cô mệt mỏi thϊếp đi trên đùi Minh. Ai đó mải mê say giấc nồng mà không hề hay biết, có ai kia cứ nhìn mãi vào khuôn mặt cô, đôi tay hư hỏng chạm vào môi cô, chà nhẹ.
***
Sáng hôm sau được nghỉ, không có ai quấy rầy nên Đơn ngủ nướng đến tận trưa. Nếu cô bé còn tỉnh táo hẳn là sẽ cảm thấy kì lạ, bởi vì bình thường cô dù cố cũng không ngủ được như thế, chỉ có mỗi hôm nay là khác thường. 10 giờ, mùi xào nấu thơm phức ở dưới bếp tràn qua khe cửa nhỏ, làm cái bụng của Đơn réo lên. Cô ngọ nguậy, dùng tay che đi ánh nắng chiếu vào mắt, khuôn mặt nhăn nhó, cựa mình muốn ngồi dậy.
Nặng quá...
Đơn lờ mờ mở đôi mắt nặng trĩu ra, bắt đầu nhận thức được một số thứ kì lạ. Ví dụ như cái tay đang đè lên bụng mình, cái chân đang quấn chặt mình, hay đơn giản là mái tóc đen nhánh đang không ngừng cọ vào cổ kia.
-DẠ TỪ MINH!!!!!!
Tiếng hét xuyên thủng nóc nhà, vang xuống tầng một nơi các vị bô lão đang điên cuồng cười trộm, nhưng lại không thành công làm tên rẻ rách vào đó cử động lấy một chút. Các bô lão bên dưới đã bắt đầu ríu rít buôn dưa bán gạo, xôn xao bàn bạc:
-Đấy, hai em trông con nhà anh chị xem, mới bay về nước đã chạy sang đây quấn quýt rồi, chẳng ở nhà với bố mẹ gì cả.
Mẹ Dạ lắc đầu, bố Dạ lại tiếp lời:
-Sức hấp dẫn của con bé lớn quá rồi, sợ thằng Minh một ngày không xa không kiềm chế nổi mất!
Mẹ Nguyễn nghe xong câu nói cười xoà, xua xua tay:
-Anh chị nói gì chứ em tin nhất là thằng Minh, chưa cưới nó chưa dám làm gì đâu!
Dưới này các cụ thi nhau tán phét, mà trên kia cũng có hai con trẻ đang cãi nhau không ngừng.
-Khốn nạn, Dạ Từ Minh, dậy mau, dậy mau!!!
Đơn khó khăn dãy dụa, đấm liên tục vào bàn tay đang quàng lấy mình mà vẫn không ăn thua, ngược lại còn làm cho tên nào đó đầu càng vùi sâu vào hõm cổ, cánh tay rộng lớn siết càng chặt, kéo cô sát vào người nó.
-Đơn... Đừng nghịch nữa, tao mệt...
-Mệt thì dậy, cút về nhà mà ngủ tiếp, nhanh!
-Không đâu, ngủ với Đơn cơ!
Ai đó nũng nịu, càng làm cho Đơn giận liên hồi. Nếu là ngày xưa, hẳn là cô cũng sẽ chui vào trong lòng nó, cùng nó đánh tiếp một giấc đến tận lúc ăn cơm mới dậy. Nhưng còn bây giờ, nó bỏ cô đi không có một lời từ biệt, tin nhắn không rep, gọi điện không nghe, thử hỏi cô làm thế nào tha thứ cho nó đây?
Cô giận!
-Đơn ơi, người Đơn.. thơm quá...
Chẳng ngờ, sau câu nói mè nheo nửa tỉnh nửa mơ kia, cơn tức giận của ai đó liền dẹp xuống 50%, nhường chỗ cho sự ngại ngùng và xấu hổ đến đỏ cả mặt. Đơn quẫn bách quay mặt ra đằng khác, bản thân cũng vô thức nhích một chút ra khỏi người Minh. Được rồi Nguyễn Giản Đơn, đây chỉ là chiêu mật ngọt chết ruồi của thằng hàng xóm mà thôi! Ngày xưa sao nó nói như thế mà mày không ngượng, tại sao bây giờ mày lại ngượng chứ? Bình tĩnh, ổn định hơi thở, đá nó xuống giường! Đơn trấn an tinh thần, hít sâu vài hơi, quay sang nhẹ nhàng nói:
-Tao đếm đến 3 này.
-....
- 1..
-...
- 2..
-..
- 3!!
Khung cảnh lúc đó thật hoành tráng, Dạ Từ Minh to lớn anh tuấn phong độ ngời ngời bị đạp cho một nhát lăn quay, bán mặt cho đất bán mông cho trời vô cùng thê thảm. Cậu lúc này mới chịu mơ màng tỉnh, ngó xung quanh căn phòng một lượt, tiếp đó làm một việc rất gây sốc dư luận đó là leo lên giường.... ngủ tiếp.
Mắt Đơn trợn tròn.
-DẠ TỪ MINH!!!!!!! CÚT NGAY RA KHỎI PHÒNG TAOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!
Và một buổi sáng của Đơn kết thúc như thế.
***
Trưa bảnh mắt, có người mẹ dịu hiền tế nhị lên gọi con gái và con rể tương lai dậy. Thấy thằng con rể khúc khích cười, con gái mặt xị như cái bị làm mẹ hiền híp mắt đầy mờ ám. Mẹ che mặt, âm thầm lui xuống. Sau đó vài phút, lại có người mẹ hiền dịu nhưng không tinh tế lên gọi con trai và con dâu tương lai dậy. Lần này mẹ không nói nhiều, một hai một hai đi vào lật tung cái chăn ra, giơ chân đá vào cái mông cậu quý tử một phát:
-Tiên sư cha nhà mày, vừa leo xuống máy bay đã xí xớn đi sờ con gái nhà người ta! Bố mày mẹ mày ở nhà mời mày sờ mày không sờ, thằng bất hiếu!
Đơn nghe xong mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng lết xuống đất lí nhí xin phép đi vệ sinh cá nhân. Thằng nào đấy mặt vẫn còn rất trơ, bấy giờ mới chịu buông Đơn ra, nới lỏng cúc áo, cười đầy từ tính:
-Sờ mẹ bố con đập!
Lập tức tiếng nói vọng từ tầng dưới của thằng bố nào đó vang lên:
-Khôn đấy con!
Buổi ăn cơm trưa của 2 đại gia đình diễn ra rất nhộn nhịp vui vẻ, chỉ tội mỗi một đứa con gái bé nhỏ, mặt ngắn cũn như cái bánh xe, bị kháy tới tấp:
-Ôi mẹ nhớ lúc Minh nó đi có đứa nào đấy vừa khóc vừa nháo đòi gọi điện cho nó nhỉ?
-Đúng, khóc đến sưng cả mắt, bỏ cả học, cả ngày mặt đần ra như bị ngu!
-Đợt đấy mẹ còn định cho mày đi chữa bệnh tự kỉ!
-Mẹ.....!!!!
Đơn hét lên, lập tức toàn bộ người xung quanh đều cười rộ. Minh im im chẳng nói gì, thế nhưng miệng cứ cười suốt, chẳng khép lại nổi. Cậu cao hứng tột độ, đũa cứ gắp liên miên cho Đơn thôi, hại con bé hét ầm cả nhà, quát mấy câu Minh mới chịu dừng. Ăn xong xuôi, Minh vừa gọt lấy quả táo, vừa bình thản nói:
-Năm nay con định tổ chức sinh nhật ở biển mẹ ạ.
Mẹ Dạ mắt trợn tròn, che miệng hỏi:
-Sinh nhật con 2/1 mà?
Minh dí táo vào mồm con bên cạnh khiến nó suýt sặc, đoạn tiếp tục hành trình gọt táo đầy gian nan:
-Con biết, nhưng ăn sinh nhật bên đấy chán lắm! Con muốn tổ chức sớm, ở bên gia đình....
-Gớm thôi anh bớt làm màu hộ tôi! Anh muốn ăn sinh nhật với ai đấy thì cứ nói toẹt ra, bày đặt gia đình mới chả ra chùa!
Bố Dạ vừa nhấp chén trà vừa bĩu môi phản bác, đay nghiến không thương tiếp làm cho cậu con trai quý tử đen cả mặt. Mấy phụ huynh không nhịn được phụt cười, Đơn chạy đi rửa bát từ lâu, quyết định không ở lại tránh bị nhồi táo vào mồm. Minh nhìn theo bóng Đơn ở đằng bếp mà lặng lẽ thở dài. Tay chống lên cằm, cậu vắt chân suy nghĩ trăm phương nghìn kế, làm thế nào để nó hết giận cậu đây?
Buổi tối hôm ấy, Đơn được chứng kiến, thế nào gọi là họp "gia đình" khẩn cấp...
Mà cái "gia đình" này thật ra cũng chẳng phải to tát gì. Nhìn đi, nhìn cái bãi chiến trường này xem mai cô sẽ phải dọn nhà hộc máu mồm như thế nào!
Thanh và Thành ngồi vắt vẻo trên ghế sô pha, tiếp đến là Thư ngồi uống trà bên cạnh, ngồi riêng một ghế là Linh đang uốn éo người theo cái máy chơi game. Minh và Đơn ngồi riêng một ghế, khoé miệng Đơn giật giật, thật ra cô muốn đẩy nó ra rồi, nhưng mà nó dai nhách, vừa mới cắn nó một cái xong, không ăn thua. Bất lực, Đơn đi vào bếp lấy thêm mấy phần bánh ngọt hầu mấy đứa con nhỏ, kệ cha cái trò họp hành vớ vẩn do Minh bày ra.
Đơn ở trong bếp cũng nghe được loáng thoáng, Minh đầu tiên là nói mấy câu gì đó với Thư cô nghe không rõ, rồi giọng cậu trầm hẳn đi, phân chia nhiệm vụ. Cậu mời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đi biển ăn sinh nhật với cậu, nhờ Thư mời cả lớp 10A1 đi cùng nữa. Thư tất nhiên chấp thuận, chỉ có Đơn là không hiểu nổi, cầm khay bánh ra đặt phịch trước mặt Minh khiến nó co rúm ró, đoạn Đơn gằn giọng:
-Tao không đi!
-Ơ, sao lại không đi?
Minh làm mặt ngây thơ hỏi, điệu bộ như kiểu đang hỏi tại sao Đơn lại nói quả mơ không có hột ấy. Đơn chau mày, đương nhiên là vì cô ghét 10A1 rồi, mà kể cả thế thì cô cũng đang ghét Minh, không đi là không đi!
-Ơ quả mơ có hột! Không đi!
-Ôi thôi nào, Đơn bé nhỏ đừng trẻ con thế chứ! Nên nói "cho tôi đi~~~" thì mới phải!
Minh nhại lại giọng điệu của Đơn trong đoạn clip, cợt nhả đáng ăn đòn. Tất cả bọn còn lại khúc khích cười, miễn cho ý kiến, chỉ có Thư vẫn điềm nhiên xúc miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó âm thầm uống nước.
-Im mồm!
Đơn lừ mắt, xấu hổ bỏ lên phòng. Qua mấy vụ này mới nhớ, số cô toàn dính vào mấy trò tế nhị. Nào thì lần đầu dây ra giường Minh này, lần thứ 2 ra ghế trường làm Minh phải đi mua đồ hộ này, lần thứ 3 rách váy, lần thứ 4 bị quay clip. Rốt cuộc thì tại sao? Chuyện cơ bản của con người mà cũng khổ sở đến vậy cơ chứ?